Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-  Hình như dạo gần đây năng lực của anh mạnh lên thì phải, anh cũng có chăm chỉ luyện tập gì đâu? Em nói xem sao lại thế nhỉ?

Sau khi ra Quỷ Vực, Tiêu Chiến liền báo bình an cho lão gia tử, đương nhiên không tránh khỏi bị ông mắng một chặp, lão gia tử nói đơn ủy thác đã chất cao như núi rồi, đang đợi anh về giải quyết đấy. Tiêu Chiến vô cùng ủy khuất, nhưng anh không muốn lão gia tử phát hiện ra tiểu quỷ vương nên chỉ có thể yên lặng cam chịu, nói dối mình ra ngoài không may bị heo cạp nên nghỉ ngơi vài ngày.

May được cái việc năng lực của anh tăng lên kéo lại cảm xúc, mấy chú ngữ khó nhằn giờ anh cũng có thể dùng dễ dàng như trở bàn tay, nhưng vẫn không rõ nguyên nhân vì sao.

- Ca ca anh biết chuyện thải âm bổ dương không? Nhất định là vì âm dương chúng ta điều hòa....

Vương Nhất Bác cũng nhận thấy được sự biến hóa gần đây của Tiêu Chiến, năng lượng của anh lúc cao lúc thấp rất không ổn định, có khi mạnh đến nỗi cậu cũng vô thức thấy bất an, nhưng giây sau lại khôi phục bình thường khiến cậu cảm thấy như vừa xuất hiện ảo giác.

Cảm giác vô cùng quái dị, cứ như không giống năng lực tăng lên mà giống như năng lực vốn thuộc về Tiêu Chiến bị áp chế không nổi nữa muốn bạo phát.

Tiêu Mơ Hồ không nghĩ được nhiều vậy, vẫn luôn vì năng lực của mình tăng cao mà vui mừng, nghĩ thầm mình có thể đối phó được mấy con quỷ lợi hại hơn rồi, nói không chừng còn có thể thành một đại tông sư lưu danh thiên cổ, thế nhân ca tụng.

Nói không chừng sau này còn có người khắc tượng của anh ngày ngày nhang khói cúng bái, ngẫm lại đã thấy vui rồi.

- Đã sớm nghe qua song tu trong tiểu thuyết võ hiệp có thể tăng trưởng công lực, không nghĩ tới lại là thật.

Tiêu Chiến nghĩ anh không nên nghi ngờ lời của lão gia tử, ông nói cho đi sẽ được nhận lại, quả nhiên toàn chân lý.

Vương Nhất Bác vốn chỉ trêu trêu ca ca của mình phát, thải âm bổ dương đến quỷ còn không tin chứ nói gì người, không nghĩ tới cậu vẫn đánh giá thấp logic thần kỳ của bảo bối nhà mình, vị lão gia gia chưa gặp mặt kia cũng thú vị vô cùng.

- Gia gia của ca ca đúng là người có học thức uyên thâm...

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt nghiêm túc nói.

- Ca ca, sau này chúng ta có thể mỗi ngày song tu không?

Tiêu Chiến nhìn Điềm Điềm ngoan ngoãn đứng bên cạnh, trong lòng thấy việc song tu đúng là đau quá.

Có lẽ do kinh nghiệm Vương Nhất Bác cho anh toàn là khủng bố quá mức, nhưng trực tiếp từ chối Điềm Điềm đáng yêu thì không tốt lắm, cuối cũng ngẫm nghĩ nửa ngày mới nói nhỏ một câu.

Nghe xong hai mắt Vương Nhất Bác lập tức vụt sáng, cậu vừa mới nghe rất rõ ràng, ca ca nhà mình thẹn thùng nói " Không cần mỗi ngày có được không?"


-----


Đêm đen như mực, ánh trăng âm u lạnh lẽo...

- Độp, độp, độp...

Hành lang trống không truyền tới âm thanh khác lạ

Đại Tráng chùm chăn kín đầu run rẩy co rúm người, người chúi trong chăn toàn thân đều là mồ hôi lạnh, thở cũng không dám thở.

- Kéttttttt.....—

Cửa mở

- Độp, độp, độp....

Âm thanh ngày càng gần, càng ngày càng rõ...

Âm thanh dừng lại...

Đại Tráng bịt kín miệng, nước mắt trào ra, trên tay dùng sức nổi cả gân xanh, hắn có thể cảm nhận được thứ đó đang đứng trước giường nhìn chằm chằm vào mình.

- Độp...độp...độp...

Thanh âm vang lên quanh quẩn trong hành lang

Nó lại đi rồi.

Đại Tráng thò đầu ra thở một hơi. Vài ngày rồi nó đều đến, hắn luôn nghe được tiếng độp độp từ hành lang, thậm chí hắn còn cảm giác được vật đó vào phòng của hắn, chỉ là vẫn chưa làm gì hắn cả.

Hắn biết rõ người kia là Tiểu Hoa... chính là người yêu cũ của hắn...


---


[Ngày hôm sau]

Đại sư ngài nhất định phải cứu tôi, tôi bị thứ không sạch sẽ bám theo.

Trong nhà Đại Tráng có tiền có quyền, hắn sắp bị bức điên rồi, mời rất nhiều tróc quỷ sư có tiếng đến.

Lúc này Lâm Đại Tráng nước mắt nước mũi đầy mặt, thương tâm cầu xin đại sư hỗ trợ.

- Lâm tiên sinh xin hãy nói tình hình cho chúng tôi biết.

Người nói là tróc quỷ sư nhiều tuổi nhất ở đây, tóc đã hơi ngả bạc thoạt nhìn rất có phong phạm của một đại sư.

- Là như thế này, người yêu cũ của tôi mang thai, nhưng cô ta lại thích người khác nên quyết định đi phá thai.  Tôi không đồng ý, do đó hai người bọn tôi liền cãi nhau ngay trên sân thượng, sau đó cô ấy bất cẩn từ trên ban công ngã xuống, một xác hai mệnh.

Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, là do cô ấy tự ngã, sau đó... sau đó tôi luôn nghe thấy tiếng độp độp trong hành lang. Mỗi đêm cô ấy đều sẽ đi qua, tôi trốn trong chăn không dám hé nửa lời, tôi biết cô ấy còn hận tôi nhưng tôi thật sự muốn sống yên bình, xin các ngài hãy xử lí cô ấy giúp tôi.

Lâm Đại Tráng thoạt nhìn có chút không bình thường, hiển nhiên là bị dọa sợ khiếp vía.

- Lâm tiên sinh ngài đúng là đáng thương, không phải lỗi của ngài, hãy bình tĩnh một chút.

Trong giới tróc quỷ Cẩu Diên (Cẩu trong cẩu thả ) cũng là người có chút danh tiếng, mấy tróc quỷ sư thấy hắn đến cũng không dám nhiều lời.

Đương nhiên ngoài cái người tóc quăn quăn "Chưa thấy qua sự đời" nào đó.

- Tại sao cãi nhau phải lên sân thượng? Chỗ cao giọng sẽ lớn à?

Tiêu Chiến sờ sờ mấy sợi tóc quăn của mình, há miệng ngậm lấy kẹo mút Điềm Điềm bóc cho, hạnh phúc đến híp mắt. Ừm quả nhiên kẹo Điềm Điềm bóc cũng ngọt y như ẻm.

- Cẩu lão đang nói chuyện cậu xen vào cái gì?

Một người trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi lên giọng quát lớn.

Mấy người trẻ tuổi bên cạnh chẳng dám hó hé gì, bọn họ đi theo sư phụ xuống núi rèn luyện, làm gì có cơ hội nói chêm vào.

Thần nhân ở địa vị cao bọn họ chỉ có thể ngước nhìn, thấy được người đã là may mắn ba đời rồi, nào dám nói gì, chớ nói chi là đặt ra nghi vấn.

Trời ạ, bọn họ đúng là bái phục tên nhóc kia, ai cho anh lá gan đó? Quỷ có thai oán khí lớn vô cùng, ác quỷ như vậy mà cũng dám ăn nói ngông cuồng thế à??

- Haizz, người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không ra gì, bản lĩnh không lớn lại còn kiêu ngạo, trưởng bối ở đây cũng dám làm càn.

Cẩu lão tiếc hận nói, nhìn cũng có vài phần khí chất trưởng bối

- Nhưng thanh âm độp độp mọi người không thấy kì quái à? Cũng không phải đập bóng mà?

Tiêu Chiến còn chưa ý thức được mình đang khiến người khác bực mình, hé miệng ăn hết miếng bánh Điềm Điềm đút cho, ừm, hạnh phúc!

Nhóm tróc quỷ sư gần đó khiếp sợ run rẩy nhìn cái đứa đang tìm đường chết kia.

- Tiểu tử trẻ tuổi không biết khiêm tốn này từ đâu ra?

- Ừ đứa trẻ trâu này từ chỗ nào tới đấy, trước mặt Cẩu lão cũng dám ăn nói hàm hồ, chắc muốn nổi tiếng điên rồi đi.

- Trẻ tuổi nóng lòng muốn thể hiện bản thân là chuyện tốt, nhưng cũng phải biết điều chút.

Cẩu Diên thấy mọi người tôn kính mình trong lòng cũng đắc ý vài phần, tiểu tử tóc xoăn chưa có  kiến thức xã hội này mà cũng dám chen lời mình??

Tiêu Chiến không rõ mình chỉ giải thích vài câu thôi sao mọi người lại tự nhiên nhằm vào anh, rút kẹo mút ra đút vào miệng Điềm Điềm:

- Ăn giúp anh đã, chốc lát trả lại anh.

Sau đó Tiêu Chiến liền lộ ra nụ cười thương mại quen thuộc.

- Lão gia tử của tôi từng nói bộc lộ tài năng là âm mưu, giấu tài là dương mưu, gặp được người thông minh thì giả vờ đần hơn hắn một chút, gặp được người ngu ấy à, đương nhiên phải thông minh hơn họ rồi.

- Vậy nên... tôi vì sao phải khiêm tốn chứ ~~

Tiêu Chiến cười tiêu sái, vẻ mặt tự tin, thần sắc kiêu ngạo khiến Vương Nhất Bác có chút lạ lẫm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net