CHAP 46 : NHIỆM VỤ TỚI RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại không cần tức giận!!!".

Tiêu Chiến ở một bên nói vọng lại -"Đáng lắm!!". Nói xong liền quay đầu lại tủm tỉm cười, tay cầm ba mạch thẻ gốc lên làm lại một lần nữa, đây chắc sẽ là lần cuối cùng.

Ở bên ngoài có người đi vào trên tay là con chuột, Tiêu Chiến thấy nó liền hỏi -"Sao lại mang nó đến đây?!".

Thanh niên kia đặt con chuột lên bàn rồi nói -"Tôi thấy nó đang loay hoay ngoài sân sợ nó chạy mất lên đem đến đây cho thiếu gia!!".

Tiêu Chiến cũng rất có lễ phép cảm ơn người ta một câu rồi bế con chuột lên ôm vào người, nhưng mà nó không chịu lại bò lên vai rồi nhảy lên đầu Tiêu Chiến làm tổ. Nó quá nặng đầu Tiêu Chiến cứ chúi xuống lúc ngầng đầu lên toàn bị nó giật lấy tóc bám vào.

Hôm nay ăn cơm cũng mỗi người một ngả vừa ăn vừa làm việc, Bạch Chính Dương rốt cuộc cũng lắp xong bộ khống âm thanh, hiện tại đang làm lại một quả bom kích nhỏ hơn và bỏ một số chi tiết đi, mạch thẻ khi đem đi nhân bản cũng sẽ giảm đi một nửa kích thước bất quá không sao, có bộ khống âm thanh bù lại rồi cho nên không thành vấn đề.

Mạc Vân Đình lại làm cái khác, chính là thiết bị bảo hộ đặc biệt tránh sóng âm dội vào tai, cái này làm cũng không khó nhưng phải rất kì công cái đệm cuối cùng chưa nghĩ ra là nguyên vật liệu gì để thêm vào, tạm thời tạo cái vỏ trước sau đó đo thử mức độ ồn mới có thể chọn vật liệu sau.

Tiêu Chiến làm lại một bên mạch kích nổ không mất nhiều thời gian, chủ yếu là chạy lại, còn bên nổ sóng âm thì mất rất nhiều thời gian. Bạch Chính Dương lúc làm xong bộ khống có nói với Tiêu Chiến rằng phải đem đặt bộ khống quan sát trước để khi hợp lại mạch không bị sai lệch, nếu không nhất định không nổ được.

Lăn lê dưới đất mãi một lúc rồi lại mò lên bàn, nhưng xem không hiểu nó có cái gì và không có cái gì trùng khớp, Tiêu Chiến vò đầu bứt tai xin trợ giúp nhưng ai cũng bận rộn. Mạc Vân Đình thì đi ra ngoài rồi, Bạch Chính Dương hắn đáng ghét không thèm nhờ.

Bạch Chính Dương ngồi rảnh rỗi một chỗ xem Tiêu Chiến vò đầu bứt tai, cái này vốn dĩ phải học và làm nhiều mới nhìn ra chỗ để căn mạch thẻ, hắn cố ý muốn Tiêu Chiến ra cầu xin hắn giúp đỡ.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Bạch Chính Dương mấy lần, sau đó lại quay đi. Nhưng mà không được bao lâu liền quay đầu lại nói -"Anh có thời gian ngồi chơi thì ra đây giúp tôi đi!!!".

Bạch Chính Dương thản nhiên nói -"Lão Đại giao cho cậu việc này cơ mà?! Tôi không biết, làm giúp cậu bộ khống âm kia là đã phước đức cho cậu lắm rồi còn đòi hỏi tôi!! Nếu không làm được thì cầu xin tôi đi!!".

Tiêu Chiến cau mày nhìn hắn, sau đó quay mặt đi tiếp tục nghiên cứu cái bộ khống âm kia. Định chờ Mạc Vân Đình trở về nhờ hắn thế nhưng hắn lại đến trại mãi chưa về.

Tiêu Chiến muốn hoa con mắt nhìn mà chẳng ra được một chút gì hết, đến tận tối rốt cuộc mới chịu quay đầu lại nói -"Anh ra làm giúp tôi đi tên khốn!!".

Bạch Chính Dương -"Cậu cầu xin tôi kiểu đấy à?!".

Tiêu Chiến cắn răng nuốt cục tức xuống, thở liền mấy hơi rồi đứng dậy cười gượng nói -"Dạ...mời ngài ra đây giúp Tiểu Chiến xem xét lại bộ khống âm....".

Câu cuối Tiêu Chiến gần như là nghiến lại, Bạch Chính Dương đắc ý nhưng không biểu lộ ra mặt hắn tiếp tục chọc Tiêu Chiến -"Không có chút thành ý nào! Cậu định nhai đầu tôi đấy à?!".

Tiêu Chiến xì mặt ra, cơ mặt giãn ra hết mức có thể nói -"Bạch Chính Dương Đại nhân anh minh lỗi lạc thiên tư hơn người mời ngài bớt đàn bà giận dỗi trẻ con ra đây ngồi ạ!!".

Nói xong Tiêu Chiến liền cầm con chuột chạy biến đi trước con mắt trợn trắng của Bạch Chính Dương, một giây sau khi ý thức được hắn liền bật dậy đuổi theo -"Tiêu Chiến!!! Cậu đứng lại đó cho tôi!!!".

Tiêu Chiến có bị ngu mới đứng lại, chạy rẽ hết chỗ này đến chỗ kia cuối cùng định chạy đến tìm Mạc Vân Đình cầu cứu, cái kiểu hung hãn này của Bạch Chính Dương chắc chắn là sẽ không tha cho Tiêu Chiến, tìm Mạc Vân Đình kêu hắn ngăn lại là tốt nhất.

Vừa chạy ra đến gần cửa thì thấy cái bóng của một người nào đó rất cao, nhìn xa rất giống Vương Nhất Bác nhưng mà Vương Nhất Bác hắn đi rồi mà?!.

Bạch Chính Dương thị lực tốt nhìn ngay đã biết là ai, một hơi la lên -"Lưu Vũ!!! Bắt cậu ta lại!!!".

Lưu Vũ nhìn vật thể lùn tịt chạy đến sắp đụng vào hắn đến nơi liền đứng tránh sang một bên, Tiêu Chiến lao qua liền chỉ dùng một cánh tay túm cổ áo lại.

Bạch Chính Dương phi như tên lửa đi đến, dùng nắm đấm mạnh nhất của hắn đấm vào đầu Tiêu Chiến -"Thằng nhóc hỗn láo!!".

Tiêu Chiến bị ăn đau liền nhăn mặt, không phải một quả đấm mà những ba, đầu Tiêu Chiến nổi đầy sao bị Lưu Vũ lết vứt vào bên trong. Hắn còn chưa kịp nói gì, Tiêu Chiến đã bật dậy từ dưới đất xắn hết gấu quần gấu áo cởi cả giày ra mắt bùng lửa ném mạnh con chuột cho Lưu Vũ rồi phi đến chỗ Bạch Chính Dương quắp cả người bám chặt làm hắn ngã ra đất.

Tiêu Chiến ngồi lên người hắn nắm lấy tóc hắn giật mạnh chửi hắn -"Anh dám đánh tôi!!! Vương Nhất Bác hắn còn không đánh mạnh như thế anh dám đánh tôi!! Chết đi tên khốn".

Bạch Chính Dương hắn cầm chặt tay Tiêu Chiến lăn qua lăn lại đánh nhau, Lưu Vũ cầm con chuột trong tay đặc biệt chán ghét hắn muốn ném nó đi thì nó lại khinh miệt hắn tự mình nhảy xuống.

Lưu Vũ cau mày nhìn Bạch Chính Dương cùng Tiêu Chiến lăn lộn dưới đất đánh nhau, ánh mắt của thuộc hạ xa hay gần đều chĩa về bọn họ. Lưu Vũ cáu giận quát lên -"Dừng ngay lại cho tôi!!".

Người Lưu Vũ tỏa ra khí tức bức người, Tiêu Chiến đang vung chân định đạp Bạch Chính Dương một cái cũng dừng lại. Mà Bạch Chính Dương hắn không tha cho Tiêu Chiến một chút nào, tận dụng thời cơ Tiêu Chiến đờ người liền sút vào mông Tiêu Chiến một cái.

Ngay lập tức Lưu Vũ dời ánh mắt sắc lạnh sang Bạch Chính Dương nói -"Cậu ở đây mang địa vị gì? Đánh nhau với người khác ngay trước mặt thuộc hạ rất vui phải không?!! Lão Đại không có ở đây liền tùy tiện không quản phép tắc?!!".

Bạch Chính Dương -"Anh sao không mắng cậu ta đi!! Tôi sợ mấy hôm nữa anh cũng lăn lộn đánh nhau với cậu ta ấy!! Thằng nhóc này càng lớn càng hỗn láo, Lão Đại bao che cậu ta càng được nước làm tới, Hạ Tri cũng bị cậu ta lừa đúng là cái thứ hồ ly đáng ghét!!".

Tiêu Chiến đứng dậy khỏi mặt đất la lại với hắn -"Còn anh!! Tra nam chết tiệt, anh nói ai là hồ ly? Ai hỗn....!!".

Lưu Vũ -"Câm miệng!".

Tiêu Chiến bị giật mình liền ngậm lại miệng, ngước mắt đầy sợ hãi nhìn hắn. Lưu Vũ không giống Lưu Anh hoặc Bạch Chính Dương, hắn uy nghiêm sống có khuân khổ giống Vương Nhất Bác thành ra Tiêu Chiến nghe cái giọng bức người của hắn liền bị dọa sợ.

Lưu Vũ -"Quỳ xuống!! Tối nay không ai được phép vào trong, không ai được phép ăn cơm, tự mình hối lỗi!!".

Tiêu Chiến trợn trắng mắt nói -"Anh bắt tôi quỳ?!! Không quỳ!!".

Lưu Vũ không nhiều lời bước hai bước đến bên cạnh Tiêu Chiến sút vào chân Tiêu Chiến một phát buộc Tiêu Chiến phải quỳ xuống.

Lưu Vũ -"Lão Đại không có ở đây địa vị của tôi hoàn toàn có thể phạt cậu, đừng quên cậu đến đây với tư cách là tù nhân của Vương Gia không phải người làm việc của Vương Gia!! Cậu còn dám cãi thêm nửa lời tôi cam đoan cho cậu một cái chết đau đớn nhất!!!".

Tiêu Chiến chịu đau quỳ xuống, uất ức vô cùng vì bị kìm hãm thế nhưng nghĩ đến Lưu Vũ không phải Vương Nhất Bác hắn sẽ không thương tiếc mà thủ tiêu cậu luôn, vậy nên mới nhẫn nhịn quỳ xuống.

Bạch Chính Dương đứng xa Tiêu Chiến ra một chút cũng tự mình quỳ xuống, đây không phải lần đầu tiên hắn bị Tiêu Chiến đẩy vào họa, đúng là đáng ghét.

Mạc Vân Đình trở lại lúc tối muộn, có nghe người dưới cấp nói qua về chuyện Lưu Vũ đến còn xử phạt Tiêu Chiến cùng Bạch Chính Dương, hắn phải tăng tốc độ làm việc để trở về.

Vừa vào đến cửa đã thấy hai người bọn họ vừa chửi nhau vừa hốt đá dưới đất ném nhau.

Không phải hắn nghĩ xấu cho Tiêu Chiến nhưng mà từ lúc tiếp xúc với Tiêu Chiến ngay cả Neil khó tính hung hăng cũng biến thành người khác, hiện tại cả Bạch Chính Dương lạnh nhạt tiêu sái cũng phải chấp nhất từng chuyện cỏn con với Tiêu Chiến.

Nói thẳng ra thì tiếp xúc với Tiêu Chiến quá lâu hai người bọn họ đều bị biến thành trẻ con hết rồi.

Mạc Vân Đình đứng ra giữa bị hòn đá của Tiêu Chiến ném chúng nhưng hắn không kêu chỉ nói -"Hai người.... Đừng ném nữa!!"

Mạc Vân Đình ở ngoài cùng bọn họ hết đêm, đến sáng mặt trời lên cao rồi mà Lưu Vũ cũng không ra ngoài hay kêu người đến nói một tiếng tha cho bọn họ. Mạc Vân Đình phải tự mình đi đến đánh ý với Lưu Vũ lúc này hắn mới hừ lạnh một tiếng tha cho.

Mạc Vân Đình chạy ra ngoài đỡ Tiêu Chiến từ dưới đất dậy, còn Bạch Chính Dương hắn còn khỏe lắm. Chẳng biết lúc hắn đi hai người này lại làm cái gì mà âm khí mỗi người đều bốc lên ngùn ngụt, lúc đứng dậy thiếu chút nữa đánh nhau tiếp.

Lưu Vũ đến đây bất chợt vào ngày hôm qua là theo ý của Vuoeng Nhất Bác, ban đầu hắn cũng không hiểu tại sao lại phải đến đây vì căn bản nơi này đã có Bạch Chính Dương, hơn nữa việc ở nhà chính rất nhiều hầu như không thể rảnh tay, vậy mà sáng hôm qua Vương Nhất Bác hắn gọi một cuộc đến ngắn gọn bảo hắn đến đây rồi cúp máy.

Đến rồi mới biết lý do là gì, Tiêu Chiến thay đổi không còn ngoan ngoãn sợ người ngoài như trước nữa mà đặc biệt hiếu chiến khiến cả Bạch Chính Dương cũng bị quấn theo, đánh nhau đến mức loạn cào cào không ra thể thống gì.

Vương Nhất Bác hắn nương tay Tiêu Chiến, không đánh quá đau hay dẫn đến thương tích, nhưng hắn cũng không thể thiên vị Tiêu Chiến với thuộc hạ của mình, hắn nhắc nhở một hai lần nhưng Tiêu Chiến xem nhẹ cho qua, cùng lắm là quỳ một đêm.

Thời gian không có Vương Nhất Bác ở đây, hắn nhất định phải uốn nắn cho được Tiêu Chiến . Vương Gia không thể nào thu nạp người suốt ngày chỉ biết gây sự đánh nhau.

Lưu Vũ đến phòng thông tin xem qua bọn họ làm việc, Bạch Chính Dương cầm cho hắn bản thiết kế rồi nghiêm túc bàn việc, việc hôm qua chưa làm xong Mạc Vân Đình đã giúp Tiêu Chiến hoàn thành hiện tại chỉ cần chạy nốt một chút xíu nữa là có thể đem lắp thử vào bom kích.

Chẳng hiểu sao có Lưu Vũ ở đây giống như có Vương Nhất Bác ở phía sau lưng Tiêu Chiến vậy, thậm trí còn căng thẳng hơn một chút không dám nói bừa cũng không dám động đậy thái quá.

Làm xong liền rút ba cái thẻ ra đến chỗ Lưu Vũ và Bạch Chính Dương mà đưa -"Xong rồi...".

Lưu Vũ cầm lấy ba cái thẻ, hắn dơ lên xem thì thấy một nửa mạch đỏ và một nửa mạch xanh, xoay qua xoay lại rồi đưa cho Bạch Chính Dương, hắn ngửa người xoay nhẫn trên tay nói -"Chuyện hôm qua tôi còn nhìn thấy một lần nữa đừng trách!! Quỳ một đêm hối lỗi đủ chưa?".

Tiêu Chiến -"Tôi làm cái gì mà anh bắt tôi quỳ?!! Bạch Chính Dương hắn chọc tôi trước tôi có lỗi gì mà phải hối, tôi không sợ anh đâu!!".

Nói xong Tiêu Chiến liền trốn ra sau lưng Mạc Vân Đình nhìn thái độ của Lưu Vũ, hắn không làm gì chỉ nhíu mày nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt sâu không tả siết.

Bạch Chính Dương -"Thôi đủ rồi...tôi đem nó đi nhân bản nhỏ lại một chút, Mạc Vân Đình đem mấy thứ này ra ngoài chúng ta thử luôn".

Mạc Vân Đình gật đầu, hôm qua hắn tạm thời chế tạo ra một thứ bảo vệ tai có khả năng chịu được sóng công kích tầm lớn, nhưng mà cũng phải đứng thật xa cho chắc ăn, đo được sóng âm xong rồi thì chế tạo cái khác phù hợp hơn.

Mạc Vân Đình đi đến đâu Tiêu Chiến theo đến đấy, nói không sợ Lưu Vũ nhưng thực tế sợ đến chảy mồ hôi.

Bọn họ đi bằng xe jeep di chuyển đến một khoảng đất rộng lớn để thử nghiệm, Mạc Vân Đình mang đồ từ trên xe xuống đợi Bạch Chính Dương nhân bản mạch thẻ đem đến rồi bắt đầu.

Lưu Vũ cúi xuống cầm bom kích lên nói -"Giảm bao nhiêu khối lượng? Làm thế nào để nổ?!".

Mạc Vân Đình nhìn Tiêu Chiến , về khoản này hắn không thể nói đấy đủ và chi tiết bằng Tiêu Chiến cho nên liền đẩy cậu lên nói -"Lão Đại giao cho cậu ấy làm, để cậu ấy nói sẽ chi tiết hơn!".

Tiêu Chiến đảo mặt một chút rồi giải thích cho hắn về cách nó hoạt động cũng như việc cậu muốn thêm sóng xung kích vào như thế nào, cũng nói rằng sẽ không chắc chắn nó có thể hoạt động hết công suất hiện tại chỉ đang thử nghiệm thôi.

Bạch Chính Dương nhân bản ra một cái mạch thẻ nhỏ hơn năm lần thẻ cũ, sau đó cầm quả bom kích lên lắp vào. Cái này khi tháo chốt ở đuôi có thể cho nổ luôn trong năm phút nhưng bọn họ chưa muốn chết, vậy nên Bạch Chính Dương cài một khoảng thời gian nhất định là mười năm phút sau đó bỏ nó ở đó, bốn người lên xe jeep đi đến một khoảng xa chờ kết quả.

Mạc Vân Đình đưa cho mỗi người một đôi bảo hộ tai kêu bọn họ đeo vào, mặc dù ở khoảng cách cực kì xa nhưng vẫn nên đeo vào thì hơn.

Mạc Vân Đình phi xe lên ngọn đồi phía xa chỗ quả bom kích cho tiện quan sát, vẫn còn năm phút trước khi nó nổ. Tiêu Chiến là người căng thẳng nhất, vất vả từ hai hôm trước đến giờ nếu nó không nổ sẽ rất uổng phí công sức.

Bạch Chính Dương cũng có chút sốt ruột, vì cơ bản cách của Tiêu Chiến cũng rất tốt dựa theo lý thuyết nó có thể nổ nhưng thực tế thì chưa biết chắc, thời gian còn lại không nhiều nhưng mỗi giây mỗi phút đều trôi qua rất chậm.

Tiêu Chiến đợi mãi nó không nổ liền nói -"Sao không nghe thấy gì? Thất bại rồi sao?!".

Mạc Vân Đình tự dưng tim lêch nhịp, hắn hình như bị sợ nó không nổ mới thế, tay nhanh nhẹn đưa lên nhìn đồng hồ. Còn chưa kịp chạm mắt đến một làn sóng xung kích cực kì mạnh lan tỏa ra, thiết bị bảo hộ không thể lọt âm với mức độ này được liền không nghe thấy gì.

Mặt đất rung chuyển theo sóng xung kích làm Tiêu Chiến nghiêng ngả, Bạch Chính Dương đưa thiết bị đo decibel lên xem, sau đó quả bom nổ con số decibel tăng vọt đến mức không kịp nhìn số.

Khống âm bị tiếng nổ cùng sóng xung kích tác động lên, ngay cả khi đã đứng một khoảng xa sóng xung kích vẫn lọt vào thiết bị một âm thanh cực kì chói tai, đất đá bụi mù bay đến chỗ bọn họ ầm ầm.

Lưu Vũ kéo tay áo Tiêu Chiến và Mạc Vân Đình đi, còn Mạc Vân Đình thì lại kéo tay áo Bạch Chính Dương chạy đi. Tiêu Chiến chịu không nổi âm thanh này liền chạy chậm lại mấy bước người lảo đảo.

Lưu Vũ và Mạc Vân Đình phi nhanh không phanh kịp chỉ có Bạch Chính Dương theo sau là không nghĩ gì hốt Tiêu Chiến lên vai chạy biến cực kì nhanh.

Cái ô tô bị sóng đánh bay tan nát theo gió và cát bụi lăn xuống đồi dốc, Lưu Vũ quay đầu lại nhìn thấy nó lao với tốc độ cực kì nhanh liền đẩy Bạch Chính Dương sang một bên còn hắn và Mạc Vân Đình bật người sang một bên, thu người đưa tay lên tai nằm xuống dưới đất đợi quả bom hết tác dụng.

Tiêu Chiến chịu không nổi, tai như sắp bị chọc thủng đến nơi não co thắt lại đau đớn vô cùng, ngay cả tim cũng gan cũng đau nhói cả lên, không chịu được nước mắt liền rơi ra vừa khóc vừa ôm đầu.

Mấy cái cây cao cao vì đất rung chuyển mà siêu vẹo, thiếu chút nữa bật gốc đổ vào người bọn họ, qua trừng năm bảy phút mới hết.

Một khoảng hoang tàn bụi mù trên không trung, một km gần chỗ quả bom nổ biến thành những làn bụi bao phủ, Lưu Vũ hất một mảnh kim loại từ chiếc xe jeep xuống dưới, đứng dậy không cần ai chống đỡ.

Mạc Vân Đình thì nằm luôn trên đất mắt nổi lên mấy ngôi sao, Tiêu Chiến tệ nhất ngất xỉu luôn tại chỗ .

Bạch Chính Dương dựa vào cái cây bên cạnh phủi bụi trên đầu và quần áo xuống thở mấy hơi, sau lại quay ngang quay ngửa tìm thiết bị đo decibel vừa lúc nãy bị hất bay.

Lưu Vũ cúi xuống kéo Mạc Vân Đình dậy khỏi đất, lớp bụi màu vàng vẫn còn rất dày, không thể nhìn xa được. Mạc Vân Đình hắn mới kêu lên -"Tiêu Chiến!!!".

Bạch Chính Dương ở hướng kia nói -"Cậu ta ngất xỉu rồi!! Đợi một chút tôi kiếm máy đo xong sẽ mang cậu ta sang!!".

Bạch Chính Dương vừa nói vừa phải bịt áo lên miệng tránh bụi bay vào, đám bụi này chẳng biết còn bay xa đến đâu nhưng mà mãi vẫn chưa hết. Bạch Chính Dương buộc phải rút dao từ dưới giày, cầm chuôi của nó mở đèn lên tìm kiếm.

Soi chúng lại chính là Tiêu Chiến người run rẩy một chỗ, vẫn là động tác ôm đầu thu người lại. Bạch Chính Dương tiến đến vỗ vai Tiêu Chiến một cái -"Tiêu Chiến?! Tiêu Chiến!!".

Gọi đến hai câu nhưng mà không thấy phản ứng, nếu run như vậy tức là chưa ngất hẳn thế nhưng lại không phản ứng lại động tác của hắn, Bạch Chính Dương nói lớn một chút -"Mạc Vân Đình!!! Chạy sang hướng đông đem xe dự phòng lái đến đây!!".

Tiêu Chiến sức yếu hơn bọn họ, không chịu được liền có hiện tượng co giật đây không phải run rẩy nữa, Mạc Vân Đình mù mịt chạy đi trong đám bụi chạy được một đoạn thì đến chỗ ít bụi hơn một chút, xác định được hướng liền lao thật nhanh đi, Tiêu Chiến không thể sảy ra bất cứ chuyện gì.

Lưu Vũ phảy đám bụi quẩn quanh đi đến hướng Bạch Chính Dương, thấy Tiêu Chiến nằm trên đất co giật cúi người nâng đầu Tiêu Chiến lên một chút cứ giữ như thế cho đến khi Tiêu Chiến ngừng lại co giật mới thôi.

Mạc Vân Đình phi xe đến nơi, Bạch Chính Dương hắn liền mang Tiêu Chiến từ dưới đất đặt lên xe nói với Mạc Vân Đình -"Đem cậu ta đến khu trị thương, nếu có vấn đề gì phải gọi hỏi Hạ Tri ngay lập tức, phái người đem xe đến đây chút nữa tôi sẽ trở về sau!!".

Mạc Vân Đình gật đầu sau đó quay xe chạy thật nhanh về trại. Lưu Vũ ở lại cùng Bạch Chính Dương xem xét lại mức độ phân tán của quả bom. Bọn họ đứng cũng phải xa hơn một km nhưng nó nổ cũng thật sự quá kinh dị.

Lưu Vũ nhặt lên thiết bị đo decibel cho Bạch Chính Dương rồi hỏi hắn -"Đo được bao nhiêu?!".

Bạch Chính Dương phủi đám bụi xung quanh mình đi, sau đó lau màn hình soi đèn vào xem -"Một trăm sáu bốn decibel, nhỉnh hơn một chút so với dự tính trước khi khống âm bị kích chỉ có hơn một trăm decibel!!".

Bạch Chính Dương hắn có chút bất ngờ vì không nghĩ rằng một phát ăn luôn như vậy, kết hợp kích nổ bằng lửa, âm thanh tất cả khống âm lên vượt qua mức mà bọn họ nghĩ. Ban đầu hắn còn lo lắng sẽ không đạt đến một trăm ba mươi decibel, nhưng hiện tại lại kinh hoảng vì con số khủng khiếp này.

Lưu Vũ gật đầu, âm thanh lúc nãy cũng tác động đến hắn không ít chỉ là không đau đến quá sức chịu đựng, hai người bọn họ đứng đó hít bụi một lúc đợi tan hết bụi trong không khí mới quay trở lại xem xét quả bom.

Bọn họ đứng trên mép đồi lúc nãy nhìn ra phía xa, một đốm lửa vẫn đang cháy hừng hực cùng mọi thứ như đát đá xung quanh đều văng ra một chỗ, nền đất có thể thấy rõ như vừa được quét đi một màng bụi bẩn.

Bạch Chính Dương cảm thán một câu -"Kinh dị!!!".

Lưu Vũ -"Vẫn chưa kiểm soát được bom kích phải không?!".

Bạch Chính Dương gật đầu -"Hôm nay mới thử lần đầu tiên, chút nữa tôi sẽ nhân bản một vài quả bom kích nữa đem đến đây thử nghiệm so sánh decibel, nếu mức độ ngang nhau hoặc nhỉnh hơn một chút thì không thành vấn đề.

Lưu Vũ ừm một tiếng lại nói -"Thử nghiệm xong nếu được gửi bản thảo về Vương Gia để sản xuất!".

Bạch Chính Dương -"Phê duyệt luôn sao? Mới đang thử nghiệm nếu cứ thế mà sản xuất nhiều không dùng được bỏ đi sẽ rất uổng!!".

Lưu Vũ -"Chúng ta sẽ sản xuất trước một lượng nhỏ phục vụ cho trận chiến ở Nam Phi, nếu nó mang tác dụng ổn cho trận chiến lần này chúng ta mới đem sản xuất nhiều!!".

Bạch Chính Dương hiểu ý liền gật đầu, mục tiêu ban đầu của hắn cũng chính là như vậy, nhưng bom kích kia Tiêu Chiến tạo ra có chút nguy hiểm, hơn nữa phân nửa là Tiêu Chiến làm hắn chưa hiểu rõ hết cho nên mới không an tâm.

Xe đến đưa hai người bọn họ trở về, vừa đến nơi Bạch Chính Dương đã nhanh chóng trở về phòng thông tin lấy lại bản thiết kế mang đi lắp ghép thành mấy quả bom kích nữa sẵn tiện tìm hiểu rõ tất cả về nó.

Lưu Vũ báo lại cho Vương Nhất Bác về thành công ngoài dự đoán của bom kích, cũng nói về việc Tiêu Chiến bị thương.

Vương Nhất Bác nghe chuyện này từ miệng Hạ Tri rồi cho nên chỉ nhắc nhở Lưu Vũ lần sau không cho phép Tiêu Chiến đi theo nữa, đơn giản chỉ có vậy.

Tiêu Chiến nằm một cái là đến tối mới tỉnh, cũng may không có di chứng gì để lại chỉ có đầu hơi đau nột chút. Mạc Vân Đình lo lắng ngồi bên cạnh không dời nửa bước thấy Tiêu Chiến tỉnh liền cầm đến một cốc nước và một gói thuốc nói -"Hạ Tri Đại nhân bảo người kê thuốc cho cậu uống đi sẽ hết đau đầu nhanh thôi!!".

Tiêu Chiến gật đầu nhận lấy sau đó đặt xuống giường. Mạc Vân Đình hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net