CHAP 46 : NHIỆM VỤ TỚI RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhíu mày nói -"Không uống được sao? Vậy tôi mang pha cho cậu nhá!!".

Tiêu Chiến lắc đầu -"Không phải!! Mà tôi chưa ăn gì uống thuốc vào cũng không có tác dụng!!".

Mạc Vân Đình -"Đợi tôi một chút tôi đi kiếm cháo cho cậu!!".

Tiêu Chiến vẫn còn đùa được nói -"Neil mà biết anh làm vậy hắn sẽ băm tôi ra đấy!!".

Mạc Vân Đình nghe Tiêu Chiến nhắc đến Neil, trong đầu lại chạy lại cảnh mấy hôm trước bị hắn cường, còn có sáng hôm qua hắn dám ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người hôn hắn, càng nghĩ càng tức Mạc Vân Đình giận dữ nói lại -"Cậu đừng có nhắc hắn, lần này hắn mà dám bước đến trước mặt tôi mới đi băm hắn thành nghìn mảnh tên khốn đó!!".

Tiêu Chiến hết sức không nói nổi nữa liền xua xua tay kêu hắn đi kiếm chút đồ ăn cho mình, lần này Vương Nhất Bác hắn mà biết cậu nằm bẹp giường thế nào về cũng đòi phạt cho xem, vậy nên phải mau chóng ngoan ngoãn ăn uống đẩy đủ để mau khỏe lại.

Trong khoảng thời gian Mạc Vân Đình đi, Tiêu Chiến lại nghĩ lại vụ lúc sáng quả bom kích đó nổ thật dữ dội, cậu thiếu chút nữa bị nó làm cho nổ tung cả não, tim gan như bị siết lại gần như không thở được.

Tự bản thân mình lại tạo ra một thứ kinh dị như vậy nghĩ đã thấy nổi da gà rồi.

Hôm sau, chưa kịp ngáp ngắn ngáp dài Bạch Chính Dương từ đâu xông vào lôi xềnh xệch Tiêu Chiến đến phòng thông tin, ban đầu còn tưởng hắn lôi mình đi đánh nhau nhưng không phải.

Ở đó có Mạc Vân Đình và Lưu Vũ, bọn họ đang phân tích từng chi tiết một của bom kích, ngay cả bản phác thảo cũng được vẽ một bản mới phẳng phiu sạch sẽ.

Bạch Chính Dương mang bộ dáng có vẻ nghiêm túc và không muốn kiếm chuyện, Tiêu Chiến cũng tự an phận mà phối hợp làm việc với bọn họ. Nhưng mà trong não Tiêu Chiến vẫn còn có một dấu hỏi chấm rằng bọn họ là người chế ra cái này đâu phải cậu?!.

Tiêu Chiến chỉ làm duy nhất một việc là chỉnh sửa mạch thẻ còn đâu Bạch Chính Dương và Mạc Vân Đình làm tất cơ mà?. Tiêu Chiến nhìn Mạc Vân Đình nói -"Tôi có làm cái gì đâu mà các anh hỏi tôi nhiều thế? Ngôn ngữ trong nghề của các anh tôi nghe không hiểu! Tôi chỉ trả lời được bằng cách nào tạo ra mạch thẻ thôi còn đâu các anh làm hết cơ mà?!".

Bạch Chính Dương dùng cái thước kẻ bằng kim loại gõ vào đầu Tiêu Chiến rồi nói -"Nguyên lý làm việc của nó theo mạch cảm xúc của cậu mà ra, lý thuyết là cậu nghĩ bọn tôi mới chỉ chứng kiến nó nổ bây giờ hỏi gì cậu cứ trả lời tất cả, tôi sẽ nói dễ hiểu thôi".

Tiêu Chiến cố gắng tập chung nghe bọn họ hỏi, nhưng mà bên cạnh Mạc Vân Đình hắn vẫn phải giải thích chi tiết thì Tiêu Chiến mới hiểu, Lưu Vũ ngồi chỉ nghe và không nói gì.

Lúc đầu nghe đến thứ này sẽ được đem đi sản xuất luôn Tiêu Chiến cũng không có ý phản đối, căn bản là không nghĩ nhiều. Mạc Vân Đình nói với cậu rằng bước tiến về loại bom này của Tiêu Chiến xa hơn rất nhiều so với Ba cậu, nghe xong vừa vui lại vừa buồn.

Bạch Chính Dương gửi bản sao chép của bom kích về Vương Gia kèm theo video mô phỏng và thực tế cho Lưu Anh, ngoài ra còn có cả thiết bị bảo vệ tai mà Mạc Vân Đình tạo ra nữa, chỉ với hai ngày bọn họ đã sản xuất xong một lượng nhỏ số bom kích cần dùng.

Lưu Anh hắn từng cầm một quả bom kích mang đến bản doanh thử nhưng khoảng cách quá gần cho nên dãy nhà bỏ hoang phía sau doanh trại chính bị đổ sập, hắn nếu không có đồ bảo hộ chắc chắn là chết luôn rồi.

Tiêu Chiến nghe xong liền xung lên tận não, còn chưa kịp nói gì Lưu Vũ hắn đã cầm bộ đàm lên làm ra một tràng tràn lan đại hải mắng Lưu Anh. Hắn mắng cực kì ghê, Tiêu Chiến và Mạc Vân Đình còn phải lùi ra thật xa để tránh cơn phẫn nộ của hắn bộc phát.

Tiêu Chiến đứng từ xa khinh miệt nói -"Ôi!! tình yêu loài người!!".

Mạc Vân Đình -"Cậu cũng là con người đấy!".

Tiêu Chiến -"....".

.....

Buổi tối trong lúc ăn cơm, Tiêu Chiến có nghe thấy nhóm Lưu Vũ nói cái gì đó về Vương Nhất Bác và Nam Phi. Nghe bọn họ nói tình hình có vẻ xấu Tiêu Chiến mới mở lời hỏi bọn họ -"Vương Nhất Bác....hắn làm sao?!".

Lưu Vũ -"Không phải việc của cậu! Ăn cơm đi!".

Vương Nhất Bác không cho phép Tiêu Chiến lao đầu vào nguy hiểm, vậy nên những việc như này tốt nhất không nên nói, chừng nào Tiêu Chiến đủ chững chạc đủ mạnh lúc đó mới có thể tham gia vào việc của Vương Gia.

Nhưng việc đến cũng sẽ đến, Lưu Vũ không nói nhưng ngay lập tức có người chạy từ bên ngoài vào nói ngay trước mặt Tiêu Chiến , người kia báo cáo lại tình hình ở Nam Phi tuy rằng không nhắc đến Vương Nhất Bác bị thương hay như thế nào, nhưng Tiêu Chiến biết việc hắn đến đó không phải vì công việc riêng mà vì một trận chiến nào đó...

Tiêu Chiến nắm lấy vai Lưu Vũ nói -"Các anh đang dấu tôi cái gì?!! Việc tạo bom kích trong thời gian nước rút kia là vì cái gì?!!".

Lưu Vũ nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Chiến, không vòng vèo nhiều nói thẳng luôn -"Phục vụ trận chiến lần này, tẩy sạch Châu Phi!!".

Trên thế giới này đâu đâu cũng có tay chân của Lão Hoàng, bất kì chỗ nào có cờ Vương Gia thì ít nhất chỗ đó phải có một cái cọc của Lão Hoàng, thông tin của Vương Gia ít nhiều bị rò rỉ ra ngoài tuy rằng nó không quá lớn cũng truyền đi rất chậm, thế nhưng việc nhổ bỏ toàn bộ gốc rễ của Lão trên địa bàn của Vương Gia là phải làm.

Tiêu Chiến bị sốc còn chưa thể tin được liền nói -"Các anh...định đem nó đi giết người sao?!". Ban đầu Tiêu Chiến chỉ làm với ý nghĩ đây là hình phạt, hoàn toàn không nghĩ đến nó sẽ sử dụng như thế này, hôm đó đứng xa đã cảm thấy toàn thân đau đớn não muốn nổ tung ra, nếu đem thả xuống nơi đông người khẳng định chẳng ai sống sót.

Lưu Vũ -"Cậu đừng tỏ thái độ yếu đuối trước mặt tôi, nếu không giết bọn chúng thì một ngày nào đó đám người kia cũng sẽ giết chúng ta, nếu vậy một lần tẩy sạch tránh phiền phức!!".

Lưu Vũ hất tay Tiêu Chiến ra rồi đứng dậy, tình hình ở Nam Phi có chút nguy cấp tuy chưa đến mức đáng báo động nhưng đôi bên đều đang giằng xé nhau từng tấc đất, Lão Hoàng đang đem viện trợ đến mà vị trí của Lão rất gần nơi đó nếu lão đến sớm hơn nhất định yếu thế sẽ là Vương Gia.

Lưu Vũ -"Mạc Vân Đình cậu đi theo tôi triệu tập đủ một đội trong trại đi đến Nam Phi, tôi sẽ gọi người từ bản doanh đến đây sau!".

Mạc Vân Đình gật đầu rồi rời bàn cơm chạy ra ngoài, Lưu Vũ nhìn Tiêu Chiến vẫn còn chưa hết sốc ngồi một chỗ hắn lại nghiêm nghị nói -" Tiêu Chiến cậu và Bạch Chính Dương ở lại bảo vệ trại!! Đừng tự ý chạy đến chỗ Lão Đại không có ai rảnh để tâm cậu đâu nghe rõ chưa?!!".

Tiêu Chiến sụt sịt mũi một cái, nhịn nỗi sợ hãi trong người xuống nói -"Tôi biết rồi!!".

Bạch Chính Dương -"Tôi sẽ trông cậu ta!! Giải quyết việc của anh đi, để ý Hạ Tri giúp tôi!".

Lưu Vũ đi được một lúc, Bạch Chính Dương nhìn sang Tiêu Chiến nói -"Sốc lại cái tinh thần đi, bình thường cậu thừa hơi lắm mà bây giờ hết rồi à?!!".

Tiêu Chiến không thể đùa nổi nữa, chỉ liếc xéo hắn một cái rồi nói -"Anh đừng có chọc ngoáy tôi!! Các anh chẳng ai tin tưởng khả năng của tôi cả, chỉ sợ tôi gây họa cho các anh thôi ngay cả bây giờ cũng dấu tôi tất cả mọi việc!! Chẳng ai tốt cả cút đi!!".

Bạch Chính Dương chọc tức được Tiêu Chiến liền cười ha hả, ngay sau đó nụ cười vụt tắt, từ trong nhà ăn nhìn ra cửa kính bên ngoài hắn thấy rất nhiều trực thăng đang chiếu đèn xuống dưới, thân trực thăng có một vài cái bóng nhấp nháy xanh đỏ.

Chuông cảnh báo xâm nhập vang lên trong nhà ăn, Bạch Chính Dương không ngồi thêm một giây nào liền lao người ra ngoài, đây không phải trực thăng của Vương Gia. Tiêu Chiến nghe tiếng chuông báo lại thấy Bạch Chính Dương gấp gáp chạy đi liền cũng đứng dậy đuổi theo hắn bói -"Bạch Chính Dương!!! Sảy ra chuyện gì!!".

Bạch Chính Dương -"Chúng ta bị tập kích rồi mau lên!!".

Tiêu Chiến nghe xong tim đập bình bịch, tốc độ chạy cũng nhanh hơn vừa rồi. Ngay tại thời điểm này, Lưu Vũ hắn chuyển bị đem người đi thì có tập kích khẳng định là muốn ngăn cản hắn đem người đến viện trợ Vương Nhất Bác.

Có điều bằng cách nào bọn chúng có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp lưới bảo vệ của Vương Gia để bay đến trại??!!!.

Vừa ra đến ngoài sân, Tiêu Chiến liền nhìn thấy một đội người trong trại đang chuẩn bị lên trực thăng nhưng phải dừng lại vì trên đầu bọn họ có vô số người đang đu xuống.

Lưu Vũ đứng một chỗ không hề làm gì, súng từ người các thuộc hạ đã rút ra chĩa về phía mục tiêu.

Tiêu Chiến hướng Bạch Chính Dương hỏi -"Là ai vậy?!!".

Bạch Chính Dương căng mắt nhìn vào một khoảng ánh sáng ngược, một người phụ nữ tóc dài mắt xanh mặc quần áo bó sát chạm chân xuống đất mỉm cười nhẹ, mày Bạch Chính Dương nhíu nhẹ răng nghiến lại nói -"Sở Ninh Kiều!".


26 . 03 . 2023
aaaaa hôm qua Bo với Chiến siêu đẹppppp
Mí cô nhớ bình chọn cho tui mỗi chap đề tui có thêm động lực nka 🥺🌹🙋‍♀️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net