Kiếp thứ ba (kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác theo như lời đã hứa nếu Tiêu Chiến thắng sẽ cho y một món quà hắn từ trong phòng lấy ra một thanh kiếm tặng cho y

"Tặng cho con đó"

Tiêu Chiến ngạc nhiên không ngờ quà mà sư tôn hứa tặng mình lại là một thanh kiếm.
"Sao lại tặng kiếm cho con chứ?"

"Không có gì. Chỉ là muốn tặng con thôi nó gọi là Noãn Tâm kiếm, sau này nó sẽ là kiếm tâm của ngươi nếu như tâm ngươi không tịnh thì Noãn Tâm kiếm sẽ là vật diệt ngươi có biết không?"

"Biết rồi mà, tâm con sao lại không tịnh chứ ha ha"

"Được rồi mấy ngày tới ngươi phải ở đây với Tiểu Thanh rồi, ta và Vãn Miên cùng Phương tông sư của ngươi phải đi lên núi Phàm sơn để trừ ma tộc"

Tiêu Chiến đang vui vì được tặng quà thì nghe hắn sẽ đi cùng Vãn Miên thì lại càng không vui liền tỏ ý muốn đi theo.

"Sư tôn cho con đi cùng người có được không con không muốn ở đây đâu, sư tôn..."

Mặt hắn trầm ngâm một chút cuối cùng vẫn thốt ra hai từ "Không được" Rồi xoay người rời đi bỏ lại y một mình.

Ba ngày sau.

Phương tông sư và Vãn Miên trên người đầy vết thương dìu Vương Nhất Bác đến chân núi Thanh Sơn thì kiệt sức mà ngã xuống, cũng mai các đệ tử gần đó nhìn thấy mà phụ giúp đưa người về, Tiểu Thanh thấy Vương Nhất Bác bị thương liền chạy đến chỗ Tiêu Chiến nói với y.

Tiêu Chiến biết tin sư tôn của mình bị thương liền nhanh chóng đến Tông môn.

Đến nơi,ngay tại tông môn các vị tông sư đứng ở ngoài cửa vẻ mặt không mấy tốt, Tiêu Chiến cảm thấy lo lắng liền chạy đến hỏi Phương tông sư

"Sư thúc, sư tôn của con sao rồi?"

Phương tông sư nhìn y chỉ biết lắc đầu
Tiêu Chiến không cam lòng bắt lấy vả vai hắn điên cuồng hỏi.

"Sư tôn của ta sao rồi, người mau nói đi, nói đi"

"Ta...ta"

"Nói đi người nói đi ta xin người nói đi mà hức... hức... ta xin người mà"

"Nhất Bác đệ ý bị trúng kịch độc của ma tộc bây giờ tình trạng rất nguy kịch"

"Có cách chữa mà đúng không?"

"Có"

Y nghe có thể trị liền vui vẻ hỏi hắn

"Trị như thế nào sư thúc có biết không?"

"Cần phải có một người sinh vào tháng mười, lấy rễ của Vong Ưu Hoa nấu làm thuốc dẫn uống nó, độc Vong Ưu Hoa khi hòa vào máu của người đó có thể áp chế được độc của ma tộc như vậy thì Nhất Bác có thể được cứu"

"Vậy thì làm thôi"

Phương tông sư thoáng trầm lại

"Không được không có người sinh vào tháng mười hơn nữa nếu uống Vong Ưu Hoa đồng nghĩa với việc phải chết mạng đổi mạng chuyện này không thể được"

Tiêu Chiến phốt chốc lại phì cười, không sao không cần phải sợ người sinh vào tháng mười là y đây này không cần phải tìm càng không cần phải sợ, vì hắn cho dù phải dùng mạng để đổi y cũng cam tâm.

"Người không cần lo, ta sinh vào tháng mười cứ để ta làm thuốc dẫn"

Phương tông sư liền lên tiếng ngằn cảng

"Không được, nếu như Nhất Bác biết sẽ nổi giận, cứ để ta tìm cách"

"Không sao chỉ cần người không nói là được thôi sau khi cứu được sư tôn ta sẽ trở về nơi thuộc về ta mà bình thản chết đi, người cứ nói với sư tôn là ta muốn về nhà là được rồi"

Phương tông sư vẫn không thể chấp nhận, gì chứ đây là mạng người đó sao có thể tùy tiện quyết định được với lại hắn không nỡ để Tiêu Chiến làm thuốc dẫn đứa này lanh lợi như vậy hắn không muốn y phải chết nhưng hắn cũng không muốn sư đệ mình phải chết thật là khó xử.

Năm ngày sau.

Vương Nhất Bác bị ánh nắng chói chang làm cho tỉnh dậy khẽ quay sang bên cạnh lại nhìn thấy Vãn Miên đang ngủ gật bên cạnh, hắn khẽ nhút nhít người liền làm cho Vãn Miên thức giấc.

"A Nhất Bác huynh tỉnh rồi, ta vui quá cuối cùng huynh cũng tỉnh"

Vương Nhất Bác xoa xoa thái dương nhẹ giọng hỏi Vãn Miên.

"Ta ngủ bao lâu rồi, còn nữa là đệ cứu ta sao?"

"Huynh đã ngủ tận năm ngày đó, chính ta là người đã cứu huynh, huynh có biết không ta lo lắm đó ta rất sợ sợ huynh mãi mãi không tỉnh lại"

"Ừm chẳng phải ta đã tỉnh rồi sao, à phải rồi Tiêu Chiến đâu sao ta không thấy nó"

"Tiêu Chiến cấu kết ma tộc muốn hại huynh bị mọi người phát hiện được nên đã lén lúc tẩu thoát rồi ta cũng không biết y bây giờ ở đâu"

Vương Nhất Bác thoáng sững sốt, có phải hắn nghe lầm không, Tiêu Chiến làm sao có thể lại cấu kết với ma tộc y theo hắn lâu như vậy rồi nào có điểm nào đáng ngờ sao bây giờ lại như vậy nhưng Vãn Miên chắc chắn sẽ không lừa hắn không lẽ y thật sự cấu kết ma tộc.

"Lời đệ nói là thật sao?"

"Ta sao lại lừa huynh chứ Nhất Bác, lời ta nói đều là thật đó nếu không huynh tìm hết Thanh thử xem có thấy bóng dáng của y không"

"Cấu kết ma tộc nhất định ta sẽ không tha cho y"

"Phải đó năng của y không phải huynh không biết nếu như y tiếp tay cho ma tộc chỉ sợ... chỉ sợ thiên hạ đại loạn bá tánh không có một ngày yên thân"

Lời Vãn Miên nói câu nào cũng đều đã động đến tâm can hắn, Vương Nhất Bác yêu thiên hạ như vậy luôn làm hết trọng trách tiêu diệt ma tộc để bá tánh có cuộc sống bình yên nếu như ai dám đứng về phía ma tộc hắn nhất quyết không tha.
Vương Nhất Bác đứng dậy rời đi, hắn nhất định phải tìm được y để hỏi cho rõ.

Thấy bóng lưng của Vương Nhất Bác tức giận đi tìm Tiêu Chiến trên miệng Vãn Miên liền nở một nụ cười độc ác.

"Hắc hắc Tiêu Chiến a Tiêu Chiến muốn cướp người của ta sao? Được lắm ngươi hy sinh thân mình để cứu hắn ta lại muốn hắn trực tiếp giết chết ngươi, bị người mình yêu giết chết chắc chắn ngươi sẽ phải rất đau khổ đi, ta lại càng thích sư đồ ngươi hiểu lầm nhau hắc hắc"

Thật ra người khiến Vương Nhất Bác trúng độc không ai khác chính là Vãn Miên hắn chính là cốc chủ của ma tộc nhưng không ai phát hiện cả bởi vì vẻ ngoài hiền lành vô số tội của hắn.

Một ngày sau ma tộc và phái Thanh Sơn đại chiến, hai bên đánh đánh chém chém cả ngày trời vẫn không có gì thay đổi trong phút chốc Vương Nhất Bác cơ hồ thấy bóng dáng của y ở phía Vô Nhan cốc.

"Tại sao y lại ở đây, không lẽ y thật sự là người của ma tộc."

Tại Vô Nhan cốc Vãn Miên từng bước từng bước tiến đến gần y, bây giờ cơ thể của y đã rất suy yếu công lực đã giảm phân nửa nếu như giao chiến với Vãn Miên y vẫn thắng nhưng lại sẽ không chống đỡ được bao lâu chất độc đã dần thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng của y rồi.

Vãn Miên lộ ra bộ mặt hung ác ép sát vào y

"Tiêu Chiến không ngờ ngươi vẫn còn sức lực chống đỡ được đến bây giờ quả thật không thể coi thường đi"

Y lạnh nhạt hỏi Vãn Miên
"Ngươi là muốn gì?"

"Muốn gì sao? Ta muốn gì ngươi còn không biết sao ta muốn giết ngươi, giết tất cả những người ở đây kể cả Vương Nhất Bác hắc hắc" Vừa nói vừa cười lớn

"Ngươi là cốc chủ của ma giáo?"

"Phải nhưng bây giờ ngươi biết đã quá muộn rồi"

"Quá muộn?" Y còn chưa kịp suy nghĩ thì...

"Á...phụt..." Vãn Miên tự chưỡng vào người mình phun ra một ngụm máu, Vương Nhất Bác không biết từ đâu xấu hiện chạy đến đỡ lấy Vãn Miên ánh mắt hung tợn liếc nhìn y.

Vãn Miên thừa cơ hội giả vờ yếu ớt thì thào với hắn.
"Nhất Bác...a... Nhất Bác... Tiêu Chiến...y muốn giết ta... ưm...y là muốn diệt Thanh Sơn" Nói xong thì liền ngất đi.

Vương Nhất Bác tức giận chất vấn y.

"Ngươi, Tiêu Chiến là ngươi sao"

Y vội vã giải thích.

"Không có, sư tôn ta không có là Vãn Miên hắn là cốc chủ của ma tộc hắn..." Muốn diệt Thanh Sơn

Còn chưa kịp nói hết Vương Nhất Bác đã cho y một chưởng

"Tới đường này mà ngươi còn không biết hối cải, ngươi muốn diệt Thanh Sơn sao? Đúng là nghiệt đồ"

"Không có sư tôn, người phải tin ta ta thật sự không có mà là Vãn..."

Hắn lại đánh về phía y, lực đánh quá lớn làm y bị văng vào sườn núi "Phốc" phun ra một ngụm máu Vương Nhất Bác vẫn chưa dừng lại liên tiếp đánh về phía y, Tiêu Chiến cố gắng nghiên người né tránh.

"Sư tôn con thật sự không phải người của ma tộc xin người tin con"

"Tin ngươi dựa vào đâu chính ngươi là người muốn giết ta không phải sao là ngươi hạ độc ta nếu không phải Vãn Miên cứu, ta đã sớm chết dưới tay nghiệt đồ là ngươi rồi"

Lần này là đến phiên y ngơ ngác, hắn mới nói cái gì là Vãn Miên cứu hắn y là người hại hắn sao? Nực cười không phải hắn không cho y theo sao? Y làm gì có cơ hội mà hại hắn chứ bên cạnh hắn bảo nhiu năm vậy mà bây giờ vì một lời của Vãn Miên hắn liền muốn giết y sao.

Tiêu Chiến đau đớn nhìn Vương Nhất Bác đang từng bước, từng bước tiến về phía y, hắn niệm thần chú Noãn Tâm kiếm trong tay y phút chốc bay về bên hắn, hắn cầm Noãn Tâm kiếm chỉ về phía y.

"Tiêu Chiến ta thật sự quá thất về ngươi, ủng công ta thu dưỡng ngươi cuối cùng ngươi trả lại cho ta như vầy sao? Tiêu Chiến tới bước đường này ta không thể tha cho ngươi được."

Tiêu Chiến đứng dậy nhìn kỹ cái người mà mình đã yêu sâu đậm run rẩy hỏi hắn.

"Sư tôn... người đây là muốn giết con sao?"

Vương Nhất Bác mặt không biến sắc trả lời y.

"Tâm ngươi đã loạn nếu không giết ngươi chỉ số gây họa cho nhân gian"

Tiêu Chiến bỗng nhiên cười thật lớn cười đến tê tâm phế liệt, từng bước, từng bước đi về hướng Noãn Tâm kiếm tay trái bất giác đưa vào lòng ngực như muốn lấy gì đó.

"Ha ha ha ha ha..."

Vương Nhất Bác tưởng y muốn dùng ám khí liền trực tiếp đâm vào người y "Hực..."

Tiêu Chiến bị y đâm một nhát nhưng vẫn không có gì gọi là đau đớn vẫn như cũ tay vẫn tìm kiếm thứ gì trong lòng ngực, một lát sau lấy ra một miếng ngọc bội từng bước đi đến bên hắn mặc kệ thanh kiếm đang từ từ xuyên qua lòng ngực y vẫn thấy không đau, tâm y đã chết rồi thì đau lắm sao?

Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn y cứ thế dần dần đi về phía hắn, hắn như chết lặng mà không biết nên phản ứng ra sau, y đi đến đặt ngọc bội trên tay hắn còn nói với hắn một câu.

"Vương Nhất Bác ta yêu ngươi"

Rồi cứ thế ngã xuống chìm vào giấc mộng ngàn thu.

Hắn cứ thế nhìn y chết đi tay vẫn cầm ngọc bội nhưng vẫn không phản ứng từ đằng sau Phương tông sư vội vàng chạy đến thì nhìn thấy cảnh tượng này liền hốt hoảng chạy đến đỡ y muốn cứu y nhưng đã muộn.

"Vương Nhất Bác ngươi đã làm gì Tiêu Chiến hả, tại sao ngươi lại đối xử như thế với y ngươi có, có biết Tiêu Chiến vì cứu ngươi lấy máu mình làm thuốc dẫn để trị độc cho ngươi không? Vương Nhất Bác ngươi có là người không?"

Hắn như chết lặng mà hỏi lại Phương tông sư.

"Huynh nói cái gì? Không phải Vãn Miên cứu ta sao?"

Nghe hắn nói thì y lại cười lớn

"Ha ha Vương Nhất Bác ngươi ngốc sao mà không biết độc của ma tộc vốn không có thuốc giải, chỉ có thể mạng đổi mạng dùng Vong Ưu Hoa hoà vào máu trong cơ thể của người sinh tháng mười mới có thể giải được độc, ngươi xem Vãn Miên hắn cứu người bằng cách nào?"

Vãn Miên nghe xong liền bay tới một kiếm giết chết Phương tông sư khiến y không có cơ hội trở tay rồi quay sang Vương Nhất Bác cười xảo quyệt.

"Hắc hắc y nói nhiều quá ta cảm thấy nhức đầu thôi thì để y mãi mãi im lặng vậy"

"Vãn Miên ngươi là ai?"

"Là ai? Không phải Tiêu Chiến đã nói cho ngươi biết rồi sao? Ta là cốc chủ ma tộc hắc hắc chỉ trách là ngươi quá ngu muội không thể trách người khác được"

"Ngươi"

"Hôm nay trên dưới Thanh Sơn tất cả đều phải chết" Nói rồi ánh mắt hung tợn liên tiếp dùng ám khí phi về phía hắn, miệng còn không ngừng khiêu khích.

"Ây da Tiêu Chiến vậy mà yêu ngươi như vậy dùng mạng mình để đổi mạng ngươi nha, y đúng là ngốc mà yêu phải kẻ vô tình như ngươi hắc hắc"

"Ngươi im miệng"

Vương Nhất Bác bị lời lẽ công kích của Vãn Miên làm cho mất phương hướng mà bị hắn một kiếm đâm sâu vào ngực.

"Sao nào bị người mình tin tưởng đâm cho một nhát có phải rất đau không, y cũng bị ngươi đâm như vậy đó có lẽ rất đau đi, đau đến chết vẫn yêu ngươi thật không hiểu nổi quả là lũ ngu ngốc hắc hắc"

Trước lúc mất hết ý thức hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng y đau khổ quay người về phía hắn rồi biến mất trong hư vô.

Tiêu Chiến là ta phụ ngươi
Kiếp này đã phụ kiếp sau xin trả.

Nhưng có lẽ khi hắn tỉnh lại chắc chắn sẽ thật thất vọng kiếp sau mãi mãi không có chỉ có hiện thực...

Hắn vẫn là đế quân y vẫn là thượng tiên mối tình này trải dài ba kiếp đã nên dừng lại? Liệu rằng y có muốn chấp nhận để hắn trả?

Nợ tiền dễ trả, nợ tình liệu có trả được không?

Tình sâu
Tình đậm
Tình tan vỡ.

Ba kiếp luân hồi
Ba kiếp bi.

Tam Sinh Kiếp Đại Nghiệt Duyên

END 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net