CHAP 60;: TIÊU CHIẾN QUYẾT CHIẾN 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gì, chốc sau Lưu Anh mới lên tiếng -"Cậu đã nhìn được những gì?!".

Tiêu Chiến -"Em chỉ thấy chữ...rất nhiều chữ! Ảnh thì không thấy rõ".

Bạch Chính Dương -"Không nhìn ra được một chút gì đặc biệt hay sao?!".

Tiêu Chiến -"Nếu có tôi nghĩ chỉ có một vài từ riêng lẻ thôi! Anh có để ý không? Xen kẽ những từ tiếng Anh dày đặc vẫn có tiếng Nhật tiếng Pháp và Thụy Điển!!".

Lưu Anh -"Bao nhiêu từ?!".

Tiêu Chiến -"Ba từ!".

Mạc Vân Đình nhíu mày -"Có rất nhiều dữ liệu chạy qua trong một khoảnh khắc, làm sao mà cậu chắc chắn được có ba từ?!".

Tiêu Chiến -"Nếu anh nhìn kĩ thì mọi thứ chỉ lập lại thôi! Ba tôi ông ấy không thích lập trình dài dòng vậy nên luôn tìm cách thu gọn nó lại, tôi đã nhìn rất kĩ trong vòng ba phút khi nó chạy qua vậy nên mới chắc chắn là ba từ!".

Trên tờ giấy Lưu Anh cầm trên tay cũng là ba từ tiếng nước ngoài mà Tiêu Chiến vừa nói, thông thạo tiếng nước ngoài thì hắn không có hoàn toàn nhưng ba từ này quá phổ thông.
Bạch Chính Dương nhìn vào cũng biết liền nói -"Trăng?!".

Tiêu Chiến gật đầu -"Là trăng!".

Mạc Vân Đình -"Cái gì trăng?!".

Lưu Anh đọc ra ba chữ tiếng nước ngoài rồi giải thích -"La Lune, Måne và Tsuki đều có nghĩa là mặt trăng! Phải có thứ gì đó liền quan đến nó!".

Tiêu Chiến -"Em không sinh vào ngày trăng tròn, đến tên cũng không phải!!".

Mạc Vân Đình -"Cậu không giữ thứ đồ nào có hình mặt trăng sao?!".

Tiêu Chiến lắc đầu -"Không có!".

Tất cả những gì bọn họ biết được bây giờ chỉ có một chữ trăng, Tiêu Chiến từ trước đến giờ đều rất cẩn thận bảo quản từng món đồ ba mẹ cho cậu, vì vậy cho nên mới chắc chắn rằng không có thứ nào mang hình dáng của mặt trăng cả.

Khúc mắc bắt đầu từ chỗ này, Bạch Chính Dương hướng dẫn Tiêu Chiến thử rất nhiều cách nhưng màn hình máy tính cứ sập lên sập xuống mãi, càng ngày thời gian sáng màn hình càng ngắn đi. Tiêu Chiến thấy không ổn liền nói -"Cái thẻ này ảnh hưởng đến máy tính chậm...chứ không phải là không có, nếu còn làm tiếp không chắc nó đã chịu được!!".

Bạch Chính Dương cũng đồng ý với quan điểm này, loại công nghệ này không tính là quá hiện đại với Bạch Chính Dương, thế nhưng điểm mấu chốt ở đây là nó có khóa và buộc bọn họ phải có thứ đó mới có thể mở ra được.

Không thể nào thử trên máy tính mà có thể mở ra cả nghìn thư mục, cho dù có dành thời gian loại bỏ hết tất cả thư mục rỗng đi chăng nữa thì lúc đó dàn trợ năng đã sớm hỏng rồi.

Tiêu Chiến oài người ra ghế nhăn mặt nhìn lên màn hình -"Baba thật khó hiểu...cái gì trăng mới được?!".

Mạc Vân Đình sờ vào cái máy quét một cái, nhiệt độ của nó vô cùng nóng. Thậm chí dây dẫn vào ổ máy tính cũng có dấu hiện không ổn liền nói -"Nghỉ một chút đi! Nếu cố gắng mở nó ra cho được tôi nghĩ rằng sẽ không ổn đâu, không chừng là toàn bộ dữ liệu sẽ tự động bay sạch mất!!".

Tiêu Chiến hơi nhíu mày một chút, sau đó bật dậy nói -"Không tự dưng mà tôi kêu các anh đến đây, so với nhà chính tôi cảm thấy nơi này có đủ thiết bị hơn dù sao ba tôi cũng tự tay thiết kế nó cùng với căn phòng này, vì vậy nhất định sẽ có thứ giúp được chúng ta!!".

Tiêu Chiến đi đến cái bàn ở giữa phòng mở thêm mấy ngăn tủ nữa, bới móc toàn bộ những loại thiết bị có thể dùng được đem ra ngoài, Trình Lục cũng đến phụ Tiêu Chiến một tay chỉ có mỗi Mạc Vân Đình là như ông vua ngồi trên long ỷ hưởng thụ.

Tiêu Chiến đang bực tức vì không mở được mạch thẻ, thấy người khác an nhàn liền ghét bỏ ném vài thứ đến chỗ Mạc Vân Đình nói -"Ra đây giúp tôi mau lên!!".

Đến cả con chuột cũng muốn giúp Tiêu Chiến tìm đồ, Mạc Vân Đình nhứ đúng là không bằng con chuột.

Mãi một lúc sau lục hết tủ mệt đến đứt cả hơi bới móc ra toàn bộ mọi thứ bày bừa khắp dưới sàn mới dừng lại, Tiêu Chiến giống như một đứa trẻ đang chọn lọc đồ chơi, cái nào không vừa ý sẽ quẳng ra sau đầu mà không cần nhìn.

Ném say mê đến mức mà bụp một phát cục sắt linh tinh rơi đến chỗ Vương Nhất Bác, hắn phản xạ nhanh tránh đi nhưng chưa hết bên này Tiêu Chiến đã ném tiếp sang bên kia.

Cố Thanh vào sau cũng suýt chút nữa bị Tiêu Chiến ném trúng, nhìn cả phòng bừa bãi liền nói -"Chuyện gì?!".

Mạc Vân Đình ngước đầu lên nói -"Tiêu Chiến đang tìm mấy món đồ! Nhưng mà không thấy liền cứ mỗi chỗ quăng một cái!".

Tiêu Chiến quay đầu lại hướng Vương Nhất Bác nhíu mày như sắp khóc, nhõng nhẽo -"Không thấy...!!".

Vương Nhất Bác thả ra một hơi lạnh, đến chỗ của Tiêu Chiến nhấc cậu lên khỏi mặt đất nói -"Đang tìm cái gì?!".

Tiêu Chiến -"Trăng! Một thứ gì đó như mặt trăng để mở mạch thẻ, tôi đã thử hết mấy món đồ khả quan nhất ở đây nhưng không có cái nào mở được cả, cùng lắm chỉ loại bỏ được một số thư mục rỗng thôi!!".

Vương Nhất Bác -"Trở về nhà chính sẽ có cách mở được!".

Tiêu Chiến lắc đầu -"Bạch Chính Dương hắn cũng nói rằng nếu không có thứ gì như mặt trăng kia thì sẽ không mở được!!".

Cố Thanh vẫn chưa hiểu việc gì liên quan đến mặt trăng cho đến khi Trình Lục giải thích, Vương Nhất Bác cũng chú ý nghe một chút sau đó lại đem Tiêu Chiến mang ra khỏi một đống lộn xộn đặt cậu xuống.

Hắn giật sợi dây chuyền của Tiêu Chiến dơ ra trước mặt cậu -"Cầm lấy!".

Tiêu Chiến hơi đờ người một chút, Bạch Chính Dương từ màn hình quan sát được sợi dây chuyền của Tiêu Chiến tuy không hiểu tại sao Vương Nhất Bác hắn lại trả lại nó cho cậu, tuy nhiên chắc hẳn phải liên quan đến mạch thẻ nhỏ kia.

Nhưng mà nhìn nó có cái gì giống mặt trăng? Rõ ràng là hình bông tuyết cơ mà?.

Bạch Chính Dương tự động liên kết thiết bị của mình với Vương Nhất Bác nói -"Lão Đại! Sợi dây chuyền đó...".

Hắn còn chưa nói hết câu, Tiêu Chiến đã giật lại sợi dây chuyền chen ngang -"Sao tôi lại không nhớ ra chứ?!! Rõ ràng nó chính là mặt trăng!".

Trình Lục -"Mặt trăng và dây chuyền này có ý nghĩa tương đồng sao?!".

Tiêu Chiến lắc đầu, tay dơ lên sợi dây chuyền lại dùng đèn pin đặt trên bàn soi vào chính giữa viên pha lê màu xanh, không hiểu bằng cách nào mà nó lại có thể in lên mặt đất một hình trăng khuyết giữa viên pha lê.

Tiêu Chiến -"Đây chính là mặt trăng!!".

Món đồ này với Tiêu Chiến là đáng quý nhất vậy mà lại không nhớ ra được, ngày trăng tròn mà chiếu vào viên pha lê này còn có cái gì đó chuyển động cơ, nhưng mà lúc đó quá nhỏ Tiêu Chiến không còn nhớ rõ lắm.
Vương Nhất Bác -"Tiếp tục!".

Tiêu Chiến vui đến mức nhảy chân sáo đến bàn máy tính, nhưng mà chính cái sự bừa bãi của bản thân vừa nãy mà trượt đúng vào một cái máy gì đó cậu quẳng xuống đất. Mạc Vân Đình đứng gần nhất, thấy Tiêu Chiến ngã liền dang tay đỡ lấy, tuy nhiên chưa kịp chạm vào người thì Vương Nhất Bác hắn đã bước nhanh một bước đỡ lấy lưng Tiêu Chiến rồi.

Tiêu Chiến có chút hoảng sợ, đang vui vẻ mà ngã một cái là hết vui.

Vương Nhất Bác nhìn Mạc Vân Đình một cái sau đó mới đẩy người Tiêu Chiến lên đấm một phát vào đầu cậu -"Đừng để tôi phế chân của em!!".

Tiêu Chiến bĩu môi sau đó lại tiếp tục nhảy chân sáo đến chỗ bàn máy tính mặc kệ Vương Nhất Bác, Trình Lục nhìn mấy thứ đồ linh tinh trên đất có chút nguy hiểm với Tiêu Chiến liền khua chân gạt mấy món đồ sang một góc.

Mạc Vân Đình sau khi bị Vương Nhất Bác lườm cho một cái liền thu liễm lại mức quan tâm của mình với Tiêu Chiến, chuyên tâm vào công việc -"Cần tôi giúp gì không?!".

Tiêu Chiến không quay lại nhưng vẫn gật đầu, mắt nhìn lên máy tính tay lại mò mẫm rút thiết bị quét dữ liệu đặc biệt ra khỏi máy tính, màn hình đen kịt rồi lại trở về màu trắng nguyên mẫu.

Mạc Vân Đình tiếp lấy máy quét nói -"Cậu định làm gì?!".

Tiêu Chiến -"Bạch Chính Dương nói không thể dùng nó trên máy tính được, vậy chúng ta thử nó trên thiết bị 3D ở bên kia!!".

Bạch Chính Dương -" Lần đầu tiên thấy con lười làm việc!!".

Tiêu Chiến sầm mặt -"Anh ví ai là con lười?!!".

Bạch Chính Dương cười một tiếng nói -"Tôi nói thế thôi! Trúng ai thì trúng!!".

Tiêu Chiến mặt mày hậm hức, hắn không nói ra là ai cậu không có cớ chửi hắn, lúc đi qua Vương Nhất Bác còn bực dọc lây sang hắn. Bạch Chính Dương thấy Vương Nhất Bác không nói gì, cũng không tức giận liền thở phào nhẹ nhõm.

Vương Nhất Bác bao che cho Tiêu Chiến tức là nếu hắn động đến cậu thái quá thì người chịu phạt sẽ là hắn, tuy nhiên chọc Tiêu Chiến thật sự rất là vui, đây cũng được tính là một trò chơi mạo hiểm.

Tiêu Chiến tức giận liền sút bay mấy món đồ dưới đất ra xa, cục súc với tất cả những gì cậu làm ngay cả tháo khóa để mở tủ cũng vô cùng mạnh tay. Mạc Vân Đình chậc chậc vài cái nói -"Vừa vừa thôi!! Một chút nữa lại bị thương thì đứng có bắt tôi đi kiềm đồ băng bó cho cậu!!".

Tiêu Chiến -"Tôi mạnh tay bao giờ? Tôi đâu có cần anh lấy đồ trị thương giúp đâu?!".

Trình Lục bốc con chuột dưới đất đặt lên bàn, chắc là có thể là làm Tiêu Chiến bớt giận một chút. Thế nhưng hắn sai rồi, không những Tiêu Chiến không bớt giận mà còn cầm lấy con chuột xem nó như Bạch Chính Dương mà bóp thật mạnh.

Răng nghiến lại nói -"Bạch Chính Dương...!!".

Cố Thanh đứng ngay sau lưng Tiêu Chiến liền đạp vào mông cậu một phát, sáng nay vừa bị Vương Nhất Bác thao xong hiện tại hắn đạp một phát cơn đau liền xung lên tận não, chân tay run rẩy thả bụp con chuột xuống đất.

Trình Lục đỡ lấy nó cầm lên xem một chút, thấy không có vấn đề gì lại úp lên đầu.

Cố Thanh -"Nhanh lên còn về! Không có nhiều thời gian đâu".

Tiêu Chiến đưa tay xuống xoa mông quát lên -"Anh giỏi ra mà làm!!".

Cố Thanh -"Tôi làm được sẽ không đời nào để cậu làm!! Số thời gian mà cậu ngồi một chỗ tôi có thể làm được rất nhiều thứ rồi!!".

Tiêu Chiến còn muốn cãi, nhưng Vương Nhất Bác hắn lại mang hàn khí quát lên -"Muốn cãi nhau thì cút ra ngoài!!".

Tiêu Chiến cuối cùng lườm Cố Thanh một cái rồi cũng tự mình im lặng, Vương Nhất Bác nói là sẽ làm không chừng chút nữa thật sự bị sút bay.

Tiêu Chiến dơ tay lên vớn lại mạch thẻ từ Mạc Vân Đình tìm chỗ lắp vào, vì không thể sử dụng máy quét dữ liệu nữa cho nên Tiêu Chiến liền dùng thiết bị cảm ứng ở bàn đút thẻ vào.

Mạc Vân Đình đứng bên cạnh phụ trợ một chút, còn đâu là Tiêu Chiến làm hết. Bàn có một vùng trũng xuống chính là dùng để phản chiếu 3D, nó còn có thể cảm ứng ngay trên không cho nên Tiêu Chiến không cần máy tính cũng có thể điều khiển được.

Trình Lục không học mảng này cho nên thắc mắc hỏi -"Cái này không khác gì khi đặt trên máy tính, đã vậy lại không có dàn trợ năng, có ổn không?!".

Bạch Chính Dương -"Dàn trợ năng không chịu được sức nặng dữ liệu của mạch thẻ, nhưng nếu cái dây chuyền của Tiêu Chiến có tác dụng hẳn là sẽ được!!".

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến loay hoay mãi liền đến xem thử, ai ngờ lại thấy cậu đang cố gắng lấy viên pha lê ra ngoài, Vương Nhất Bác giật lấy nó từ tay Tiêu Chiến đặt vào một khoảng cảm ứng dưới bàn, đoạn trũng xuống vô cùng khớp với mặt dây chuyền. Vương Nhất Bác -"Có mắt để dùng không phải để trang trí!!".

Tiêu Chiến đánh vai đẩy Vương Nhất Bác ra sau bực dọc nói -"Tôi giận anh rồi! Đừng có lại gần tôi!!".

Vừa mới thoát khỏi miệng một câu vậy mà Vương Nhất Bác hắn đã túm lấy cái cổ Tiêu Chiến bóp mạnh -"Ăn nói cho đàng hoàng!!".

Cố Thanh không quan tâm lắm chuyện của Tiêu Chiến, hắn tiến lên phía trước ba bước không muốn tốn thêm chút thời gian nào nữa liền tự mình xem xét.

Tiêu Chiến lươn lẹo cạp Vương Nhất Bác một cái rồi xì cái mặt ra nói -"Anh mà không buông tay tôi không làm việc nữa!!".

Vương Nhất Bác không những không buông còn bóp mạnh hơn một cái, đến khi Tiêu Chiến chịu ngoan ngoãn mới buông tay. Cố Thanh đã làm được phần đầu theo chỉ dẫn của Bạch Chính Dương, hiện tại đang bước vào quá trình loại bỏ thư mục rỗng.

Tiêu Chiến vừa xoa gáy vừa quan sát, mắt hơi nhíu lại vì quá trình lược bỏ quá nhanh, hơn một nghìn ba trăm thư mục đều dần dần biến mất, mỗi một thư mục đều rỗng nhưng lại chứa sức nặng cực kì lớn.

Tiêu Chiến nhìn xuống cái dây chuyền của cậu một lúc, sau đó hướng Vương Nhất Bác nói -"Làm sao anh biết dây chuyền của tôi có mặt trăng?!".

Vương Nhất Bác không trả lời Tiêu Chiến, chỉ lại gần một bước xoay đầu cậu lại nói -"Chú ý vào!".

Để thấy được mặt trăng trong dây chuyền của Tiêu Chiến không khó, gặp ánh sáng là nó sẽ phản chiếu lại. Hơn nữa Vương Nhất Bác đeo cái vòng cổ này không phải ngày một ngày hai biết được cũng chẳng có gì kì lạ.

Cố Thanh -"Đại nhân! Đã loại bỏ xong".

Bạch Chính Dương ở nhà chính nhìn màn hình mà muốn đảo lộn con mắt, nếu là trực diện nhìn thì chẳng sao đằng này lại còn phản chiếu lại chữ nhảy lung tung rất khó nhìn.

Bạch Chính Dương -"Để Tiêu Chiến tiếp tục làm! Về sau cậu không có chuyên môn bằng cậu ta!".

Cố Thanh gật nhẹ đầu, cũng tự mình lùi sang một bước nhường chỗ cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đứng sau lưng cậu như một điểm tựa, hắn biết Tiêu Chiến thích dựa dẫm vào hắn cho nên mới thế, nếu không với bản tính lạnh ngắt của mình sớm đã tìm một cái ghế an nhàn nhồi xuống rồi.

Tiêu Chiến trong lòng coi hắn là điểm tựa, bên ngoài coi hắn là cái ô che chắn vững chắc, bất kể ai dám đánh cậu hắn sẽ hất bay sáu trăm mười bốn mét.

Vẻ mặt Tiêu Chiến biến sắc như thể muốn nhai đầu từng người một, làm màu ba giây bị bụp một phát phải nghiêm túc lại.

Trên màn hình bây giờ chỉ còn một thư mục duy nhất, Tiêu Chiến đang định bấm vào thì Bạch Chính Dương lên tiếng -"Khoan đã!".

Tiêu Chiến có hơi giật mình liền nói -"Làm...làm sao?!".

Bạch Chính Dương -"Góc trái màn hình, đường dẫn có cái gì đang chạy qua?!".

Tiêu Chiến nhìn lên thư mục nào cũng có một đường dẫn cả nhưng mà thường xuất hiện ở đuôi, cái này lại chạy ngang dọc còn có dấu hiệu nhanh hơn, Tiêu Chiến còn không kịp nhìn màn hình đã xuất hiện thêm hai cái thư mục nữa rồi.

Hai cái còn nhân bản ra ba cái, sáu cái đến mức mà nó không hề kìm hãm lại được sinh ra vô vàn cái thư mục như một việc lập trình sẵn rồi tua nhanh gấp năm lần.

Chỉ số thư mục trở về như cũ, một nghìn ba trăm sáu mươi thư mục không thêm cũng không bớt.

Tất cả đều cứng như đá nhìn màn hình vụt qua, đường dẫn trở về như cũ như chưa có chuyện gì xảy ra, Tiêu Chiến nuốt xuống một hơi lạnh nói -"Đây là bản lập trình sẵn, nếu như không nhanh tay nó sẽ trở lại như cũ!".

Bạch Chính Dương hơi nhíu mày một chút, cái thư mục kia còn chưa kịp nhấp vào hơn nữa việc nhấp vào rồi còn có thể có mật khẩu đến lúc giải không được hết thời gian nó sẽ tiếp tục sinh ra thư mục.

Bạch Chính Dương -"Thử lại một lần nữa!".

Tiêu Chiến -"Cái thẻ sắp không chịu được nữa rồi, đường mạch cũng không rõ ràng nữa nếu làm quá không chừng sẽ tan mất".

Vương Nhất Bác -"Làm hay không làm cũng đều sẽ tan! Quyết định phải dứt khoát không có nếu như!!".

Tiêu Chiến đưa tay lên cắn móng, cậu cần phải suy nghĩ thật thấu đáo trước khi quyết định, hỏi Vương Nhất Bác nhất định hắn sẽ nói tự bản thân cậu phải quyết định, vậy nên nói với Bạch Chính Dương là hợp lí nhất.

Tiêu Chiến -"Anh có dự đoán được số lần mạch thẻ có thể chịu được không?!".

Bạch Chính Dương -"Dựa vào biểu hiện!".

Tiêu Chiến -"Mạch bị mờ đi một đoạn đang có dấu hiệu đèn báo đỏ vì sức nóng, như anh vừa thấy đường dẫn bị lẫn lộn mặc dù là nó được lập trình sẵn! Như vậy đủ không?!".

Bạch Chính Dương không hề nghĩ nhiều mà nói thẳng -"Hai lần! Bóng báo đỏ vì độ nóng tăng lên đã là quá sực chịu của một mạch thẻ, đường mạch bị mất đi đồng nghĩa với việc dữ liệu cũng sẽ mất đi, cho dù có đúng là hai lần thật thế nhưng cậu càng chần chừ mạch trên thẻ sẽ càng mất nhanh! Không làm sẽ không còn cơ hội đâu".

Tiêu Chiến -"Tôi sẽ cố gắng nhấp thử vào thư mục lần thứ nhất, nếu nó có dấu hiệu của mật khẩu lần tiếp theo sẽ là bước cuối cùng để mở".

Lần một để thử, lần hai sẽ thực hành.
Tiêu Chiến có chút lo lắng thế nhưng vẫn phải làm, đừng nói là chỉ một mình Vương Nhất Bác không muốn đến đây vô nghĩa, mà Tiêu Chiến cũng vậy.

Cậu khởi động lại một lần nữa, thang đo nhiệt đã vượt qua màu da cam để lên màu đỏ, Tiêu Chiến di chuyển ngón tay trên không cực kì nhanh hất bay tất cả những gì không liên quan đi, Cố Thanh làm mất một phút Tiêu Chiến chỉ mất ba mươi giây đã tiến vào vùng loại bỏ thư mục.

Mạc Vân Đình và Trình Lục đứng một bên vô cùng nghiêm túc quan sát.

Vương Nhất Bác ở đằng sau liền đưa tay nắm nhẹ lấy hai bàn tay đang run của Tiêu Chiến, đồ của ba Tiêu Chiến để lại tất cả mọi thứ đều có công dụng khác nhau, cho dù là trước đây đúng thật là Tiêu Chiến rất thích học tất cả mọi thứ từ ba thế nhưng có những thứ ông ấy lại không thể để cho Tiêu Chiến bé nhỏ biết được.

Vậy nên ông luôn sử dụng loại bảo mật cực kì thách thức não bộ, nó không nêu rõ sẽ liên quan đến Tiêu Chiến nhưng lại ẩn ý sẽ liên quan đến một thứ gì đó xung quanh cậu.

Phải có cái gì đó dùng để gợi ý, nếu như ban đầu ông ấy đã đặt ba từ tiếng nước ngoài mang ý nghĩa là mặt trăng, thì chắc hẳn thư mục này cũng sẽ có một gợi ý.

Tiêu Chiến tay nhanh hơn cả não, trong khi thư mục còn chưa quét hết Tiêu Chiến đã dơ tay lên rồi một giây sau khi thư mục rỗng cuối cùng biến mất, Tiêu Chiến đã bấm vào nút click thư mục còn lại.

Một dàn chữ dài hơn cuộc đời của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cộng lại chạy qua với tốc độ cực kì nhanh, trong khi tất cả đều còn chưa kịp nhìn thấy gì Tiêu Chiến đã trực tiếp chạm vào màn hình trên không hất bay đoạn lập trình đó ra mở thẳng ra một ô chứa rất nhiều virus.

Tiêu Chiến mặc kệ nó mà nói -"Bạch Chính Dương! Khả năng cao là toàn bộ chỗ dữ liệu ban đầu này được bao bọc bởi một tầng virus, tôi nhìn ra mất khẩu rồi hiện tại anh nâng cấp màng chắn lên một chút tôi sẽ gửi thẳng về Vương Gia!".

Bạch Chính Dương -"Quá nguy hiểm!".

Cố Thanh cũng đồng tình, hắn gạt đi ngay ý kiến của Tiêu Chiến-"Một lượng virus này mà lọt vào được màng chắn, mọi dữ liệu của Vương Gia đều sẽ bị đánh hỏng!!".

Tiêu Chiến -"Ngoài cách đó ra chúng ta sẽ không thể nào bảo toàn được dữ liệu bên trong nữa, mạch trong thẻ đã mất đi phân nửa rồi thời gian rút ngắn không phải hai lần thử nữa mà rút thành một rồi!! Các anh không cho tôi một quyết định tôi không thể nào giữ nó lại được đâu!".

Cố Thanh nhìn Vương Nhất Bác, ngay cả Bạch Chính Dương cũng im lặng. Phòng điều khiển thuộc diện quản lý của Bạch Chính Dương, thế nhưng nếu là việc vượt qua giới hạn của hắn, thì Vương Nhất Bác phải là người ra lệnh.

Đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác  luôn hỏi một câu cậu sẽ chắc bao nhiêu phần trăm, nhưng hôm nay hắn không hỏi. Mày hắn nhíu lại không đưa ra quyết định ngay mà là đang suy nghĩ, rất ít khi hắn có biểu hiện như thế này....

Việc gửi đến Vương Gia thứ này chẳng khác nào ném bụp một quả bom nguyên tử xuống thành phố, nổ một phát thì toang mà không nổ thì chính là may mắn.

Thế nhưng Vương Nhất Bác hắn không dựa vào may mắn mà dựa vào khả năng có hay không có thể gặp vấn đề, cuối cùng quyết định của hắn vẫn là không cho phép được gửi về nhà chính.

Tiêu Chiến bị sốc khi hắn nói không, một khoảng dữ liệu trong này rất có thể sẽ đem đến cho cậu hoặc là cả Vương Gia một thứ quan trọng, ban đầu cậu chỉ cho rằng nó chắc chỉ đem đến cho cậu một chút thông tin thôi, thế nhưng từ lúc Lục Tiểu Dao đuổi theo cậu tìm đến thứ đó, Tiêu Chiến mới nghi ngờ về khả năng của nó.

Hơn nữa mạch thẻ này lại có điểm cầu kì khi mở nhất định bên trong phải có thứ gì quan trọng ba cậu mới bảo quản nó như thế...

Tiêu Chiến cúp mắt nhìn vào mạch trong thẻ đã dần mất đi hết, chỉ biết nhìn mà không thể làm gì. Nấc thang đo nhiệt cũng đã lên vị trí cực đại, chiếc thẻ có dấu hiện muốn vỡ nát hẳn đi.

Bạch Chính Dương hắn cũng chỉ biết nhìn, thật sự là nếu ném nó đến Vương Gia thì cũng được nhưng dữ liệu trong Vương Gia mà bị nó đánh thủng thì thiệt hại vẫn sẽ là Vương Gia, hơn nữa không ai đảm bảo được bên trong có gì đáng giá cả.

Vương Nhất Bác hướng Cố Thanh và Mạc Vân Đình nói -"Bật máy tính lên!".

Mạc Vân Đình còn đang thẫn thờ vì mải nhìn Tiêu Chiến, chân chưa bước đã bị Trình Lục đẩy một cái giật mình tỉnh -"Mạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net