9.PALPITATE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ngồi trên giường nhìn xuống ổ chăn phía dưới của Vương Nhất Bác, lại khó hiểu nhìn cậu.

Vương Nhất Bác lắp bắp giải thích:

"Không cần gượng ép, tụi mình cứ từ từ thôi cũng được"

Lồng ngực anh phập phồng, cũng không biết là tức giận hay xúc động. Chuyện lúc chiều chẳng ai nhắc đến nữa nhưng trong lòng anh lại có chút chột dạ, muốn giải thích nhưng Vương Nhất Bác cứ lảng đi, như sợ nghe được sự thật sẽ đau lòng.

Tiêu Chiến không nói, anh ngả lưng xuống giường đưa lưng về phía Vương Nhất Bác. Cậu nhìn anh thở dài, vốn dĩ cũng không phải ngượng ngùng đến mức này.

Trong lòng Vương Nhất Bác thực sự rất lo sợ, kiếp trước Tiêu Chiến đồng ý hẹn hò với cậu, lại tàn nhẫn ép cậu nhìn thấy cảnh anh ra đi trước mặt mình, đến giờ cậu vẫn chưa thoát ra được. Mặc dù chưa từng trách anh, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không thể vượt qua được lần đó, làm gì cũng lo được lo mất.

Chiếc khăn màu xanh lẻ loi đặt lại trên bàn giống như lá thư từ biệt ở kiếp trước, lúc đọc được người đã chẳng còn trên thế gian nữa.

Khoảnh khắc cậu nhìn thấy hắn ôm anh, lửa giận bùng lên trong tức khắc, cũng lụi tàn ngay sau. Gì nhỉ? Dù sao cũng chỉ mới hai tháng sau khi anh ấy chia tay, nếu anh ấy quay về tìm người cũ, vẫn là do cậu chưa đủ tốt mà ra.

//

Châu Dĩ ngồi trên sofa nhìn người đối diện, cô ta nóng nảy quát vào mặt hắn:

"Tôi bảo anh tách họ ra, không bảo anh cho người động vào xe của em ấy"

Hắn ung dung thưởng trà, vết thương trên khoé môi chạm vào nước vừa nóng vừa rát, hắn cảm thấy vị trà hôm nay cũng thật tệ.

"Thì sao? Cô cũng không yêu cầu tôi phải dùng cách thức gì."

Lý Lam tức giận ném tách trà xuống sàn cảnh cáo hắn. Nhưng cô ta không biết điều đó đối với hắn chẳng có chút uy hiếp nào.

Châu Dĩ tiến tới siết lấy cằm cô ta, thấp giọng:

"Ngoan ngoãn mới là điều cô nên làm, không phải là tôi không giám giết người"

Hắn vung tay làm cô ả sửng sốt ngã xuống sofa, hai tay nắm chặt, nhưng cô ả biết đây không phải là nơi bản thân có thể phản kháng.

Hắn lại tiếp tục:

"Châu gia không thiếu tiền, họ Lý nhà cô cần bao nhiêu chứ? Chỉ một ít tiền cũng đủ để họ bán cô cho tôi. Ngoan ngoãn một chút sẽ được tự do, không thì cô tự mình hiểu"

Lý Lam bị bỏ lại ở đại sảnh, hắn ung dung lên lầu đóng cửa. Cô gái tóc vàng này thật sự muốn khóc, cô chỉ muốn tách hai người họ ra, Tiêu Chiến làm sao cũng được nhưng Vương Nhất Bác nhất định không thể bị tổn thương.

Châu Dĩ này vốn là một tên ngông cuồng, được nuông chiều từ bé nên lúc ra tay càng không biết điểm dừng vì việc hắn làm sẽ có người lót đường, hắn gây chuyện sẽ có người thu dọn tàn cuộc cho hắn.

Bò lên giường của hắn vì mục đích riêng, bây giờ từ thanh danh đến mục đích đã nát đến cùng, tên điên này cái quái gì cũng dám làm.

//

Hôm nay Tiêu Chiến không đến cửa hàng làm việc, lúc anh thức dậy Vương Nhất Bác đã ra ngoài chạy bộ. Rất đúng chất của sinh viên thể thao, giờ giấc sinh hoạt cũng rất quy củ, đến chế độ ăn cũng phải đầy đủ chất, không được tùy tiện.

Tiêu Chiến lục tủ lạnh chỉ còn vài củ cà rốt cùng vài loại rau củ khác, trên ngăn đông còn có hai miếng ức gà. Tài nấu ăn của anh không thể nói là xuất sắc, nhưng để người ăn có thể nói ra từ " ngon" thì không hề miễn cưỡng.

Buổi sáng nên ăn cái gì đó nhẹ bụng, Tiêu Chiến hấp ức gà nấu cháo rau củ. Vương Nhất Bác thích ăn thanh đạm, không cần nêm nhiều gia vị, rau củ giòn ngọt cùng ức gà thêm đạm, bữa sáng vừa ngon vừa dinh dưỡng.

Nấu vừa đủ hai bát lớn, Tiêu Chiến ăn không nhiều, có thể lúc trước giảm cân bị teo bao tử, ăn nhiều sẽ buồn nôn. Anh múc cho mình nửa tô, bên Vương Nhất Bác là một tô đầy, thêm rau mùi cùng một ít tiêu đen xay nhuyễn lên trên.

Lúc vừa bê ra bàn cùng lúc Vương Nhất Bác về nhà, thấy Tiêu Chiến hai mắt liền sáng lên:

"Anh Chiến nấu ăn sao?"

"Ừm, vét tủ lạnh cũng được một bữa sáng. Mau đi tắm rửa rồi ra đây ăn"

Lần đầu tiên được ăn đồ Tiêu Chiến nấu còn tuyệt vời hơn trong tưởng tượng, bao nhiêu buồn phiền của ngày hôm qua đều tan biến hết, không gian bếp bây giờ chỉ còn lại tình yêu loài người.

"Ăn xong em định làm gì?"

Hôm nay là thứ bảy, không có tiết ở trường, nếu như thường ngày cũng chỉ ở nhà chơi điện tử hoặc đến ăn nằm ở phòng gym.

"Em không có"

"Vậy ăn xong thì đi siêu thị với anh, chúng ta đi mua ít đồ"

Vương Nhất Bác gật đầu như máy, một cuộc sống Vương Nhất Bác đã luôn nghĩ tới. Hai người thật sự sống như một cặp đôi, cùng chung sống, anh ấy nấu ăn, cậu rửa bát, anh ấy mua đồ, cậu đẩy xe, muốn giúp anh ấy mát xa, muốn mỗi sáng được hôn lên trán anh, được nặn kem đánh răng, đắp mặt nạ cho anh.

Vương Nhất Bác rất yêu anh, yêu anh hơn sinh mạng của mình, chính cậu cũng không biết bản thân đã yêu anh nhiều đến nhường nào. Có lẽ là vì mỗi ngày đều yêu anh hơn một ít, gom góp lại đã nhiều đến không thể đong đếm.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác đang đứng bên bồn rửa bát, cuộc sống này đối với anh cũng quá đỗi tốt đẹp rồi. Lần này nhất định phải nắm chặt trong tay, bởi vì anh biết, không phải cái gì cũng có cơ hội thứ hai.

Người đàn ông tốt như vậy lại không biết điều mà ngó lơ, thậm chí còn làm tổn thương cậu rất nhiều, anh thật sự rất hối hận.

Hai người tay trong tay đi dạo một vòng trung tâm thương mại, đặt mua một đôi nhẫn có khắc tên, vừa đi ra liền gặp một cặp tình nhân bước vào.
Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn người đối diện, anh ta cũng nhìn cậu, bốn người trố mắt nhìn nhau:

"Trần Vũ?"

"Vương Nhất Bác?"

"Tiêu Chiến?"

"Cố Ngụy?"

Cố Ngụy và Trần Vũ đi từ xa đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc nhưng lại không dám kết luận, liền đi tới xác nhận một chút.

Bác sĩ Cố không thể ngờ người kia ấy vậy mà là Tiêu Chiến, bạn thân cũ của anh. Hai người cắt đứt liên lạc đã một thời gian khá dài, cũng khoảng gần một năm rồi. Anh lúc đó rất phản đối việc Tiêu Chiến bán studio cho Châu Dĩ lập nghiệp, anh biết rõ Châu gia lớn mạnh như thế nào, làm gì cần số tiền từ Tiêu Chiến. Nhưng khuyên thế nào cũng không thành, Tiêu Chiến vì nghĩ Cố Ngụy muốn chia rẽ anh và Châu Dĩ liền cắt đứt mọi phương thức liên lạc.

Tiêu Chiến với người bạn này có chút ái ngại, hoặc nói thẳng ra chính là rất xấu hổ. Anh và Cố Ngụy quen biết nhau từ thời cấp ba, dù học hai trường đại học khác nhau nhưng tình cảm vẫn rất tốt, Cố Ngụy là người rất lí trí, mỗi bước đi của cậu ấy đều đã được tính toán rõ ràng. Không như Tiêu Chiến sống thiên về tình cảm, rất dễ bị người khác lừa gạt.

Tiêu Chiến nhìn sang Trần Vũ, ngỏ lời muốn nói chuyện riêng với Cố Ngụy, hai người cùng sang một tiệm cà phê gần đó.

Vương Nhất Bác nhìn Trần Vũ, lúc này cậu ta vẫn trông vẫn rất lạnh lùng, cái khí chất này chỉ vài năm nữa thôi sẽ không còn. Ở tương lai ba năm nữa, cậu ta cùng bác sĩ Cố kết hôn, cuộc sống hôn nhân màu hường biến cậu ta thành một con cún theo đuôi Cố Ngụy.

Trần Vũ lớn hơn Vương Nhất Bác hai tuổi nhưng xưng hô như bạn bè để thân thiết hơn.

Cố Ngụy và Trần Vũ có thể nói là cặp đôi trời sinh, tuy tính cách có thể hơi trái ngược nhưng lại giống bù trừ, rất hợp nhau.

Lúc Trần Vũ thấy Vương Nhất Bác đi cùng Tiêu Chiến có chút khó tin, Vương Nhất Bác rõ ràng trước giờ đều bị Tiêu Chiến ghét bỏ, hôm nay lại tay trong tay dạo trung tâm thương mại, chuyện này quả thật rất kì lạ. Hai người cũng kéo nhau đi trò chuyện chờ hai người kia quay lại.

Cố Ngụy có chút mất tự nhiên, Tiêu Chiến vừa nói xin lỗi với anh và kể cho anh một vài chuyện hơi khó tin.

"Trời má! Cậu nói là cậu cố ý chết trước mặt Vương Nhất Bác? Tiêu Chiến, không ngờ cậu lại điên đến mức đó "

Cố Ngụy nghe xong Tiêu Chiến kể liền đập bàn, suýt chút nữa đứng bật dậy.

Tiêu Chiến có hơi bất ngờ, Cố Ngụy phản ứng gì lớn với việc anh trùng sinh sống lại, nhưng lại phản ứng dữ dội với việc anh trả thù Vương Nhất Bác.

"Cậu nói nhỏ thôi"

"Tiêu Chiến, nể cậu thật đó"

Cố Ngụy giơ ngón cái, khoé miệng giật giật. Ban đầu thật sự rất khó để tin việc Tiêu Chiến trùng sinh nhưng từ ánh mắt Cố Ngụy cũng có thể nhận ra đây không phải Tiêu Chiến của trước kia nữa.

Tiêu Chiến hút một hơi loại thức uống yêu thích, lại thở dài. Cố Ngụy rũ mi, tay khuấy khuấy ly cà phê nóng.

"Ba năm đó cậu đã phải sống thế nào vậy?"

Cố Ngụy không hiểu, ba năm, ba năm đó đã kinh khủng như thế nào mới có thể biến một Tiêu Chiến cao ngạo, ương bướng thành một người điềm tĩnh như vậy.

"Chính là cùng em ấy đi nhiều nơi, tận mắt nhìn em ấy ôm tro cốt của mình mà khóc đến tâm tê liệt phế, bản thân tớ cũng đau nhưng lại chẳng thể làm gì cả. Cảm thấy bản thân vừa phiền phức vừa vô dụng"

________________________________

Cameo Tiểu Vũ và Bác Sĩ Cố xuất hiện gòii

Tui mê Vũ Cầm Cố Tung lắmmm. Chờ thi tốt nghiệp xong sẽ ra một bộ VCCT cho đã, bộ này chắc là viết xong 1 lần gòi up luôn🥺🤏


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net