Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhóc Doraemon quả thực là một nhân tài.

Đi bộ một vòng quanh công viên khi về tay đã cầm theo một gói đồ màu đen, lúc nhân viên công tác tịch thu điện thoại còn để ý cái túi màu đen đó, hỏi cậu ta xem là cái gì thì cậu ta nhanh trí cười: "Máy học của tiểu bá vương."

PD vốn nghĩ muốn gặng hỏi một chút xem thứ này có thể kết nối internet hay không, kết quả nhìn thấy túi đồ thật sự có hình một thứ đồ cổ, có cảm giác thời điểm chế tạo ra nó hẳn là chưa có 3G đâu, vậy nên liền bật đèn xanh.

Kết quả hoàn toàn không nghĩ tới, đêm hôm đó tại nhóm nhiều chuyện của Phương Dịch, tập thể 50 người chui vào nhà tắm, hơn nữa còn một đi không trở lại.

"Tôn Nặc mang theo một cái TV!!! Như thế có thể xem top đứng đầu "Shining star" rồi!!"

Tổ chương trình đúng là cấm thực tập sinh xem tiết mục của chính mình, cho nên tất thảy mọi thứ đều được bí mật tiến hành, chỗ duy nhất không có camera chính là nhà tắm, một đám người chen chúc trong đó chụm đầu nhìn một cái màn hình nhỏ.

Nhân số đông, để không chắn mất tầm nhìn, mọi người xếp hàng từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.

Tiêu Chiến cố nén xúc động: "Chúng ta giống như kiểu ngày xưa sống trong thôn nhỏ, dân trong thôn cùng xem một cái TV đen trắng vậy."

Lâm Hòa thực sự hoảng sợ, cậu ta là lần đầu nghe nói đến vụ này: "Phim truyền hình còn có cả đen trắng nữa á, không phải vốn dĩ có màu rồi sao?"

Lâm Hòa 19 tuổi và Tiêu Chiến 26 tuổi:......... (T/N: từ bữa này mình xin phép đổi xưng hô cho bạn Hòa và anh Chiến ạ)

Cậu nhóc một tấc vẫn còn câu hỏi: "Thứ này có kết nối mạng được không vậy?"

Tôn Nặc giải thích: "Không thể, trước đó tôi phải download video và copy vào đó."

"Đến bao giờ cậu mới mở vậy, cái đó sao chúng tôi không biết chứ!"

Tôn Nặc mỉm cười không nói gì, kỳ thực bộ dạng cậu ta rất xinh đẹp, vẻ mặt nhu thuận, cả người vô hại, không nghĩ tới tính cách trời sinh trái ngược, không thích thì không làm!

Tiêu Chiến ra sức híp mắt cũng không nhìn rõ màn hình, chủ yếu là do thứ này cũng đã cũ lắm rồi, màu sắc cũng đã có vấn đề, thoạt nhìn mặt ai cũng xanh lè.

Lâm Hòa: "Bây giờ đang đêm, màn hình thì xanh lè, các cậu không cảm thấy chúng ta giống như đang ở nhà tắm xem phim ma sao?"

Tiêu Chiến ra sức đỡ cho Vương Nhất Bác, nghiêm túc nhìn Lâm Hòa một cái: "Đừng nói lung tung."

Sẽ làm ba ba của cậu sợ đó!!!

Chiếc TV không chỉ có màu xám ngắt, âm thanh cũng có chút vặn vẹo, cảm giác như nó có thể hỏng bất cứ lúc nào vậy. Tôn Nặc cũng hết cách, nếu như không phải nó nhìn như đồ bỏ thì tổ chương trình tuyệt đối sẽ không cho cậu ta đem vào suôn sẻ như thế.

Thế nhưng tất cả mọi người đều rất vui vẻ, thấy ai xuất hiện cũng reo hò một trận, chủ yếu là hậu kỳ cũng vô cùng khôi hài, cả một đám ngồi một chỗ cùng xem, mấy lần cười muốn tắt thở.

Tiêu Chiến cơ hồ cảm thấy trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra một tràng hắc hắc. Vương Nhất Bác, quả cười "hắc hắc" đó so với khí chất của em thật không môn đăng hộ đối!

Tiêu Chiến còn phát hiện ở mỗi phần giới thiệu lúc lên sân khấu của các thực tập sinh đều có tư liệu cá nhân, tư liệu đề rõ Vương Nhất Bác năm nay 20 tuổi, Tiêu Chiến ngay lập tức quay ra: "Không phải em nói em 21 sao?"

Vương Nhất Bác thật nhức cả đầu, ta nói chứ cái người tầm mắt thiển cận này cố tình cái gì cũng không nhìn ra lại chỉ nhìn ra lúc cậu bày trò: "Em nói tuổi mụ."

Hai vị ba ba lại đánh tới đánh lui, Lâm Hòa rụt cổ, cảm giác bản thân hiện đang ở một gia đình lừa cưới điển hình.

Hoa bươm bướm lúng túng hòa giải: "20 với 21 tuổi thì khác gì nhau? Cậu quan tâm tới tuổi cậu ấy làm gì???"

Phương Dịch cảm thấy cậu ta nói rất đúng, ai không biết còn tưởng Phương Dịch đang gặm đường: "Ông đây đã nói rồi....."

Phương Dịch chưa nói xong Hoa bươm bướm đã quay đầu bước đi, hai người giống như trời sinh khắc khẩu, chiến đấu không dừng vậy.

Tổ chương trình chăm chú nghe tiếng ầm ĩ phát ra từ phía nhà tắm, nhân viên công tác suy nghĩ vẫn nên báo cáo lên phía trên: "Lão đại, chúng tôi nghi ngờ bọn nhóc ở trong nhà tắm tụ tập đánh lộn!"

Sau cùng, máy học tập của tiểu bá vương hỏng hẳn, mất hoàn toàn tín hiệu.

Thế nhưng mọi người đều đã xem hết tập một thế nên chẳng có vấn đề gì phát sinh.

Nhất là Tôn Nặc, cậu ta ra vẻ thần bí mỉm cười ngoan ngoãn khéo léo cất giấu "hàng cấm".

Lão Lưu vì việc này rất tức giận: "Để ý A Nặc cho tôi, nó là phần tử nguy hiểm hàng đầu đó!!!"

Ông đang thao thao bất tuyệt thì Đào Đào mặt đen chạy vội vào: "Mẹ chồng rồi!!!"

Lão Lưu kinh hãi: "Cái gì mẹ chồng? Mẹ chồng nào?"

"Trên -- một trăm triệu -- rồi!!" (T/N: mẹ chồng = poxi; phá 100 triệu = poyi)

"Shining star" tập đầu tiên đạt trên 100 triệu lượt xem sau 6 giờ lên sóng, "Nhìn ai cũng không thuận mắt" tập đầu tiên được chấm tới 9 điểm.

Bình luận từ cộng đồng mạng: "Nếu cuộc sống có gì không suôn sẻ, xin mời mở "Shining star", đây không chỉ là câu chuyện về khát vọng cùng nỗ lực, mà còn có thể cười như điên ahahahaha."

Còn có một cỗ thế lực tà đạo khác nữa, họ tuy nhìn ngốc nghếch thế nhưng trái tim mỗi người đều hướng về phía cp của mình. 100 đứa nhỏ dễ nhìn, có bao nhiêu là phương thức ghép cặp chứ hả! Cái này còn là vấn đề trên dưới nữa, có đến bao nhiêu loại khả năng, thật khiến đám cư dân mạng này mệt chết đi được.

"Sao mỗi lần đến một người là tôi lại cảm giác mình có năng lực?!"

"Show tuyển chọn "Shining star" này làm không được tốt lắm, lúc bố mẹ tôi đang xem SNL, tôi thì xem show hẹn hò giấu mặt ở bên cạnh, Chính là chẳng ai thật sự nghiêm túc xem show tuyển chọn cả!"

"Vương Nhất Bác! Luyện tập thật nhiều năm, một mực chờ em xuất đạo! Xúc động quá! Vương Nhất Bác cùng vợ yêu nhỏ của em cố gắng lên!"

"Cái gì mà vợ yêu?!!! Rõ ràng là một tiểu ca ca hư hư thực thực bán hàng đa cấp cùng tiểu vú nuôi nhất kiến chung tình vượt qua tình yêu trắc trở!!!!" (T/N: thực ra nhiều lúc mình cũng không hiểu bà tác giả bả muốn nói cái gì, loạn hết cả lên)

"Tiêu Chiến thực sự rất cảnh giác nha, tay không mà tới, ngay cả một cái bình cũng không mang theo, sợ bị lừa mất ha ha ha ha ha."

"Tiêu Chiến bộ dạng thật đẹp trai!!! Hậu kỳ chèn câu phụ đề 'Người này được đạo diễn nhặt trên đường' là cái quỷ gì? Ai lại nhặt được trên đường một tiểu ca ca vừa có năng lực vừa ôn nhu vừa sạch sẽ vừa buồn cười thế này chứ?!"

"Cậu ấy gọi Bác thần là Vương Điềm Điềm sao ha ha ha ha? Thế mà lại sống sót, nhất định là nhờ tình yêu!"

Người này còn cắt một bức ảnh, là hiện trường giường ngủ chung sau khi mọi người ra khỏi phòng, hơn nữa còn dùng bút vẽ màu đỏ đo khoảng cách nệm của mỗi người, khoảng cách của mọi người đều có thể vừa cho một người đi qua, trong khi đó chỗ của Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến nhỏ đến mức tay cũng không thả xuống được, hài hước hơn chính là chỗ trống bên cạnh Vương Nhất Bác có thể để vừa cả một cái nệm nữa.

"Hiện trường hai nhãn hiệu lớn."

Phụ đề rất nhanh chóng hiện lên, trên giường của những thực tập sinh khác đều viết "Giường ngủ của học sinh trại huấn luyện quân sự", riêng giường của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thì viết "Giường của đôi phu phu tân hôn".

Còn có đội hậu kì gặm đường chỉnh sửa tài tình "Ngày đầu tiên ở chương trình tuyển chọn bị ép gả: 49 điều chứng minh nhất kiến chung tình", phần tư liệu này sau đó chính là thành Bác Quân Nhất Tiêu.

Trên mạng đang vô cùng sôi nổi, đám thực tập sinh bị bắt về đi ngủ gấp cũng rất phấn khích, nằm mãi không ngủ được.

Lâm Hòa vừa mới nghĩ ra hôm nay là ngày 21, cậu nhóc suy nghĩ một hồi quyết định đi gọi điện thoại. Mỗi người có 5 phút nói chuyện điện thoại mỗi ngày, Lâm Hòa chưa từng sử dụng đặc quyền này, vậy nên đống thẻ gọi điện của cậu đã tích lại thành một hàng dài.

Chị gái PD tuy rằng kinh ngạc cậu ta sao nửa đêm lại muốn gọi điện thoại, nhưng vẫn soát thẻ cho Lâm Hòa đi vào, vì cô nhớ rõ đây là lần đầu cậu nhóc này chủ động đi gọi điện thoại.

Lâm Hòa bấm một dãy các con số, tiếng tút vẫn vang lên sau cùng cũng không ai nhận điện thoại.

Cậu im lặng, đặt điện thoại xuống, ra khỏi phòng.

Chị gái PD kinh ngạc: "Cậu nói chuyện xong rồi sao? Nhanh như vậy?"

Lâm Hòa gật gật đầu: "Nói xong rồi."

"Cảm ơn".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC