Chương 23: Khó giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác chuyên tâm chìm đắm trong nụ hôn, mặc dù cái thứ đang chọc vào hông Tiêu Chiến căng đến khó chịu, nhưng cậu không dám tiếp tục càn rỡ, cậu sợ bảo bối của cậu bị mệt.

Là Tiêu Chiến nhất quyết tự mình tìm đến, anh nắm cái thứ đó trong tay, hồn nhiên vuốt ve hai cái: "Cứng thành thế này, không quản có được không?"

Vương Nhất Bác hít ngược một ngụm khí, mạch đập dưới thân càng thêm hưng phấn. Vốn dĩ chẳng có gì không được, nửa năm nay, cậu sớm đã quen với việc kìm nén dục vọng mãnh liệt của mình.

Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu, đều nói thọ tinh to nhất, nếu cậu tham lam một chút thì có quá đáng không nhỉ?

"Ưm...!!"

Tiêu Chiến di chuyển bàn tay, nhào nặn quan đầu khổng lồ, khoái cảm mãnh liệt bất ngờ ập đến, con ngươi Vương Nhất Bác tối sầm, cán cân lí trí triệt để nghiêng sang một bên, cậu bế tiểu tổ tông vẫn đang làm loạn ném lên giường, lật mình đè xuống.

Giường ngủ thay cho sofa, trở thành tổ ấm ươm mầm tình dục. Hai thân thể trần trụi xếp chồng lên nhau, quấn quýt lấy nhau, dục vọng cháy bỏng bị khoái cảm lấn át, họ hôn nhau, vuốt ve nhau, rồi lại thỏa mãn bắn vào trong lòng bàn tay nhau, cuối cùng họ ôm nhau ngủ, với một nụ cười hạnh phúc.

Sau một giấc ngủ say, Tiêu Chiến bị đánh thức bởi ánh nắng mặt trời chiếu qua khe rèm.

Họ vẫn giữ nguyên tư thế tối qua, Vương Nhất Bác ôm anh từ phía sau, một cánh tay làm gối, khóa anh trước ngực, cánh tay còn lại đáng lẽ phải được đặt trên eo anh thì lúc này lại đang cầm điện thoại, lướt tìm gì đó.

"Em đang xem cái gì vậy?"

Tiêu Chiến dụi mắt lên tiếng, dọa cho Vương Nhất Bác giật thót cả mình, điện thoại rơi bịch xuống giường, cậu vội vàng ấn tắt màn hình điện thoại.

Hả? Phản ứng này càng khiến Tiêu Chiến hiếu kì: "Cái gì vậy? Lén lén lút lút, anh không được xem sao?"

"Thì, cái đó, em...đang xem tài liệu."

Đến nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, tuyệt đối có vấn đề.

"Tài liệu gì?"

"Ờm..."

Bộ dạng khó xử ngữ khí từ chối, Tiêu Chiến bất mãn "Hừ" nhẹ một tiếng, xoay người mặt đối mặt: "Vương Nhất Bác! Tra nam! Đêm qua còn nói rất hay! Hôm nay đã có bí mật với anh rồi!"

"Không phải, không phải." Dưới ánh mắt xét hỏi của Tiêu Chiến, trên mặt Vương Nhất Bác lập tức xuất hiện sắc hồng khả nghi, sau một thoáng do dự, cậu vẫn là cho anh xem màn hình điện thoại của mình. Mặt mũi có thể không cần, tuyệt đối không thể để cho tổ tông của mình ấm ức, "Anh xem đi."

Tiêu Chiến nheo mắt, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện ba dòng tìm kiếm: làm thế nào để bạn trai cảm thấy dễ chịu hơn; làm thế nào để cải thiện trải nghiệm đối phương; bí quyết tạo ra cực đỉnh.

"Á!!!" Sắc đỏ trên mặt Vương Nhất Bác nhất thời chuyển sang người Tiêu Chiến, anh xấu hổ rúc vào trong chăn, biến mình thành một con đà điểu: "Sao em lại tra mấy thứ này?"

Vương Nhất Bác phì cười, nhìn Tiêu Chiến xấu hổ như vậy, cậu cũng mạnh dạn hơn: "Em không có kinh nghiệm, sợ làm không tốt, nhưng em sẽ tăng cường học tập, anh cứ yên tâm."

"Anh đâu có không yên tâm! Em, em đừng nói nữa."

Tiêu Chiến ở trong chăn vặn qua vặn lại, không chịu ra ngoài, Vương Nhất Bác gọi mãi không được, trực tiếp chui vào bên trong.

"Bảo bảo, anh thích phương thức gì, cứ nói với em."

Cả người Tiêu Chiến đỏ như một con tôm luộc, anh đương nhiên không dám nói, anh từng mơ thấy Vương Nhất Bác dùng miệng ngậm cái đó của anh, hại anh trực tiếp cao trào trong mơ, tỉnh dậy đến cái quần ngủ cũng đều ướt sũng.

Ôi, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, là dục hỏa lại bắt đầu chạy loạn trong người. Ban ngày ban mặt, lại không có cồn để tăng thêm dũng khí, Tiêu Chiến cũng thấy sợ với những suy nghĩ điên rồ của mình, vội vàng đẩy Vương Nhất Bác ra trước khi cậu kịp hỏi thêm gì đó: "Anh, anh đói rồi."

Cuối cùng cũng thành công di chuyển được sự chú ý của Vương Nhất Bác, cậu cúi đầu hôn lên trán anh, vén chăn ngồi dậy: "Muốn ăn cái gì? Để em đi mua."

Liếc qua đồng hồ, 11h sáng, vừa hay kết hợp giải quyết cả bữa sáng lẫn bữa trưa. Tranh thủ lúc Vương Nhất Bác ra ngoài, Tiêu Chiến dự định nấu cho cậu một bát mì trường thọ.

Thay quần áo ra ngoài, phát hiện phòng khách và phòng bếp đều đã được quét dọn sạch sẽ, thật thần kì, rõ ràng cảm giác cả đêm qua đều được Vương Nhất Bác ôm, rốt cuộc cậu ấy làm những việc này vào lúc nào?

Đứng trong phòng tắm rửa mặt, Tiêu Chiến soi gương, cả cổ và ngực chỗ nào cũng đều có vết, chỉ cần nhìn qua một cái trong đầu tự động chiếu lại hình ảnh ám muội tối qua.

"Aizzz, ngày mai sao đi làm được..." Miệng thì oán trách nhưng người trong gương thì lại đang lộ ra một nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời.

Vương Nhất Bác mua đồ ăn sáng ở một nhà hàng HongKong nổi tiếng gần tiểu khu, đầu bếp nghe nói đã từng được giải. Lúc cậu về thì Tiêu Chiến cũng nấu xong mì, bát mì nóng hổi, bên trên còn được phủ lên một quả trứng ốp.

Có bát mì này, đồ ăn của đầu bếp HongKong ở trong mắt Vương Nhất Bác bỗng biến thành rác rưởi, cậu ôm Tiêu Chiến vào lòng, muốn cùng anh chia sẻ bát mì.

"Làm gì có ai chia sẻ mì trường thọ? Em ăn đi, một bát nhỏ thôi mà."

Vương Nhất Bác một tay bê bát, một tay bướng bỉnh cầm đũa, "Nào, ăn một miếng."

Tiêu Chiến không làm gì được cậu, đành phải cúi đầu ăn.

Vương Nhất Bác vui vẻ gắp một miếng to, vừa nhai vừa nói: "Nếu không anh, trường thọ cũng chẳng còn ý nghĩa."

"..."

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Nhất Bác bận nghe điện thoại, cũng không để ý thấy có một khoảnh khắc viền mắt Tiêu Chiến đỏ hồng.

Màn hình hiển thị tên Đặng Vân Phượng, bà nhớ hôm nay là sinh nhật con trai, cho nên gọi chúc mừng. Từ trước đến nay, Vương Nhất Bác không mấy quan tâm đến ngày sinh nhật, một cuộc điện thoại là coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng năm nay thì khác, trong lòng có người thương, khi mẹ cậu nói "Sinh nhật vui vẻ", cậu thật sự cảm thấy rất vui, mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn mẹ."

Không biết có phải Đặng Vân Phượng cảm nhận được sự khác lạ của con trai hay không, sau một giây ngập ngừng, bà đột nhiên hỏi: "Bao giờ thì con về?"

Giọng nói lọt ra từ trong điện thoại, con ngươi Tiêu Chiến tối sầm, Vương Nhất Bác nhìn anh, dùng bàn tay còn lại của mình nắm lấy tay anh, các ngón tay đan chặt vào nhau.

Thời khắc này sớm muộn cũng đến, chàng trai trẻ hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm nói: "Mẹ, con sẽ không về nữa."

"...Con nói vậy là có ý gì?"

"Con đã tìm được công việc mới, sẽ ở lại Bắc Kinh." Từng câu từng chữ, trầm ổn hữu lực, cậu đang nói với mẹ, đồng thời cũng là đang nói với Tiêu Chiến, "Mẹ, con sẽ không về quê."

"Con, con điên rồi?" Đặng Vân Phượng tức giận nói, "Bắc Kinh là chỗ nào, tấc đất tấc vàng, sinh hoạt đắt đỏ, còn cả hộ khẩu nữa, con có gánh vác được không?"

"Con bây giờ chưa đủ năng lực gánh vác, nhưng con còn trẻ, cũng không sợ vất vả, con sẽ cố gắng."

"Tại sao phải ở lại Bắc Kinh?" Đặng Vân Phượng khó hiểu.

"Con..." Vương Nhất Bác nhất thời kích động, suýt thì buột miệng nói ra, nhưng Tiêu Chiến đã kéo tay cậu, kiên quyết nhìn cậu lắc đầu.

Nghe thấy trong điện thoại truyền đến câu "Vậy mẹ thì sao?", Vương Nhất Bác lúc này mới bình tĩnh lại, hiện tại đúng là không phải thời cơ tốt nhất, cậu khẽ thở dài: "Mẹ, đợi bao giờ được nghỉ, con sẽ về nhà trực tiếp nói chuyện với mẹ."

Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí tự nhiên cũng có chút nặng nề, trong lòng Tiêu Chiến rất rối, anh thấy đau lòng cho Vương Nhất Bác, đối diện với áp lực to đến từ Đặng Vân Phượng đã đủ mệt lắm rồi, bây giờ lại còn có thêm một Vương Thiên Phàm... Anh không tưởng tượng nổi, nếu để cho Đặng Vân Phượng biết Vương Thiên Phàm đã về, hai cha con còn từng gặp mặt, phản ứng của bà sẽ như thế nào...

Còn chuyện du học nữa...

"Sao thế?" Vương Nhất Bác nâng mặt anh, đại khái tưởng là anh buồn vì mẹ cậu lại nhắc chuyện về quê, trịnh trọng đảm bảo: "Em không đi, đâu cũng không đi, hãy tin em, em có thể giải quyết được."

Tiêu Chiến gục đầu trên vai cậu, không dám nhìn vào mắt cậu: "Anh tin em...Nhất Bác."

Không về quê, cũng không đi du học, những gì Vương Nhất Bác từng nói, anh đều tin tưởng.

Sinh nhật ở cùng nhau một ngày một đêm, chủ nhật Vương Nhất Bác phải trực, theo lý thường buổi tối cậu phải quay về kí túc xá, nhưng bây giờ cậu chẳng muốn đi chút nào, tranh thủ ở lại ôm Tiêu Chiến một đêm, sáng sớm hôm sau đón tàu điện ngầm đi làm.

Lãnh đạo đặc biệt yêu cầu cậu kiểm kê tất cả sản phẩm liên quan đến một vị khách hàng nào đó, khối lượng công việc khá lớn, gần như ở trong kho cả ngày, cho nên cậu cũng không để cho Tiêu Chiến đi làm cùng cậu. Cậu làm việc đến khuya, kiểm kê xong xuôi thì cũng đã gần 3h sáng. Vương Nhất Bác vất vả cả ngày, nghĩ đến việc 7h sáng mai giao ca, bảng biểu còn phải trực tiếp đưa cho đồng nghiệp kí, cậu liền chui vào một góc kho tranh thủ chợp mắt.

Trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy tiếng mở cửa kho, có người bước vào. Chắc là họ tưởng vẫn còn quá sớm, trong kho không có ai, tiếng nói chuyện rõ ràng truyền vào trong tai Vương Nhất Bác.

"Họ hàng của trưởng bộ phận, có được vào nữa hay không?"

"Vẫn còn phải đợi, vị trí cuối cùng đã bị Vương Nhất Bác chiếm rồi, HR không cho tuyển thêm người mới."

"Mà cái tên Vương Nhất Bác kia không biết có lai lịch gì, hai ngày trước nghe tổ trưởng nói, thời gian thử việc sẽ cho điểm thấp, hi vọng HR sớm đá nó đi."

"Mong là như vậy, haizz, thằng nhóc đó chắc còn chưa đến, hay là chúng ta ra canteen ăn chút gì trước?"

"Được, cùng lắm thì để nó đợi chúng ta."

Tiếng bước chân xa dần, đợi người đi rồi Vương Nhất Bác mới từ sau kệ bước ra, cậu nhớ đến khoảng thời gian này, tổ trưởng vẫn luôn lạnh mặt với cậu, thì ra là vì cậu chiếm mất vị trí của người khác. Cậu chỉ muốn chăm chăm chỉ chỉ làm tốt công việc của mình, nhưng môi trường này dường như phức tạp hơn so với tưởng tượng của cậu.

Buổi sáng HR tìm cậu nói chuyện, chính là cái người phỏng vấn cậu hôm đó. Vương Nhất Bác tâm trạng nặng nề, điểm đánh giá quá thấp, xem ra cậu không thể ở lại Tuệ Cách nữa rồi.

Liệu Tiêu Chiến có thất vọng về cậu không?

HR đẩy đến cho cậu một tờ giấy: "Đây là hợp đồng chính thức, cậu kí đi, hồ sơ tôi sẽ giúp cậu hoàn thành."

"Hợp đồng? Không phải điểm thử việc của tôi rất thấp sao?"

"Sao cậu biết điểm thử việc của cậu thấp?" HR cũng phát hiện mình lỡ lời, hắng hắng giọng, khôi phục nụ cười chuyên nghiệp, "Tôi cũng là làm theo chỉ thị thôi, cậu kí tên đi."

Vương Nhất Bác cho rằng, những gì mọi người nói trong kho nói không chừng cũng chưa phải là thật, trái tim cậu giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc trả lại hợp đồng cho HR, cậu nghe thấy anh ta nói: "Đúng rồi, bởi vì đã trở thành nhân viên chính thức cho nên cậu cần phải hoàn thiện hồ sơ của mình."

"Hồ sơ gì?" Bằng tốt nghiệp cấp 3 cậu nhớ là mình đã nộp rồi mà.

HR trả lời: "Bảng điểm thi Đại học."

Tự nhiên được kí hợp đồng chính thức, Vương Nhất Bác cũng không nghĩ nhiều, giao bảng thành tích của mình cho HR.

So với công việc, điều khiến cậu trăn trở hơn là, sau cái lần ngủ ở nhà Tiêu Chiến, bây giờ nằm trong kí túc xá, cậu mới hiểu thế nào là cô đơn trằn trọc. Mỗi tối gọi video call với nhau, Vương Nhất Bác đều không muốn cúp, vô số lần cậu muốn nói đi tìm Tiêu Chiến, nhưng lời vừa ra đến miệng thì đã bị nuốt ngược trở về.

Căn hộ đó dù sao cũng là của cô Tiêu Chiến, vào cửa phải quét mặt, cậu ra vào nhiều quá cũng không thích hợp.

Cuối cùng cậu phải dùng đến 'thế thân' Tiểu Tán, con thỏ bông được đặt cạnh gối, miễn cưỡng đi ngủ cùng cậu. Vương Nhất Bác còn nghĩ ra một chủ ý, hôm nào sẽ mang Tiểu Tán đi theo, để nó được dính một chút mùi hương trên người chính chủ, như vậy mới xứng đáng làm thế thân Tiêu Chiến.

Công việc và mẹ, bên nào cũng tồn tại áp lực nặng nề, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại dâng trào quyết chấn động thiên địa.

Có khó có mệt, cũng không sánh bằng một nụ cười của Tiêu Chiến.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx