CHAP 63 : TÌNH YÊU VÀ LÒNG TRUNG THÀNH 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Phong Lãng thấy Vương Nhất Bác nổi giận muốn bóp nghẹt Tiêu Chiến luôn rồi liền định đến chỗ hắn nói vài câu, dù sao mỹ nhân đẹp thì cũng không nên tổn thương quá mạnh.

Nhưng mà vừa bước được hai bước thì Mạc Vân Đình ngăn lại, căn bản Tiêu Chiến không cần đến ai trợ giúp cả. Sống với cọp thì biết tính cọp, Tiêu Chiến hoàn toàn có khả năng ứng phó được.

Hoảng loạn chỉ là nhất thời, bình tĩnh được liền có thể tự cứu mình. Ngón tay Tiêu Chiến chạm đến cổ tay Vương Nhất Bác nắm lấy, mặt có chút đanh lại vì nghẹt thở, xong vẫn cố nói -"Anh...nghe tôi nói đã...tôi không phải phớt lờ câu hỏi của anh...tôi chỉ tính xác xuất có lợi cho chúng ta thôi...Vương Nhất Bác...".

Vương Nhất Bác vẫn còn chưa nguôi giận, một câu cũng chưa đủ thuyết phục hắn -"Hỏi em chuyện lúc trước em nói không thể nhớ rõ! Đến phiên kẻ cứu em thì một giây cũng không quên phải không?!!"

Tiêu Chiến cương quyết lắc đầu -"Không...không phải...!!".

Từ Phong Lãng sắp không nhìn được nữa rồi, Vương Nhất Bác không thương hoa tiếc ngọc nhưng hắn thì có, mặc cho Mạc Vân Đình ngăn cản nhưng vẫn tiến lên nói -"Vương Nhất Bác siết thêm một chút nữa người sẽ chết đấy!! Tiểu bảo bối nhà cậu nói không phải rồi đấy thôi, tin người một chút đi được không?!".

Vương Nhất Bác đã không nghe Tiêu Chiến nói thì Từ Phong Lãng có đáng là gì, mắt thấy mình sắp bị đạp cho một phát hắn liền tự động nhảy lùi ra sau.

Vương Nhất Bác quả thật định sút Từ Phong Lãng, nhưng chân chưa kịp giơ lên hắn đã chạy mất. Tiêu Chiến bên dưới gần như sắp tắc thở ngất xỉu đến nơi rồi thì Bạch Chính Dương liều mình nhảy vào lôi Tiêu Chiến ra thật mạnh.

Vương Nhất Bác trong cơn tức giận vẫn có thể cảm nhận được có người đến, nhưng Mạc Vân Đình và Bạch Chính Dương kết hợp khá ăn ý một kẻ giả đánh một kẻ lôi người cuối cùng

thành công giật Tiêu Chiến ra khỏi tay Vương Nhất Bác .

Nhưng mà kéo chưa được một sải chân Vương Nhất Bác đã đạp lên ghế túm lấy cổ áo cậu xách lên, Tiêu Chiến chao đảo mắt quay vòng vòng co rúm người lại. Mạc Vân Đình bị Vương Nhất Bác đẩy mạnh nằm bẹp xuống đất, ngay cả Bạch Chính Dương cũng ăn nguyên một phát đạp của hắn, Từ Phong Lãng nhìn đến một cảnh tan hoang liền hờ hờ mấy cái tự mình thối lui.

Việc của ai người nấy lo...

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến trở về tay, siết mạnh eo kéo cậu bám dính vào người hắn. Mãi một lúc sau hồn của Tiêu Chiến mới trở về liền vừa thở dốc vừa nói -"Các anh...ặc...các anh coi tôi là bao rác à? Vương Nhất Bác...tôi sắp không được rồi...buông...buông nhanh!!!".

Tiêu Chiến dùng lực đẩy mạnh một phát thoát được liền chạy ngay vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Bụng dạ Tiêu Chiến dạo gần đây không có bình thường lắm, bữa ăn bữa không, hôm có Vương Nhất Bác thì hắn nhét cho không chừa miếng cơm nào, hôm không có hắn liền coi bữa cơm như giờ bình thường mà tung bay khắp nơi, thành ra không ổn định.

Bị xô trái xô phải liền muốn nôn, cũng may thoát được khỏi tay Vương Nhất Bác nếu không thả hết lên người hắn có lẽ chuyện sẽ còn tệ hơn.

Mặt Tiêu Chiến trắng xanh lẫn lộn, mắt lảo đảo nhìn vào cái gương phía trước. Mặt mình còn chưa thấy đâu đã thấy Vương Nhất Bác ở phía sau giơ lên nắm đấm bụp một phát vào lưng cậu, điều này càng làm cậu thêm buồn nôn. Không những thế, trong lồng ngực còn sốc lên một thứ tanh nồng nhanh chóng trào ra ngoài, bồn rửa mặt có màu trắng liền ngay lập tức nhuốm một màu đỏ đen.

Mạc Vân Đình lo lắng nhưng cũng chỉ biết đứng ngoài cửa xem, thấy Tiêu Chiến nôn ra máu liền nóng lòng muốn chết. Từ Phong Lãng ngó thấy mặt hắn liền nói -"Không phải người của cậu lo thế làm gì?!".

Mạc Vân Đình -"Từ Lão Đại! Có những thứ không phải cứ nói thích là sẽ thích, tôi hiện tại chỉ coi Tiêu Chiến là một tiểu thiếu gia thôi, là bạn bè!".

Từ Phong Lãng châm một điếu thuốc lá, khóe miệng nhếch lên lại nói -"Không có được thì chiếm lấy việc gì phải khổ! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đem được tiểu Hạ của các cậu về nhà thôi!".

Bạch Chính Dương nghe xong lời khiêu chiến của Từ Phong Lãng liền bật cười thật lớn, tay cào tóc mái lên lộ ra khuân mặt sắc bén đáp trả lại -"Trừng nào ngài bước qua được xác của tôi thì hãy đem Hạ Tri đi! Nếu không thì cho dù ngài có muốn cũng không thể nào có được!!".

Từ Phong Lãng vui vẻ trào ra một tiếng chế giễu -"Ồ!".

Tiêu Chiến bị đánh cho đến nôn máu độc cùng toàn bộ số thức ăn Vương Nhất Bác nhét vào bữa tối ra ngoài hết, nôn xong còn khóc ăn vạ hắn.Đây là cách tốt nhất khiến Vương Nhất Bác không chú ý đến thái độ của cậu lúc nãy nữa.

Tiêu Chiến ngồi bệt xuống đất được Vương Nhất Bác nhấc lên bàn rửa mặt, hắn quan sát nốt tay thâm lại trên cổ Tiêu Chiến sau đó lại nhìn khuôn mặt trắng xanh chả rõ của cậu, một cái hừ lạnh cũng đủ làm Tiêu Chiến giật mình.

Vương Nhất Bác chạm tay lên cổ Tiêu Chiến xoa nhẹ -"Từ lần sau không cho phép em được do dự trước câu hỏi của tôi! Hôm nay tôi sẽ tha cho em, nhưng lần sau tôi sẽ nghiền nát em ra ngay lập tức đã nhớ rõ chưa?!".

Giọng Tiêu Chiến khàn đặc nói không ra từ, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu. Việc của Chu Dương cũng không cố gắng giải thích nữa, hai viên kim cương đó nếu Chu Dương cố tình để nó lọt vào tay Từ Phong Lãng hẳn đã tốn rất nhiều công sức, không thể để một câu nói của cậu mà mọi công sức của Chu Dương đổ sông đổ biển được.

Với lại đây cũng là thứ có lợi cho Vương Gia, đúng như Chu Dương nói Hắc Bạch không đụng chạm, việc của chính phủ không thể để Vương Nhất Bác chen vào, nếu thật sự có thể bắt được bọn chúng tận mặt và nói rằng những kẻ này mang tội buộc chính phủ phải xử phạt, thì ai mà biết được chính phủ có xử phạt hay không? Hay là lại bao che đến hết cả đời.

Vì vậy nếu có bằng chứng buộc tội khác, ngoài tội muốn sát hại những người có địa vị ở buổi tiệc tại Paris sắp tới ra tòa án quốc tế, nhất định chúng sẽ phải chịu án phạt thật sự.

Đây là theo lí luận của pháp luật, còn lí luận của Vương Nhất Bác sẽ khác hắn sẽ không cho một con kiến nào muốn cắn hắn được phép sống sót, một người cũng sẽ không tha.

Diệt cỏ lần này là diệt tận gốc, Đại thiếu gia Vương Khang Anh buộc phải chết. Đây là mục đích phải đạt được trong buổi tiệc tại Paris.

Lúc Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào Tiêu Chiến cũng là lúc cậu đang chăm chú nhìn hắn nhất, nhận thấy ánh mắt của hắn Tiêu Chiến liền ngả người ôm chặt cổ Vương Nhất Bác, đến chân cũng vòng qua eo hắn siết một cái.

Cổ bị ép đau không nói ra được lời nào.

Vương Nhất Bác giữ nguyên tư thế ấy ôm Tiêu Chiến ra ngoài trở về nhà chính luôn, lúc đi qua chỗ Bạch Chính Dương còn nói -"Tiếp tục kiểm tra!".

Từ Phong Lãng không có việc gì ở đây cho nên cũng đi theo sau Vương Nhất Bác luôn, vừa đi vừa nói -"Hôm trước tôi có dạo quanh một vòng New York có tóm được một vài kẻ đáng nghi! Có muốn khảo sát một chút không?!".

Vương Nhất Bác -"Không phải người của tôi thì chỉ có thể là người ngoài, trực tiếp giết không cần phải tra xét!".

Từ Phong Lãng mày hơi nhíu lại, chuyện về Đại thiếu gia Vương Khang Anh gần đây có chút rầm rộ, lại thấy Vương Nhất Bác không phản ứng gì với chuyện này liền nói -"Vương Khang Anh! Còn sống hay đã chết?".

Vương Nhất Bác -"Còn sống!".

Chuyện của Đại thiếu gia vốn dĩ chỉ có nhóm người có địa vị trong Vương Gia biết, còn lại đều không có truyền ra ngoài. Vậy nên Từ Phong Lãng mới không biết kẻ địch thực sự của mình chính là Vương Khang Anh.

Từ Phong Lãng có chút sững người nhưng ngay sau đó lại hồi phục dáng vẻ phong độ ban đầu, chế giễu một câu -"Cậu biết nhiều như thế cũng không nói cho tôi biết! Hại tôi chạy vòng vòng lùng sục người về cho cậu!!".

Tiêu Chiến nghe xong liền ngó đầu lên nhìn Từ Phong Lãng, phát ra được mấy tiếng mà cổ vừa rát vừa đau -"Tại...anh...không hỏi thôi...!".

Dứt câu liền ho liên tiếp mấy cái, Vương Nhất Bác đưa tay vỗ nhẹ mà như đấm vào lưng vậy.

Từ Phong Lãng -"Còn có cái gì tôi không biết nữa không? Nói nốt đi cho tôi đỡ mệt!".

Vương Nhất Bác rẽ hướng lên thẳng khu một nhà chính, bỏ lại Từ Phong Lãng phía sau một bước -"Ngày mai nói!".

Từ Phong Lãng đứng một chỗ suy nghĩ một vài thứ về công việc, phía sau hắn đổ bóng trên đất hai cặp chân dài, chẳng cần quay lại cũng biết là ai.

Ivan Ireny nhảy xổ lên người Từ Phong Lãng ôm lấy cổ hắn đu bám, còn Ivan Irena lại chậm dãi đến đứng ngang hàng với Từ Phong Lãng nói -"Nửa đêm ngài ra ngoài làm gì? Còn không cầm theo áo khoác".

Từ Phong Lãng mỉm cười, ngay sau đó ngó xuống thấy cả chân Ivan Irena và Ivan Ireny đều trống trơn liền đưa tay hất nhẹ vạt áo Ivan Irena lên, ngay sau đó liền vỗ nhẹ vào mông Irena một cái -"Ra ngoài còn không chịu mặc quần! Định quyến rũ ai? Hửm!!".

Ivan Ireny cúi đầu xuống, chân siết thêm một vòng nói -"Ở đây ngoài ngài ra thì không ai nhìn em! Không mặc cho ngài xem thì mặc cho ai xem?!".

Từ Phong Lãng một tay đỡ mông Ireny một tay nắm lấy tay Irena dắt về phòng, trước đó còn phát ra một câu -"Lẳng lơ!!".

Tiêu Chiến bị ôm về giường, nhưng mà Vương Nhất Bác hắn có việc của hắn cho nên không cùng cậu ngủ vậy nên Tiêu Chiến liền cứ chạy theo vào thư phòng cho được, dù sao cũng phải làm Vương Nhất Bác nguôi giận chuyện lúc nãy.

Vương Nhất Bác ngồi lên ghế, Tiêu Chiến liền mon men ngồi lên đùi hắn nhưng mà liền bị Vương Nhất Bác kéo một cái ghế khác đẩy cậu ngồi xuống bên cạnh.

Vương Nhất Bác -"Nếu không muốn ngủ vậy làm việc đi!".

Tiêu Chiến mới thèm mà quan tâm, ghế đẩy ra tự mình chui xuống gầm bàn bò vào giữa chân Vương Nhất Bác nhìn hắn từ bên dưới -"Anh...anh vẫn còn giận?! Bóp cổ tôi tới suýt chết còn chưa đủ...chưa đủ à?!".

Vương Nhất Bác không chú ý Tiêu Chiến càng làm cậu thêm khó chịu, nhưng mà hắn không giống cậu không phải dỗ ngọt đôi ba câu là hết giận ngay, ít nhất cũng phải cho hắn một cái giá thật đáng mới được.

Nhưng bây giờ thì biết làm cái gì?.

Tiêu Chiến xoay người ngồi ngả ra sau, đầu đặt lên chân Vương Nhất Bác ủy khuất nhìn hắn, tay không an phận thò lên bên trên hư hỏng đụng chạm. Vương Nhất Bác ngay lập tức nhìn xuống nhíu mày quát -"Tôi cảnh cáo em! Đừng khiêu khích sự nhẫn lại của tôi, ngoan ngoãn ngồi dậy làm việc đừng để tôi phạt em!!".

Vương Nhất Bác càng nói thế Tiêu Chiến càng nhờn, không dùng tay nữa thì dùng đầu. Động tác rõ ràng là khiêu khích, phạt mấy cùng lắm cũng chỉ là thao một trận thôi, đau một chút nhưng ít nhất hắn sẽ không còn giận nữa.

Vương Nhất Bác túm lấy gáy áo Tiêu Chiến kéo cậu đặt lên bàn, mặt nổi gân cũng đanh lại -"Em thật sự xem thường lời nói của tôi?!".

Tiêu Chiến bĩu môi, cổ ngả xuống đầu cụng vào trán Vương Nhất Bác nói -"Nếu không phải muốn anh hết giận tôi sẽ dám làm sao? Chuyện lúc nãy với Chu Dương tôi không hề có ý gì hết, anh cũng vì thế mà giận tôi! Rồi không để ý tôi!".

Vương Nhất Bác không nói gì, hắn kéo Tiêu Chiến lại đổ lên người hắn ôm bằng một tay -"Muốn tôi hết giận em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đừng cố gắng làm trái ý tôi!!".

Tiêu Chiến xùy một tiếng lại nói -"Cho anh thao một cái là hết thôi cần gì phải làm vậy? Thân thể của tôi đáng giá lắm đấy, anh xem ai cũng đều muốn tôi chẳng qua họ sợ anh cho nên mới không dám làm gì tôi thôi!!".

Vương Nhất Bác nhíu mày tay đánh mạnh vào mông Tiêu Chiến một phát, lời nói cậu phát ra quá độ damdang không giống thường ngày, Tiêu Chiến đưa tay xoa nhẹ mông lại nói -"Lại còn không? Mạc Vân Đình muốn tôi! Tên mặt đáng ghét Từ Phong Lãng đó cũng muốn tôi! Anh lại không muốn tôi à?!".

Vương Nhất Bác -"Câm miệng lại!!".

Tiêu Chiến khó chịu liền cạp vào vai hắn một phát, nói ra mấy lời đó đúng thật là ngượng mồm muốn chết nhưng vì muốn thử một chút xem Vương Nhất Bác hắn có thực sự sẽ tức giận hay không cho nên mới nói.

Quả nhiên hắn không những bị chọc điên mà đến cái quần Tiêu Chiến cũng không được mặc nữa, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí bị thao nhưng mà mỗi lần Vương Nhất Bác làm đều có những cách làm khác nhau, lần này hung bạo hình như lên một tầm cao mới rồi, còn không kịp nói một câu nào miệng đã bị bịt lại, bên dưới chịu xâm nhập mãnh liệt của Vương Nhất Bác .

Đúng là cái miệng hại cái thân.
Bạch Chính Dương cùng Mạc Vân Đình ở dưới hầm vẫn tiếp tục nghiên cứu viên kim cương cho đến sáng, ngoài những thứ đã xem hôm qua thì còn tìm thấy tất cả các kế hoạch tội trạng khác, trung quy gom lại thì có sáu nước có người của chính phủ.

Như vậy có thể đoán ra được ELT được hỗ trợ và bảo hộ suốt gần mười năm chứ không phải ba năm có những ai.

Bảy giờ sáng hôm sau, Vương Nhất Bác tha lôi Tiêu Chiến xuống dưới nhà bếp ăn sáng, hôm nay còn có cả Từ Phong Lãng cho nên đồ ăn hết sức được chăm chút, thật ra thì khẩu phần ăn của mọi người vẫn thế chỉ là của Từ Phong Lãng thì nhiều hơn một chút vì người làm không biết hắn hay ăn cái gì.

Irena và Ireny liếc mắt một chút gạt bỏ toàn bộ chỗ đồ ăn không cần thiết sang một bên chỉ để lại năm món trước mặt Từ Phong Lãng, đây đều là những món hắn có thể ăn được.

Tiêu Chiến thấy mấy người đó bày vẽ liền nhìn không rời mắt, miệng còn bĩu nhẹ muốn thu lưu hết thức ăn về chỗ mình, nhưng mà bữa sáng của cậu không được phép quá sáu món, đây là yêu cầu của Vương Nhất Bác vì cậu cần ăn như thế mới mập nhanh và không bị bệnh.

Khi mọi người bắt đầu động đũa thì Hạ Tri từ bên trên đi xuống, theo sau còn có Lưu Anh. Tiêu Chiến ngó thấy liền bỏ muống xuống ngớn cả người lên nói -"Ca!!!".

Lưu Anh không có hơi mắng Tiêu Chiến, không đếm xỉa gì đến cậu cứ thế tự kéo ghế ngồi xuống cách Lưu Vũ một khoảng, Tiêu Chiến thấy dáng vẻ mệt mỏi của hắn liền hướng Hạ Tri nói -"Ca thế nào?!!".

Hạ Tri không nói gì chỉ cười tay xoa nhẹ đầu Tiêu Chiến chấn an.

Từ Phong Lãng nhìn đến vằn băng lộ rõ trên áo Lưu Anh liền nói -"Làm cái gì mà tả tơi thế? Vương Nhất Bác cậu lại đánh thuộc hạ của mình à?!!".

Lưu Vũ không chần chừ đáp lại -"Có tội đáng phạt!".

Từ Phong Lãng không tiện xen vào liền thôi không nói nữa, mắt chuyển đến nhìn Hạ Tri và Tiêu Chiến hai bông hoa nở rộ nhất trong Vương Gia, từng điệu cười cử chỉ đều đẹp đến mê người.

Tiêu Chiến thì không để ý cho lắm, ngó không thấy Bạch Chính Dương và Mạc Vân Đình đâu liền cố gắng ăn thật nhanh rồi đi tìm bọn họ nhờ việc một chút, mô hình cậu bảo bọn họ làm nhất định phải xong trong hôm nay.

Nhưng mà gặm được nửa cái sandwick thì Mạc Vân Đình lại chạy từ bên ngoài vào khiến Tiêu Chiến ngơ ngác, trán hắn mướt một tầng mồ hôi hơi thở cực kì mạch, không hề nhận biết là trong phòng ăn có ai chỉ chú ý một mình Hạ Tri nói -"Đại Nhân!! Neil...Neil tỉnh rồi...có thể nói...ngài mau qua xem!!".

Cái đũa trên tay Hạ Tri cũng vội đặt xuống, xin phép Vương Nhất Bác một câu rồi chạy đi luôn. Miếng sandwich trên miệng Tiêu Chiến rớt xuống đĩa, cũng không kịp hỏi Vương Nhất Bác một câu liền chống tay bật người một phát qua bàn cơm ngay trước mặt hắn chạy vèo đi không thèm quay đầu.

Một màn mà khiến ai cũng phải trừng mắt mà nhìn, Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến một tiếng nhưng cậu chỉ la lên một câu -"Xin lỗi!!! Chút nữa về tạ tội anh sau!!!".

Mới sáng nay vừa bị thao xong, chân lại còn chưa khỏi mà dám chạy nhanh nhứ thế đúng là chỉ có Tiêu Chiến .

Mạc Vân Đình sáng nay đem một chút đồ ăn đã xay nhuyễn đến cho Neil, phát hiện hắn có thể nói được một vài từ liền bỏ luôn cả cặp lồng xuống bàn chạy đi tìm Hạ Tri ngay.

Tiêu Chiến loi nhoi chạy qua bên trái giường lại chạy qua bên phải giường nhìn Neil, như thế mấy lần liền đụng phải Hạ Tri. Mạc Vân Đình biết cậu nóng lòng nhưng mà cũng không nên nhao nhao như thế dễ gây rối lắm, vì vậy liền kéo cậu đến một chỗ nói -"Đứng im!!".

Neil tất nhiên có thể nhìn được vẻ mặt ngáo đá của Tiêu Chiến, tuy nhiên hắn không động được chỉ có thể cười nhẹ. Tiêu Chiến như thế liền bị hắn làm cho khóc -"Tôi tưởng anh sẽ không thể dậy được nữa...tôi tưởng anh sẽ không...ức...t...!".

Hạ Tri đưa tay chạm xuống sau gáy Neil, phát hiện khối u nhỏ lúc trước xuất hiện ở đây đã nhỏ đi, chính vì nó đè lên dây thần kinh của Neil cho nên mới khiến hắn bị liệt nửa người.
Hạ Tri -"Tiêu Chiến ngoan! Đừng có khóc chuyện vui mà!!".

Mạc Vân Đình -"Cậu ta mừng đến phát khóc đó Đại nhân!".

Tiêu Chiến gật đầu, tay gạt đi hai dòng nước mắt lại nói -"Như vậy...như vậy thì bao giờ hắn mới bình thường trở lại?!".

Hạ Tri -"Tiến triển bây giờ đã là rất tốt rồi, cũng sắp hết một tháng sau khi chúng ta đi Paris trở về hoàn toàn có thể giúp hắn tập đi lại bình thường!!".

Tiêu Chiến vui vẻ ngồi bên cạnh giường nói -"Bây giờ có thể cho hắn ra ngoài được không? Ngồi xe lăn cũng được! Em thấy hắn sức khỏe cũng tốt rồi mà".

Mạc Vân Đình ngay lập tức phản đối -"Không được! Yếu còn ra gió cậu đừng có nghịch ngợm!!".

Tiêu Chiến -"Ai nói tôi nghịch ngợm? Hắn ngày nào cũng ở trong phòng bí bách, máy móc lắp khắp người có cái gì thoải mái! Chúng ta đưa hắn ra ngoài hóng gió một chút có sao đâu!!".

Mạc Vân Đình một lần nữa định chối bỏ đi ý của Tiêu Chiến, nhưng Hạ Tri cảm thấy như vậy cũng rất tốt liền đồng ý luôn. Mạc Vân Đình do dự nói -"Vậy còn máy trợ tim? Mày điều hòa khí huyết cũng không thể cùng lúc đem ra ngoài được!!".

Hạ Tri -"Không cần lo! Tôi có thể chuẩn bị được, cậu đi kiếm một cái xe lăn về đây chúng ta đưa Neil ra ngoài một chút không thành vấn đề!!".

Mạc Vân Đình thấy Tiêu Chiến quá mức xem thường sức khỏe của Neil liền dúi đầu cậu một cái nói -"Vui vẻ cái gì? Hôm nay cậu có buổi tập súng cùng Lão Đại đấy liệu mà về đi nếu không một cái răng cũng không còn đâu!!".

Tiêu Chiến ngẩn tò te ra, bây giờ mới nhớ đến mình còn có việc phải làm, với lại lúc nãy gấp quá còn nhảy qua cả bàn cơm ngay trước mặt Vương Nhất Bác , nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình.

Mặc dù muốn ở lại cùng Hạ Tri để xem Neil thế nào nhưng mà nếu đặt hai việc lên bàn cân thì Vương Nhất Bác khẳng định nặng đến mức hất bay chuyện của Neil ra khỏi đầu Tiêu Chiến, vì vậy chỉ có thể tạm biệt Neil trước rồi chạy đi ngay.

Mười lăm phút chạy ra ngoài, lại thêm mười lăm phút chạy ngược về nhà chính, nhưng mà về cũng không thấy Vương Nhất Bác đâu chỉ nghe người làm nói hắn cùng Từ Phong Lãng ra ngoài rồi.

Khỏi cần nói cũng biết là đi đâu, Tiêu Chiến liền chạy ra sau nhà chính leo lên trực thăng bay đến bản doanh.

Vương Nhất Bác đứng ngoài cổng chính của bản doanh nhìn lên trời, miệng nhẩm đếm thời gian. Đúng bảy giờ ba mươi phút Tiêu Chiến không xuất hiện trước mặt hắn thì khẳng định xương cũng sẽ không còn.

Mà nếu hắn ở đây thì chắc chắn Từ Phong Lãng cũng phải ở đây, bộ mặt chán nản chẳng lẫn vào đâu được. Irena và Ireny mỗi người một bên quấn lấy hắn như con rắn bám lấy mồi vô cùng khiêu khích.

Lâm Nghi đứng sau mặt chẳng có chút cảm xúc nào, đúng hơn là nhìn đến quen rồi.

Lưu Anh liếc mắt qua lại định vào bên trong trước, muốn xem Lila Marthy hiện tại thế nào nhưng mà lùi chưa được ba bước đã đụng vào Lưu Vũ phía sau, hắn nhìn vào cái vẻ mờ ám của Lưu Anh mà càng tức giận nắm lấy cổ áo Lưu Anh xách về.

Từ Phong Lãng khó hiểu nói -"Vương Nhất Bác, cậu bảo tôi đến đây chỉ để đứng ngoài cửa thôi à? Dù không có tính là bạn bè nhưng cũng có chút giao tình, cậu không thể nể mặt tôi một chút sao? Irena và Ireny cho hai người này vào trước đi!".

Vương Nhất Bác đang có lửa nóng trong lòng, một câu phật ý liền đáp chẳng kiêng nể -"Cút!!".

Từ Phong Lãng ủy khuất, chỉ có thể dỗ ngọt hai bảo bối ở bên tay nhẹ nhàng, bảy giờ ba mươi không chệch đi một giây nào Tiêu Chiến vẫn chưa xuất hiện, Vương Nhất Bác nhíu nhẹ mày nhưng ngay sau đó liền hừ lạnh một tiếng quay đầu đi vào bên trong.

Tiêu Chiến nhìn vào đồng hồ trên trực thăng biết là muộn rồi liền nói với phi cơ -"Đi thẳng vào sân trong bản doanh! Thả tôi từ trên xuống là được!".

Cuối cùng khi mà Tiêu Chiến đến sân giữa trại, cậu thấy một nhóm người đi qua hơi xa một chút nhưng chắc chắn là Vương Nhất Bác, vậy lên liền cuống cuồng đeo dây bảo hộ vào người nhảy xuống.

Mặc dù sợ độ cao đến tái cả mặt nhưng mà vì Vương Nhất Bác ở bên dưới cho nên mới có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net