1.TRỌNG SINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..Mẹ.."

Người phụ nữ trung niên tóc lơ phơ bạc mừng rỡ bật công tắc đèn.

"Tiểu Chiến..con tỉnh lại rồi. Có thấy mệt ở đâu không..Tay có đau lắm không con?"

Giọng nói run rẩy của bà Tiêu làm anh rưng rưng, hốc mắt phút chốc đã đỏ ửng. Tiếng mẹ khi nãy Tiêu Chiến chỉ gọi trong vô thức, đầu óc đang cố tiêu hoá một chuyện.

Vừa nãy, tiếng hét vô vọng của Tiêu Chiến vang lên khi chứng kiến người đó ôm theo tro cốt của mình cùng nhảy xuống biển vẫn còn đang kẹt lại tại cổ họng. Cậu ấy không thể nghe thấy, cũng không ai có thể nghe thấy.

Còn cảm nhận được sự run rẩy của người kia khi hoà mình vào trong làn nước lạnh lẽo nhưng một giây cũng không buông tay.

Anh thấy Vương Nhất Bác nhảy xuống, vẻ mặt đau đớn, quằn quại vì thiếu dưỡng khí làm tim Tiêu Chiến quặn thắt. Lúc người ấy chứng kiến cảnh anh chết trước mặt mình cũng đau đớn đến vậy sao?

Chớp mắt một cái đã tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, mùi thuốc sát trùng nồng nặc cùng tiếng máy móc chạy đều làm đầu óc Tiêu Chiến ong ong khó hiểu.

Cựa mình thì thấy người phụ nữ tóc đã điểm hoa lê nằm gục xuống giường bệnh của mình, lại nhìn về phía sofa mờ mờ hình bóng người đàn ông đã trạc ngũ tuần chắp tay cúi đầu.

Trong phòng không có ánh sáng, tiếng "Mẹ" vừa rồi thực sự chỉ vang lên trong vô thức.

"Mẹ, con không đau. Bây giờ là năm bao nhiêu vậy mẹ?"

"..C..con sao vậy?Con không nhớ gì hết sao..?"

Không nhận được câu trả lời liền nhìn xung quanh, tấm lịch treo tường hiện lên bốn con số to đùng. Hiểu ra rồi.

Bà nắm lấy tay anh, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống lòng bàn tay như từng con dao sắt nhọn ghim vào tim Tiêu Chiến.

Tới khi chết vẫn không hề nghĩ đến ba mẹ, anh chưa từng nghĩ nếu mình chết họ sẽ như thế nào. Đứa con bất hiếu này được ban thêm một cơ hội sống, lần này nhất định phải dốc hết lòng báo hiếu cho ba mẹ.

Không sai, thời điểm này chính là lúc anh vừa chia tay Châu Dĩ, việc này lại có sự nhúng tay của Vương Nhất Bác. Trước đó còn làm rầm rộ mà mắng chửi cậu không ra gì, sau đó cắt cổ tay tự tử, người mang anh đến bệnh viện cũng chính là cậu.

Vì người này Tiêu Chiến đã tự tay cắt đứt rất nhiều mối quan hệ của mình, trong đó có cả người sinh ra mình. Nghĩ tới chuyện này, Tiêu Chiến hận không thể quay lại thời điểm ấy tự đấm cho mình một cú thật đau để tỉnh ngộ, để xé lớp mặt nạ giả dối của hắn ta ra.

Nhưng theo trí nhớ của anh, vào lúc này Vương Nhất Bác đáng lẽ phải đang ở bênh cạnh anh. Mặc dù lúc đó tỉnh dậy thấy cậu liền chửi rủa cậu, đuổi cậu ra ngoài, bây giờ lại thấy bản thân không khác gì con chó ngu ngốc.

Ký ức ba năm đi theo Vương Nhất Bác lần lượt hiện rõ trong tâm trí, không nhịn được mà hốc mắt lại đỏ lên, một giọt long lanh tưởng chừng sắp rơi xuống.

"Mẹ, Nhất Bác đâu?"

Sắc mặt mẹ Tiêu có chút khó xử, nhiều ý nghĩ phức tạp đan lại với nhau, giống như đang lựa lời mà nói với anh.

"A Chiến, tiểu Bác trông con suốt đêm hôm qua, vừa nãy mẹ đuổi lắm nó mới chịu về nghỉ ngơi."

"Chiến, mẹ nói con nhé, tiểu Bác rất tốt, nếu con không có ý với nó thì dứt khoát nói với nó được không con? Dù con là con trai mẹ, nhưng Tiểu Bác mẹ cũng coi nó như là con ruột, nhìn con đối xử với nó như vậy mẹ cũng không vui vẻ gì"

Không hiểu sao vừa tỉnh lại Tiêu Chiến nằng nặc đòi gặp Vương Nhất Bác cho bằng được, còn định tháo kim truyền dịch chạy đi tìm cậu. Ngoài ba mẹ, người mà khi sống lại anh muốn gặp nhất chỉ có cậu.

Mẹ Tiêu lại thấy anh rất khác, trước kia Tiêu Chiến tuy hiếu thuận nhưng tính tình vẫn rất ngang bướng, khó chịu, dường như cùng với người đang thấp thỏm ngồi trên giường bệnh đây không phải cùng một người.

Tâm tình phức tạp kéo ba Tiêu nãy giờ vẫn ngồi trên sofa nghiêm mặt ra ngoài để cho anh không gian riêng tư.

"Ông nói xem nó sẽ không nói gì Nhất Bác chứ...Thằng bé mới vừa vực dậy được một tí thôi"

Ba Tiêu không đáp, lẳng lặng hướng về phía lối ra. Ba Tiêu vẫn luôn như vậy, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi vẫn chưa được an nhàn hưởng tuổi già còn phải đến bệnh viện thăm đứa con trai hai mươi lăm tuổi làm loạn vì thất tình, quả thật chả ra làm sao.

Gia đình họ Tiêu cùng Vương Nhất Bác vốn chẳng có quan hệ gì. Chẳng qua năm đó tại nhà tang lễ, gia đình họ đón về tro cốt của người chú bị tai nạn máy bay, chú không có vợ con, không may trong lúc đi công tác máy bay đi vào vùng tâm bão gặp sự cố không ai qua khỏi.

Trong không khí tang thương bao trùm không thiếu tiếng khóc lóc thảm thương, tiếng gào thét đến xé lòng lại có một cậu bé chừng tám, chín tuổi trên tay cầm di ảnh của ba mẹ, một giọt nước mắt cũng không rơi, gương mặt điềm tĩnh đến lạ. Xung quanh cũng không có người thân.

Ba mẹ anh thương cảm cho đứa nhỏ, tiến đến hỏi thăm thì biết đứa nhỏ từng sống cùng khu phố. Ba mẹ từ khi cậu còn nhỏ đã đi làm ăn xa, đến lúc này cũng không còn nhớ rõ mặt mũi của họ. Khi nhận được cuộc gọi đến số điện thoại gia đình, dì của Vương Nhất Bác đưa cậu đến đây, sau đó cũng lập tức rời đi.

Kể từ lúc đó, cuộc đời của Tiêu Chiến năm mười lăm tuổi có thêm sự xuất hiện của Vương Nhất Bác. Cậu nhóc sống chung với gia đình dì nhưng cảm giác mọi người đối với cậu không vui vẻ gì nên hầu hết thời gian ba mẹ Tiêu sẽ đón cậu đến nhà để ăn uống, sinh hoạt chung cùng gia đình họ.

Năm Vương Nhất Bác mười lăm tuổi dọn ra khỏi nhà dì, chuyển về căn nhà cũ của ba mẹ từng ở, số tiền ba mẹ để lại đủ để Vương Nhất Bác xoay sở đến năm mười tám tuổi.

Cậu nhóc lớn lên tính tình cũng rất điềm đạm, ít nói nên Tiêu Chiến của kiếp trước vốn không để ý, có lúc còn cảm thấy người này ra vẻ tự đắc, trông như một tên ngông cuồng không coi ai ra gì.

Tính tới thời điểm hiện tại, anh cũng đã quay về năm hai mươi lăm tuổi, Vương Nhất Bác mười chín tuổi. Trong ký ức lúc chết, Tiêu Chiến đã từng nghe Vương Nhất Bác vật vã nằm bò dưới sàn nhà thổ lộ rằng đã thích anh từ rất lâu rồi, từ cái đêm mưa tầm tã ấy, anh đến trường đưa cho cậu chiếc ô.

Nhưng đó là chuyện của hai năm trước, Vương Nhất Bác từ năm mười bảy tuổi đã thích anh rồi.

Không gian bệnh viện tại khu hồi sức vốn yên ắng, huống hồ chi Tiêu Chiến lại được nằm ở phòng riêng lại có chút buồn chán.

Ngồi trên giường bệnh nghịch kim truyền dịch suy ngẫm. Những ký ức này đối với Tiêu Chiến đã quá lâu để có thể nhớ rõ từng chút một, anh chỉ nhớ mình có một chiếc studio làm ăn khá được, kiếm được không ít tiền. Vương Nhất Bác học ở một trường đại học chuyên về thể dục thể thao, hình như cậu còn có đua motor nữa.

Từng mảnh ký ức vụn vỡ từ từ ghép lại, nghĩ đến việc tất cả điều hạnh phúc đó đều bị chính mình ngu ngốc đạp đổ đi liền cau mày bực bội. Lúc đó Châu Dĩ nói anh ta cần tiền khởi nghiệp, liền đem hết tiền từ studio đưa cho hắn. Không đủ liền bán cả studio đưa cho hắn, không ngờ tiền đó lại được dùng để đi bao dưỡng hàng chục cô gái khác nhau.

Vương Nhất Bác cần tiền mở một cửa hàng nhỏ về xe cũng không dám mở miệng xin tiền anh. Sau này còn vì anh mà bỏ bê công việc, suốt ngày chìm trong đau khổ, tự trách, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là do tên khốn Châu Dĩ mà ra, phải chú ý tránh xa hắn ra một chút.

Không biết nghĩ đến hắn ta lại kích động kiểu gì mà kéo lệch kim truyền dịch sang một bên, dòng máu đỏ sẫm cứ theo đó mà trào ra không ngừng thấm ướt một mảng đệm làm Tiêu Chiến hoảng hốt ấn nút gọi y tá.

Vừa hay lúc này một bóng người cao gầy lại đẩy cửa đi vào, trông thấy người nọ, trái tim vừa vô thức loạn nhịp, lại co rút từng đợt đau đớn.

Người kia hoảng hốt chạy đến nắm lấy tay anh chặn cho dòng máu đang chảy, phía sau y tá cũng kịp thời đi tới đổi cho anh chiếc đệm giường khác. Tiêu Chiến gãi gãi đầu xin lỗi cô rồi lại yên vị trên giường.

Người kia gương mặt vẫn chưa hoàn hồn mà thẫn thờ một lúc lâu.

"Nhất Bác!"

"Em đây"

Hiện tại đến lượt Tiêu Chiến ngẩn người, giọng nói nhẹ nhàng, trầm bổng thổi như thổi vào tim Tiêu Chiến làm nó run rẩy, đập liên hồi.

Trước kia mỗi khi anh gọi, Vương Nhất Bác sẽ không đáp lại như vậy. Cậu ấy thường chỉ nhìn lại, hoặc là dạ và vâng. Vương Nhất Bác trông sao lại khác đến như vậy chứ, gương mặt vẫn có má sữa dễ thương, vẫn có gương mặt thanh thuần của tuổi trẻ nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa một cái gì đó rất khác. Một cái gì đó mà anh không lý giải được

Thiếu niên gương mặt có chút mệt mỏi, da cậu rất trắng nên quầng thâm hiện lên cũng rất rõ ràng.

"Nhất Bác!"

Tiêu Chiến lại gọi.

"Em đây"

Bốn mắt chạm nhau, lần đầu tiên được nhận cái nhìn ấm áp như vậy từ Tiêu Chiến.

Nếu biết chết đi có thể lại gặp được anh, em hận vì mình đã không chết sớm hơn một chút.

_______________________________

Mọi người góp ý thoải mái ạ, mình sẽ tích cực lắng nghe và sửa đổi.

Thời gian ra chap có lẽ sẽ không được nhanh, mọi người thông cảm nhé.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

11.12.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net