Chương 2: Hồ đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa quả xách về, Tiêu Chiến đã đợi sẵn ở quầy lễ tân.

Nho, quýt đường, long nhãn, táo, đều là dễ bóc vỏ hoặc không cần bóc vỏ.

Vương Nhất Bác đưa hóa đơn cho anh: "Giá cả hợp lý, chất lượng đảm bảo, anh cứ yên tâm."

Tiêu Chiến giật mình: "Sao cậu không dùng ô?"

"À...thì, dù sao quần áo của tôi cũng không thấm nước..."

Vương Nhất Bác không nỡ dùng, trả lại nguyên xi cái ô cho Tiêu Chiến. Thời gian gấp rút, Tiêu Chiến còn phải đi rửa chỗ hoa quả này, cho nên cũng chỉ kịp nói: "Add wechat nhé, lát nữa tôi chuyển tiền cho cậu."

Vương Nhất Bác lập tức đưa mã QR cho anh quét, chỉ sợ chậm một giây Tiêu Chiến sẽ nhớ ra còn có một chức năng gọi là nhận tiền.

Thấy Tiêu Chiến cúi đầu nhập ghi chú, cậu vội vàng nói: "Tôi tên Vương Nhất Bác."

"Tôi biết." Tiêu Chiến híp mắt cười, Vương Nhất Bác nhìn mà tim đập thình thịch.

Hoàn thành ghi chú, thuận lợi biến thành bạn wechat, ngày hôm nay xem ra còn nhanh hơn so với kì vọng của cậu.

Vương Nhất Bác không biết 'lát nữa' là bao lâu, cũng không dám chủ động liên lạc, cứ mỗi lần ship xong một đơn cậu lại mở điện thoại ra ngó.

Thẳng đến mười giờ tối, Vương Nhất Bác hoàn thành công việc một ngày trở về kí túc xá thì khung chat kia mới có động tĩnh, là Tiêu Chiến chuyển cho cậu 300 tệ.

"Xin lỗi, giờ tôi mới xong việc, cậu mau nhận tiền đi."

Nhưng hóa đơn chỉ có 230 tệ.

Vương Nhất Bác ngồi trên giường, chuyên tâm đánh chữ: "Anh chuyển thừa rồi."

"Phần dư ra trả cho phí dịch vụ."

"Bạn bè giúp nhau chút việc vặt thôi mà, sao có thể thu phí dịch vụ."

Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ 'bạn bè', chỉ không biết Tiêu Chiến có chịu hay không.

"Cậu mau nhận đi, đây là công sức lao động của cậu, hôm nay cậu đã giúp tôi một việc lớn, cảm ơn cậu nhé."

Thấy Tiêu Chiến kiên trì, Vương Nhất Bác không trả lời, cũng không nhận tiền, cậu có chút tổn thương. Bạn bè cái gì chứ, quả nhiên chỉ là đơn phương tình nguyện, một shipper chạy vặt như cậu, làm gì đủ tư cách làm bạn với người ta.

Ngày hôm sau là một ngày xuân vô cùng ấm áp.

Vương Nhất Bác đến Quán cơm Tiểu Điền sớm hơn bình thường ba mươi phút, hôm nay là ngày phát lương.

Chú Điền bảo cậu kí tên vào phiếu phương, sau đó chuyển vào wechat cho cậu. Bao ăn bao ở một tháng năm nghìn, điều kiện chú Điền đưa ra không tệ, cộng thêm tiền công chạy vặt bên ngoài, Vương Nhất Bác chăm chỉ, mỗi ngày làm đến tám chín giờ tối, mỗi tháng có thể kiếm được một vạn hai đến một vạn ba.

Một nửa số tiền này cậu sẽ gửi về nhà, để mẹ cậu khám bệnh và sinh hoạt, bản thân cậu chỉ giữ lại một hai nghìn, số còn lại thì để dành tiết kiệm.

Gần tới giờ cơm trưa, Vương Nhất Bác cầm hóa đơn viết tên Tiêu Chiến, nhìn nửa ngày, hỏi Điền Ngọc có thể ship giúp cậu đơn này được không, còn không quên bổ sung một câu: "Nhớ giúp người ta mang lên lầu."

Dưới bếp giờ này cũng không quá bận, Điền Ngọc lập tức đáp ứng. Đợi Vương Nhất Bác ship xong những đơn khác, quay trở lại Quán cơm Tiểu Điền, nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi bên trong quán, kinh ngạc đến nỗi làm rơi cả mũ bảo hiểm.

"Về rồi à?" Tiêu Chiến đứng dậy giúp cậu nhặt mũ.

Vương Nhất Bác giống như một đứa trẻ mắc lỗi, tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ. Ngày hôm qua rõ ràng còn thề thốt, nói cơm trưa sau này đều sẽ giúp người ta mang lên lầu, vậy mà hôm nay đến người cũng mất hút, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.

"Sao anh lại ở đây?"

Điền Châu đang ngồi trong góc nghịch điện thoại lên tiếng trước: "Anh tôi ship xong cơm, anh Chiến liền đi theo anh ấy, nói có việc tìm cậu."

Vương Nhất Bác liếc về phía Điền Châu, anh Chiến? Nói như hai người thân nhau lắm vậy?

"Ai bảo cậu không chịu nhận tiền, cũng không trả lời tin nhắn của tôi." Tiêu Chiến hừ một tiếng, rất khẽ, đại khái chỉ có một mình Vương Nhất Bác nghe được. Cậu biết, đây có lẽ chỉ là thói quen nói chuyện của anh, không có ý tứ gì đặc biệt, nhưng từ ngực đến lưng vẫn như có dòng điện chạy qua, "Tôi...tôi...tôi" nửa ngày, đến một câu nguyên vẹn cũng không nói được.

Bộ dạng gấp gáp của cậu hẳn là rất ngốc, chỉ thấy Tiêu Chiến phì cười, nói: "Cậu không cần phí dịch vụ cũng được, tôi không miễn cưỡng, nhưng tiền mua hoa quả cậu cũng phải nhận chứ?"

Vương Nhất Bác rút điện thoại, lúc này mới nhìn thấy buổi sáng Tiêu Chiến có chuyển lại cho cậu 230.

Tiêu Chiến vì chuyện này mà đặc biệt chạy đến tìm cậu, sau mấy phút thụ sủng nhược kinh Vương Nhất Bác mới ý thức được một việc: "Anh chưa ăn cơm?"

"Chưa, bây giờ về ăn."

"Nhưng cơm chắc cũng nguội rồi."

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu: "Vậy...?"

"Hay là, anh ở đây ăn đi? Để tôi lấy cho anh một phần cơm nóng." Vương Nhất Bác đưa ra lời mời trong tiếng tim đập thình thịch, để che giấu sự căng thẳng của mình, cậu rút mấy tờ khăn giấy, cúi người giúp Tiêu Chiến lau ghế.

"Không cần lau không cần lau."

Ánh mắt người thanh niên nhất thời trở nên ảm đạm, vẫn muốn trở về sao? Quán cơm chủ yếu ship ngoài, mặt tiền gần như không trang hoàng, đúng là không hợp để tiếp khách.

Ai ngờ Tiêu Chiến lại trực tiếp ngồi xuống: "Tôi đã ngồi được một lúc rồi, còn lau nó làm gì nữa?"

"Vậy, lau lau bàn." Vương Nhất Bác cắn môi, cố gắng không để cho bản thân bật cười, động tác trên tay cực nhanh, cẩn thận lau tận ba lần, "Anh đợi một lát nhé."

Cậu ra sau bếp múc một phần thức ăn nóng hổi, lại từ tủ khủ trùng lấy ra một đôi đũa, sau đó đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến.

"Mau ăn đi."

"Vậy còn cậu?"

"Lát nữa tôi cùng họ ăn cơm nhân viên."

Tiêu Chiến không nói thêm điều gì, cúi đầu ăn cơm. Hộp cơm này cũng có năm ô, một ô đựng cơm cùng bốn ô thức ăn hai chay hai mặn, chỉ là ô nào ô nấy đều được Vương Nhất Bác múc cho đầy ắp, Tiêu Chiến căn bản ăn không hết, nhưng để thừa lại thì lại có vẻ không được lịch sự.

Ăn mãi ăn mãi, mặt càng lúc càng nóng: "Cậu...đừng nhìn tôi nữa..."

Vương Nhất Bác cả kinh, cậu không ngờ mình nhìn người ta nhìn đến mức xuất thần, xấu hổ quá đi mất, vội vàng đổi mục tiêu mới, chuyển sang nhìn hộp cơm.

Món cà tím ngư hương gần như không được đụng đến, những món còn lại đều đã vơi bớt một phần, nhưng càng về sau, tốc độ động đũa của Tiêu Chiến càng trở nên chậm chạp, hiển nhiên là không thể ăn hết.

Vương Nhất Bác múc cho anh một bát canh: "Không ăn được thì đừng ăn nữa, uống canh đi."

"Cảm, cảm ơn."

Tiêu Chiến bê bát lên, anh không chỉ ăn cơm miếng nhỏ mà uống canh cũng vậy, Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ đến con thỏ tai dài mà mình từng nuôi ở quê, đút cho nó lá rau cũng gặm từng chút một, đặc biệt đáng yêu.

Ăn xong cơm trưa, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến quay trở lại công ty, đương nhiên cậu trên danh nghĩa là qua lấy hộp cơm. Hộp cơm ăn xong đều sẽ được đặt ở cái bàn dài dưới cầu thang tầng 1, khó tránh khỏi sẽ có chút cơm canh thừa đổ ra ngoài.

Tiêu Chiến vốn định giúp đỡ, nhưng Vương Nhất Bác lại xoay người ngăn anh lại: "Anh đừng động vào! Tuyệt đối không được động vào, bẩn tay."

Vương Nhất Bác rất nhanh nhẹn, chỉ hai ba nhát đã đem toàn bộ hộp cơm cất vào trong thùng, lại lấy ra một cái khăn lau, cả cái bàn cũng được cậu lau chùi sạch sẽ.

"Anh mau quay về làm việc đi."

"Ừm." Tiêu Chiến miệng đáp ứng nhưng mắt thì cứ nhìn giọt mồ hôi trên trán Vương Nhất Bác, "Cơm trưa bao nhiêu tiền, cậu còn chưa nói cho tôi biết."

Vương Nhất Bác xua xua tay, "Không cần! Tôi mời anh."

Tiêu Chiến mỉm cười, "Phí dịch vụ cậu đã không nhận, còn mời tôi ăn cơm?"

Trong đầu Vương Nhất Bác lại hiện ra hai chữ 'bạn bè', nhưng lần này, cậu không dám nói.

"Một bữa cơm thôi mà, không đáng là bao."

"Vậy thế này có được không?" Tiêu Chiến lấy ra một túi khăn giấy, đưa cho Vương Nhất Bác, "Mấy ngày nữa tôi lĩnh lương, mời cậu ăn cơm nhé?"

Thẳng đến khi quay trở lại Quán cơm Tiểu Điền, hồn phách Vương Nhất Bác vẫn còn ở trên mây.

Tay máy móc rửa hộp cơm, nghĩ đến Tiêu Chiến nói muốn hẹn cậu, khéo miệng làm thế nào cũng không đè xuống được, xếp hộp cơm vào trong tủ khử trùng, cậu cứ cầm túi khăn giấy đứng trước tủ cười ngốc.

"Nghĩ cái gì vậy?" Điền Châu đột nhiên ló ra từ phía sau.

"Người gì mà bước đi không có tiếng động vậy?" Vương Nhất Bác giật mình cái thót.

"Là cậu xuất thần thì có, gọi cũng không thưa." Điền Châu lấy xong cục sạc dự phòng, âm thầm liếc nhìn Vương Nhất Bác, biết là không thể trông đợi người này đỡ mình, tự nhảy lò cò quay về vị trí.

Buổi chiều trong quán không có việc, chú Điền về nhà ngủ trưa, Điền Ngọc bê ra một chậu đậu Hà Lan rủ Điền Châu bóc. Vương Nhất Bác trước khi ra ngoài, tranh thủ ra phía sau nhà đi vệ sinh.

Lúc rửa tay cậu nghe thấy hai anh em họ Điền trò chuyện, Điền Ngọc hỏi: "Người trưa nay tìm Nhất Bác là ai?"

"Anh nói anh Chiến? Tiêu Chiến, người mới của Trúc Báo, nghiên cứu sinh vẫn chưa tốt nghiệp, chỉ là đến thực tập mà thôi, sau này chưa chắc đã vào Trúc Báo, người ta học khoa thiết kế của trường mỹ thuật trung ương đấy, hot lắm."

Vương Nhất Bác khóa vòi nước, dựng lỗ tai lên nghe.

"Sao em biết rõ thế?"

"Ha ha, nhóm quản lý khu ngày nào mà chẳng nói về anh ấy, soái ca đi đến đâu cũng được hâm mộ."

"Chậc, em không yêu thầm người ta đấy chứ?"

"Sao có thể! Em tự biết thân biết phận mà, người chưa từng học đại học như em, lấy đâu ra tiếng nói chung với anh ấy." Điền Châu cầm đậu Hà Lan ném Điền Học, "Mà người ta hình như có bạn gái rồi, tan làm thường xuyên lái xe qua đón, giám đốc quản lý từng nhìn thấy, nói tóc đen dài thẳng, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các, xứng đôi với anh Chiến."

Một mũi tên bất ngờ bắn tới, trái tim giống như bị thủng, không chỉ đau, mà còn chảy sạch vui sướng. Vương Nhất Bác mở vòi nước, rửa tay thêm một lần nữa, cậu vừa sờ vết chai trong lòng bàn tay vừa nghĩ, tay cầm bút vẽ và tay làm việc nặng quả thực không giống nhau. Đen dài thẳng rất tốt, quấn trên đầu ngón tay nghĩ thôi đã thấy đẹp.

Là cậu hồ đồ rồi.

Cho nên khi Tiêu Chiến nhắn tin hỏi lúc nào cậu có thời gian, Vương Nhất Bác chỉ trả lời: "Tiện tay mà thôi, thực sự không cần."

Cậu tự nhắc nhở bản thân, người ta chỉ khách sáo một câu, mày tuyệt đối không được không hiểu chuyện. Mấy ngày tiếp theo, cơm trưa đều được đặt ở quầy lễ tân trước thời gian quy định, buổi chiều đợi đến lúc tan làm cậu mới qua lấy hộp, liên tục mấy ngày không gặp mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy mình đã bình tĩnh hơn một chút.

Bắt buộc phải bình tĩnh.

Chỉ là phần bình tĩnh này được duy trì một cách gian nan, mỗi ngày đều lung lay muốn đổ, cuối cùng nó hoàn toàn đổ sụp, khi cậu nhận được đơn trà chiều của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác cố gắng thuyết phục bản thân, app không thể chỉ định shipper, tất cả đơn hàng đều được chỉ định ngẫu nhiên, Tiêu Chiến nói không chừng cũng không để ý cái tên trên app, cậu có thể giống như cơm trưa, chạy nhanh một chút, để ở chỗ quầy lễ tân.

Nhưng khi cậu từ thang máy bước ra, liền đụng phải Tiêu Chiến đang đợi trước quầy, muốn tránh cũng không tránh được.

Anh chỉ mặc một cái áo len, vẫn để lộ mắt cá chân, bên trong tòa nhà mặc dù có hệ thống sưởi, nhưng nhiệt độ trong thang máy vẫn tương đối thấp, Vương Nhất Bác theo bản năng chỉ sợ anh bị lạnh.

"Bánh ngọt của anh đây."

"Cảm ơn." Giọng anh rất mềm và nhẹ, không nghe ra cảm xúc, tay nhận túi bánh nhưng người thì vẫn bất động, hai mắt nhìn thẳng vào cậu.

Mặt Vương Nhất Bác giống như chuẩn bị bốc cháy, cậu không chịu nổi ánh mắt này của Tiêu Chiến.

"Mau vào đi, ở đây lạnh." Cậu thật sự rất muốn khoác áo gió của mình lên vai anh ấy.

"Vương Nhất Bác, sao cậu lại tránh tôi?"

"Tôi không có!" Đột nhiên bị vạch trần, cậu xấu hổ đến nỗi hận không thể chui ngay xuống đất.

May mà Tiêu Chiến không tiếp tục truy vấn, chỉ mềm giọng, cười nói: "Mỗi ngày tôi phải đặt hai lần trà chiều, mười tám lần, mới gặp được cậu nhận đơn."

Vương Nhất Bác ngây người, chẳng lẽ, Tiêu Chiến đặt trà chiều, chính là vì...

Tiêu Chiến nhe răng cười, đưa cho cậu đáp án chính xác: "Đừng tránh tôi nữa, bắt cậu tốn kém quá!"

Lỗ tai lại bắt đầu nóng lên, Vương Nhất Bác sờ sờ tai mình, ngượng ngùng nói: "Tôi không có tránh."

"Được rồi." Tiêu Chiến cười rất thoải mái, nốt ruồi dưới môi hung hăng khuấy động trái tim người thanh niên, "Dù sao cậu vẫn phải làm việc ở Quán cơm Tiểu Điền, chạy được hòa thượng không chạy được miếu."

"Không chạy." Vương Nhất Bác thở dài.

Cậu làm sao mà chạy được.


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx