Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đại điện tối đen đặt một quan tài cổ xưa, loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ nhỏ vụn bên trong. Thiếu niên áo đỏ bị ném ra từ trong quan tài như miếng vải rách. Đột nhiên toàn bộ quan tài rung lắc kịch liệt.

Từ trong bóng tối dần dần xuất hiện một đôi tay hoàn mỹ như ngọc .

- Ừm~~

Thanh âm rên rỉ thanh thúy của thiếu niên phát ra.

Trong đại điện quỳ đầy xương khô cùng cương thi, dẫn đầu là khung xương trên đầu còn lờ mờ hiện ra ánh sáng xanh.

- Việc kia xử lý thế nào rồi?

Thanh âm trong quan tài lành lạnh nghe không ra vui hay buồn.

Nghe thấy thế khung xương cúi đầu càng thấp:

- Đại nhân, đã gần xong rồi ạ chỉ còn chờ mệnh lệnh của ngài thôi.

Khung xương vừa dứt lời, trong đại điện bỗng chốc xuất hiện một mặt gương lớn, mà hai người trong gương còn đang ăn kẹo mút không ai khác chính là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

- Ha ha nguyên linh à...

Hình ảnh bị vỡ vụn, người trong quan tài chầm chậm ngồi dậy

Nói đúng ra, là một thiếu niên cực kỳ tuổi trẻ.

Thiếu niên thoạt nhìn chỉ khoảng 15-16 tuổi, trong mái tóc đen xám lộ ra một nhúm tóc xanh lam làm thiếu niên thoạt nhìn có chút tà dị, tóc mái rũ xuống che lấy gương mặt non nớt chỉ lộ ra dáng cằm hoàn mỹ.

Mặt thiếu niên trắng bệch trầm lặng, ngay cả đôi môi cũng là màu xám trắng, cả người  nhìn như đã chết rất nhiều năm,

- Chuyện càng ngày càng thú vị rồi.

Thiếu niên sung sướng thốt lời, đôi mắt giấu dưới mái tóc đen không lộ rõ cảm xúc, chỉ thấy đôi môi xám nhẹ cong như đóa hồng trắng kịch độc.


------------


Bên này mấy tróc quỷ sư nghe Tiêu Chiến nói xong đều nghi ngờ tai mình bị điếc, trên đời này lại có kẻ cuồng ngạo thế này.

Cẩu Diên nghe xong Tiêu Chiến nói liền tức đến râu mép trợn ngược. Người này vừa nói gì? Gặp được người thông minh thì khiêm tốn giấu tài, thấy được kẻ ngu thì bộc lộ tài năng?

Tiểu tử này dám ám chỉ hắn ngu nên cậu ta mới không kiêng nể gì à?

Qua nhiều năm rồi, ai thấy hắn cũng phải cung kính gọi một tiếng Cẩu lão, cái tên ngu ngốc không biết trời cao đất dày này đột nhiên từ đâu nhảy ra thế?

- Rốt...rốt...rốt cuộc cái đứa nhà quê này nhảy từ đâu ra đấy, chém gió cũng không thành được bão to như hắn.

- Thanh thiếu niên bây giờ, haizzz, là muốn cho Cẩu lão để ý đến đây mà? Lạt mềm buộc chặt cũng không thể dùng như vậy.

- Anh xem cái đứa bên cạnh còn là vị thành niên kìa, hai người này ban ngày ban mặt liếc mắt đưa tình còn ra thể thống gì nữa.

- Hai người này đúng là không biết xấu hổ.

Tiêu Chiến vốn chỉ muốn trêu tức một chút, ai biết bọn người này lại nói xấu Điềm Điềm. Mặt Tiêu Chiến trầm xuống, trong người như có đồ vật gì tác động đến tâm trí anh khiến máu trong người sôi sục như muốn tuôn trào.

Cảm nhận được sự bất thường của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tiến đến gần anh, trong miệng ngậm kẹo mút ngây thơ nói:

- Ca ca muốn giết hết bọn họ không?

Nghe thấy thế Tiêu Chiến lập tức thanh tỉnh vài phần, xao động trong người cũng tĩnh lặng lại:

- Không được giết người, bạn nhỏ ngoan không có kiểu hơi tí là giết người.

Tiêu Chiến rút kẹo mút trong miệng Vương Nhất Bác ra ngậm lấy, hai người như chỗ không người bắt đầu chơi kéo búa bao.

Những người khác ghét bỏ nhìn hai con người ấu trĩ, móc mỉa vài câu "đồ điên". Có lẽ là cảm thấy hai người này đầu óc có vấn đề nên cũng không so đo nhiều.

- Đại sư tôi phải làm gì bây giờ?

Lâm Đại Tráng không có tâm trạng xem mấy người đấu đá, hắn thầm nghĩ tranh thủ giải thoát khỏi Tiểu Hoa.

- Tôi có mấy lá bùa có thể ẩn khí tức của người sống, chỉ cần đêm nay cậu dán lá bùa lên người sau đó đợi ác quỷ đến liền nín thở chui vào gầm giường, quỷ không tìm được cậu tức khắc rời đi.

Cẩu Diên bình tĩnh lấy mấy lá bùa từ trong ngực ra đưa cho Lâm Đại Tráng.

Mấy người xung quanh ồn ào tâng bốc:

- Không hổ là Cẩu lão, ra tay đúng là hơn người, thậm trí ẩn khí phù trong truyền thuyết cũng có.

- Cũng chỉ có Cẩu lão mới được xưng là đại sư, chúng ta chỉ có thể nhìn mà ước thôi.

- Hazz, người trong nghề chính là người trong nghề, cách giải quyết cũng độc lạ khác người

- Khụ khụ, mọi người nên khiêm nhường một chút, người càng giỏi trách nhiệm càng cao, ta cũng chỉ là góp chút sức thôi.

Cẩu Diên xua tay, bộ dáng rất là khiêm tốn.

Tiếng tán thưởng xung quanh càng lớn, gì mà khiêm tốn quá, rất có phong phạm của đại sư.

- Hệ hệ hệ hệ hệ hệ...

Tiếng cười hệ hệ không hợp cảnh đột nhiên truyền đến.

- Ca ca anh lại thua rồi.

Vương Nhất Bác cười hai mắt híp thành một đường chỉ nhỏ.

- Vương Nhất Bác em còn là người không hả? Tìm cảm giác thành tựu trên người anh vui lắm hả? Anh đánh em đấy.

Tiêu Chiến tức chết rồi, Vương Nhất Bác này chẳng nhường anh gì cả, rõ ràng anh chơi với Hắc Bạch Vô Thường lúc nào cũng thắng mà.

Mấy người trợn mắt bất lực, cuối cùng chỉ có thể cảm thán:

- Haizz, xã hội ngày nay càng ngày càng kém.


-----


Đêm đến,

Lâm Đại Tráng nằm trên giường, trong tay nắm chặt lá bùa ban ngày được đưa cho, mắt đảo vòng. Trong phòng yên tĩnh đến nỗi hắn có thể nghe được cả nhịp tim của mình.

- Bộp Bộp Bộp...

Thanh âm quen thuộc lần nữa quanh quẩn trong hành lang, Lâm Đại Tráng vội vàng dán lá bùa lên người, nhanh chóng chui xuống gầm giường dùng tay bịt miệng, trong lòng mặc niệm không thấy tôi, không thấy tôi, không thấy tôi...

- K-É-T....

Cửa bị cái gì đó đẩy ra, Lâm Đại Tráng sợ hãi nhắm chặt mặt, mất đi thị lực khiến thần kinh con người càng nhạy cảm hơn, không khí lạnh lẽo xung quanh kích thích thần kinh của hắn.

Không biết có phải áo giác không, hắn cảm thấy thanh âm lần này cách hắn gần hơn những lần trước, cứ như đang ở trước mặt hắn.

Thanh âm dừng lại, nhưng không rời đi như những lần khác. Lâm Đại tráng nín thở không nổi nữa, hắn mở bừng mắt ra, gương mặt phóng đại hiện ngay trước mắt.

Hắn nhớ ra rồi.

Lúc hắn đẩy bạn gái xuống là tư thế đập đầu xuống đất, vậy nên lúc bạn gái đến tìm hắn cũng là tư thế đó.

Cuối cùng hắn cũng biết vì sao mấy hôm trước ác quỷ không tìm được hắn rồi.

Không phải không tìm đến hắn, chỉ là con quỷ đó không nhìn thấy hắn mà thôi.

Trách không được hắn nghe thấy không phải tiếng giày cao gót giẫm lên hành lang mà là tiếng bộp bộp của đầu đụng lên mặt đất.

Bộp Bộp Bộp

Gương mặt máu thịt be bét nở nụ cười, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm vào hắn.

Đại Tráng cứng đờ kinh ngạc nhìn cái đầu kia.

Tiếng bộp bộp bộp chậm chạp tiến về phía hắn.

- Hí hí hí tìm được rồi.



=====================================

Ngu dốt công nhiệt tình bằng phá hoại, để nguyên thì thân chủ còn sống, nghe lời 'đại sư' thế là liệm luôn.

Mà nha, sợ ma nha! hic hic hic


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net