Chương 3: Đừng quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cùng chú Điền thương lượng, đợi chân Điền Châu khỏi, cậu vẫn muốn tiếp tục phụ trách ship cơm văn phòng.

"Cháu sẽ nghĩ cách kéo thêm vài đơn hàng công ty nữa, không để quán tổn thất doanh thu."

Chú Điền buôn bán tùy hứng, quán cơm nhỏ chủ yếu phục vụ các đơn vị trong khu công nghiệp, không quá để ý đơn lẻ bên ngoài, huống hồ công việc hiện tại còn có một bộ phận là do Vương Nhất Bác kéo

Điền Châu nghi hoặc: "Cậu ship đơn lẻ không phải thường xuyên được người ta tip cho sao?"

Chỉ riêng đơn hàng buổi trưa, mỗi tháng cậu cũng kiếm được ba đến năm trăm tệ tiền tip, đối với người như họ mà nói, đã là một khoản thu nhập không thể bỏ qua, vậy mà Vương Nhất Bác lại vung tay: "Không cần nữa."

Cái gì cũng không sánh bằng mấy phút ship cơm được chuyện trò cùng Tiêu Chiến.

Chú Điền thấy cậu kiên quyết, cũng chiều theo ý cậu.

Thời tiết ấm lên từng ngày, màu xanh trên thảm thực vật càng lúc càng trở nên dày đặc. Hoa cỏ là nét đặc sắc lớn nhất của khu công nghiệp Thần Hi, không lâu nữa, một số loại hoa sẽ nở. Biết Tiêu Chiến thích chụp ảnh lấy tư liệu, Vương Nhất Bác liền lưu ý thực vật trong khuôn viên, chỉ chờ chỗ nào nở hoa, liền lập tức báo cho anh biết.

Ship xong cơm cho mấy công ty khác, Vương Nhất Bác lưng đeo thùng giữ nhiệt đi về phía Trúc Báo, từ xa đã nhìn thấy bóng người thẳng tắp đang đợi bên ngoài cửa xoay.

"Cậu đến rồi."

"Ừm."

Hai người tựa hồ rất ăn ý, Tiêu Chiến sẽ không đề xuất cầm thùng cơm, dù sao Vương Nhất cũng không cho anh cầm, anh chỉ cần ở dưới lầu đón cậu, sau đó hai người cùng đi thang máy.

Em gái lễ tân không hiểu: "Không phải có người ship sao, anh còn xuống đó làm gì?"

Tiêu Chiến cười híp mắt xếp các hộp cơm ra ngoài: "Để giám sát!"

Em gái lễ tân than thầm, nữ ma đầu trả bao nhiêu tiền để một sinh viên trường điểm như anh có thể làm việc vặt vui vẻ như vậy.

Cô đương nhiên không hiểu được niềm vui của Tiêu Chiến.

"Hôm nay có món gì vậy?" Tiêu Chiến định mở một hộp cơm thì Vương Nhất Bác đã ngăn anh lại.

"Hôm nay có cà tím, anh đừng ăn cái này."

Tiêu Chiến bĩu bĩu môi, anh ghét nhất là cà tím, một phần tư hộp cơm không thể ăn, vậy là bữa trưa sẽ không còn hoàn hảo.

"Cái này cho anh." Vương Nhất Bác giống như làm ảo thuật, biến ra một hộp cơm khác, hình dạng giống như của quán cơm Tiểu Điền, nhưng màu sắc không phải đáy đen nắp đỏ, nó toàn thân trắng sứ, viền trơn nhẵn, trên nắp vẽ SpongeBob và Patrick Star.

"Đây là..."

"Tôi đặt trên mạng một cái khác, mất chút thời gian, hôm qua vừa được gửi đến." Vương Nhất Bác đỏ mặt, không dám nhìn Tiêu Chiến, tự mình lẩm bẩm, "Anh không phải không thích ăn cà tím sao, tôi đổi cho anh một món khác."

Tiêu Chiến cầm hộp cơm mãi mà chưa thấy mở ra.

Vương Nhất Bác nội tâm bồn chồn, không chắc giữa bọn họ có tiện tặng quà hay không, có khiến Tiêu Chiến khó xử hay không.

"Có phải hình vẽ có chút trẻ con không? Không thích có thể đổi."

"Không đổi! Tôi rất thích." Tiêu Chiến ôm hộp cơm vào lòng, mắt sáng lấp lánh, "Cảm ơn cậu Nhất Bác."

Trái tim lại nhất thời loạn nhịp, "Nếu thích thì ăn nhiều một chút, anh ăn ít quá."

"Được, hôm nay tôi nhất định sẽ ăn sạch hộp cơm."

Vương Nhất Bác cười ra dấu ngoặc nhỏ, "Vậy hộp cơm này quá hạnh phúc."

Tiêu Chiến lại nói muốn mời cậu ăn cơm, nhưng Vương Nhất Bác vẫn uyển chuyển cự tuyệt. Cậu nghĩ, nếu Tiêu Chiến đã có bạn gái, mình và anh ấy ăn cơm với nhau không thích hợp. Mặc dù bạn bè bình thường cũng có thể ăn cơm, nhưng Vương Nhất Bác lo lắng, một khi đã bắt đầu, mình sẽ không thể tiếp tục 'bình thường' được nữa.

Tiêu Chiến chịu coi cậu là bạn, đối với cậu mà nói đã là quá xa xỉ, cho dù thời gian có hạn, cũng đủ để Vương Nhất Bác cảm kích.

Điền Châu từng nói, Tiêu Chiến đến Trúc Báo thực tập, sau khi tốt nghiệp không nhất định nhậm chức. Vương Nhất Bác cũng từng giả vờ lơ đãng hỏi, Tiêu Chiến nói cho cậu biết, Trúc Báo đúng là không tốt như trong tưởng tượng, anh chỉ muốn chuyên tâm làm thiết kế, nhưng công ty lại cứ sắp xếp anh tiếp đãi khách hàng.

Cho nên Vương Nhất Bác sớm đã giác ngộ, Tiêu Chiến sớm muộn cũng sẽ phải đi. Cậu chỉ muốn trong khoảng thời gian có hạn này được gặp anh nhiều một chút, được nói chuyện với anh nhiều một chút, để rồi sau này hồi tưởng lại, mới không cảm thấy cuộc đời mình giống như một đầm nước đọng.

Qua tiết thanh minh, khu công nghiệp Thần Hi đón chào mùa xinh đẹp nhất trong năm, hoa cỏ khắp nơi đua nhau nở rộ, hoa anh đào, hoa mẫu đơn, hoa tuylip, hoa đỗ quyên, Vương Nhất Bác phóng xe đạp điện xuyên qua các con đường nhỏ, nhìn thấy chỗ nào hoa nở đẹp, liền wechat thông báo cho Tiêu Chiến biết. Một lúc sau đi qua, kiểu gì cũng nhìn thấy Tiêu Chiến đang chụp ảnh hoa.

Có một lần Vương Nhất Bác không vội chạy đơn, Tiêu Chiến liền hăng hái rủ cậu cùng đi chụp ảnh cùng. Vương Nhất Bác đứng cạnh hoa cảm thấy có chút gượng gạo, liền đẩy Tiêu Chiến đến trước bụi hoa, lấy điện thoại di động trong tay anh, nói: "Hay là để tôi chụp ảnh cho anh."

Quả nhiên khuôn mặt Tiêu Chiến mới hợp với những bông hoa này. Người trong ống kính cười còn rực rỡ hơn hoa, Vương Nhất Bác không tài chụp ảnh, cậu chỉ ghi lại những hình ảnh mà cậu cảm thấy đẹp nhất, thế nhưng mỗi một tấm đều khiến cho Tiêu Chiến rất hài lòng.

"Wow, cậu thật sự chưa từng học chụp ảnh?"

"Chưa từng."

"Cậu rất có tài năng."

Hai chữ tài năng khiến trái tim Vương Nhất Bác thoáng động, trước đây, cũng từng có người nói như vậy về vũ đạo của cậu. Chỉ là tài năng của cậu không được cho phép.

"Nào có tài năng gì đâu, là hoa đẹp, chụp thế nào cũng đẹp."

"Hả?" Tiêu Chiến bĩu bĩu môi, không hài lòng với cách nói này.

"Anh...còn đẹp hơn hoa." Mặc dù đây vốn là những lời trong lòng Vương Nhất Bác, nhưng nói ra vẫn có chút ngượng ngùng, càng sợ mạo phạm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thì có vẻ rất thích lời khen này, cười đến híp cả mắt, nhìn anh cười mà Vương Nhất Bác cũng cảm thấy vui lây.

Nhưng qua mấy ngày, lúc chụp bạch ngọc lan, Vương Nhất Bác phóng xe đi ngang qua, lại thấy Tiêu Chiến đang đứng ủ rũ bên đường.

Cậu dừng xe trước mặt anh: "Làm sao vậy?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu: "Không sao."

Tiêu Chiến trong ấn tượng của cậu lúc nào cũng rực rỡ như ánh nắng mặt trời, ủ rũ thế này hẳn là có chuyện, càng không nói, càng chứng tỏ sự tình khó giải quyết.

Vương Nhất Bác tắt máy, dựng xe sang một bên, từ thùng hàng phía sau lấy ra một cốc "Thanh quả ẩm", cắm ống hút đưa cho Tiêu Chiến.

"Nào, uống ngụm nước rồi nói."

Khoảng thời gian cùng Tiêu Chiến chụp ảnh, Vương Nhất Bác sợ anh khát, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn một cốc "Thanh quả ẩm", đây là cửa hàng đồ uống nổi tiếng nhất trong khu công nghiệp, thấy anh thích uống, Vương Nhất Bác liền âm thầm quan sát xem bà chủ pha chế thế nào, bà chủ chắc là cảm thấy anh chàng này thú vị, cho nên cũng vui vẻ dạy cậu. Sau này mỗi lần quán không bận, Vương Nhất Bác sẽ tự mình pha chế, sau đó để cho Tiêu Chiến đoán cốc này là do cậu làm hay là do bà chủ làm.

Tiêu Chiến uống xong một ngụm, trên mặt liền hiện ý cười: "Hôm nay là cậu pha phải không?"

"Sao lần nào anh cũng đoán đúng vậy?"

"Tôi có bí quyết, không thể nói cho cậu biết được." Tiêu Chiến mỉm cười, uống từng ngụm nhỏ, tâm trạng có vẻ tốt hơn rất nhiều.

Vương Nhất Bác khom lưng chống gối, quan sát nét mặt Tiêu Chiến: "Vậy anh có thể nói cho tôi biết, vừa rồi anh đang nghĩ cái gì không?"

"Ừm..." Tiêu Chiến chu chu cánh môi anh đào, vừa uống nước vừa nói, "Công ty sắp tổ chức hoạt động sinh nhật, bảo tôi nhảy!"

Trái tim Vương Nhất Bác bị nốt ruồi dưới môi anh chọc cho có chút ngứa ngáy, nhất thời thất thần: "Cái gì cơ?"

"Nhảy, sáu người một đội, routine gì đó! Trời ạ, tôi đã nhảy bao giờ đâu, sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất." Tiêu Chiến ngồi sụp xuống, dùng đầu gối che mặt.

Vương Nhất Bác ngẩn ngơ, nhảy...

"Họ nói nhân viên mới đều phải nhảy, tôi bây giờ xin nghỉ có còn kịp không?"

Hai chữ xin nghỉ như đâm vào trong tim Vương Nhất Bác, cậu không muốn anh từ chức, chí ít là đừng nhanh như vậy.

"Anh đứng dậy đã." Thấy Tiêu Chiến không chịu đứng dậy, Vương Nhất Bác liền ngồi xổm xuống trước mặt anh, "Nhảy cái gì, có video không?"

"Hả?" Tiêu Chiến ngẩng đầu, nghi hoặc, "Có thì có..."

Vương Nhất Bác giơ tay, "Cho tôi xem."

Video là một đoạn biên đạo múa, Hiphop làm chủ, dung hợp một ít Popping, tiết tấu vừa phải, động tác trông thì có vẻ dày, nhưng thực ra chỉ là mấy động tác thông thường tổ hợp lại với nhau, độ khó không lớn, đối với cậu mà nói không thành vấn đề.

Cậu từng hứa với mẹ, sẽ không nhảy nữa.

Nhưng Tiêu Chiến đang ôm đầu gối, nhìn cậu bằng ánh mắt chờ đợi, tựa như cậu là hi vọng duy nhất trên đời của anh. Vương Nhất Bác hạ quyết tâm: "Để tôi dạy anh."

Quán cơm Tiểu Điền đóng cửa vào lúc 8h tối, Vương Nhất Bác hẹn Tiêu Chiến 9h. Từ sau khi Vương Nhất Bác nói sẽ dạy anh nhảy, Tiêu Chiến giống như được tiếp thêm năng lượng, trở nên vô cùng hăng hái.

Lúc anh đến quán thì Vương Nhất Bác đã dẹp hết toàn bộ bàn ghế sang một bên, tạo ra một khoảng trống ở giữa. Hai người tụm lại xem hết một lượt video, rồi Vương Nhất Bác bắt đầu giúp anh phân tích động tác.

"Kì thực điệu nhảy này chỉ có tổng cộng 12 động tác, tôi sẽ dạy anh từng bước một."

Sự chú ý của Tiêu Chiến lại được đặt ở một điểm khác: "Cậu mới xem một lần đã nhớ?"

"Ừm."

"Tôi không tin, cậu thử nhảy một lượt trước đi."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, bảo anh phát lại nhạc, bắt đúng nhịp rất nhẹ nhàng nhảy một đoạn hoàn chỉnh. Tiêu Chiến xem đến trợn mắt há mồm, ra sức vỗ tay trông lại càng giống một chú thỏ ngốc nghếch.

"Vương Nhất Bác, cậu thật lợi hại! Nhảy còn đẹp hơn cả người trong video, cậu là dancer chuyên nghiệp sao?"

Được Tiêu Chiến khen ngợi, Vương Nhất Bác thực sự rất vui, nhưng cậu không muốn khoe khoang quá nhiều.

"Được rồi, để tôi dạy anh."

Cậu hướng dẫn Tiêu Chiến luyện động tác cơ bản, cậu làm trước, Tiêu Chiến học theo.

Nhưng cùng một động tác, Vương Nhất Bác làm thoải mái như không, còn của Tiêu Chiến thì lại có chút khó tả.

"Như này phải không?" Anh giơ tay một cách cứng nhắc.

Vương Nhất Bác không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Vương Nhất Bác! Cậu vừa cười tôi!" Tiêu Chiến phồng má, giơ tay đấm cho cậu một cái, giống như một chú thỏ nhỏ, đáng yêu muốn chết.

"Không có, không có, anh lần đầu tiên học, thế này là tốt lắm rồi."

Tiêu Chiến không chịu yếu thế: "Rốt cuộc tư thế này phải bày như thế nào, cậu mau giúp tôi chỉnh lại đi."

"...Hả?"

"Hả cái gì mà hả, cậu nói sẽ dạy tôi mà!"

Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, dạy nhảy khó tránh phải tiếp xúc tay chân, cậu cũng không phải cố ý chiếm tiện nghi Tiêu Chiến.

"Khiêu vũ quan trọng nhất chính là thả lỏng, anh căng thẳng quá..." Cậu đứng phía sau Tiêu Chiến, hai người cao bằng nhau, nhưng vai và sải tay cậu đều rộng hơn anh, tựa như có thể dễ dàng ôm anh vào lòng.

"Thả lỏng một chút." Vương Nhất đỡ eo Tiêu Chiến, dạy anh khối cơ nào nên thả lỏng, khối cơ nào nên dùng lực. Nhiệt độ cơ thể truyền đến mang theo mùi hương tự nhiên của da thịt, Vương Nhất Bác suýt chút nữa thì không nhịn được, muốn dùng sức ngửi ngửi mấy cái như con cún bên nhà hàng xóm.

Đây không phải là dạy nhảy, đây rõ ràng là khảo thử thách ý chí.

May mà Tiêu Chiến học rất chuyên tâm, không phát giác ra tâm tư bất định của cậu, nỗ lực lĩnh hội khẩu lệnh của cậu.

"Sau Biz markie là một cái xoay người Basketball."

"Á!" Tiêu Chiến không theo kịp bước chân, loạng choạng ngã nhào vào lòng Vương Nhất Bác.

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở va chạm. Đại não Vương Nhất Bác bị quấy nhiễu bởi tiếng tim đập kịch liệt mà quên mất truyền đạt mệnh lệnh đẩy ra.

"Xin lỗi." Hai má Tiêu Chiến đỏ lên trông thấy, ảo não đứng dậy từ trong lòng Vương Nhất Bác, "Tôi ngốc quá."

"Không sao, nghỉ ngơi một lát nhé." Vương Nhất Bác vừa mừng thầm lại vừa có chút hụt hẫng.

Cậu rót cho Tiêu Chiến một cốc nước, hai người ngồi nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến tùy ý tìm một đề tài để hạ bớt nhiệt độ cho bầu không khí: "Cậu nhảy giỏi như vậy, tại sao..."

"Tại sao lại đi làm shipper?"

Tiêu Chiến cắn cắn môi nhìn cậu.

"Làm shipper thì có gì không tốt?" Vương Nhất Bác uống một ngụm nước, cười nói, "Nhảy nhót không kiếm được tiền."

"Sao có thể! Với điều kiện của cậu, làm thầy giáo hoặc tự mình mở phòng làm việc cũng được mà."

"...Đâu có dễ dàng như vậy." Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, "Tôi sớm đã từ bỏ rồi."

"Nhất Bác, có phải cậu gặp chuyện gì khó xử không?" Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác không nhảy nhất định là có nguyên nhân.

"Không có, đừng hỏi nữa."

"Nói cho tôi biết được không?"

Đối mặt với một 'bảo bảo hiếu kì', Vương Nhất Bác chỉ có thể cúi đầu trầm mặc.

"Cậu nói ra, biết đâu tôi có thể giúp được cậu."

Vương Nhất Bác vẫn trầm mặc.

"Cậu không nhảy thực sự rất đáng tiếc, đừng có dễ dàng từ bỏ như vậy."

"Đủ rồi! Anh thì biết cái gì?" Vương Nhất Bác cắt ngang, nhíu mày nói, "Chuyện của tôi anh đừng quan tâm."

Lời vừa dứt, bầu không khí xung quanh nhất thời tụt xuống âm độ. Tiêu Chiến mở to hai mắt, tựa hồ rất kinh ngạc, môi mấp máy nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nổi nên lời.

Anh cầm áo khoác, trực tiếp rời khỏi quán cơm Tiểu Điền.





























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx