2.AI CŨNG KHÁC LẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em không nghỉ ngơi sao?"

"Không sao, em không mệt. Anh cứ nghỉ ngơi đi"

Trong trí nhớ của Tiêu Chiến, con người này chưa bao giờ mở miệng nói một câu quá năm chữ, thật sự chính là mở miệng ra sẽ rớt cả hạt ngọc.

Không phải đây không phải trọng sinh chứ? Đây là thế giới song song sao?

Ngữ khí cùng phong thái của Vương Nhất Bác trông vẫn rất bình tĩnh, người này chỉ là nói được hơn một chút.

Tiêu Chiến rướng người lên ôm ấy bờ vai cô đơn của cậu, cằm gác lên vai người thì thầm:

"Từ nay anh sẽ đối tốt với em, cám ơn em vì tất cả, Vương Nhất Bác!"

Nhất Bác hai mắt mở lớn, Tiêu Chiến thế mà ôm cậu, lại nói sẽ đối xử thật tốt với cậu! Vương Nhất Bác thật sự rất muốn nằm xuống sàn mà thoả sức lăn lộn. Dù rất bất ngờ cùng vui vẻ nhưng lại cảm giác Tiêu Chiến này rất lạ, sau khi tỉnh dậy lại thay đổi tính tình sao?

"Sao lại cảm ơn em?"

Trên vai ươn ướt, tấm lưng người trong lòng khẽ run, Vương Nhất Bác đưa tay vỗ vỗ lưng anh trấn an

"Vương Nhất Bác.."

"Anh sao vậy?"

Tiêu Chiến vùi đầu vào hõm cổ người kia, tay ôm chặt không buông còn luôn miệng bảo em đừng đi.

Bố mẹ Tiêu đi được một lúc thì mang đồ ăn quay lại, vừa mở cửa ra lại chứng kiến được một màn kinh thiên động địa.

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng động thì quay sang ra hiệu với ba mẹ, bàn tay vẫn không ngừng vuốt lưng cho người đã thiếp đi trên vai mình.

Mẹ Tiêu đặt đồ ăn xuống bàn rồi ra hiệu cho Nhất Bác ra ngoài. Cậu ngoan ngoãn đặt anh xuống giường, trước khi rời đi còn luyến tiếc vuốt ve khoé mắt ửng đỏ, lướt xuống khẽ chạm nốt ruồi nhỏ dưới môi anh bất giác mỉm cười.

Anh biết không.

Em đã đợi ngày này rất lâu rồi, cái ngày có thể được ôm anh trong vòng tay mà vỗ về, được lau nước mắt cho anh.

Em đã từng rất muốn nói anh hãy quay đầu lại nhìn em đi, một lần thôi cũng được.

Nhưng tới cái lúc anh thật sự quay lại nhìn em, thật sự cười với em cũng là lúc tim em quặn thắt, đau đớn khôn nguôi.

Sau đó, lại biết được thì ra anh chưa từng quay đầu.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đóng cửa, lúc này mẹ Tiêu mới quay sang sửng sốt hỏi.

"Nó sao thế?"

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu

"Con không biết, trông anh ấy rất khác"

"Ừm, ta cũng thấy vậy, nó vừa tỉnh dậy đã tìm con, sợ nó lại làm khó con. Hai đứa không sao là được rồi"

"Bà tự hào gì chứ! Lớn cả rồi lại vì ba cái chuyện yêu đương làm mình làm mẩy. Bà thấy tôi và bà nuôi lớn phí công vô ích không? Thật chả ra làm sao"

Mẹ Tiêu vừa dứt lời, ba Tiêu đứng bên cạnh liền hừ lạnh một cái.

"Ba"

"Con không cần nói đỡ cho nó, bảo nó tự mình lo liệu đi"

Ba Tiêu lại thả xuống một câu sau đó quay người bỏ đi. Mẹ cũng không nán lại liền giao Tiêu Chiến cho Vương Nhất Bác. Nếu là trước đây bà thật sự không dám để hai người họ ở một mình với nhau, sợ rằng cậu sẽ bị con trai mình làm khó dễ. Nhưng bà cảm nhận Tiêu Chiến sau khi tỉnh dậy rất khác, vẫn là nên để cho tụi nhỏ có không gian riêng tư.

Vương Nhất Bác nhìn ba mẹ rời đi, trong lòng lại lân lân khó tả. Kiếp trước, sau khi anh ấy mất, cậu bán cả sản nghiệp một tay mình gầy dựng, một nửa số tiền đem đi mua một mảnh đất âm thầm bỏ giấy tờ vào tủ của ba mẹ. Sau đó viết một bức tâm thư để lại cho hai người, trong đó là cả quá trình mười sáu năm lớn lên dưới sự chăm sóc và che chở của nhà họ Tiêu. Dù biết công ơn của họ cậu không thể nào trả hết được nên chỉ đành làm những gì cậu có thể.

Cũng không biết sau khi mình chết, có ai tìm thấy thi thể của bản thân không.

Cũng không biết sau khi mình chết, có lạc mất anh ấy không.

Lúc đó nhảy xuống chỉ cảm thấy lạnh lẽo nhưng trong lòng lại ấm áp khó tả, có lẽ là vì được ôm anh ấy trong lòng nhỉ?

Vương Nhất Bác cũng không hiểu tại sao mở mắt dậy đã thấy mình trở về năm năm trước bên giường bệnh của Tiêu Chiến. Chỉ thấy tay véo vào má rất đau và anh ấy vẫn còn đang sống.

Từ nhỏ đã không nhận được tình yêu thương của gia đình, năm chín tuổi thì cha mẹ mất, nhà dì không thương, được bố mẹ Tiêu đưa đưa về về qua lại hai nhà mà chăm sóc. Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã ý thức được con trai của nhà họ không thích mình nên cũng không tiếp xúc nhiều, cộng thêm tính tình khô khan, ít nói nên không thân thiết được.

Càng không biết rõ được từ khi nào đã động tâm, chắc là hôm mưa năm ấy, cũng có thể là lần đầu chạm mắt tại nhà tang lễ.

Ở thời điểm này, năm cậu mười chín tuổi dùng số tiền ba mẹ để lại mở một cửa hàng nhỏ bán phụ kiện motor. Ban đầu vốn không đủ, không dám vay mượn bố mẹ Tiêu, càng không dám vay mượn Tiêu Chiến đành sáng đi học, chiều đi làm thêm tích góp lại thành công mở một cửa hàng nhỏ.

Việc buôn bán khá thuận lợi, khách hàng thường là những tay chơi hoặc công tử nhà giàu rất hào phòng, rất chịu chi. Cửa tiệm Vương Nhất Bác thuê ba nhân viên hai nam, một nữ. Hai bạn nam là Tiểu Đông và A Lạc, bạn nữ tên là Hoa Hoa, cả ba đều là sinh viên năm nhất, nhỏ hơn Vương Nhất Bác một tuổi.

Còn đang đứng ngây người suy nghĩ thì nghe được tiếng gọi từ trong phòng.

"Mau nằm nghỉ đi! Tĩnh dưỡng cho tốt, anh có đói không? Em lấy cơm cho anh nhé?"

"Vương Nhất Bác, anh không nhận ra đó"

"Vâng?"

"Từ khi nào em lại nói nhiều như vậy chứ?"

Dù chỉ là một câu nói vô tình nhưng đã thành công đánh cho Vương Nhất Bác một gậy đau điếng.

Đúng thật, trước kia cậu cực kì kiệm lời, có lẽ đó cũng là điểm khiến Tiêu Chiến ghét cậu nhỉ? Anh chàng kia miệng lưỡi ngọt ngào biết nhiêu.

Bây giờ nói nhiều hơn, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ rồi.

"Em cũng không nhận ra anh cũng không còn bài xích em từ khi nào đấy"

"Anh.."

Không cãi được.

Câu này không thể cãi được.

Không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại sinh ra chút cảm giác xấu hổ, lúc trước đối xử tệ với người ta, bây giờ lại khác một trăm tám mươi độ chắc cậu ấy sẽ sốc lắm.

Nhưng cũng không tới mức đó, chỉ là bình thường không hoà hợp thôi mà. Có nên giả vờ mất ký ức không ha.

"Bỏ đi, mẹ mua cháo gà cho anh này, không ngủ nữa thì ăn chút nhé"

Trong lúc hai luồn suy nghĩ của Tiêu Chiến còn đang đánh nhau trong đầu thì Vương Nhất Bác đã cầm tô cháo ngồi xuống bên cạnh.

Tiêu Chiến không đón lấy, trực tiếp há miệng thành chữ O rồi chọt chọt tay Nhất Bác, lại chỉ chỉ vào miệng mình. Vương Nhất Bác nhất thời cả kinh, Tiêu Chiến bị đoạt xá rồi sao??


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net