Chương 24: Đối chọi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác dự định nghỉ lễ Quốc khánh sẽ về quê một chuyến, nhưng Đặng Vân Phượng thì không đợi được, bà gọi cho cậu hết cuộc này đến cuộc khác, thấy thái độ con trai vẫn không buông lỏng, hai tuần sau bà trực tiếp gửi cho cậu bức ảnh vé tàu.

Thời gian in trên vé là vào chủ nhật, Vương Nhất Bác phải trực, chỉ có thể nhờ Điền Châu giúp mình đón bà.

Điền Châu nhận lời, nhưng vẫn không quên nhắc nhở "Dì mấy lần hỏi tôi số điện thoại của anh Chiến, chắc là muốn từ anh ấy nghe ngóng tình hình của cậu."

"Cậu tuyệt đối không được cho đâu đấy." Vương Nhất Bác biết rõ trận chiến này sẽ rất gian khổ, tuyệt đối không thể để Tiêu Chiến cuốn vào.

"Biết rồi, tôi sẽ không cho." Điền Châu thăm dò hỏi, "Cậu và anh Chiến..."

"Ừm."

"...Ừm nghĩa là gì?"

"Chính là ý mà cậu đang nghĩ."

"Wow, cậu dũng cảm thật đấy!" Giọng Điền Châu nhất thời vọt lên quãng tám, "Không hổ là người đàn ông mà tôi từng để ý!"

"Khụ." Vương Nhất Bác vội vàng ngăn lại, "Cấm cậu không được nói lung tung trước mặt Tiêu Chiến."

Điền Châu hắc hắc cười, buồn cho bản thân mà cũng vui cho cậu: "Yên tâm đi, tôi có chừng mực! Bên chỗ dì, tôi cũng sẽ giúp cậu xử lý, nhưng cậu cũng phải chuẩn bị tinh thần đấy."

Vương Nhất Bác quyết tâm bảo vệ Tiêu Chiến, nhưng cũng không muốn giấu anh, buổi tối nói chuyện với nhau cậu kể cho anh nghe việc mẹ mình sắp đến.

Tiêu Chiến chắc là lo lắng, đến nụ cười trên mặt cũng không còn. Vương Nhất Bác vội vàng trấn an anh: "Em nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa, tin tưởng em, có được không?"

"Anh tin." Anh nói tin, nhưng người vẫn chưa cười lại, "Nhất Bác, em...em đừng nói với dì chuyện chúng mình, anh sợ..."

"Được, lần này giải quyết vấn đề ở lại Bắc Kinh trước, nhưng việc khác từ từ nói sau." Vương Nhất Bác liên tục đảm bảo, "Bảo bảo, yên tâm, cứ giao cho em, anh chỉ cần phụ trách vui vẻ là được."

Vừa hứa lại vừa dỗ dành, đôi mặt đẹp bên trong màn hình cuối cùng cũng đã sáng lên.

Trái tim Vương Nhất Bác lại bắt đầu ngứa ngáy, may mà mẹ cậu chủ nhật mới tới, thứ bảy vẫn còn có thể hẹn hò. Ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, tâm viên ý mã: "Bảo bảo, tối thứ sáu em qua tìm anh nhé?"

"Ừm." Tiêu Chiến đỏ mặt, ghé đầu lên gối cười nói: "Anh đợi em."

Một câu anh đợi em, khiến cho Vương Nhất Bác giống như được bơm máu gà, làm việc cả tuần cũng không thấy mệt.

Tối thứ sáu là giờ cao điểm, vừa chen lên tàu thì cậu nhận được điện thoại của Tiêu Chiến, còn chưa nghe rõ thì điện thoại đã bị người nào đó hích bay, nhặt lên phát hiện điện thoại đã không thể dùng được nữa.

Cũng may ga tàu điện ngầm gần nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sợ bảo bối tìm mình sốt ruột, tăng tốc chạy như điên, xuất hiện bên ngoài hành lang vừa đúng lúc Tiêu Chiến mở cửa.

"Xin lỗi, điện thoại của em hỏng rồi."

"Điện thoại tự nhiên mất tiếng, làm anh giật cả mình." Tiêu Chiến vừa nhìn thấy cậu, liền lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Hỏng cũng không sao, điện thoại của em lag suốt, vừa vặn chúng ta có thể đi mua luôn một cái mới."

"Không gấp." Vương Nhất Bác đẩy anh vào nhà, vừa đóng cửa lại liền kéo người đòi hôn, "Hôn một lát rồi tính."

Tiêu Chiến vừa cười vừa trốn: "Nhỡ có người tìm em thì sao?"

"Anh không phải đang ở đây rồi sao."

Vương Nhất Bác nâng mặt Tiêu Chiến, những lời muốn nói tan ra giữa hai cánh môi, hòa vào nước bọt của nhau chui vào trong bụng. Thân thể cần phải dập lửa, điện thoại đương nhiên cũng không còn được nhớ đến nữa.

Sau khi xong việc hai người nằm ôm nhau trên giường, Tiêu Chiến vẫn còn nhớ việc mẹ Vương Nhất Bác chủ nhật này sẽ đến Bắc Kinh, đề nghị nói: "Ngày mai chúng ta về Gia Viên Trung Hải một chuyến, dọn dẹp nhà cửa cho dì vào ở."

"Không cần, em bảo Điền Châu dẫn mẹ đến khách sạn." Vương Nhất Bác ôm chặt người trong lòng, "Cuối tuần em chỉ muốn anh được nghỉ ngơi."

"Đây là đang khách khí với anh?" Tiêu Chiến chỉ vào vết hôn trên ngực mình, "Sao vừa rồi không thấy em khách khí?"

Vương Nhất Bác kéo tay anh hôn: "Em khách khí rồi, lần trước anh nói không được hôn lên cổ, em đã đặc biệt di chuyển xuống dưới rồi đấy."

"Cảm ơn e nhé! Cổ áo mà không dựng lên thì cũng không che đi được!"

"Em sai rồi, lần sau em sẽ chú ý thấp hơn một chút."

Cậu ngậm vành tai Tiêu Chiến, bàn tay không thành thật trượt xuống điểm hồng trên ngực anh, Tiêu Chiến cười gạt ra, ngồi dậy nói: "Anh nói thật đấy! Dì ở thoải mái một chút, tâm trạng tốt, nói không chừng cũng dễ tiếp nhận một chút."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt ấy đang phản chiếu bóng hình của cậu, dưới nghiêm túc còn ẩn giấu bất an. Trái tim một mảng xót xa, cậu ôm Tiêu Chiến vào lòng, vuốt ve an ủi: "Biết rồi, đều nghe anh hết."

Có lẽ phải để cho anh ấy làm chút gì đó, thì anh ấy mới cảm thấy yên tâm.

Hai người quyết định, ngày mai sẽ về Gia Viên Trung Hải một chuyến, xem trong nhà có thiếu gì không, rồi qua trung tâm thương mại mua điện thoại cho Vương Nhất Bác.

Một đêm triền miên, thứ bảy ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, hai người ăn xong bữa trưa rồi mới đủng đỉnh ra ngoài.

Một lần nữa bước vào Gia Viên Trung Hải, tâm cảnh rõ ràng đã không còn như trước. Bảo vệ mặc dù lâu rồi không gặp Tiêu Chiến, nhưng vẫn nhận ra anh, nhiệt tình chào hỏi. Nói buổi sáng có khách đến tìm, báo rõ tên và số nhà Tiêu Chiến, quản lý dẫn người lên nhà một chuyến, nhưng thấy Tiêu Chiến không ở nhà, người hình như cũng đã đi rồi.

Ai tìm anh? Tiêu Chiến không nghĩ ra, nhưng Vương Nhất Bác thì lại đang âm thầm oán thán, sẽ không phải là bạn trai hay bạn gái cũ gì đó chứ?

Cậu căn bản chưa từng thích ai, cũng chưa bao giờ hỏi qua tình sử của Tiêu Chiến, mặc dù Từ Đóa chỉ là một sự hiểu nhầm, nhưng liệu có còn những người khác nữa? Bảo bảo nhà cậu tốt như vậy, lại lớn hơn cậu mấy tuổi, nếu nói từng hẹn hò cũng là chuyện hết sức bình thường.

Vương Nhất Bác thề, không phải là cậu để ý đến quá khứ của Tiêu Chiến, nhưng cảm giác ghen tuông cứ xông lên đầu, rồi lại xộc thẳng vào tim, muốn lơ cũng không lơ được.

Vương Nhất Bác giống như bị ngâm trong hũ dấm chua, tính chiếm hữu bộc phát, lúc đợi thang máy lên nhà Tiêu Chiến, cậu chẳng hề e ngại nắm lấy tay anh.

"Hả? Không sợ người khác nhìn thấy à?" Lời thì nói vậy, nhưng trong mắt ngập tràn ý cười, dung túng để cậu nắm tay.

"Thấy thì đã làm sao?" Cậu nắm chặt hơn, "Anh là của em."

Đợi đi đến trước cửa nhà, Tiêu Chiến còn chưa ấn xong mật mã, cậu đã không kiềm chế nổi, ghé đến hôn anh.

"Cạch."

Cửa thoát hiểm phía cuối hành lang mở ra rồi lại đóng vào, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt khiến Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều như muốn hóa đá.

Đặng Vân Phượng như bị sét đánh, trợn mắt há mồm trân trối nhìn họ.

Tiêu Chiến hồi lại thần, mặt vừa nóng vừa đỏ, anh muốn rút tay lại nhưng Vương Nhất Bác không cho, tay cậu giống như một cái kìm sắt, làm thế nào cũng không thoát ra được.

Giọng người phụ nữ run rẩy: "Hai đứa...vừa làm gì vậy?"

Sự tình đã đến nước này, cũng không cần coi trọng tiết tấu nữa. Vương Nhất Bác bước đến, nhìn thẳng vào mắt Đặng Vân Phượng: "Mẹ, con muốn ở cạnh Tiêu Chiến."

"Cái gì...gọi là ở cạnh?"

"Con biết mẹ hiểu, chính là như mẹ nhìn thấy, cả đời này, con chỉ muốn được ở cùng Tiêu Chiến."

Đặng Vân Phượng cuối cùng cũng sụp đổ: "Con, con điên rồi?! Cậu ấy là đàn ông! Con muốn làm đồng tính luyến ái sao! Cả đời này cũng không ngẩng đầu lên được!"

"Con biết anh ấy là đàn ông, đồng tính luyến ái thì đồng tính luyến ái." Vương Nhất Bác quyết không nhân nhượng, "Chỉ cần là Tiêu Chiến, ngẩng hay không ngẩng đầu con cũng chẳng quan tâm."

Mắt thấy con trai như vậy, không biết là đã bị chuốc cho bao nhiêu bùa mê thuốc lú, Đặng Vân Phượng tức đến run tay, chỉ thẳng vào mặt Tiêu Chiến, ánh mắt giống như hàn thiếc sắc bén, hận không thể đem anh thiên đao vạn quả: "Chẳng trách, chẳng trách, bây giờ thì tôi hiểu rồi, chẳng trách lần trước cậu lại ân cần với tôi như vậy, là cậu lừa con trai tôi, dụ dỗ nó vứt bỏ mẹ ruột, đồ không biết xấu hổ! Hạ tiện!"

"Mẹ không được nói anh ấy! Ai cũng không được nói anh ấy! Nếu có người không biết xấu hổ, thì người đó chính là con! Là con trai mẹ hạ tiện!"

Vương Nhất Bác chắn ở trước mặt Tiêu Chiến, cả người dựng thẳng gai nhọn, cổ nổi chằng chịt gân xanh, giống như một con ác thú có thể phát động công kích bất cứ lúc nào. Đặng Vân Phương chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của con trai, thằng bé rất ngoan, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm trái ý bà. Đại não nhất thời quá tải, môi giật giật vài cái, không thốt nổi nên lời.

Tiêu Chiến kéo tay người thanh niên, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nhất Bác...đừng như vậy."

Vương Nhất Bác đỏ mắt, quay sang nắm tay Tiêu Chiến, cúi đầu nói: "Xin lỗi, xin lỗi, em thay mặt mẹ xin lỗi anh."

Hình ảnh quá chói mắt, lời nói quá chói mắt, Đặng Vân Phượng suýt thì ngất xỉu, đỡ tường lảo đảo đẩy cửa thoát hiểm, bóng người rất nhanh biến mất bên trong cầu thang.

"Anh không sao." Tiêu Chiến lòng như lửa đốt, "Em mau đuổi theo dì đi."

Vương Nhất Bác nắm chặt vai anh: "Anh vào nhà nghỉ ngơi, mẹ cứ giao cho em, đừng lo lắng, được không?"

Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, Vương Nhất Bác lo lắng nhìn anh thêm mấy cái rồi mới quyến luyến rời đi.

Tận cho đến khi mặt trời lặn, Tiêu Chiến vẫn ngơ ngẩn ngồi trên sofa, tay cầm điện thoại, chờ đợi tin nhắn của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác bảo anh đừng lo lắng, nhưng anh sao có thể không lo lắng cho được? Cậu ấy có đuổi kịp mẹ không? Người có bị làm sao không? Sao còn chưa báo bình an cho anh?

Cho đến khi sắc trời tối hẳn, anh mới đột nhiên nhớ ra, điện thoại của Vương Nhất Bác hỏng rồi, căn bản không thể liên lạc.

Tiêu Chiến ảo não với chính trí nhớ của mình, lúc này người giúp được anh chỉ có Điền Châu. Anh lập tức gọi điện, Điền Châu không có ở cùng mẹ con Vương Nhất Bác, mà đang cùng Điền Ngọc ở quán chốt sổ cuối ngày.

"Ôi, anh Chiến!" Điền Châu nghe Tiêu Chiến nói xong tình hình, cũng giật mình thảng thốt, "Tối qua dì nói săn được vé giá rẻ, chuyển sang đi máy bay, nhưng dì không gọi được cho Nhất Bác, em cũng không gọi được, chỉ có thể để lại tin nhắn wechat. Trưa nay em đón dì đến khách sạn, nhưng buổi chiều có việc phải đi, dì nói cứ để kệ dì, em không nghĩ dì ấy lại đến chỗ anh! Sớm biết như vậy em đã gọi điện cho anh rồi..."

Thì ra là vậy, mẹ Vương không tìm được con trai, cũng không có phương thức liên lạc của Tiêu Chiến, nhưng bà nhớ địa chỉ lần trước, cho nên mới thử đi qua, không ngờ lại vừa hay đụng phải.

Tất cả đều là trời xui đất khiến, sao điện thoại của Vương Nhất Bác lại hỏng vào đúng lúc này.

Thấy Tiêu Chiến thực sự sốt ruột, Điền Châu nói khách sạn ở ngay bên cạnh khu công nghiệp Thần Hi, bây giờ cô sẽ đến đó ngay.

Lại đợi thêm một lúc nữa, đã sắp 8h, Điền Châu cuối cùng cũng gọi điện đến.

"Alo!?"

"Bảo bảo, là em." Đầu bên kia điện thoại là Vương Nhất Bác, giọng cậu hình như có chút mệt mỏi.

Trái tim Tiêu Chiến như muốn thắt lại: "Em, em sao thế? Dì thế nào rồi?"

"Không sao, đều không sao, anh thì sao? Vẫn ở Gia Viên Trung Hải à? Đã ăn cơm chưa?"

Một câu "Ăn cơm" khiến cho Tiêu Chiến hoàn toàn sụp đổ, nước mắt lã chã rơi xuống. Anh cắn chặt môi, cố giữ cho giọng mình bình ổn: "Ăn rồi."

"Aizzz, anh lại gạt em, khẳng định là vẫn chưa ăn...Bảo bảo, xuống lầu ăn chút gì đi, rồi gọi ba mẹ hoặc cô anh qua đón, về sớm nghỉ ngơi."

Nghe ý này là Vương Nhất Bác hôm nay sẽ không đến nữa, Tiêu Chiến hiểu: "Anh tự ngồi tàu điện ngầm được mà, không cần họ đón."

"Chí ít thì cũng bắt taxi, đừng tự đi tàu điện ngầm."

"Anh là đàn ông, sao không thể đi tàu điện ngầm."

"...Em cứ cảm thấy, anh không có em bên cạnh thì không ổn." Vương Nhất Bác mỉm cười chua chát, "Là em tự luyến quá rồi."

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến bĩu môi, anh rất muốn nói "không có em chính là không ổn", nhưng với tình huống trước mắt, anh không thể để cậu phân tâm, "Anh sẽ tự chăm sóc tốt bản thân."

Đầu bên kia điện thoại có tiếng thúc giục, anh nghe ra là của Điền Châu, "Nhanh lên, dì sắp nghi rồi."

"Em có thể, sẽ phải ở bên cạnh mẹ vài ngày." Vương Nhất Bác thở dài, "Bảo bảo, đợi em nhé, có cơ hội em nhất định sẽ đến tìm anh."

"Ừm, anh đợi em." Tiêu Chiến lau nước mắt, mỉm cười đáp ứng.

Anh chưa bao giờ sợ đợi, mẹ Vương cũng được, du học cũng được, bởi vì chờ đợi có nghĩa là còn hi vọng.

Tiêu Chiến chỉ sợ có một ngày, Vương Nhất Bác không để cho anh đợi nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx