CHAP 64 : TÌNH YÊU VÀ LÒNG TRUNG THÀNH 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ra khỏi nhà đã gặp Từ Phong Lãng đúng là xui xẻo!! Làm sao Vương Nhất Bác hắn lại có thể tiếp xúc với tên như hắn được chứ? Vừa trăng hoa vừa đê tiện!!".

Mạc Vân Đình -"Thật ra Từ Lão Đại cũng không có xấu như thế!! Cậu phải biết rằng ngài ấy có thể quen được với Lão Đại nhà chúng ta thì quá khứ của ngài ấy cũng chẳng tốt đẹp gì, lúc mà Lão Đại mới ngồi lên ghế chủ vị Vương Gia thì Từ Lão Đại đã nổi danh khắp nơi rồi, ngài ấy đã giúp Lão Đại rất nhiều!! Sau này Vương Gia tiến triển vượt bậc cùng Từ Gia cạnh tranh không kiệm một thị trường nào nhưng mà cả hai bên đều không có xung đột!!".

Tiêu Chiến -"Mặc kệ!! Tôi cảm thấy hắn rất đánh ghét!!".

Mạc Vân Đình ném mấy thứ trên tay vào người Tiêu Chiến, vòng qua chỗ cậu vừa đi vừa nói -"Cậu nhìn ai chẳng không vừa mắt!! Cuối cùng ở gần quá lâu liền đấm người ta chẳng ra thể thống gì!!".

Tiêu Chiến bĩu môi mặt vênh lên tận trời đáp -"Tất cả đều do bọn họ bắt nạt tôi!! Anh đã không bảo vệ tôi thì thôi lại còn mắng tôi!!".

Mạc Vân Đình thèm vào mà nghe Tiêu Chiến nói nữa, hắn đẩy xe lăn của Neil ra ngoài nắng lại ngó xuống nói -"Tôi sẽ không hầu anh đến cuối đời đâu!! Cười cũng không có tác dụng!!".

Neil vẫn cứ cười, hắn nói cực kì nhỏ -"Tôi...Tôi...sẽ...buồn đấy".

Tiêu Chiến cố gắng lắm mà không nghe được, tuy nhiên rất vui vẻ ngồi bẹp luôn xuống đất nói -"Mạc Vân Đình đem đồ đến đây đi chúng ta cùng làm!!".

Mạc Vân Đình -"Mang ra chỗ khác làm!! Không thể hàn kim loại ở chỗ này được".

Mạc Vân Đình vừa dứt câu thì bên ngoài có tiếng ồn ào, là Bạch Chính Dương cùng Hạ Tri từ bên ngoài vào, cũng chẳng có gì lạ khi mà Bạch Chính Dương cứ chạy theo Hạ Tri mà đu bám, khoảng cách không xa đi tầm hai phút sẽ đến nhưng vì Bạch Chính Dương lằng nhằng liền kéo dài tới năm bảy phút.

Tiêu Chiến thấy Hạ Tri liền muốn hỏi một chút về Neil, Bạch Chính Dương đang đu bám cũng đạp hắn một phát bay ra chỗ khác kéo lấy Hạ Tri đến một góc nói -"Neil hắn tại sao vẫn chưa nói được rõ ràng?!! Em biết là không thể vội vàng nhưng mà...nhưng mà...".

Hạ Tri biết Tiêu Chiến lo lắng thế nhưng đúng là không thể gấp rút -"Chấn thương đầu quá nặng không thể nói khỏi là khỏi ngay được, nhưng mà tình hình của Neil không đáng lo bằng Lưu Anh, sức khỏe của hắn hiện giờ giảm sút không phanh...".

Tiêu Chiến cũng biết là như vậy, hôm qua nhìn thấy áo ngoài của Lưu Anh nhuộm một màu đỏ mặt tái lại cực kì giống xác chết, cho đến khi buổi tiệc tại Paris bắt đầu cũng chỉ còn một tuần nữa tức là Lưu Anh hoàn toàn không thể xuất hiện ngày hôm đó.

Mất đi một vị trí quan trọng thì công việc dồn lên những người còn lại ngày hôm đó sẽ cực kì khó khăn...

Mày Tiêu Chiến hơi nhíu lại một chút, sau đó mới nói -"Có phải Vương Nhất Bác sẽ giao nhiệm vụ lần này cho em không?!".

Hạ Tri gật đầu -"Anh biết lần này sẽ khó khăn cho em nhưng ngoài việc giao nhiệm vụ liên tiếp cho em ra thì không có gì có thể chứng minh tài năng của em!! Đừng lo lắng Lão Đại lúc nào cũng sẽ ở cùng em!!".

Tiêu Chiến lắc đầu -"Em sẽ không khiến ai phải thất vọng, thật ra hôm trước em có nghe các anh nói chuyện...qua bộ truyền tin...!".

Hạ Tri giật mình mắt cũng mở lớn nhìn Tiêu Chiến -"Em đừng có nghe mấy người đó nói bậy bạ!! Tiêu Chiến của anh là giỏi nhất, bọn họ không tiếp xúc với em cho nên mới nghi ngờ khả năng của em!!".

Tiêu Chiến có chút do dự, lại thêm một chút lo lắng. Hạ Tri càng nói vậy thì cậu càng cảm thấy bản thân vô dụng, tuy nhiên vì không muốn Hạ Tri phải mệt mỏi lo lắng cho mình thêm liền vỗ nhẹ vai Hạ Tri nói -"Em sao có thể tin lời mấy người đó!! Bọn họ đều chằng ai tin tưởng em".

Nói xong liền khoác lấy vai Hạ Tri quay đầu sải bước đến chỗ Mạc Vân Đình và Bạch Chính Dương, vẻ mặt bên ngoài vui vẻ tự nhiên đến mức Hạ Tri cũng không nhìn ra có cái gì bất thường.

Tiêu Chiến cầm lại mô hình từ dưới đất lên tay, bắt đầu cùng Bạch Chính Dương và Mạc Vân Đình hoàn thành nó. Vốn dĩ Tiêu Chiến chẳng biết cái gì về lắp ráp cả, tuy nhiên Mạc Vân Đình dạy cậu đọc bản thiết kế trước rồi mới thực hành liền có thể tự kình lắp ráp.

Đều là những chi tiết cực kì nhỏ, bộ máy hoạt động cũng chỉ dùng pin hàn gắn đều rất khó khăn, đến tận nửa buổi trưa rồi vẫn chưa xong. Tuy nhiên vì nó cực kì có ích cho chuyến đi sắp tới vậy nên ai cũng muốn hoàn thành nó thật nhanh để thử nghiệm, thành ra chẳng một ai đề nghị nghỉ ngơi cả.

Hạ Tri ngồi cùng Neil vừa xem xét tình hình của hắn vừa nhìn ba người kia túm vào một chỗ làm, Tiêu Chiến lo cho Neil sẽ khó chịu khi ở bên ngoài quá lâu liền nói -"Mạc Vân Đình!! Đưa Neil về nhà đi ở bên ngoài nhiều cùng không tốt đâu".

Mạc Vân Đình không nhìn Tiêu Chiến, hắn đang rất tập chung cắt mạch chỉ nói -"Từ từ....".

Vừa nói xong thì tay cắt lệch, mặt Mạc Vân Đình trắng ởn ra ném bụp nó xuống đất thật mạnh. Không may lại rơi chúng đầu con chuột ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, hên một cái là nó không rơi vào mắt nếu không Tiêu Chiến đã sớm chặt đầu Mạc Vân Đình rồi.

Tiêu Chiến -"Anh đừng có mà giận cá ném chuột của tôi!! Đã bảo để tôi cắt cho rồi thì không nghe, tay các anh to cắt làm sao được!!".

Mạc Vân Đình bốc thêm một bộ mạch nữa ném cho Tiêu Chiến rồi nói -"Cắt đi!! Nhìn Bạch Chính Dương Đại nhân mà làm, tôi sẽ về ngay!!".

Mạc Vân Đình bước đi thì con chuột cũng chạy theo sau hắn luôn, Tiêu Chiến túm nó lại nhưng nó cố chấp rẫy ra cho được rồi không cần biết Neil hắn tàn tật mà nhảy lên đùi hắn cuộn thành một đống.

Neil cảm nhận được liền đưa mắt nhìn xuống, tuy nhiên tay hắn cứng lại cố thế nào cũng không chạm vào nó được. Mạc Vân Đình thấy vậy liền túm lấy nó đặt vào tay hắn rồi nói -"Tôi đưa anh về!!".

Hạ Tri -"Cẩn thận một chút!!".

Bạch Chính Dương bên này vẫn vừa làm vừa nói với Tiêu Chiến -"Hôm đó nhất định sẽ phải đi qua máy quét, mấy thứ kim loại này nhất định sẽ bị phát hiện!".

Tiêu Chiến -"Không sao! Làm một bộ sóng nghịch đi sóng của máy quét là sẽ ổn, tôi biết là rất khó để đặt bộ sóng nhỏ ở bên trong nhưng mà ngoài cách đó ra thì chúng ta không thể nào làm khác được!!".

Bạch Chính Dương không nói gì, đầu lại quay ra sau nhìn Hạ Tri phe phẩy cái quạt trong tay nói -"Tiểu Hạ!! Đem đến đây cho anh một cốc nước đi!!".

Hạ Tri còn chưa nói Tiêu Chiến đã vội chen ngang -"Anh tự đi mà lấy!! Không có chân à?!".

Bạch Chính Dương -"Tôi rất mệt!! Cậu không thấy tôi làm cả sáng sao??!".

Tiêu Chiến -"Mỗi một mình anh làm? Tôi còn bỏ cả buổi tập súng của Vương Nhất Bác đến đây cùng anh đấy!! Ai khổ hơn ai hả?!!".

Bạch Chính Dương không thể nói được gì, Tiêu Chiến chính là không thích bất cứ ai làm khổ Hạ Tri cho nên lúc nào cũng cực kì gay gắt với những kiểu như Bạch Chính Dương.

Tuy nhiên Hạ Tri cũng vẫn đứng dậy đi lấy cho cả hai người một cốc nước, trong lúc đó Bạch Chính Dương liền thừa cơ hội chọc ngoáy Tiêu Chiến -"Đồ không có liêm sỉ!! Tôi mất công lắm mới có thể tới gần được Hạ Tri, cậu lại bảy bảy bốn chín lượt ngăn cản tôi, thế là ý gì?!!".

Tiêu Chiến -"Kệ anh kệ tôi!! Mặc dù tôi không muốn Hạ Tri lọt vào tay kẻ nào khác nhưng mà cũng không muốn Hạ Tri thuộc về anh!! Tra nam như anh không xứng!!".

Bạch Chính Dương nhặt một cục giấy hắn vẽ bản thảo lúc nãy ném bụp một phát vào đầu Tiêu Chiến, thế còn chưa đủ lại ném thêm ba bốn cục nữa cho bõ ghét -"Nếu như tôi không yêu Hạ Tri nhất thì trên thế giới này không còn ai đâu!! Cậu đừng có được nước đục thả câu nói xấu tôi trước mặt Hạ Tri!!".

Tiêu Chiến thấy rõ là oan, đúng là trước đây có nói xấu vài câu nhưng mà bây giờ lúc nào cũng nói tốt, vậy mà hắn lại trơ tráo gạt bỏ đi ý tốt của cậu. Giấy rơi xuống đất Tiêu Chiến liền nhặt lên ném lại -"Anh tự xem lại bản thân mình đi!! Mặt dầy bám theo Hạ Tri như vậy không thấy mình giống biến thái sao?!!".

Bạch Chính Dương -"Tôi có như thế cũng chỉ với một mình Hạ Tri!! Cậu ngậm miệng lại ngay cho tôi".

Tiêu Chiến nghe mới lạ, tay cứ ném giấy mãi sau đó để Hạ Tri nhìn được liền ngăn lại -"Tiêu Chiến!! Làm gì đấy? Sao lại bày bừa lung tung lên thế, một chút nửa tìm đồ lại không thấy!!".

Tiêu Chiến -"Bạch Chính Dương hắn ném giấy vào người em trước!! Hắn chọc ngoáy em!".

Bạch Chính Dương -"Cậu im đi!! Tôi không rảnh chơi với cậu!!".

Tiêu Chiến thấy cái bộ mặt trơ trẽn của hắn liền cầm cục giấy ném tiếp -"Tôi thèm vào mà chơi với anh!!".

Hạ Tri đỡ lấy tay Tiêu Chiến, cục giấy rơi được một nửa còn chưa đến chỗ Bạch Chính Dương. Hạ Tri ngồi xuống nhét cốc nước vào tay Tiêu Chiến rồi nói -"Đừng nghịch ngợm nữa, mau làm xong đi rồi đến nhà ăn ở đây ăn cơm luôn, buổi chiều không được trốn tập súng đâu đấy!!".

Tiêu Chiến bĩu môi, nước đưa lên miệng uống một hơi hết sạch. Mắt còn liếc qua Bạch Chính Dương lườm hắn một cái.

Bạch Chính Dương tự thân vận động cầm cốc nước còn lại trên tay Hạ Tri lên uống, sau đó mới nói -"Hôm qua anh thấy em không ngủ, bây giờ về nghỉ ngơi đi".

Hạ Tri -"Tôi không có yếu đuối như thế, nếu anh muốn quan tâm thì mời tìm người khác tôi không có nhu cầu muốn được quan tâm!!".

Mạc Vân Đình đi được một lúc liền quay về, làm đến hơn một giờ chiều thì xong. Tất nhiên thử nghiệm trước nhất định là Bạch Chính Dương, ở đây hết việc rồi Tiêu Chiến mới đến khu tập bắn súng.

Lúc đi nhớ đến Vương Nhất Bác liền dùng điện thoại gọi cho hắn, miệng còn mỉm cười. Khoảng năm sáu giây gì đấy thì Vương Nhất Bác tiếp máy, Tiêu Chiến vui vẻ nói -"Anh đang ở đâu đấy? Có đến tập súng với tôi không?!".

Vương Nhất Bác -"Quay ra sau!".

Tiêu Chiến nghe xong liền dừng bước, sau đó liền quay ra sau nhìn đúng lúc này Vương Nhất Bác xuất hiện từ đoạn rẽ mà cậu vừa đi qua. Tiêu Chiến hạ máy xuống sau đó liền vui vẻ cười -"Bây giờ tôi đói lắm, muốn đi ăn cơm!!".

Vương Nhất Bác -"Ừm!".

Tiêu Chiến thấy hắn đến liền vừa đi cùng hắn vừa nói -"Anh sẽ giao nhiệm vụ lần này cho tôi toàn quyền quyết định? Anh không thấy rất nguy hiểm à? Tôi không có kinh nghiệm điều khiển người...liệu có ai muốn nghe lời tôi không...?".

Vương Nhất Bác -"Những lần trước tất cả đều nghe lời em!".

Tiêu Chiến lắc đầu -"Không giống nhau! Lúc đó tôi đều xin ý kiến từ anh, bọn họ tất nhiên tin tưởng anh. Thế nhưng đến hôm đó sẽ có rất nhiều việc, tôi không thể nào chuyện nhỏ cũng hỏi anh, tôi vẫn rất do dự không đủ quyết đoán...hay là...!".

Vương Nhất Bác dừng chân kéo gáy áo Tiêu Chiến lại nhìn thẳng vào cậu nói -"Không có chuyện thoái thác nhiệm vụ, nếu lần này em thất bại tôi cũng sẽ có cách dự phòng!! Em phải làm mới có thể tự mình tìm đường đứng vững, tôi không thể lúc nào cũng cận kề em sau này không có tôi và Lưu Vũ ở nhà thì mọi việc sẽ được phân ra và em cũng phải làm!!".

Tiêu Chiến tự nhiên mặt rưng rưng lên nước, nhưng ngay sau đó liền quay đi gạt nước mắt thật mạnh -"Tôi sẽ cố gắng... Bây giờ tôi đến khu tập súng trước!!".

Vương Nhất Bác kéo lại Tiêu Chiến một lần nữa, luồn tay vào bế Tiêu Chiến lên ôm vào người nói -"Ăn cơm trước! Hôm nay tôi sẽ nâng cao trình độ của em lên một chút, nếu không chịu được thì nói tôi sẽ cho phép em nghỉ".

Tiêu Chiến bị áp lực cùng lo lắng đè ép, thành ra khóc ngay trước mặt Vương Nhất Bác. Bao nhiêu mạng người chứ có phải con sâu con bọ đâu, tất nhiên nắm trong tay cả nghìn sinh mạng thì phải thấy áp lực rồi.

Cộng thêm động thái ôn nhu của Vương Nhất Bác lại càng khiến Tiêu Chiến không thể kìm được nước mắt, đầu gục xuống vai Vương Nhất Bác nhỏ nhẹ nói -"Cảm ơn...tôi sẽ cố gắng để không ai phải chết!!".

Vương Nhất Bác -"Em không thể cam đoan được tất cả, trong mỗi một trận chiến sẽ có người phải chết đây là điều tất nhiên, chỉ cần em không bỏ lại thuộc hạ của mình thì sẽ không có ai bỏ em!!".

Vương Nhất Bác nói câu nào cũng đều đúng, đều là những câu mà Tiêu Chiến muốn nghe. Thế nhưng tâm trạng nặng trĩu cũng chỉ giảm đi được một chút xíu.

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến nhà ăn ở bản doanh ăn cơm trước, sau đó mới đưa cậu đến khu tập súng. Chẳng hiểu sao nhưng mà hôm nay Vương Nhất Bác đặc biết ôn nhu và nhẹ nhàng với Tiêu Chiến, cho dù cậu làm sai đến mấy lần hắn cũng không có mắng hay đánh một cái nào, chỉ có chỉnh lại tay cho cậu thế thôi.

Vương Nhất Bác cho người để ba bốn tấm hồng tâm quây thành một cái hình tròn, dùng điều khiển từ xa di chuyển nó như những kẻ địch ở xung quanh, để Tiêu Chiến tự mình ứng phó chạy qua chạy lại bắn tự nhiên.

Ban đầu tưởng là dễ nhưng lại khó vô cùng, người điều khiển tinh ý biết vị trí bắn của Tiêu Chiến còn nhanh hơn tốc độ Tiêu Chiến chĩa súng rồi bắn, cho nên hơn một tiếng mới chỉ có năm mươi viên chúng vào hồng tâm còn đâu trượt hết vào ô ba bốn và ra ngoài.

Vương Nhất Bác đánh giá mức độ phản xạ của Tiêu Chiến rất tốt nhưng kĩ năng lại không có thành ra cung cách dùng súng vô cùng yếu và dùng dao lại vô cùng giỏi.

Buổi sáng thì lạnh, càng về chiều càng nắng nóng gay gắt. Mà Tiêu Chiến chạy qua chạy lại bên ngoài nhiều tối về liền phát sốt ngay.

Vương Nhất Bác để Hạ Tri tiêm cho Tiêu Chiến một mũi xong liền đuổi ra ngoài luôn, hắn sờ vào trán và má Tiêu Chiến thấy nóng bừng lên liền nói -"Chỉ mới một buổi chiều đã phát sốt là thế nào?!!".

Tiêu Chiến mệt muốn đứt hơi, không muốn đôi co chỉ nói -"Lạnh...ôm...ôm..".

Vương Nhất Bác nhíu mày đâm ánh mắt về phía Tiêu Chiến một cái, thế nhưng vẫn lật chăn lên ôm cậu vào người rồi kéo chăn lại -"Ngày mai tập luyện bên trong, nếu cần tôi sẽ điều Lưu Vũ đến rèn sức cho em!!".

Tiêu Chiến -"Không muốn!! Anh có đến thì đến chứ tôi không thích Lưu Vũ hướng dẫn, hắn cục súc chỉ cần sai một chút liền đánh tôi!!, không muốn!!".

Lưu Vũ chỉ là cái cớ thôi, chủ yếu là muốn Vương Nhất Bác đến hướng dẫn, dù có bị hắn đánh cũng không sao hết sức vui vẻ, ít nhất Tiêu Chiến còn có thể cảm thấy hạnh phúc.

Vương Nhất Bác vuốt nhẹ tóc Tiêu Chiến không nói gì, suốt cả đêm Tiêu Chiến vẫn cứ sốt phải lồng thêm mấy cái chăn vào mới bớt lạnh. Bốn giờ sáng Vương Nhất Bác sờ trán Tiêu Chiến liền càm thấy tay ướt vì cậu đổ mồ hôi, nhiệt độ thì đã giảm không còn sốt kịch liệt nữa, lúc đấy hắn mới ngủ.



03 : 27  __ 29 - 11 - 2023

Có anh ngyeu chiều chuộng z còn đòi gi nuaa 🤭🤭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net