CHAP 64 : TÌNH YÊU VÀ LÒNG TRUNG THÀNH 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến -"Anh....anh không biết xấu hổ sao? Tôi nói muốn về nhà, anh không thể chiều ý tôi một lần à?!! Tôi không thích chỗ này!!".

Vương Nhất Bác ngay lập tức sầm mặt lại, cùng lúc này đồ ăn được đem lên. Tiêu Chiến quá mức ngại ngùng vì vậy liền cúi mặt xuống, tay nắm chặt lấy vạt áo Vương Nhất Bác tỏ rõ khó chịu.

Phục vụ đem đồ ăn vào mà muốn mướt mồ hôi, thở cũng không dám thở mạnh. Đĩa đặt xuống cũng vô cùng nhẹ nhàng, hít một hơi sâu mới nói -"Chúc ngài ngon miệng!!".

Nói xong liền lùi xuống bước nhanh ra bên ngoài, Vương Nhất Bác phát bạo gạt Tiêu Chiến xuống đất không tiếc tay, thời gian hắn bỏ ra để đem cậu đến đây vô cùng đáng giá, nhưng Tiêu Chiến lại không biết điều nói xằng nói bậy một câu không thích muốn về nhà mà được.

Tiêu Chiến bị đẩy bất ngờ ngã xuống cũng không có chuẩn bị tư thế tránh đau, uất ức dồn lên tận ngực mắt nổi lên tia máu ẩn hiện nước liếc qua Vương Nhất Bác một cái rồi rời đi luôn, tay nắm lại thành nắm đấm tự mình đứng dậy hướng cửa mà đi không quay đầu.

Vương Nhất Bác -"Đứng lại!!".

Tiêu Chiến đang tức giận, hắn gọi cũng chẳng nghe cứ đi không dừng lại. Cuối cùng Vương Nhất Bác phải đứng dậy bắt lấy Tiêu Chiến bế lên đem trở về thì mới được.

Tiêu Chiến -"Bỏ ra!! Anh không ép buộc được tôi...buông...tôi ghét anh!! Chu Dương vạn lần tốt hơn anh, Mạc Vân Đình thích tôi nhiều hơn anh!! Lưu Anh và Hạ Tri thương tôi nhiều hơn anh!! Anh chẳng cho tôi bất cứ thứ gì cả...bỏ ra tôi muốn về!!".

Vương Nhất Bác nắm mạnh tay Tiêu Chiến, chạm vào chiếc vòng bằng bạc mà sáng nay hắn đeo vào cả chân lẫn tay cậu, cảm ứng trên chiếc vòng nganh chóng bật ra một sợi dây nối liền đến cái vòng bên tay kia xích Tiêu Chiến lại.

Cậu còn chưa kịp hiểu cái gì, chân cũng đã bị hắn sờ đến khóa lại. Vùng vẫy không được, Tiêu Chiến liền tức đến phát khóc -"Tôi làm gì tội lỗi với anh? Thả ra...!!!".

Vương Nhất Bác bóp lấy hai bên má Tiêu Chiến đè cả nửa người cậu xuống bàn, hắn phát bạo tức là đã đạt đến giới hạn chịu đựng sự ngang ngược của Tiêu Chiến, thả hay tha đều không có cơ hội cho cậu chuộc lỗi.

Vương Nhất Bác -"Đừng để tôi phải xử phạt em ngay tại đây!! Tôi dành thời gian đưa em đến đây không phải em muốn quậy phá là được, ngoan ngoãn em không muốn tôi sẽ cho em kết quả!!".

Tiêu Chiến uất ức vừa khóc vừa nói -"Anh....còn không phải đều tại anh bắt nạt tôi...? Anh không quan tâm đến tôi nghĩ cái gì...anh cho là tôi trẻ con!! Loại khốn nạn như anh tôi không cần, anh muốn tôi trung thành tôi sẽ làm nhưng tuyệt đối không cho anh tình cảm nữa!! Anh không đáng...!!".

Vương Nhất Bác bóp mạnh lấy miệng Tiêu Chiến, ngón tay cái đưa vào bên trong miệng cậu ấn mạnh lưỡi xuống cho khỏi nói, nhưng mà Tiêu Chiến cũng không có chịu răng cứ thế hạ xuống cắn cả vào tay hắn mà chẳng suy nghĩ gì.

Vương Nhất Bác không kêu không nói gì, hắn không cảm thấy quá đau đến mức lớn lắm, Tiêu Chiến cắn mãi nhưng cũng không thấy Vương Nhất Bác phản ứng liền mới nhả ra, đầu ngoáy mạnh thoát khỏi tay Vương Nhất Bác .

Cả hai đều im lặng một lúc lâu, Tiêu Chiến kiên trì nhất quyết không nói cuối cùng Vương Nhất Bác cũng là người lên tiếng trước, hắn nhấc người Tiêu Chiến ngồi lên cho tử tế sau đó nhịn xuống một trận phẫn nộ, ban đầu Tiêu Chiến nghĩ rằng hắn sẽ dỗ dành cậu vài câu nhưng không.

Vương Nhất Bác dùng bộ truyền tin gọi trực thăng đến, hai sợi dây xích được hắn thu hồi lại, thuộc hạ ở bên ngoài cũng mở cửa vào trong.

Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến xuống, đẩy lên phía trước nói với hai tên thuộc hạ vừa vào -"Đưa người về bản doanh!!".

Tiêu Chiến nổi khùng nổi điên tức giận phun trào -"Anh...Anh không thể hạ mình dỗ dành tôi một câu sao?!! Anh tiếc lời nói đến mức như vậy à hay là không thể nói được?!!".

Vương Nhất Bác không đáp lại Tiêu Chiến, sắc thái biểu cảm đã đanh lại nổi gân xanh. Thuộc hạ thấy vậy liền nói -"Thiếu gia mau về thôi!!".

Tiêu Chiến -"Tôi không về!! Chừng nào hắn còn không chịu dỗ tôi sẽ không về!!".

Hai nam nhân nhìn nhau, sau đó lại nhìn Vương Nhất Bác -"Lão Đại...".

Tiêu Chiến ngồi bệt luôn xuống đất đuổi hai người kia ra bên ngoài, quyết định chơi trò lì lợm với Vương Nhất Bác, lần này nếu như không thể nghe hắn xin lỗi một câu, hoặc dỗ dành một tiếng Tiêu Chiến nhất định chết cũng sẽ không về.

Hơn mười phút qua đi, mức kiên nhẫn của Tiêu Chiến bị mài mòn. Vương Nhất Bác vẫn ngồi đấy, chẳng biết hắn kiếm đâu ra một cây thuốc lá Tiêu Chiến kìm không được mới nói -"Tôi không thích mùi thuốc lá!!".

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, sau đó cũng bỏ điếu thuốc lá xuống nói -"Đứng dậy! Đi về ngay đừng để tôi đánh em".

Tiêu Chiến -"Anh đánh đi!! Trước đây anh nói nếu như tôi trung thành anh sẽ bảo hộ tôi, bây giờ tôi trung thành rồi anh đánh tôi mà nói muốn bảo hộ tôi?! Không giữ lời!!".

Vương Nhất Bác đấm Tiêu Chiến một phát mặc kệ cái gì bảo hộ cái gì trung thành, Lưu Vũ ngoan ngoãn như thế sai vẫn ăn đấm bình thường chẳng phân biệt trung thành hay không trung thành.

Tiêu Chiến bực tức nhưng không thể đánh lại Vương Nhất Bác, cho nên cậu dùng cách ăn thật nhiều cho bớt tức. Phần ăn Vương Nhất Bác lấy hai phần cá sống và thịt bò, trang trí còn có cà tím.

Tiêu Chiến ghét bỏ cà tím liền gẩy nó bay ra khỏi đĩa, nhìn nó như nhìn Vương Nhất Bác. Ăn phần của mình xong liền lấy luôn phần của hắn, như thế vẫn chưa đủ liền gọi thêm bảy bảy bốn chín món ăn.

Phục vụ mang đồ ăn đến phải mấy người mới chạy kịp, đồ ăn đầy bàn không có chỗ để phải kê thêm hai cái nữa mới đủ. Phục vụ đưa món cuối cùng lên cũng là người đầu tiên bước vào, Tiêu Chiến thấy vậy liền nói -"Anh nói xem người ta giận dỗi thì phải làm cái gì?!".

Nam phục vụ còn khá trẻ, tuổi chắc đôi mươi chuyện tình cảm chưa có trải qua nhưng mà cũng hiểu liền cười nói -"Tất nhiên là nên dỗ dành một chút, dù sao thì như vậy liền cảm thấy tình cảm tốt lên rất nhiều đấy!". Dứt câu phục vụ còn nói nhỏ đi một tiếng -"Thiếu gia chọc giận gì Vương Tổng sao?!".

Tiêu Chiến nghe xong liền muốn sôi máu -"Ai chọc giận hắn!! Là hắn chọc giận tôi, anh nhìn mặt tôi viết ra chữ tôi đi kiếm chuyện với hắn sao?!!".

Nam phục giật cả mình, tay rót rượu cho Tiêu Chiến cũng run cả lên chút nữa thì rớt cả chai rượu quý, mắt liếc qua Vương Nhất Bác một cái rồi lại liếc Tiêu Chiến. Cả hai người đều trừng mắt nhìn nhau, mùi súng đạn lan tràn cả phòng.

Những lúc như thế này chuồn là thượng sách, nam phục vụ đặt trai rượu xuống bàn mỉm cười rất tự nhiên rồi xin phép ra ngoài.

Tiêu Chiến cầm lên ly rượu vang ném về phía Vương Nhất Bác không do dự, tất nhiên là nó chẳng chúng vào người hắn dù chỉ một giọt nước, ly rượu bị hắn hất bay vào cửa kính vỡ nát.

Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, tay ôm chai rượu lên bắt đầu bữa tiệc của bản thân mà chẳng thèm quan tâm Vương Nhất Bác nữa.

Rượu không đủ uống liền gọi thêm lên, chẳng biết nó quý đến mức nào hay nó đắt đến mức nào, Tiêu Chiến buồn rất nhiều cho nên uống cũng rất nhiều. Ăn cái gì cũng mang hết xuống đất, đũa không dùng mà dũng tay hoặc nĩa trông chẳng khác nào một đứa bé.

Ba chai rượu vang một chai rượu trắng, kĩ năng uống rượu của cậu chẳng đạt đến mức thượng thừa đâu, tất nhiên uống hết chỗ đó cũng phải say. Mà say rồi cũng chẳng có quậy phá hay la toáng lên như thường ngày nữa, đầu dựa vào ghế bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Điện trong phòng lúc nãy Tiêu Chiến đã tắt, chỉ còn một chút ánh sáng ở cửa và ánh sáng từ ngoài đường hất lên trên, một chút ánh trăng chiếu vào càng làm khung cảnh ảm đạm.

Bóng Vương Nhất Bác in trên nền đất, hắn ngồi cao đương nhiên nhìn thấy Tiêu Chiến, chẳng qua cậu vẫn luôn quay lưng với hắn cho nên không nhìn thấy mặt thôi.

Vương Nhất Bác nhìn qua đồng hồ một cái, bây giờ cũng chín giờ tối rồi xem xong liền bước qua đống đồ ăn Tiêu Chiến bầy trên sàn nhà đến chỗ cậu nói -"Đi về!".

Tiêu Chiến thả chai rượu xuống đất, mặc kệ nước chảy ra bên ngoài. Về làm sao mà được, không muốn về.

Vương Nhất Bác cúi xuống định luồn tay vào hai bên xườn Tiêu Chiến bế cậu lên nhưng cậu lại tránh đi, lăn ra chỗ khác. Lúc sau Vương Nhất Bác đã mất kiên nhẫn rồi, hắn hừ lạnh một tiếng cầm áo trên ghế bước thẳng ra bên ngoài.

-"Vương Nhất Bác...anh mà bước thêm nữa tôi liền mãi mãi không về nhà nữa ...".

Một tiếng phát ra từ miệng Tiêu Chiến, chưa bao giờ lại đau đớn lại lộ ra nỗi buồn nhiều như thế, tuy rằng giận Vương Nhất Bác rất nhiều nhưng cũng không thể nhìn hắn bỏ mình quay lưng bước đi, níu kéo hắn là cách tốt nhất khiến Tiêu Chiến cảm thấy cậu vẫn còn gần gũi bên cạnh hắn.

Vương Nhất Bác chậm chân lại mấy bước rồi dừng hẳn, một lần nữa quay trở lại nhấc Tiêu Chiến từ dưới đất lên nói -"Ngay từ đầu em nên nghe lời! Tôi không đời nào để cho em chịu thiệt, ngay cả khi em ở cùng tôi cũng sẽ không".

Tiêu Chiến không hiểu một điều, mọi việc mà cậu làm ra hay nói ra đều trái ngược với Vương Nhất Bác, hắn đưa cậu đến đây chính là muốn dỗ dành cậu, nhưng mà cậu lại cứ nghĩ nó đi một cách tiêu cực cho nên mọi thứ mới trở thành như vậy.

Tiêu Chiến sai tất nhiên sẽ bị phạt, nhưng mà lần này Vương Nhất Bác mắng Tiêu Chiến hơi quá là hắn sai, hắn liền đổi lại mang cậu ra ngoài. Đây là một loại dỗ dành mà bất cứ ai trong Vương Gia cũng không có được.

Chỉ là Vương Nhất Bác hắn không nói rõ ra khiến Tiêu Chiến càng tức giận, nghĩ tiêu cực càng nhiều. Ban đầu cậu cũng đoán ra một phần rồi, nhưng vì mọi thứ cứ không rõ ràng cuối cùng mọi việc chẳng đi đến đâu.

Thời gian bỏ ra cũng cực kì lãng phí.

Tiêu Chiến nghe cũng chẳng hiểu hắn nói cái gì, tuy nhiên vẫn cứ vòng tay qua lưng Vương Nhất Bác ôm lấy hắn đầu cũng dụi vào bả vai hắn khóc, mặc dù là bản thân không sai nhưng cũng vẫn xin lỗi -"Tôi sai...anh đừng không quan tâm tôi...đừng mặc kệ tôi...sau này tôi sẽ ngoan...sẽ ngoan cho nên anh đừng bỏ tôi một mình...tôi chỉ có một mình anh làm điểm tựa thôi...cầu xin anh... Mọi thứ tôi đều không cần...".

Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến ra một cái nhưng cậu không chịu lại ôm lấy vì sợ hắn sẽ lại lạnh nhạt không quan tâm cậu, Vương Nhất Bác vì thế cũng chỉ có thể xoa nhẹ đầu Tiêu Chiến -"Cho đến khi em chết cũng không thể nào rời khỏi tôi!! Sau này em có hối hận hay không muốn cũng không thể rời đi nửa bước".

Tiêu Chiến -"Chỉ cần anh không bỏ, tôi sẽ không đi...cho dù anh...anh có mang tình cảm cho người khác tôi cũng sẽ không đi...".

Vương Nhất Bác vuốt một đường từ đầu xuống cổ Tiêu Chiến, lại thêm nữa trượt xuống phía dưới mông Tiêu Chiến vỗ nhẹ mấy cái -"Trở về! Tôi cần phải làm việc".

Tiêu Chiến vẫn không chịu buông, là mệt đến mức phải trụ lại trên người Vương Nhất Bác thì mới đứng được, tuy nhiên khi Vương Nhất Bác gỡ tay ra định bế Tiêu Chiến lên thì cậu lại không chịu.

Tiêu Chiến -"Không thích...tôi muốn anh cõng tôi...!". Vẻ mặt Vương Nhất Bác như là không định đồng ý, Tiêu Chiến vì thế lại đỏ cả mắt lên khóc không ngừng -"Một lần cuối...cõng tôi...sau này không đòi anh nữa...!".

Vương Nhất Bác không nói gì nhiều, hắn luồn hai tay vào hai bên xườn nhấc Tiêu Chiến lên ôm vào người rồi mang cậu ra ngoài, chín giờ tối trung tâm thương mại vẫn còn cực kì náo nhiệt, Vương Nhất Bác không trực tiếp đi ra những đường đông người mà chọn một lối duy nhất mà hắn tạo ra ở đây để đi.

Trực thăng vẫn còn chưa đến, Vương Nhất Bác thả Tiêu Chiến xuống dùng áo của hắn trùm lên người cậu thêm một lớp nữa, buổi tối rất lạnh nhưng mà áo khoác của Tiêu Chiến sớm bẩn đã vứt lại trong phòng ăn rồi.

Tiêu Chiến cũng không chịu chỉ khoác mỗi áo, tay vươn ra ôm chặt lấy Vương Nhất Bác dính như keo -"Tại sao không cõng tôi...!".

Vương Nhất Bác không trả lời, Tiêu Chiến lại kiên trì hỏi rất nhiều câu, mặc kệ là câu đó Vương Nhất Bác có trả lời hay không cậu vẫn hỏi.

Tiêu Chiến -"Anh không thích tôi một chút nào sao? Thực sự là không có?!".

Vương Nhất Bác không trả lời.

Tiêu Chiến -"Anh đừng không rõ ràng...là có hay không?!".

Có thì biết nói làm sao? Tiêu Chiến thừa biết là bây giờ dù có chết hắn cũng không nói, nhưng mà một phần trăm cơ hội hắn trả lời Tiêu Chiến cũng phải hỏi cho được.

Vương Nhất Bác đưa tay lên vuốt nhẹ tóc cậu, chẳng biết để làm cái gì nhưng mà hắn không nói câu gì càng khiến cậu buồn hơn rất nhiều.

Điện thoại của Vương Nhất Bác rung lên, hôm nay ra ngoài không mang thiết bị truyền tin cho nên chỉ có thể sử dụng điện thoại, Tiêu Chiến có đôi chút mơ màng nhìn ngón tay Vương Nhất Bác cầm lên điện thoại, cũng thoáng nhìn thấy một dòng số quen thuộc, là của Lưu Vũ.

Vương Nhất Bác nhấc máy nhưng không nói gì, bên kia Lưu Vũ đã có việc quan trọng cần hắn trở về ngay. Còn chưa kịp hỏi chuyện quan trọng là gì, Tiêu Chiến đã vớn tay lên đẩy điện thoại của Vương Nhất Bác ra xa, đồng thời đưa tay còn lại lên cổ hắn kéo xuống chủ động hôn Vương Nhất Bác không nói nhiều.

Vương Nhất Bác đầu tiên chỉ có nhìn Tiêu Chiến, sau đó hắn tự tắt đi điện thoại hung hãn nắm lấy cằm và cổ Tiêu Chiến đẩy cậu vào tường mạnh bạo cắn vào cả môi lẫn cổ.

Bất quá Tiêu Chiến cũng không có phàn nàn, mà vui vẻ nhảy lên người hắn đu bám -"Sau này chỉ cho anh tiếp điện thoại của tôi thôi...những người khác đều không được...".

Vương Nhất Bác vỗ mạnh vào mông Tiêu Chiến một cái cảnh cáo -"Lúc tôi làm việc đừng quậy phá!!".

Tiêu Chiến -"Tại vì anh không chịu để ý tôi...tôi chỉ còn cách quậy phá để anh chịu nhìn tôi, nếu không anh sẽ chỉ coi tôi như một con búp bê bên cạnh thôi...".

Trực thăng bay vù vù trên trời, Vương Nhất Bác nói một câu nhưng Tiêu Chiến không có nghe được, lúc hắn dứt câu chỉ nghe thấy đúng một tiếng hắn gọi cậu, Tiêu Chiến ngây người ngửa ra nhìn hắn -"Anh nói cái gì?! Tôi không có nghe thấy...".

Vương Nhất Bác không nói gì thêm, mắt hướng lên nhìn trực thăng đang hạ xuống mà đến, Tiêu Chiến vẫn dứt khoát không chịu liền bắt đầu lắc lư trên người hắn -"Không nghe thấy!! Tôi không nghe thấy!! Anh nói lại...nói lại đi!! Vương Nhất Bác...Vương Nhất Bác!!".

Có cố thế nào hắn cũng không hề nói lại, Tiêu Chiến rầu rĩ thu mình ngồi một chỗ cảm giác cực kì tách biệt với thế giới, lòng có một chút rạo rực tò mò đến muốn ngay lập tức nhảy đến liên tục hỏi Vương Nhất Bác cho đến khi hắn chịu trả lời.

Tiêu Chiến si tình đến mức mơ ước một câu hắn nói lúc đó là hắn cũng yêu cậu, nếu một câu đó có phát ra từ miệng hắn thì Tiêu Chiến thề cho dù có bắt cậu chết một vạn lần cũng đều rất đáng.

Lưu Vũ sau khi Vương Nhất Bác cúp máy liền cũng thôi không gọi lại một lần nữa, mặt hắn xám đen im lặng đến mức không thể nói thêm một câu nào. Bên cạnh Bạch Chính Dương đang điều khiển máy tính thông qua tất cả camera tìm kiếm chi tiết hình ảnh của kẻ đột nhập.

Lưu Anh nằm gọn dưới đất cả người bê bết máu, ngay cả tay cũng bị Lưu Vũ xích lại xuống chân bàn cực kì chật vật. Lila Marthy biến mất, ngoại trừ hắn ra không còn có ai có thể làm được chuyện này.

Hạ Tri sốt ruột tay sớm đã cầm lấy hộp thuốc rồi, nhưng ở đây không có Vương Nhất Bác thì Lưu Vũ là lớn nhất hắn không cho phép được chữa trị thì Hạ Tri cũng chỉ biết ngồi một chỗ, việc này ngoài mấy người trong Vương Gia biết ra thì không còn ai.

Bạch Chính Dương sau khi tìm thấy một đoạn camera Lưu Anh điều người ra ngoài liền có chút do dự không nói với Lưu Vũ, hơn nữa trong đoạn video Lưu Anh lại cực kì không muốn che dấu bản thân làm việc này, hoàn toàn công khai trước camera.

Hạ Tri cũng nhìn thấy, liền ngay sau đó bước đến ghé vào tai Bạch Chính Dương -"Xóa đi!! Mau lên".

Bạch Chính Dương quay đầu ra sau, thấy Lưu Vũ quay lưng lại hướng này đang tiếp tục tra khảo Lưu Anh liền thực hiện cắt đi đoạn video đó muốn xóa đi. Thế nhưng Lưu Vũ cực kì nhạy bén, cho dù Hạ Tri nói nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy.

Lưu Vũ -"Bạch Chính Dương".

Bạch Chính Dương thao tác nhanh hơn cái gọi của Lưu Vũ, nút xóa hoàn toàn cũng đã mất rồi. Tuy rằng việc này làm là hoàn toàn không đúng, nhưng Lưu Anh đã đóng góp cho Vương Gia suốt mười hai năm nay, hắn vì tình mà làm điều sai trái cũng không thể vì thế mà loại bỏ hắn được.

Bạch Chính Dương đứng dậy khỏi ghế đến trước mặt Lưu Vũ tự tay cởi đoạn xích khóa ra khỏi chân bàn, lại hướng Hạ Tri nói -"Đến xem một chút đi!!".

Lưu Vũ không ngăn cản, nhưng đã ghim ánh mắt cực kì sắc bén lên người Bạch Chính Dương. Hạ Tri thấy tình hình căng thẳng liền nói -"Lưu Vũ! Tôi biết anh tức giận nhưng mà Lưu Anh đối với Vương Gia tận tụy suốt mười hai năm nay, hắn đưa Lila Marthy ra ngoài chỉ là một việc anh...".

Chưa kịp nói hết câu Lưu Vũ đã nổi giận đùng đùng quát -"Câm miệng lại!!".

-"Vương Gia có quy tắc của Vương Gia!! Tôi không phủ nhận đi việc cậu ta đã làm, nhưng việc cậu ta dám thả người đi khi không có sự cho phép của Lão Đại, các người bao che cho Lưu Anh chính là đối đầu với Lão Đại!! Một vạn người có công không chỉ riêng một mình hắn, nhưng họ chết cũng không phản bội Lão Đại, Lưu Anh chức vị cao bao nhiêu? Làm ra chuyện như vậy vẫn còn có thể tha!! Không đời nào!!".

Bạch Chính Dương -"Vậy anh sẵn sàng nhìn hắn bị Lão Đại thanh tẩy à? Tôi không tin anh có thể làm được!!".

Lưu Vũ cương quyết đáp -"Tôi tất nhiên có thể làm được! Tôi sẽ không bao che cho cậu ta thêm một lần nào nữa, trước đây tôi có thể nói giúp cậu ta một câu nhưng cậu ta còn không biết mình đang ở đâu mà càng bước lấn tới! Không biết tự lượng sức mình".

Không một ai không biết khi Lưu Vũ tức giận hắn có thể cương quyết đến mức Vương Nhất Bác cũng sẽ không thể cản nổi, tất nhiên nếu việc đó là chính đáng không gây thiệt hại cho Vương Gia. Hiện tại Lưu Anh bị tước đi quyền nhưng vẫn còn cố ý mang Lila Marthy thả đi, Lưu Vũ hắn tuyệt đối sẽ không tha cho bất kì kẻ nào gây lên chuyện.

Lưu Anh được Hạ Tri đỡ lên ghế, máu đầu cùng lưng và ngay cả tay cũng đều chảy máu và gẫy. Nói chính ra sức của Lưu Anh bây giờ còn không đạt được một nửa của Tiêu Chiến nữa.

Lưu Vũ đánh rất tàn bạo, một chút nữa nếu Vương Nhất Bác nổi giận mà trực tiếp đánh hắn thêm thì chắc chắn sẽ chết.

Không lâu sau đó Vương Nhất Bác trở về, tất cả đều nghe được từ phía Bạch Chính Dương, và tất nhiên là hắn cũng cố tình nói giúp cho Lưu Anh vài câu, Tiêu Chiến nghe đến cũng phát kinh hãi sợ Vương Nhất Bác nổi điên đánh Lưu Anh thêm liền cũng xông vào nói vài câu khiến hắn bớt đi nóng giận.

Thế nhưng mọi việc hoàn toàn không có cách giải quyết, Vương Nhất Bác tin tưởng lời nói của Lưu Vũ hơn bất cứ ai, mà hắn nói thì chẳng có một câu nào tốt cả.

Tuy nhiên Tiêu Chiến cứ bám dính vào người Vương Nhất Bác, hắn nói xuống cũng không xuống bởi như thế hắn mới không trực tiếp đánh Lưu Anh được.

Tiêu Chiến -"Không thể đánh nữa...chuyện đâu còn có đó, Lưu Anh ca yếu lắm rồi anh còn ra tay sẽ chết người mất...Lila Marthy chắc chắn chưa chạy xa đâu, chúng ta hoàn toàn có thể mang cô ta trở lại mà!!".

Lưu Vũ -"Cậu cho rằng Lưu Anh ngu đến mức chỉ mang cô ta ra ngoài để chạy?!".

Tiêu Chiến -"Anh...anh!!".

Vương Nhất Bác -"Tôi nói một lần cuối! Nếu như em không xuống tôi sẽ đánh em thay vì Lưu Anh!!".

Hạ Tri vội vàng chắn trước người Lưu Anh, mày nhíu lại cực kì căng -"Lão Đại...thật sự không thể đâu...tôi biết ngài tức giận nhưng vừa rồi Lưu Vũ đã đánh hắn đến mức không thể đứng dậy được nữa...Lão đại...ngài châm trước tha cho hắn một mạng đi!!".

Bạch Chính Dương -"Lão Đại...Để cho Lưu Anh hồi phục một chút rồi hãy phạt cậu ta...".

Vương Nhất Bác không nghe bất cứ ai hết, ở đây không một người nào được phép ra lệnh được phép cầu xin hắn phải làm thế này phải làm thế kia, Lưu Anh lần này đã đi quá giới hạn rồi không phạt thẳng tay thì tuyệt đối kẻ dưới sẽ không nghe.

Cố Thanh lùng xục bên ngoài tìm không ra Lila Marthy, Lưu Anh sắp xếp cực kì chu toàn thêm hai tiếng nữa nếu không tìm được Lila Marthy thì chắc chắn cô ta sẽ chạy thoát trở về ELT.

Lưu Anh bất tỉnh không thể phục hồi mà ép trả lời, nhưng mà nếu có thì hắn chắc chắn có chết cũng phải bảo vệ được Lila Marthy. Vương Nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net