14.SONG TRỌNG SINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác xuất viện, mọi thứ dần trở về quỹ đạo của nó. Tiêu Chiến vẫn hằng ngày chuyên tâm làm việc, Vương Nhất Bác vẫn đi học, rảnh lại ghé cửa hàng. Công việc khá thuận lợi, Tiêu Chiến dự định thuê một văn phòng nhỏ cùng với bạn bè cũ mở lại studio. Việc này anh vẫn chưa nói cho Vương Nhất Bác biết, vì nó vẫn đang là dự tính, vẫn là nên tự đi tìm mặt bằng trước.

Rất nhanh người môi giới đã tìm đến, bọn họ cùng đi đến một văn phòng trống đã khá cũ, trông đã rất lâu rồi không có người thuê. Vị trí nơi này khá gần với cửa hàng và nhà của Vương Nhất Bắc nên không cần tốn nhiều thời gian di chuyển, về điểm này Tiêu Chiến tương đối hài lòng. Nhưng giá cả so với nơi này có phải là quá hời rồi không? Gần trung tâm thành phố, văn phòng lại rộng rãi thoảng mát, cơ sở vật chất sẵn có không tồi.

"Anh nói xem nơi này sao lại có cái giá như vậy được chứ? Hơi khó tin"

Người môi giới nghe Tiêu Chiên hỏi liền phì cười, giải thích cho anh.

"Ông chủ của nơi này lúc trước sống ở nước ngoài, gọi anh ta là Dany, sở dĩ nơi này cũ kĩ như vậy vì anh ta bỏ hoang nơi này quả thật rất lâu. Gần đây anh ta quay về nước làm việc nhưng ở nơi khác nên mới cho thuê."

Tiêu Chiến thầm cảm thán, người môi giới bây giờ cũng thật tài, đến thông tin cũng đọc như học thuộc lòng vậy. Anh ta nói bỏ hoang khá lâu trong khi dân thiết kế như anh nhìn vào đã biết những kiến trúc này mới thịnh hành vài năm gần đây, người này quá khả nghi. Nhưng bây giờ không tìm được nơi nào hời như vầy được, người yêu tiền như Tiêu Chiến chớp thời cơ liền đặt cọc tiền, thôi thì thuê người đến dọn dẹp nơi này một chút.

Không ngờ vừa ra khỏi liền gặp được Vương Nhất Bác cùng A Lạc đi với nhau, Vương Nhất Bắc vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy anh, khóe môi cũng không nhịn được mà nhếch lên cao. A Lạc biết ý gật đầu chào hai người rồi đi trước. Người vừa đi khỏi Vương Nhất Bác liền chạy tới ôm anh.

"Trời lạnh như vậy mà anh còn đi đâu thế?"

"Vương Nhất Bác báo cho em một tin tốt nhé!"

Vương Nhất Bác buông anh ra, ngoan ngoãn chăm chú lắng nghe.

"Anh thuê được văn phòng rồi, tuần tới có lẽ sẽ chuyển ra đó làm việc"

Vương Nhất Bác vừa vuốt tóc anh vừa nói:

"Em tin tưởng mọi quyết định của anh"

Ôm người yêu trong lòng giữa tiết trời lạnh giá, đặc biệt người trong lòng này là anh ấy khiến Vương Nhất Bác càng hưng phấn hơn, hôn thêm vài cái lên tóc anh.

Nhưng việc này cũng dấy lên nỗi lo trong lòng Vương Nhất Bác, anh ấy tham công tiếc việc như vậy, ra ngoài sẽ rất khó quản.

Đúng như điều cậu lo lắng, những ngày tháng sau Tiêu Chiến thường thức đêm làm việc, hay về nhà vào lúc tối muộn, nhưng đến ngày hôm đó, Tiêu Chiến không bao giờ dám bỏ bê Vương Nhất Bác nữa.

//

"Nhất Bác"

"Ngủ rồi sao?"

Không gian bên trong tối đen như mực, tưởng chừng như Vương Nhất Bác đã ngủ nên đành rón rén vào nhà.

Tiêu Chiến hoạt động nhẹ nhàng nhất có thể để không ảnh hưởng đến người trong phòng, lại chợt nghe thấy thanh âm run rẩy sau cánh cửa, cũng không phải là âm thanh gì lạ, nửa đêm nào ở nhà Tiêu Chiến mơ mơ màng màng cũng rất hay nghe thấy.

Bàn tay đang cầm ly nước hơi siết lại, cố lắng tai nghe. Một lát sau khi xác nhận là giọng của Vương Nhất Bác liền xông thẳng vào phòng. Cậu nằm co ro trong ổ chăn dưới đất, màn hình TV còn đang bật sáng, trên màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị kết quả trận game vừa rồi cách nửa tiếng trước. Hai tay cậu bấu víu lấy tấm chăn, mồ hôi lạnh vã ra khắp người, thân thể run rẩy vang lên vài tiếng đứt quãng.

"Anh"

"Anh ơi"

"Đừng... Nghe em.."

"Anh... Đừng đi..."

"Anh.. Đừng bước... Đừng bước tới mà..."

"Anh ơi... Em xin... Em xin anh..."

Hai hàng nước mắt cứ thế trôi dọc xuống gò má thấm ướt một bên thảm, trái tim Tiêu Chiến co bóp đau thắt dữ dội. Tại sao anh lại quên được chứ, thằng nhóc này sau khi anh chết chẳng có đêm nào an ổn cả, cứ sống như vậy suốt ba năm.

Mỗi lúc như thế, Tiêu Chiến vẫn luôn muốn ôm lấy người ấy thật chặt, bây giờ có thể, anh sẽ không do dự.

Nhưng Vương Nhất Bác lúc này tại sao lại như vậy? Hay việc anh tự tử lúc trước đã ảnh hưởng tới đứa nhóc này rồi?

"Nhất Bác, anh ở đây"

"Anh ở đây"

Anh nắm lấy tay Vương Nhất Bác, khẽ vuốt lưng cậu, bàn tay bị mồ hôi thấm ướt lạnh lẽo dần dần ấm lại, thân thể cũng bình ổn hơn một chút.

Vương Nhất Bác từ từ tỉnh dậy, hai mắt mệt mỏi cố gắng nhấc lên trông cực kì thảm. Phía trước là Tiêu Chiến đang nắm lấy tay cậu, ngón cái miết lên mu bàn tay trấn an.

"Anh.."

Đứa nhỏ đáng thương vẫn đang cố xác nhận.

"Anh đây"

Cậu không muốn giả vờ nữa, không muốn mạnh mẽ nữa, cứ thế nhào tới ôm chầm lấy người trước mặt.

Tiêu Chiến rũ mi, tựa cằm lên vai Vương Nhất Bác, đứa nhỏ vẫn đang siết chặt lấy anh như thể sợ người kia biến mất.

"Nói anh nghe, em sao thế?"

Vương Nhất Bác không đáp, chỉ một mực ôm chặt người trước mặt.

Trong giấc mơ, anh ấy đã biến mất hàng ngàn, hàng vạn lần, cậu cũng đã quen rồi. Nhưng chỉ duy nhất lần này thôi, xin hãy cho cậu ôm anh thêm một chút thôi...

Cậu có thể quen việc anh biến mất trong cơn mơ, nhưng chưa từng quen với việc mất anh.

Vương Nhất Bác cũng không biết tại sao bản thân lại mơ về chuyện lúc trước vào hôm nay, có lẽ việc Tiêu Chiến chỉ lo vào công việc khiến cậu lại mất đi cảm giác an toàn.

Cậu đã từng cùng anh đi đến những nơi anh thích, cùng nhau đi ngắm màn đêm ở Paris. Đi ngắm tháp Eiffel, ngắm đàn thiên nga trắng muốt dưới sông.

Đến bến cảng Venice ở Italia, ngắm nhìn kiến trúc nơi đây.

Lại cùng anh đến bảo tàng nghệ thuật Prado ở Tây Ban Nha, cậu xem không hiểu, nhưng chắc chắn anh ấy sẽ thấy đẹp.

Tất cả đều là những nơi mà anh ấy vô tình nói ra trong những bữa cơm ngày còn ở với ba mẹ, cậu vẫn luôn ghi nhớ.

Cậu cũng đã ăn lẩu cay, hôm đó là một ngày mưa rơi hoài không dứt. Vừa ăn vừa khóc rất thương tâm, cũng không biết là vì mùi lẩu quá nồng, ớt quá cay hay vì nhớ đến anh mà khóc.

Cũng đã từng hỏi rất nhiều nhưng chẳng bao giờ nhận được hồi âm.

Không gian chìm xuống, bên kia Vương Nhất Bác vẫn chưa kéo rèm, thành phố vẫn còn đang sáng đèn nhưng không còn cái ồn ào như lúc sáng.

Một lát sau, khi không khí xung quanh dần bình ổn lại thì Vương Nhất Bác mới lên tiếng.

"Em đã từng nói với anh trước đây rằng sẽ không giấu anh bất cứ điều gì cả. Nhưng nếu bây giờ em nói một điều hoang đường anh có tin em không?"

Tiêu Chiến vẫn tựa cằm lên vai cậu, cười khà khà tựa như đang trêu chọc một đứa nhóc.

"Vương Nhất Bác, em bao nhiêu t..."

"Em đã từng chết rồi"

Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến bỗng chốc cứng đờ, năm chữ này lần lượt đánh vào đại não Tiêu Chiến năm gậy, cái quái gì thế này.

Việc anh sống lại đã quá hoang đường rồi, bây giờ lại đến Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đang cố xâu chuỗi những biểu hiện khác thường của Vương Nhất Bác suốt thời gian qua.

Cậu ấy nói nhiều hơn, cũng vui vẻ hơn. Cậu ấy thoải mái hơn, cũng dịu dàng hơn. Dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhưng cậu ấy có đủ các biểu hiện là Vương Nhất Bác ở kiếp trước không có.

"Em biết điều này rất khó tin nhưng mà em..."

"Nếu anh nói anh cũng đã từng chết, em có tin anh không?"

Vương Nhất Bác hai mắt mở lớn, lôi người kia từ trong lòng ra. Gương mặt anh ấy nghiêm túc, không có lấy nửa điểm đùa giỡn.

"Anh"

"Anh xin lỗi, khiến em đợi lâu như vậy, anh xin lỗi"

"Em biết không Vương Nhất Bác, khoảnh khắc tên khốn đó bước xuống xe anh đã rất hối hận rồi."

"Anh thấy em khóc, anh thấy em đau khổ và anh cũng rất đau... Anh cũng rất đau Vương Nhất Bác à"

"Anh thấy rồi, đàn thiên nga trắng rất đẹp. Lần sau chúng ta tới, hãy cho chúng ăn nhiều hơn một chút nhé."

"Anh cũng thấy bảo tàng rồi, lần sau đến anh sẽ kể cho em nghe về những bức tranh đó."

"Lẩu quá cay thì đừng ăn nữa, lần sau chúng ta ăn lẩu uyên ương."

"Những điều kiếp trước chưa được làm, lần này chúng ta cùng nhau làm. Ông trời cho chúng ta cơ hội thứ hai, cùng nhau nắm bắt nhé"

Ngoài kia tuyết đầu mùa đã rơi, Tiêu Chiến cùng người yêu nhỏ ôm nhau nằm gọn trên giường tâm sự về những chuyện trước kia, từ quá khứ đến hiện tại, những gì còn thiếu, anh sẽ bù đắp tất cả cho em.


__________________

Năm mới vui vẻ a🧨🎇🎇🧧

Chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, phát tài phát lộc🎇

Chúc cho hai bảo bối của chúng ta thật nhiều sức khoẻ, thật thành công ở năm tới, mỗi ngày càng yêu nhau hơn🧧🎇

Mong nhà 🐢 có một năm đầy hạnh phúc, thật nhiều đường và từ chối drama💓


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net