CHAP 60;: TIÊU CHIẾN QUYẾT CHIẾN 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến lên chủ động hôn nhẹ lên trán cậu một cái, Tiêu Chiến cứng đơ như khúc gỗ mãi một lúc, mặt nóng ran lên như kiểu vừa chui vào đống than hồng.

Nhất thời ngượng ngùng không dám nói câu nào, tim rung rinh chỉ vì một cái hôn cùng động tác ôn nhu của hắn, nếu thật sự Vương Nhất Bác nói thêm một lời dịu dàng nào nữa, Tiêu Chiến nhất định sẽ hồn bay phách lạc ngất xỉu mất.

Bên tai Tiêu Chiến chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch do ba người kia nối mạch, tiếng hơi thở và thậm chí là nhịp tim rối loạn của cậu, ở sát như vậy chắc chắn Vương Nhất Bác hắn cũng cảm nhận được.

Hơi mất giá nhưng mà cũng vẫn...thích.

Vương Nhất Bác rời tầm mắt đến nhìn Tiêu Chiến, thế nhưng chạm mắt chỉ một giây cậu đã giật bắn mình chôn đầu vào ngực hắn rên rỉ -"Anh...đừng chọc tôi!!".

Hắn nghe thấy tim Tiêu Chiến đập quá mạnh cho nên mới nhìn cậu, chắc chắn là như vậy...

Con chuột có vẻ rất khinh miệt Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác, nó kêu lên vài tiếng vô nghĩa sau đó lười biếng cuộn người lại an nhàn ngủ.

Nhóm người Cố Thanh loay hoay một lúc mới nối xong mạch, Mạc Vân Đình thử bộ nguồn lại một lần nữa. Ánh sáng màu xanh bắt đầu từ chiếc máy tính thứ nhất sau đó từng cái một được bật lên.

Khoảng một phút sau ánh sáng xanh biến mất thay vào đó là ánh sáng trắng, Tiêu Tử Phúc biết rằng Tiêu Chiến không thể đối diện trực tiếp với ánh sáng xanh cho nên ông mới thiết kế bộ nguồn có một không hai này cho cậu.

Vương Nhất Nhất -"Mở mắt ra".

Tiêu Chiến không dám nhìn Vương Nhất Bác, ôm lấy chuột rẫy khỏi tay hắn đứng xuống nhìn lên màn hình. Mạc Vân Đình nhìn nó chạy khởi động một lúc sau mới nói -"Cấu trúc không khác phòng điểu khiển thông tin ở Vương Gia là mấy! Tuy nhiên bộ nguồn này đúng là rất tốt!!".

Tiêu Chiến không hiểu mấy cái bọn họ làm lắm, cho nên không nói gì. Căn phòng này nhỏ hơn phòng thông tin của Vương Gia, nhưng lại có đủ tất cả những thứ gì mà một phòng điều khiển thông tin nên có.

Tiêu Chiến đưa chuột cho Trình Lục cầm, bản thân lại đi đến kéo một cái ghế dải cái áo ngoài của mình xuống rồi ngồi lên, bàn máy tính có một lớp đậy bằng kim loại bên ngoài, Tiêu Chiến ấn nút mở nó ra rồi mới bắt đầu làm việc.

Vương Nhất Bác đặt trên bàn cái mạch thẻ nhỏ hôm qua Cố Thanh đưa cho hắn lại nói -"Ngoan ngoãn làm! Một chút nữa tôi sẽ quay lại đón em".

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày nhìn Vương Nhất Bác, ban đầu có đôi chút ngượng ngùng nhưng không kìm được phải hỏi -"Anh đi đâu?!".

Vương Nhất Bác vỗ đầu Tiêu Chiến mấy cái, ném nốt cục chìa khóa lên bàn rồi hướng cửa mà ra ngoài -"Cố Thanh!!".

Cố Thanh bị gọi tên liền theo sau Vương Nhất Bác ngay, hẳn là hắn muốn kiểm tra căn hầm này đi. Mạc Vân Đình cũng kéo một cái ghế lại, vì hắn không mặc áo ngoài cho nên mới hướng Trình Lục nói -"Đưa áo cậu cho tôi mượn!".

Trình Lục cũng không nói gì, hắn vừa ôm chuột vừa cởi áo ngoài ra trước con mắt dán vào cơ thể mình của Mạc Vân Đình, nhưng mà cũng không phải cởi trần cái gì cho nên không thấy ngại.

Tiêu Chiến nhìn ra ngoài đến khi bóng Vương Nhất Bác khuất đi, mày giãn ra quay người lại nói -"Mạc Vân Đình! Chúng ta xử lý cái mạch thẻ này đi".

Mạc Vân Đình gật đầu, hắn đến ngồi kế bên Tiêu Chiến vớn lấy cái lọ mở ra rồi lại xoay qua xoay lại tìm máy quét kết nối với máy tính lắp mạch thẻ nhỏ vào. Màn hình hiện lên một mảng đỏ như không chấp nhận cái thẻ nhỏ đưa vào, Mạc Vân Đình hắn tưởng mình lắp sai cho nên định làm lại.

Thế nhưng Tiêu Chiến lại nói -"Không! Nó là như vậy chỉ lừa người thôi".

Mạc Vân Đình -"Làm thế nào thoát ra được?!".

Tiêu Chiến -"Mặc kệ nó một chút nữa sẽ tự hồi phục thôi! Về cơ bản ba tôi chỉ thiết kế được chương trình ban đầu hiện lên mảng đỏ thôi, còn về sau thì không thể! Nếu anh động càng nhiều thì nó lại giống như kiểu anh bật lên bật xuống, không hồi phục được".

Vừa nói xong, màn hình máy tính bắt đầu có chuyển đổi sang một màu trắng xóa, Tiêu Chiến đưa ngón tay lên bàn phím chạm vài cái lại nói -"Kĩ thuật học máy tính của tôi đều là ba dạy, tôi hiểu rõ phương thức làm việc của ông ấy! Nhưng mà tôi lại không tạo ra được thứ gì tuyệt vời cả!!".

Trình Lục -"Thiếu gia cậu mới có mười chín tuổi! Nếu cậu thực sự muốn học chỉ cần nói với Lão Đại cậu sẽ được đào tạo giống như Bạch Chính Dương Đại nhân, tuy nhiên vì trong Vương Gia vị trí bảo vệ dữ liệu ngài ấy đã làm rồi vậy nên cậu chỉ có thể phụ đạo cùng ngài ấy thôi!".

Mạc Vân Đình gật đầu lại nói -"Lão Đại vốn dĩ định hướng ban đầu cho cậu là trở thành sát thủ, công việc này không phải là cậu đi giết người khắp nơi theo lệnh của Lão Đại mà là người ẩn thân tìm kiếm thông tin, hoặc là bảo vệ Lão Đại trong tình huống nguy cấp thôi!".

Tiêu Chiến -"Tôi bảo vệ hắn? Tôi còn chưa kịp chạy lên một bước hắn đã kéo tôi đá một phát thật xa ra phía sau rồi!!".

Trình Lục -"Đó là vì ngài ấy không muốn cậu bị thương ".

Tiêu Chiến -"Hắn đánh tôi bắt tôi quỳ mà nói là không muốn tôi bị thương? Có khoa trương quá không?!".

Mạc Vân Đình bật cười -"Nếu cậu chịu yêu tôi thì sớm đã không có chuyện này!!".

Trình Lục cười nửa miệng châm biếm hắn một câu -"Ngược lại người bị tra tấn lại là Mạc thiếu gia".

Một câu nói chuẩn không cần chỉnh, Tiêu Chiến cũng cười vào mặt hắn một cái, sau đó mới quay lại làm việc. Thực ra mấy bước đầu cũng không có gì cao siêu buộc Tiêu Chiến phải suy nghĩ nhiều lắm, chỉ là mở lên mạch thẻ nhỏ rồi vào thư mục kiểm tra thôi.

Thế nhưng đến cuối cùng lại có một chút khó khăn là mỗi một phần đều có mật khẩu, không phải số cũng không phải nhận diện khuân mặt hay dấu vân tay, mà là một lập trình Tiêu Chiến chưa từng thấy bao giờ.

Nhìn thì có vẻ dễ nhưng mà Tiêu Chiến nhập lại không vào được, Mạc Vân Đình giải thành công cho Tiêu Chiến cửa đầu nhưng mà thư mục đó trống không, bắt đầu giải cái thứ hai thì virus tuôn vào ầm ầm làm hai người trở tay không kịp mà bấm máy tính cũng loạn cào cào lên, mãi mới chặn được.

Tiêu Chiến -"Trình Lục! Kết nối với Bạch Chính Dương đi, chúng ta gọi video cho hắn xem một chút! Hắn có kinh nghiệm hơn tôi".

Trình Lục gật đầu, hắn lấy trong túi áo ra một con chíp nhỏ vừa có thể ghi âm thanh vừa có thể ghi được hình ảnh đặt lên một góc cao gần chỗ Bạch Hiền, sau đó sử dụng thiết bị liên lạc kết nối với Bạch Chính Dương.

Lúc sau hắn trả lời liền nói -"Đại nhân! Tiêu thiếu gia muốn hỏi chuyện một chút, ngài có thể mở lên máy tính xem một chút được không?!".

Bạch Chính Dương hắn ở đầu bên kia hình như có chút chật vật, hơi thở không đều...hình như là đang lăn lộn làm cái gì đó, Trình Lục nói xong phải một lúc sau mới trả lời -"Chờ một chút! Tôi không có ở phòng thông tin!".

Tiêu Chiến cũng nghe thấy giọng hắn có chút kì lạ mới nói -"Anh đang làm cái gì đấy?!".

Bạch Chính Dương -"Tất nhiên là...đau...đau Hạ Tri!! Khoan đã để anh làm việc!!".

Tiêu Chiến nghe rõ mồn một giọng điệu tức giận của Hạ Tri, là xổ ra cả một tràng dài câu chửi Bạch Chính Dương. Lời nào đi ra đều đi vào lòng người lời đấy, luân thường đạo lý trên đời trau chuốt cho lời nói của Hạ Tri càng thêm độc địa.

Cộng thêm những phát đấm không hề kiêng dè, Tiêu Chiến thậm chí còn phải gỡ thiết bị liên lạc ra tránh điếc tai, Mạc Vân Đình ngồi bên cạnh nói -"Ngài ấy lại chọc giận Hạ Tri Đại nhân rồi sao?!".

Tiêu Chiến -"Ngoài cái đó ra thì chẳng còn gì nữa!! Đáng đời".

Bạch Chính Dương hắn không muốn làm Hạ Tri bị thương cho nên chỉ né tránh đi cú đánh của Hạ Tri, thi thoảng vẫn phải chịu ăn mấy phát đấm cho Hạ Tri bớt giận một chút, nhưng mà hình như là chẳng giảm đi được chút nào cả.

Kết quả chạy được đến chỗ của Lưu Anh mới thoát nạn, ở đó có Victoria và Lila cùng một số thuộc hạ nữa cho dù Hạ Tri có tức giận đi chăng nữa cũng phải nhịn xuống để giữ thể diện cho bản thân.

May mà không gặp phải Lưu Vũ, nếu không sớm đã bị ăn đấm phạt quỳ mấy tiếng rồi.

Bạch Chính Dương thở dài một hơi nói -"Càng ngày càng hung dữ!".

Lưu Anh -"Không có lửa làm sao có khói?!".

Bạch Chính Dương -"Thì đúng là tôi có chọc một chút! Nhưng mà cũng đâu có làm gì thái quá đâu?!".

Lila nhìn Hạ Tri mãi sau đó mỉm cười nói -"Đại nhân! Ngài ấy đang tức giận chuyện của Tiêu thiếu gia, Đại nhân chọc vào ngài ấy bây giờ đương nhiên sẽ nổi giận gấp bội mọi ngày!!".

Bạch Chính Dương tự nhiên quay ra chửi Tiêu Chiến -"Đồ sao chổi!!".

Tiêu Chiến nhíu mày la to -"Anh nói ai sao chổi? Là tại anh chọc Hạ Tri tức giận lại mắng tôi? Thần kinh à!!".

Bạch Chính Dương -"Sao chổi chính là sao chổi!!".

Mạc Vân Đình đưa tay bịt miệng Tiêu Chiến lại nói -"Đại nhân! Trước có một vài chuyện cần phải giải quyết, ngài mau xuống phòng thông tin một chút đi!!".

Tiêu Chiến bị bịt miệng liền đá chân rẫy rụa, Mạc Vân Đình nhíu này nói -"Im miệng vào! Nói thêm câu nữa cậu lại khùng điên đòi về đấm ngài ấy cho được mất! Tốt ngất ngậm miệng vào, còn nhiều việc phải làm lắm không rảnh rỗi đâu, Lão Đại trở về mà không tìm được một chút thông tin nào đáng giá ngài ấy sẽ quy tội cậu làm tốn thời gian đấy!!".

Tiêu Chiến nghe không lọt mấy câu bên trên, nhưng chỉ cần nhắc Vương Nhất Bác một cái là mềm nhũn người im lặng ngồi hẳn hoi lại.

Mạc Vân Đình bỏ tay ra khỏi miệng Tiêu Chiến lại nói -" Đại nhân! Hôm qua có tìm được một cái mạch thẻ nhỏ Tiêu Tử Phúc để lại, tuy nhiên thư mục bên trong có chút kì lạ, rất khó để mở, có cái còn kèm theo cả virus nữa vậy nên nếu gửi file về máy ở nhà chính sẽ không an toàn vậy nên tôi và Tiêu Chiến sẽ ở đây làm việc, ngài ở bên đó xem qua một chút nếu có phát hiện gì có thể nói bọn tôi sẽ cố gắng hoàn thành!".

Lưu Anh -"Lão Đại đâu rồi?!".

Tiêu Chiến -"Hắn ra ngoài rồi! Ca có chuyện gì sao?!".

Lưu Anh -"Trẻ con biết nhiều làm gì? Lo cho tốt việc của cậu đi!!".

Tiêu Chiến -"Lưu Anh ca...!!!".

Bạch Chính Dương hồi phục vẻ ngoài nghiêm túc, trong lúc Lưu Anh và Tiêu Chiến nói chuyện hắn có đánh mắt qua chỗ Lila Marthy và Victoria một chút, cùng lúc đó Lila cũng chạm chúng mắt Bạch Chính Dương, cô ta cũng đang nhìn hắn.

Bạch Chính Dương -"Trên tay là gì?!".

Lila dơ lên một bản văn kiện mỉm cười nói -"Bản kiểm quân số tháng này ạ! Không có gì bất thường, ngài có muốn xem một chút không?!".

Bạch Chính Dương đưa tay cầm lấy mở ra xem một chút, đúng là bản điểm quân số thật thế nhưng nhìn Lila hình như có điểm bất thường là gì thì không rõ, Bạch Chính Dương đóng lại văn kiện trả lại cho Lila, lại nói -"Lưu Anh! Cậu bắt nạt thuộc hạ làm việc đến mức mệt mỏi như vậy à?!".

Lưu Anh nhìn Bạch Chính Dương một chút sau đó lại nhìn vào Lila, bộ dạng đúng là không có sắc trái ngược với vẻ năng động thường ngày. Hắn chỉ lướt mắt một chút thôi sau đó nói -"Về đi! Việc để cho Victoria làm".

Lila lắc đầu -"Đại nhân tôi không sao mà? Hôm qua không ngủ đủ giấc thôi".

Bạch Chính Dương -"Làm gì mà đến mức ngủ không được?!".

Lila mặt gần như cúi thấp xuống, mắt đảo liên hồi nhưng miệng vẫn cười một cái không nói gì. Victoria nhìn Lila lại chậc chậc mấy cái nói đỡ giúp -"Đại nhân! Lila hôm qua làm việc có chút nhiều nên không được ngủ!".

Bạch Chính Dương hắn lại cảm thấy không giống như vậy, nhưng mà Lưu Anh không nói ra thì hắn cũng không muốn xen vào vì dù sao đây cũng là thân tín của Lưu Anh.

Lưu Anh cầm lấy bản văn kiện trên tay Lila ném cho Victoria, ngay cả một cái nhìn Lila cũng không có -" Việc giao cho Victoria từ giờ cho đến lúc cô bình thường trở lại đừng động vào bất cứ việc gì".

Lila -"Đại nhân...!".

Lưu Anh -"Cút nhanh!!".

Victoria đẩy Lila ra một đoạn nói -"Lằng nhằng cái gì? Muốn ăn đấm à?!!".

Lila -"Đại nhân! Ngài như vậy là đang nghi ngờ tôi? Trước đây công việc nhiều như thế nào tôi cũng đều hoàn thành trong ngày, cũng không phải lần một lần hai biểu hiện ra ngoài sự mệt mỏi!! Tôi được ngài huấn luyện từ trước ngài hiểu rõ nhất sức chịu của tôi đến đâu, chút chuyện nhỏ này...".

Bạch Chính Dương cười lên không nói đúng vào trọng tâm, nhưng lại đánh thẳng vào Lila -"Nghi ngờ? Chưa ai biểu hiện ra ngoài việc nghi ngờ cô! Ngược lại là cô đang nghi ngờ Lưu Anh?".

Lila đứng hình một vài giây nhưng cũng biến đổi cực kì nhanh, cho dù đúng là bản thân chưa hề nghe thấy ai nói ra một câu nghi ngờ, thế nhưng điệu bộ là có, nhất là vào thời điểm bây giờ. Lila không thể nói lại Bạch Chính Dương liền cúi đầu xin lỗi hắn -"Đại nhân...công việc có chút căng thẳng tôi bị mất kiểm soát, sẽ tự mình kiểm điểm lại!!".

Lưu Anh cho cả Victoria đi cùng Lila, còn đặc biệt dặn dò phải chú ý người một chút, nói xong liền cùng Bạch Chính Dương xuống hầm.

Nội dung câu chuyện Tiêu Chiến đều đã nghe, có điểm thắc mắc lại nói -"Lila Marthy... các anh nghi ngờ cô ấy thật sao? Em thấy cô ấy cũng biểu hiện hoàn toàn bình thường mà? Các anh đừng làm quá mà tổn thương đến Lila!!".

Bạch Chính Dương -"Có tội thì tổn thương sẽ không tồn tại! Nhưng mà cậu nói cũng không sai, hiện tại chưa có bằng chứng việc nghi ngờ cô ta là không có căn cứ, việc này còn dựa vào Lưu Anh nữa!".

Sắc mặt Lưu Anh nổi rõ lên nộ khí, mặc dù biết rằng chưa có chứng cứ nhưng hắn lại nổi giận với hành động úp mở của Lila, nếu cô còn tiếp tục biểu lộ ra bên ngoài trạng thái như vậy Lưu Vũ hắn nhất định sẽ để ý.

Cho dù Lila không làm gì, nhưng Lưu Vũ hắn khắt khe chỉ cần lọt vào mắt hắn bất cứ thứ gì khiến hắn không hài lòng, cho dù là thân tín của Lưu Anh hắn chỉ cần nói với Lão Đại một lần, chắc chắn Vương Nhất Bác sẽ đồng ý loại trừ người đó.

Vương Nhất Bác tin tưởng vào con mắt nhìn người của Lưu Vũ hơn bất cứ ai, nếu là hành động đáng nghi Lưu Vũ khẳng định sẽ tìm cho rõ mọi ngọn nguồn, không có nếu như sai hay không sai mà là chắc chắn dùng tính mạng để đảm bảo.

Tiêu Chiến cảm thấy cái được gọi là sự tin tưởng trong Vương Gia giống như kiểu lên voi xuống chó vậy, lúc thì thấy nó rất quan trọng kiểu như tín ngưỡng cần phải đặt hết vào thuộc hạ, lúc thì cảm thấy nó bị hạ thấp đến mức có thể chà đạp dưới chân.

Giống như cách nói phải đặt hết tin tưởng vào thuộc hạ nhưng không được tin tưởng quá nhiều.

Nghe thì vô lý và chẳng có gì thuyết phục, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy điều này hoàn toàn đang tồn tại trong Vương Gia...

Chuyện này tạm gác lại, trước mắt cần phải xử lý cái mạch thẻ nhỏ này đã. Bạch Chính Dương sẽ ở nhà chính phụ trợ qua camera, Tiêu Chiến và Mạc Vân Đình sẽ thực hiện theo lời của hắn hoặc những chỗ nào Tiêu Chiến và Mạc Vân Đình biết thì sẽ tự làm.

Bạch Chính Dương xem xét qua màn hình, đây là loại công nghệ hắn chưa từng thấy cũng chưa từng học chỉ dựa vào mắt quan sát, một cái bút chì một tờ giấy trên tay cũng chỉ có thể viết ra một vài điểm.

Tiêu Chiến -"Ở đây có tất cả một nghìn ba trăm thư mục, nếu tìm hết sẽ mất rất nhiều thời gian! Tôi sẽ loại trừ những phần thư mục rỗng còn lại bao nhiêu sẽ tiếp tục tìm".

Bạch Chính Dương -"Không có cách nào loại bỏ được! Nếu cậu không mở ra thì cũng không biết cái nào rỗng cái nào có dữ liệu!".

Tiêu Chiến -"Cũng không hẳn, Mạc Vân Đình anh tiếp tục đi tôi đi kiếm một vài thứ phụ trợ".

Mạc Vân Đình -"Đi đâu kiếm?!".

Tiêu Chiến chỉ ra cái bàn tủ giữa phòng, lại túm cái chìa khóa Vương Nhất Bác ném lại lúc nãy cầm đến bên đó xem một chút, cái bàn này ở phần giữa thì bị trũng xuống phần thiết bị trung tâm có thể tạo ra hình ảnh 3D, không khác là mấy so với bàn giữa phòng ở Vương Gia.

Phần thành của nó thì có các ổ khóa chìm, Tiêu Chiến lấy hết mấy tấm kim loại lên chọc chìa khóa vào từng ổ một, nhưng mà không trùng khớp cho lắm...

Có quá nhiều chìa khóa, loay hoay mãi mới mở được cái tủ đầu tiên. Bất ngờ là bên trong chẳng có gì...

Tiêu Chiến tháo khóa để sang một bên dùng mấy cái còn lại thử mở tủ thứ hai, thứ ba, thứ tư ra xem. Lúc sau cầm ra được một đống dây dợ cùng mấy cái máy lạ lạ, Trình Lục ôm chuột đến ngó một chút lại nói -"Thiếu gia! Đây là cái gì?!".

Trên tay Trình Lục đang cầm một cái máy hình tròn, có thiết bị dây nối xoay qua xoay lại xem. Tiêu Chiến ngước nhìn một chút lại nói -"Cái đó dùng để quét dữ liệu đấy! Một chút nữa tôi sẽ cho anh xem công dụng của nó, hay lắm đấy!!".

Mạc Vân Đình ngửa đầu ra sau nhìn -"Cậu bảo chưa từng đến đây cơ mà? Làm sao biết rõ là có máy quét ở đây, lại còn biết vị trí nữa!".

Tiêu Chiến mỉm cười -"Giống như Vương Nhất Bác, tôi cũng quan sát thói quen của ba tôi! Ông ấy cũng dạy tôi kí hiệu đồ vật mà ông ấy để nữa, vừa vào là tôi đã thấy nó rồi!!".

Mạc Vân Đình -"Tất cả thư mục đầu đều rỗng! Quét hết đi chắc chỉ còn một vài cái thôi".

Tiêu Chiến ôm mấy món đồ cậu lấy được đến chỗ Mạc Vân Đình, đặt xuống lại phủi bụi trên người mấy phát mới nói -"Hi vọng là chỉ còn ít thôi! Nếu không sẽ rất tốn thời gian".

Tiêu Chiến nói tiếp, nhưng mà là nói với Lưu Anh -" Lục Tiểu Dao còn sống! Hôm qua em gặp cô ta còn giao đấu một chút, thân thủ ngang tầm với em gương mặt có chút thay đổi nhưng về tổng thể thì vẫn vậy! Em không bắt lại vì Lưu Vũ hắn nhất định sẽ không tin nếu như không tận mắt thấy cô ta phản bội hắn, em thả người đi rồi".

Lưu Anh -"Ừm! Sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại, cô ta sống được đến bây giờ coi như là may mắn! Nhưng mà kết quả vẫn chỉ có một thôi, Lão Đại sẽ không tha cho ai hết!".

Mạc Vân Đình tiếp lấy đồ trong tay Tiêu Chiến, lắp mạch thẻ nhỏ vào vừa làm vừa nói -"Cô ta nói một vài lời đã làm cậu phân tâm rồi, may mà lúc đó cô ta không cầm súng trong tay nếu không ăn nguyên phát đạn thì có mấy cái mạng cũng chẳng cứu nổi cậu đâu!!".

Tiêu Chiến -"Cô ta sỉ nhục mẹ tôi! Còn ăn nói hàm hồ, tôi nhịn một lần duy nhất thôi lần sau đừng có mơ!!".

Bạch Chính Dương -"Sao cậu không lao vào đánh người như cách cậu đánh tôi ý?!".

Tiêu Chiến -"Không giống nhau! Anh câm miệng vào đi!!".

Bạch Chính Dương đang định lên tiếng thì phía màn hình phản chiếu lại một trận nhiễu loạn, Tiêu Chiến ban nãy khá ung dung thoải mái bây giờ cũng có chút căng thẳng, tuy biết rằng máy đang quét đi dữ liệu rỗng thế nhưng cậu chưa bao giờ gặp hiện tượng nào như vậy cả.

Tiêu Chiến -"Cái gì vậy Bạch Chính Dương?!!".

Bạch Chính Dương hắn cũng căng con mắt ra mà nhìn, chữ chạy qua quá nhanh còn có một số hình ảnh loáng qua nữa -"Đừng chạm vào!".

Tiêu Chiến hơi đẩy ghế ra một chút, cách xa bàn máy tính. Màn hình chạy qua hàng loạt các dữ kiện liền kêu lên một tiếng đinh tai sau đó tắt rụp đi, khoảng không gian thoáng chốc tối hẳn.

Mạc Vân Đình -"Hết...hết rồi sao?!".

Bạch Chính Dương -"Dàn máy trợ năng ở đó quá yếu! Cái thẻ kia có sức nặng không ngang bằng với máy trợ năng, bên trong có cái gì vậy?!!".

Tiêu Chiến -"Tôi...tôi không biết! Vậy mang về nhà chính thử được không?!".

Bạch Chính Dương -"E là không được! Dàn máy trợ năng ở nhà chính nếu nâng cấp lên một lần nữa sẽ rất tốn thời gian, hơn nữa cũng không chắc là sẽ chịu được sức nặng của cái thẻ đó!!".

Trình Lục -"Vậy phải làm sao?!".

Lưu Anh đảo mắt một chút mới nói -"Mở máy lại được không?!".

Tiêu Chiến -"Dạ được!".

Bạch Chính Dương nghe câu trả lời của Tiêu Chiến có mười trên mười điểm ngoan ngoãn liền nổi da gà, tuy nhiên hoàn cảnh không có chút nào là đùa giỡn vậy nên hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt xuống cơn lạnh của mình.

Lưu Anh cầm lấy tờ giấy cùng cái bút chì trên tay Bạch Chính Dương đặt lên đùi mình, hắn có nhớ được một vài chi tiết vừa nãy cho nên ghi lại. Lưu Anh đoán ra một vài điều, nhưng nếu muốn chắc chắn thì còn phải xem xét lại.

Tiêu Chiến kéo ghế mở lại máy tính một lần nữa, hiện tại nó đã được click ra ngoài mà không gây tổn thất gì cho máy tính, Mạc Vân Đình khẽ nhướn mày nói -"Cái thẻ này chứa mấy thứ nặng nề như vậy mà vẫn không đả động gì đến bộ phận máy tính, đúng là kì lạ!!".

Trình Lục -"Không hổ là nhân tài có một không hai! Nếu như ông ấy còn sống hẳn là sẽ tạo ra rất nhiều thứ đáng giá!!".

Mạc Vân Đình -" Đừng nhắc đến chuyện nếu như, quá khứ vẫn là quá khứ thôi".

Tiêu Chiến tự nhiên cười nhưng cũng không nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net