15.SAU BỨC MÀN (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm đó, lần đầu tiên hai người cùng thức dậy trên một chiếc giường, đắp chung một cái chăn, Tiêu Chiến gối đầu lên tay Vương Nhất Bác, nằm gọn trong lòng cậu.

Vương Nhất Bác ôm anh trong lòng, cảm giác trong lòng cứ lâng lâng, dường như không chân thực lắm. Đêm qua Tiêu Chiến nói với cậu rằng anh cũng giống cậu, cũng từng chết, sau đó trở về hiện tại, thậm chí anh ấy đã đi sau cậu ba năm đằng đẵng đó.

Trong lòng đột nhiên lại cảm nhận được ấm áp lạ thường, thì ra anh ấy vẫn luôn bên cạnh cậu, cũng đã từng ôm lấy cậu trong hư không.

Từ lúc bắt đầu sống lại, Vương Nhất Bác đã mơ hồ cảm thấy những điểm khác biệt của Tiêu Chiến, người từ trước đến nay đều chán ghét cậu cực điểm lại thay đổi thái độ đối với cậu nhanh như vậy lại nói là không có mục đích gì sao?

Việc anh ấy biết cậu thích ăn rau mùi, vô tình biết rõ những thói quen của cậu, rõ ràng như vậy nhưng cậu lại chưa từng nghĩ đến trường hợp này. Việc bản thân sống lại đã quá mức hoang đường đối với Vương Nhất Bác, nhưng cậu có thể sống lại được, tại sao anh lại không thể được.

Là lý do khi vừa trông thấy cậu đã khóc nấc lên, ôm cổ cậu mãi không buông, là một Tiêu Chiến mỏng manh hơn, cũng biết dựa dẫm hơn. Chính vì biết trước những chuyện trong tương lai nên mới liên tục chọn những nước đi an toàn cho bản thân mình.

Nhưng điều gì đó bỗng dưng hiện lên trong đầu Vương Nhất Bác, tâm trạng hưng phất đột nhiên bị chùn xuống không ít. Vậy có thực sự rằng anh ấy đang yêu cậu không? Hay suy cho cùng tất cả đều là lời cảm ơn của anh ấy dành cho cậu, Vương Nhất Bác cũng không biết.

Vương Nhất Bác thật sự rất muốn hỏi: Anh thật sự yêu em sao, Tiêu Chiến?

Nhưng lại nhìn người đang nằm trong vòng tay, Vương Nhất Bác không muốn nghĩ đến nữa.

Rèm cửa vẫn chưa đóng, sau lớp kính dày là từng bông tuyết đang chầm chậm rơi xuống phủ kín cả thành phố.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng rời khỏi giường, theo hướng nhà bếp mà rời khỏi phòng ngủ ấm áp.

Vương Nhất Bác pha một bình trà táo đỏ nóng, dạo này Tiêu Chiến phải làm việc rất mệt mỏi, Vương Nhất Bác luôn cố tìm những sản phẩm và thực phẩm cung cấp dinh dưỡng thật tốt cho anh.

Pha trà xong lại đi vệ sinh cá nhân, Vương Nhất Bác bất giác nhìn vào dụng cụ sinh hoạt của mình không biết từ khi nào đều đã được đổi thành đồ cặp, bất giác mỉm cười.

Mặc dù bản thân không giỏi việc bếp núc nhưng Vương Nhất Bác không tin đến một cái trứng mà bản thân cũng không thể giải quyết được.

Nhưng có lẽ ra rằng Vương Nhất Bác đã sai, nhìn đống vỏ trứng lăn lộn đủ vị trí trên bếp và một dàn trứng chiên bị khét, trứng luộc bị nổ cậu mới bàng hoàn nhận ra có một số người thật sự không có thiên phú về việc bếp núc và cậu là một trong số đó.

Nhìn đống chiến trường mà một tay mình làm nên, Vương Nhất Bác khịt mũi, cũng coi như có chút cảm giác thành tựu.

Khó quá thôi thì dọn dẹp rồi xuống dưới nhà mua cho anh ấy ăn vậy, Vương nhất Bác dọn dẹp bãi chiến trường một cách hoàn hảo, nhưng lại quên về đống vỏ trứng chưa vứt trong sọt rác.

Tiết trời này mua cho anh ấy một bát cháo sườn, thêm cả bánh quẩy sau đó dùng trà táo đỏ mới pha chắc chắn sẽ tuyệt lắm, Vương Nhất Bác vừa khoác áo măng tô đen dài lên người vừa nghĩ

Thời tiết lạnh như vậy, Tiêu Chiến thường thích lăn lộn trên chiếc giường bông mềm, dùng chiếc chăn bông phủ kín từ đầu đến chân chỉ lộ ra đôi mắt uể oải của những ngày khi trời trở lạnh, thoạt nhìn trông càng tăng thêm vẻ lười biếng.

Tiêu Chiến thoải mái cuộn tròn trong chiếc chăn bông, chỉ lộ một nhúm tóc cùng đôi mắt lim dim đang cố gắng nhấc lên.

Hơi ấm bên cạnh đã tan đi từ lâu, anh lại nhìn sang cửa kính, tuyết đầu mùa rơi nhiều, hoàn toàn nhấn chìm cả thành phố bằng một màu tuyết trắng.

Tiêu Chiến run rẩy đưa tay vào không trung, sau đó che lại đôi mắt đang khép hờ của bản thân. Chìm vào dòng hồi ức về những ngày hai người mới vừa trở lại thế giới này, mơ hồ, hoảng loạn, xúc động chính là ba từ biểu thị cho cảm xúc của anh trong khoảng thời gian đó.

Nhưng Tiêu Chiến đã vô tình bỏ qua những điểm khác biệt đó, đôi mắt hoảng hốt của Vương Nhất Bác khi nhìn thấy anh, sự dịu dàng, ân cần của cậu ấy, cả sự những sự thay đổi nhỏ nhặt của cậu ấy.

Tiêu Chiến đã không chú ý đến điểm đặt biệt trong lần đầu tiên thấy cậu ấy cười, khi cậu ấy bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với anh, và cũng trong khoảng thời gian đó âm thầm bắt đầu cưng chiều anh.

Tiêu Chiến biết cậu ấy yêu anh nhiều đến mức nào, kiếp trước bản thân anh cũng biết, chỉ là hận ý quá sâu, đến khi chết rồi mới biết rõ mọi chuyện.
Có lẽ vì kiếp trước còn dang dở, nên kiếp này từng bước đi của cậu ấy luôn cẩn thận như vậy, lại không biết bản thân lại đang dần bị nhấn chìm trong dòng sông hồi ức.

Có lẽ vì quá sợ màu hoa trắng khi ấy, trong phòng ngủ của Vương Nhất Bác không biết tự bao giờ lại xuất hiện một bình hoa mẫu đơn màu hồng.

Lần này thật sự là tình yêu, không phải là sự thuần khiết của bạch mẫu đơn bị máu tươi nhuộm đỏ. Chính là từng bông hoa tươi cùng chiếc nụ con căng tràn sức sống chứ không phải bông hoa héo úa nằm trong lòng bàn tay cậu vào ngày diễn ra tang lễ.

Tiêu Chiến lại trượt người lên trên trên, lưng dựa vào thành giường. Nơi đó, chỉ cần hồi tưởng, đúng, chỉ cần hồi tưởng lại một chút đã có thể thấy được hình ảnh Vương Nhất Bác vật vã với đống thuốc ngủ vươn vãi dưới sàn nhà. Cậu nằm bò trên sàn, hai hàng nước mắt lại như công tắc, một khi bật lên liền không thể tự đóng lại được.

Phía ban công bên kia là nơi Vương Nhất Bác từng có ý định nhảy xuống, mang theo hy vọng được cùng anh tái ngộ.

Cánh cửa đó cũng là nơi Vương Nhất Bác được trở về là chính bản thân mình. Chỉ khi bước qua cánh cửa, bước vào thế giới chỉ có riêng mình, cho dù có đập nát bao nhiêu món đồ, khóc đến sưng cả mắt, khàn cả giọng rồi lại cố ép bản thân tin vào sự thật rằng Tiêu Chiến sẽ không bao giờ trở về được nữa.

Tiêu Chiến nghĩ ba năm đó cũng chính là hình phạt mà ông trời bắt anh phải nhận lấy, cách anh từng bước hủy hoại một người yêu anh đã tàn nhẫn đến cỡ nào.

Hằng ngày trông thấy Vương Nhất Bác hết nhốt mình tự trách lại tìm cách rời bỏ cuộc đời, Tiêu Chiến đã rất hận bản thân mình. Vương Nhất Bác quá tốt, chính là anh không xứng với cậu mới phải.

Mạch suy nghĩ đứt ngang khi cảnh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra và một chiếc đầu nhỏ ló vào trong.

"Bảo bảo thức dậy rồi sao? Anh đã muốn ăn sáng chưa?"

Tiêu Chiến hai mắt rưng rưng, nâng cao hai tay nũng nịu gọi cậu, lại cộng thêm chất giọng ướt nhão khi vừa ngủ dậy:

"Nhất Bác, ôm ôm"

Nghe người yêu gọi, Vương Nhất Bác lập tức phi vào trong phòng. Nhiệt độ trong phòng rất ấm, Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân như một cục thịt đông đang từ từ tan ra.

Vương Nhất Bác cuối người, bế Tiêu Chiến từ trên giường xuống, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

"Vừa nãy em đi đâu đó?"

Vương Nhất Bác hai tay đầy bọt sữa rửa mặt đang cẩn thận xoa đều hai bên má anh.

"Em mua cháo sườn để ăn sáng, có pha thêm cả trà táo đỏ, dạo này anh làm việc nhiều quá lại gầy đi"

Tiêu Chiến ngẩn mặt để Vương Nhất Bác chăm sóc mình vừa cười hì hì, đưa tay nhỏ nhích nhích băng đô thỏ con trên đầu.

"Vậy thì anh giao thân mình cho em đó, chiếu cố anh cho tốt nhé"

Vương Nhất Bác từng bước từng bước giúp anh hoàn thành chuyên mục chăm sóc da, sau đó lại chăm sóc tới cái bụng nhỏ của người yêu.

Cháo sườn đi dưới trời tuyết cũng nguội đi đôi chút, dù không còn nóng nhưng vẫn còn âm ấm ăn rất ngon. Ăn xong lại uống thêm một ly trà táo đỏ Vương Nhất Bác pha, ăn thêm một quả quýt là xong buổi sáng ngày hôm nay.

Quả thật Tiêu Chiến là kiểu người cực kì yêu tiền, cực kì yêu công việc nhưng cũng là kiểu người khá bỏ bê bản thân. Sau rất nhiều năm, đây là bữa ăn sáng tử tế nhất của anh, không phải vài ba lát bánh mì nướng vội hay sandwich mua ở cửa hàng tiện lợi ăn cho qua bữa mà là có một người tình nguyện giữa trời tuyết rơi lạnh giá mua về cho anh.

Nhưng ấm lòng hơn nữa, là khi ánh mắt Tiêu Chiến rơi vào chiếc sọt rác đầy vỏ trứng sau lưng Vương Nhất Bác. Anh đưa tay chống cằm nhìn người đối diện đang chăm chỉ bóc vỏ quýt cho mình.

"Đáng yêu thật đấy!"

Lúc này Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu đưa một múi quýt đến trước miệng anh.

"Cái gì đáng yêu?"

Nói xong lại đưa tay xuống dưới cằm, chỉ thấy anh khẽ cười đặt tay mình lên trên.

"Ngốc thật đấy, múi này không có hạt"

Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, dùng ngón cái nhẹ nhàng miết lên mu bàn tay. Bàn tay của Tiêu Chiến nhỏ hơn cậu một cỡ, ngón tay thon dài trông thực đẹp còn rất tinh tế.

Vương Nhất Bác lật bàn tay anh ra, bên trong là vết sẹo đã mờ, Vương Nhất Bác không biết nó xuất hiện từ khi nào, như thế nào xuất hiện nhưng dường như chưa từng có ai đề cập về nó.

Gia đình Tiêu Chiến vẫn luôn rất hoà thuận, nhưng giữa Tiêu Chiến và ba Tiêu, kể cả trước khi việc Tiêu Chiến comeout xảy ra hình như đã tồn tại khoảng cách.

Cậu không hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, nhưng lại không tiện hỏi mẹ Tiêu, chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, vờ như không quan tâm đến.

"Vết sẹo này có từ khi nào vậy?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vết sẹo ở lòng bàn tay mình đang được người kia nhẹ nhàng vuốt ve.

"Anh cũng không biết, chỉ biết nó đã xuất hiện ở đó từ rất lâu rồi"

Vương Nhất Bác hơi giật mình, nếu suy đoán không sai, thì quả thật vết sẹo này xuất hiện trong khoảng thời gian Tiêu Chiến đã quên đi.

Cố Ngụy cũng từng nói Tiêu Chiến trước kia phản nghịch như nào, có lẽ đây không phải là vết thương duy nhất trên người anh.

Nếu Tiêu Chiến đắc tội đến ai, không chắc anh có thể an toàn sống đến bây giờ mà không bị những người trước kia quấy rầy. Hoặc là vốn dĩ gốc gác của Tiêu Chiến không phải ở đây?

Vương Nhất Bác cố biểu hiện tự nhiên nhất có thể, bâng quơ nói một câu.

"Lúc nhỏ em ở nhà ông bà ngoại cũng hay quậy phá lắm, có một lần trèo lên nóc nhà bắt mèo con lại bị ngã xuống rách cả vai ấy, chắc anh lúc trước cũng nghịch giống em đấy"

"Có em mới nghịch ấy, có sẹo không? Đưa anh xem với "

Vương Nhất Bác vén áo lộ ra vai trái , quả thật có một vết sẹo dài lan xuống bắp tay nhìn thôi đã thấy đau. Tiêu Chiến nhăn mặt gõ vào trán cậu một cái.

"Đứa trẻ hư, nhưng leo lên cả mái nhà cơ á? Quê của em không phải Bắc Kinh sao?"

Vương Nhất Bác âm thầm tự khen bản thân, vẫn vờ như không có gì trả lời anh.

"Quê ngoại của em thật ra là một trấn nhỏ ở Hà Nam cơ, mẹ em lên Bắc Kinh làm việc rồi kết hôn sau đó sống ở đây. Còn anh thì sao?"

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời.

"Anh cũng không. Trước kia anh ở Trùng Khánh, nhưng không nhớ tại sao sau này cả nhà lại chuyển đến Bắc kinh nữa."

Nhà họ Tiêu ở Trùng Khánh, Tiêu Chiến, ba Tiêu, Tiêu Gia? Không phải chứ. Người họ Tiêu ở Trùng Khánh không nhiều, vừa nghe qua Vương Nhất Bác đã liên tưởng tới gia tộc này.

"Có phải là Tiêu Gia không? Cái chỗ có biệt thự to như cung điện, cả gia tộc làm về đồ thủ công mỹ nghệ ấy."

"Đúng vậy"

Vương Nhất Bác trợn tròn mắt, lại không ngờ tới Tiêu Chiến trước mặt lại là người của Tiêu Gia, gia tộc luôn đối đầu với nhà họ Vương, cũng làm về lĩnh vực này, công ty phân phối và phát triển do cô của cậu quản lý.

Lúc nhỏ Vương Nhất Bác từng nghe thoáng qua năm đó Tiêu Gia lục đục nội bộ, trong gia phả xảy ra chuyện. Nghe đâu có người tách ra khỏi Tiêu Gia, tự nguyện cùng vợ và con nhỏ rời khỏi gia tộc danh giá ấy, khả năng rất cao chính là nhà của Tiêu Chiến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net