Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ca khúc thứ hai được công bố, Tiêu Chiến híp mắt nhìn qua một lượt, không ngoài dự tính, chẳng có một ai biết hát, hơn nữa hầu như đều chưa nghe qua bài hát này. Vậy nên thời điểm anh bốc thăm vẫn còn cảm thấy ổn, dù sao cũng không vấn đề gì. Sau khi bốc thăm Tiêu Chiến lại đứng nói chuyện với cậu bạn một tấc mà không mở ra xem ngay, Vương Nhất Bác đi tới rút tờ giấy từ tay Tiêu Chiến mở ra, đọc đi đọc lại chữ "Đan thanh (2)" mấy lần, một lời không nói, lại đen mặt bỏ đi.

Vương Nhất Bác xui xẻo, cậu được phân đến nhóm "Heart signal (1)".

Tiêu Chiến ở nhóm "Đan thanh" số 2, thời điểm bước vào phòng phát hiện cả bốn người bên trong... đều là người ngoại quốc. Thực tập sinh ngoại quốc còn sống sốt đến vòng hai này đều nằm trong nhóm của bọn họ, hai người mắt một mí dễ nhìn ra là người Hàn Quốc, tiếng Trung của họ không tệ lắm, thường ngày trao đổi dùng từ đều có thể hiểu được, thế nhưng người bình thường đúng là nghe bọn họ nói không hiểu lắm. Bọn họ nói một tiếng "cảm ơn" mà trọng âm nghe như đang mắng người vậy.... Cả hai người đều họ Park, các thành viên còn lại đều gọi họ là Đại Park, Tiểu Park.

Còn có một thực tập sinh người Nhật, cậu ta thế nhưng lớn lên nhìn lại giống một người Đông Bắc, trước đó công ty đã cho cậu ta tới Trung Quốc học tiếng Trung, đáng tiếc cậu ta lại là một học tra, sẽ nói cực ít, thế nên bất luận bạn nói gì với cậu ta cũng đều nhận được phản ứng giống nhau "Cố lên!" Phương Dịch từ đó đặt cho cậu ta biệt danh Nakata Cố lên.

Cuối cùng là một cậu bạn Thái Lan giống như hoàng tử lớn lên sở hữu tất cả trong truyện cổ tích, hơn nữa cậu ta vẫn luôn duy trì hình tượng tươi cười của hoàng tử nên nhìn có phần quỷ dị. Tiếng Trung của cậu ta thực ra không tồi, có điều thuộc dạng ít nói, ân cần hỏi thăm cậu ta cả buổi cậu ta sẽ chỉ nhìn chằm chằm bạn rồi nở nụ cười. Tiêu Chiến cũng không có dũng khí đối mặt với cậu ta, bởi vì cái bộ dáng tươi cười của cậu ta quả thực có phần tẩy não.

Tiêu Chiến lấy tư cách một thực tập sinh trong nước gánh vác trách nhiệm một leader: "Ai muốn làm center?" Lại sợ Nakata Cố Lên nghe không hiểu nên chỉ có thể nói tiếng Anh, nhưng mà đã nhiều năm không nói nên khẩu ngữ cũng thập phần giật gấu vá vai: "Who! want! C?!!"

Nakata Cố lên lập tức xua tay ra hiệu: "No no WC no!!!"

Tiêu Chiến đỡ trán, anh bạn à, tôi hỏi cậu có muốn vị trí center không, không hỏi cậu có muốn đi WC không!! C này không phải C kia!!

Tiêu Chiến mở lời bài hát "Đan thanh" ra, dùng sức buộc gọn tóc lên. Cho tới bây giờ Tiêu Chiến chưa một lần cảm nhận được lời bài hát cảm động của thầy Phương Văn Hải lại khiến người ta đau đầu thế này.

Trọng điểm của nhóm hai hát "Đan thanh" là: nhạc cổ phong Trung Quốc.

Tiêu Chiến có phiền não của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác có phiền não của Vương Nhất Bác.

Lâm Hòa ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, cảm giác như có được cả thế giới, nhưng mà Vương Nhất Bác có chút không vui đứng dậy, do dự một chút quay sang hỏi cậu nhóc: "Cậu bao nhiêu tuổi?"

Nhóc tiểu yêu ngoan ngoãn trả lời: "17"

Vương Nhất Bác tất nhiên là trở thành trưởng nhóm "Heart signal", thiếu niên 20 tuổi áp lực đè nặng trên vai, cậu thật không ngờ tổ chương trình mang đứa nhóc này qua đây.

Tiêu Chiến kéo một tấm bảng đen đi qua phòng tập luyện của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác tự giác đi ra giúp đỡ anh nâng phần bên kia của tấm bảng. Đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng đi rất nhiều, Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang lặng lẽ chuyển đồ vật, đi theo sau anh.

Tiêu Chiến vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, hàng nghìn hàng vạn cảm xúc đã nảy ra trong lòng, anh thực sự không muốn lúc nào cũng trông như dân tị nạn gặp đại hồng thủy cuốn mất nhà, thế nhưng khoảng thời gian này, cảm giác như bất cứ khi nào anh xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác đều là một bộ thật chật vật. Tiêu Chiến có chút suy sụp, dịu dàng nhìn chăm chăm Vương Nhất Bác nói: "Tại xao (tiếng Trùng Khánh) anh lại cảm giác như đang đại diện cho lớp ngữ văn thế nhỉ?"

Tất cả các nhóm khác đều đã thuộc hết lời bài hát và bắt đầu tiến hành luyện tập vũ đạo thì Tiêu Chiến còn đang dạy bốn đồng đội của mình đọc lời bài hát, quan trọng là chính anh còn có phần trẹo cả lưỡi, đây cũng là lần đầu tiên anh đảm nhận vị trí leader. Sự việc tiến triển cũng không thuận lợi, Tiêu Chiến bất đắc dĩ đi mượn một cái bảng đen, định bụng lúc nào trở về phải đi học một lớp Hán ngữ cấp tốc.

Người ta tham gia show tuyển chọn xuất đạo vị trí center, Tiêu Chiến thì tham gia tuyển chọn vị trí center đọc dẫn.

Vương Nhất Bác bản thân tuổi cũng không lớn, thế nhưng bên trong có năng lực làm yên lòng người: "Đừng vội, để em xem xem."

Tiêu Chiến quay sang cậu: "Hèn gì Lâm Hòa gọi em là Vương ba ba, Nhất Bác, em thực là một người ba tốt!"

Vương Nhất Bác: ...........

Lỗ tai Vương Nhất Bác đỏ lên, cúi đầu nâng bảng đen: "Không cần học theo tiểu Hòa."

Lúc hai người bước vào trong thấy mọi người đang hừng hực khí thế nỗ lực. Đại Park đang dạy lời bài hát, Tiêu Chiến nghe cậu ta đọc "Bài thơ ngắn chưa hết đêm (xiao3 shi1 wei4 ye4 wei4 yang1)" thành "Cục cớt nhỏ biến thành con cừu vô dụng (xiao3 shi3 wei4 cheng2 yi1 fei4 yang2) ", sau đó Nakata Cố Lên vô cùng nỗ lực học: "Sư tử nhỏ biến thành con dê béo (xiao3 shi1 zi cheng2 yi1 fei2 yang2)".

Tiêu Chiến phát hoảng, Đại Park!! Bản lĩnh thu phục của ngài cũng lớn quá đi!

Kết quả Đại Park vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác đến đã thốt ra một câu phát âm chuẩn Hán ngữ nhất trước giờ: "Vương Xinh Đẹp!!"

Cẩn thận nghe một chút vẫn có thể phát hiện âm Trùng Khánh.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác dùng tiếng Hàn lưu loát chào hỏi hai đồng đội Park, kỳ thực cũng thấy không bất ngờ. Theo như Phương Dịch giới thiệu, Vương Nhất Bác đã làm thực tập sinh ở Hàn Quốc 5 năm rồi. Đại Park nói, cậu ta từng tập luyện trên tầng thượng với Vương Nhất Bác, còn nổ rằng tên của Vương Nhất Bác trong tiếng Hàn phát âm nghe rất giống "xinh đẹp" (왕이보: Hwang Yi Bo, nghe gần giống với 예 뻐: ye ppeo là xinh đẹp), vậy nên rất nhiều người đều gọi cậu là Vương Xinh Đẹp. Tất nhiên chủ yếu là do bản thân chính chủ quả thực nhan trị nghịch thiên rồi. Đại Park vẫn đang liến thoắng nói, Vương Nhất Bác lại không phiên dịch lại, Tiêu Chiến bèn qua đứng bên cạnh thì thầm: "Đại Park nói gì thế, em mau phiên dịch lại đi."

Vương Nhất Bác: "Cậu ta bảo cậu ta nói xong rồi."

Tiêu Chiến có phần buồn bực: "Nói lắm chữ như vậy chỉ là một câu thế thôi sao?"

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, em đương nhiên sẽ không đem chuyện từ nhỏ đã có rất nhiều thực tập sinh nữ vây quanh em để phiên dịch lại cho anh rồi.

Nói thực, Phương Dịch cũng may không hiểu tiếng Hàn, bằng không cậu ta sẽ cùng Đại Park đào lại vô số lịch sử huy hoàng của Vương Nhất Bác.

Đang lúc Tiêu Chiến phát hiện ra Vương Nhất Bác biết cả tiếng Nhật thì Nakata Cố Lên có vẻ như cũng vô cùng kích động, phản ứng rất giống một nhân vật hoạt hình, cười vô cùng khoa trương. Vương Nhất Bác bị cậu ta dọa sợ: "Tôi chỉ dùng từ ngữ thường ngày mà thôi. Còn nữa, cậu có thể đừng gọi tôi là Bác Tương được không?"

Vương Nhất Bác đề xuất với bọn họ, không được chỉ học lời bài hát tiếng Trung, mà trước tiên phải học giai điệu, học hát và học lời bài hát. Rất nhiều ca sĩ cũng không biết ngoại ngữ nhưng dễ dàng ghi nhớ ngôn từ ngay khi tập hát.

Tiêu Chiến cũng họa theo: "Nhất Bác nói rất đúng."

Vương Nhất Bác cũng không ở đó lâu, cậu nhìn mọi người chậm rãi bắt tay vào nề nếp liền đứng lên rời đi, Tiêu Chiến bước theo phía sau: "Phải đi rồi hả?"

Vương Nhất Bác cố gắng thở dài thật nặng nề: "Trong nhà còn bốn đứa nhỏ nữa."

Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác quay về: "Lúc anh biết Lâm Hòa cùng một nhóm với em đã thấy an tâm, hơn nữa bản thân cậu bé cũng vô cùng nỗ lực."

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cười, nốt ruồi dưới miệng cũng theo khóe môi nhếch lên, cậu bất giác cũng mỉm cười theo: "Không cần lo lắng."

Vương ba ba vừa quay trở về đã phát hiện không thấy Lâm Hòa đâu.

Nhóc đầu đinh nói cậu ta bị người khác gọi đi rồi.

Show tuyển chọn "Shining star" cấm người đại diện tới thăm thí sinh, thế nhưng tình huống của Lâm Hòa có phần đặc biệt, bảo an kéo mở cánh cổng chỉ đủ cho một người chui lọt, giúp Lâm Hòa và người đại diện mặt đối mặt nói mấy câu.

Cô Tiểu Mỹ vội vàng nhìn nhìn Lâm Hòa một lượt nói: "Ăn cơm không ngon sao? Gầy đi rồi."

Lâm Hòa thật cao hứng: "Không có không có, mọi người đều tranh nhau ăn, đồ ăn rất thơm, tổ chương trình còn chuẩn bị cả hoa quả nữa. Cô Tiểu Mỹ, sao cô lại tới đây, không phải công ty đã để cô theo người khác đi quay phim rồi sao?"

Tiểu Mỹ nhét gói đồ đang cầm trên tay cho Lâm Hòa: "Tiểu Hòa, chúc mừng sinh nhật con." Nói xong vành mắt đã ửng đỏ, "Thực xin lỗi, lần này cô đến muộn."

Lâm Hòa dừng lại một chút, nhận chiếc bánh gato trên tay cô.

"Thực ra chính con cũng quên mất, nam sinh không cần tổ chức sinh nhật, cô cũng không cần vất vả như vậy chạy tới đây.

Nhưng mà cô có thể tới, con cực kỳ cực kỳ vui, cảm ơn cô Tiểu Mỹ."

Cô Tiểu Mỹ đi một đoạn rồi còn quay lại nhìn cậu hô to: "Tiểu Hòa, sinh nhật vui vẻ ~"

Lâm Hòa đứng cạnh cánh cổng đang chầm chậm đóng lại, hướng ra ngoài gọi: "Cảm ơn cô, cô Tiểu Mỹ."

"Sinh nhật vui vẻ, Lâm ca, tiếp tục nỗ lực, Lâm Hòa!" Thanh âm ngoài cổng nhỏ dần nhỏ dần.

Dọc đường quay về, Lâm Hòa dừng lại mở cái hộp. Không biết có phải do cô Tiểu Mỹ quá vội nên không cẩn thận đụng vào hay không, bánh gato của cậu bé đã có phần biến dạng, nhưng chữ ở mặt trên vẫn thấy được rõ ràng.

Lời chúc còn lưu lại trên chiếc bánh: "Cầu chúc cho những ước nguyện của con trở thành sự thực."

"Làm sao vậy, Lâm Hòa?"

Lâm Hòa vội vàng lau lau nước mắt, ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC