Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Thủy Chu bị quỷ kính ăn mòn, ý thức dần dần mơ hồ. Nhưng vào lúc này hắn lại thấy trong bóng tối xuất hiện một gương mặt.

Một gương mặt quen thuộc.

Vẫn là cái dáng vẻ nhu thuận vô tội ban ngày, giờ đây lại khiến người ta hãi hùng đến cùng cực, làn da trắng bệch bệnh trạng, môi đỏ tươi như nhiễm máu.

Chỉ là hắn không nghĩ được nhiều, thiếu niên này là hy vọng sống sót duy nhất, hắn dùng sức đưa tay về phía thiếu niên cầu cứu.

Lưỡi của hắn đã bị quỷ gặm không cách nào nói thành lời, chỉ có thể kêu to ư... ư...

Sau đó, hắn liền thấy được thiếu niên nở nụ cười, tựa giễu cợt lại tựa như khinh thường.

Càng nhiều hơn là lạnh lẽo thâm trầm.

Thiếu niên đứng ở đó, theo dõi hắn như đang thưởng thức cảnh máu me tuyệt vời này.

Ở góc nhìn của thượng đế...

Ôn Thủy Chu nhìn thiếu niên, đột nhiên như ngộ ra điều gì đó, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng...

Phù chú của hắn không phải là không hấp dẫn quỷ kính

Chỉ là...

Chỉ là...

Vật hung hơn rất nhiều...

Vẫn luôn ở trong phòng của Tiêu Chiến...

Sau đó hắn cảm nhận được cổ của mình bị quỷ kính cắn đứt, thanh âm rắc rắc rắc là ấn tượng cuối cùng hắn cảm nhận được...

Mắt Ôn Thủy Chu trợn trừng...

Chết không nhắm mắt...

Thiếu niên mặt không cảm xúc nhìn máu tươi trên đất cùng một đống xương cốt không da không thịt, nhíu nhíu mày nói:

- Xấu quá...

Quay người nhìn lá bùa dán trước cửa, vừa định đưa tay kéo xuống nhưng lại như nghĩ đến cái gì đó, cậu thu tay lại.

Vặn tay nắm cửa nhẹ chân nhẹ tay tiến vào, thấy nam nhân đang ngủ say trên giường, mái tóc mềm mại che nửa khuôn mặt, thiếu niên sốc chăn lên trườn vào, tìm đến hơi ấm quen thuộc,

Tiêu Chiến đang chìm sâu trong giấc ngủ đột nhiên cảm thấy một luồng hơi mát lạnh, nhíu nhíu mũi nhỏ đáng yêu, vô thức ôm lấy thứ mát lạnh bên cạnh vào trong ngực, lầm bầm:
- Đại Chùy, người em lạnh quá, ôm chặt ca ca.

Ngữ khí như ca ca nhà bên làm Vương Nhất Bác buồn cười, hai tay ôm lấy eo Tiêu Chiến.

Nghĩ thầm, đúng là ấm thật...


Ngày hôm sau, Tiêu Chiến bị một tiếng thét chói tai gọi tỉnh, khó được một buổi sáng tinh thần anh sảng khoái, ngược lại bạn nhỏ bên cạnh bị đánh thức có vẻ không vui, đầu tóc lộn xộn, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, cậu tiện tay mặc vào cái áo sơ mi trắng, trên mặt viết đầy chữ "Em không muốn dậy, em rất tức giận!"

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ này của bạn nhỏ, nhích qua đó vuốt vuốt tóc cậu, sau đó mở cửa ra, cuối cùng anh biết tiếng thét từ đâu phát ra rồi.

Ôn Thủy Chu chết rồi!

Nói đúng hơn là bị ăn tươi nuốt sống.

Ăn tươi theo nghĩa đen.

Thân thể gầy gò bị gặm chỉ còn lại khung xương, trên xương vẫn còn dính máu, hung thủ còn giống như muốn điêu khắc ra một tác phẩm nghệ thuật, gặm cực kì sạch sẽ, ngay cả vụn thịt cũng không còn.

Tiêu Chiến nhìn bộ dạng bị dọa sợ đến hồn lìa khỏi xác của vợ chồng họ Ngụy, cảm thấy mọi việc có chút vượt qua khỏi tầm kiểm soát rồi, quỷ kính không phải thích hóa thành bộ dáng người soi gương thích nhất rồi hút đi linh hồn của họ sao?

Sao quỷ kính này lại khác thế này, thích ăn thịt người, nhìn đống xương bị gặm sạch sẽ trên đất, Tiêu Chiến nghĩ con quỷ này cũng có cá tính độc dị quá đi!

Đang suy nghĩ thì thấy bạn nhỏ nào đó đội một cái mũ len đi ra, Tiêu Chiến không hề suy nghĩ liền bịt kín mắt cậu. Động tác nhanh, chuẩn, gọn lẹ, khiến Tiêu Chiến cũng phải cảm khái động tác này của anh đúng là quen tay hay việc mà.

Chỉ là vẫn chậm một bước, bạn nhỏ đã thấy được rồi, cậu ôm lấy eo Tiêu Chiến, vẻ mặt sợ hãi, đến thanh âm cũng run rẩy:

- Chiến ca, kia là?

Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ, buông tay ra:

- Là vị Thủy Chu đạo trưởng kia bị quỷ ăn thịt rồi. Nhưng sao lại chết ở trước phòng chúng ta chứ?

Nhìn thoáng quanh bốn phía, phát hiện trên cửa dán một tấm bùa, tiện tay xé xuống, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc:

- Ồ? Đây là triệu hoán phù? Bùa này dán lên sẽ hấp dẫn con hung quỷ lợi hại nhất trong mười thước trở lại?

Tiêu Chiến không thể tin được, nói tiếp:

- Do đó, đạo trưởng này là muốn dẫn quỷ kính đến chỗ mình?

- Không nghĩ tới vị đạo trưởng này bề ngoài có vẻ một thân chính khí, sau lưng thế mà lại làm ra loại việc bẩn thỉu thế này? Tiểu sư phụ, cậu không nên tức giận.

Lâm Thục Phân đã không còn sợ như lúc đầu nữa, thấy Tiêu Chiến có vẻ rất đau lòng, nghĩ thầm đệ đệ này tuổi cùng không lớn, sợ là chưa có trải qua nhân tâm hiểm ác, mình vẫn nên an ủi cậu ấy một chút.

Tiêu Chiến giờ mới kịp phản ứng lại:

- À? Tôi không tức giận, chỉ là tôi nghĩ tới gia gia tôi từng nói người quá mức ưu tú sẽ bị người ta đố kị, có lẽ đạo trưởng đố kị với tôi đi, thật là đáng thương.

Nói xong còn bày ra vẻ mặt tiếc hận.

Lâm Thúc Phân cảm thấy mình mãi vẫn không hiểu được logic của Tiêu Chiến, nàng ngây người sửng sốt cả buổi cũng không thốt ra được câu nào, cuối cùng chỉ có thể nói:

- Gia gia của cậu giỏi thật!

Nghe thấy người khác khen gia gia của mình Tiêu Chiến càng vui hơn, mắt lóe sáng, lợi dụng ưu thế chiều cao cúi đầu đánh giá Lâm Thục Phân.

- Vậy nên, bây giờ hai người có thể nói cho tôi biết vì sao lại thấy cùng một khuôn mặt chưa?

- À?

Lâm Thục Phân hiển nhiên cũng không ngờ tới đột nhiên Tiêu Chiến lại chuyển đề tài đến vấn đề này, còn chuyển rất đột ngột.

- Giờ còn không nói? Các người thật sự không muốn sống nữa hả?

Trên mặt Tiêu Chiến đang cười, chỉ là ngữ khí thêm vài phần cường thế, đó là tự tin bẩm sinh.

Lâm Thục Phân có vẻ không dám nhìn thẳng ánh mắt mãnh liệt của anh, nhìn thoáng qua Ngụy Sở Thâm, thở dài một hơi, rốt cuộc cũng vẫn không giấu được sao?

- Tôi với A Phượng là một đôi bạn thân, có lần tôi đến nhà cô ấy chơi, phát hiện cô ấy có một anh trai song sinh, tôi vừa nhìn đã yêu anh ấy rồi, tiểu sư phụ anh cũng thấy đó, tôi lớn lên  cũng được coi là có chút sắc, nên là hai người chúng tôi đã bắt đầu mối quan hệ yêu đương.

Sau đó người nhà của anh ấy không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, khi đó tôi đã mang thai con của anh, bị buộc đến bước đường cùng thì Sở Thâm xuất hiện, anh ta nói anh ta không quan tâm đến quá khứ của tôi, nguyện ý cùng tôi nuôi đứa bé khôn lớn.

- Nhưng, nhưng mà về sau tôi mới phát hiện.

Ánh mắt Lâm Thục Phân hiện ra một tia ác độc, giọng cũng lạc đi.

- Tôi mới phát hiện ra Ngụy Sở Thâm căn bản không yêu tôi, người anh ta yêu là A Phượng, nhưng A Phượng lại thích chính người anh trai của cô ta A Long, A Phượng biết tôi đã mang thai con của anh trai cô ta, trăm phương ngàn kế dụ dỗ Ngụy Sở Thâm, khiến anh ta chia rẽ tôi với A Long, cô ta còn mang thai đứa bé của Ngụy Sở Thâm, nói với A Long đó là con của anh ấy rồi buộc A Long rời xa tôi.

Chính là... chính là con ả đó, bạn thân từ nhỏ của tôi đã tự tay hạ độc giết chết con của tôi! Làm sao tôi có thể không hận ả!

Lúc này nhìn Lâm Thục Phân như một kẻ điên, cùng với dáng vẻ dịu dàng hiền thục trước kia tưởng chừng như hai người không hề liên quan.

- Thế là một ngày nọ tôi tìm đến A Phượng, nói chỉ cần cho tôi tiền tôi sẽ rời xa A Long, con ngốc đó còn tin là thật, một mình tới gặp tôi. Tôi đứng phía sau ả mà ả cũng không phát hiện, tôi cầm con dao chém một phát đứt đầu ả, ha ha ha, lúc đầu rơi xuống đất mắt ả vẫn đang nhìn tôi đấy, anh có thấy buồn cười không, ha ha ha ha... ha ha ha ha.

Tiêu Chiến nghe thế ngây người, tổng kết lại:

- Anh em song sinh yêu nhau, anh trai yêu cô, chồng hiện tại của cô thích em gái, sau đó cô mang thai con của anh trai bạn thân, mà bạn thân cô lại mang thai con của chồng cô đúng không?

Sau đó dừng một chút, như là nghĩ đến gì đó

- Vậy sao mấy người không trực tiếp chơi 4P???

Sờ lên nhúm tóc quăn quăn trên đỉnh đầu, Tiêu Chiến càng kiên định việc ngày sau mình sẽ không cưới vợ.

Tình cảm của con người quá phức tạp, anh cảm thấy anh còn phải học hỏi thêm  vài chục năm nữa.

- Khục khục

Ngụy Sở Thâm đứng bên cạnh một mực vẫn chưa nói gì, xấu hổ ho khan hai tiếng:

- Kỳ thật nói tiếp cũng đều là lỗi của tôi, chỉ là tên A Long kia rất khốn nạn, anh ta vậy mà không thừa nhận A Phượng với con của A Phượng, cho nên...

- Cho nên anh giết anh ta?

Tiêu Chiến cảm thấy mình cần ăn thêm que kẹo mút để an ủi tâm hồn, đây là cái tình tiết cẩu huyết gì thế?

- Anh ta đáng chết! Anh ta là đồ tra nam, tra nam đều đáng chết!

- Trách không được gia gia của tôi nói sau này nhận định ai rồi thì phải toàn tâm toàn ý đối với người ta, đừng có làm tra nam, hóa ra tra nam sẽ bị chết sớm, lời gia gia nói đúng là chân lý, tôi về nhất định phải ghi chép lại mới được.

Vợ chồng họ Ngụy cũng đã từ bỏ việc nói chuyện bình thường với Tiêu Chiến rồi, hai người nhìn nhau trợn mắt.

- Thế này đi, đêm nay tôi ngủ ở phòng hai người, chuyện của hai người có cảnh sát lo, tôi chỉ xử lý việc bắt quỷ.

Tiêu Chiến thấy hai người gật đầu, nghĩ thầm năm nay tranh chấp tình cảm đúng là phiền toái.


Tối đến, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đều đáng yêu hết.

- Đại Chùy em nghe lời, đêm nay quá nguy hiểm em không thể đi.

Trong mắt bạn nhỏ hiện lên tia ủy khuất:

- Nhưng mà anh ơi, em muốn cùng anh.

- Quỷ kính kia không phải chuyện đùa, sẽ ăn người đó, đặc biệt là bạn nhỏ da mịn thịt mềm đó.

- Em không sợ quỷ kính.

Mắt bạn nhỏ lóe sáng bling bling.

- Em sợ.

Tiêu Chiến nói như đúng rồi.

- Nhưng mà...

Vương Nhất Bác còn muốn giải thích, cậu thật sự không sợ quỷ kính.

- Em nghe lời, chờ anh bắt được quỷ kính rồi sẽ chia cho em nửa số kẹo mút được không?

- Em không muốn ăn kẹo mút...

- Em muốn!!

Tiêu Chiến tiếp tục nói như đúng rồi, nhìn bạn nhỏ nắm chặt tay áo của mình không buông, có chút bất đắc dĩ, lấy từ trong túi ra một tấm bùa dán lên ót cậu, thế là bạn nhỏ liền không nhúc nhích được.

Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác nằm xuống, cởi quần áo giúp cậu, đắp kín chăn, vỗ vỗ vai bạn nhỏ

- Đây là định thân phù, chuyên dùng để trị bạn nhỏ không nghe lời như em đó, em phải ngủ thật ngoan nghe chưa, đợi tỉnh ngủ là ca ca đã trở lại rồi.

Không muốn nhìn thấy ánh mắt u oán ủy khuất của bạn nhỏ, dùng tay vuốt nhẹ hai mắt, hôn nhẹ lên khóe môi cậu, nghĩ thầm cảm giác thật không tồi.

Sau đó liền ra khỏi cửa, mà thiếu niên vốn đang nhắm mắt, sau khi nghe được âm thanh đóng cửa liền mở bừng mắt ra, ánh mắt nhìn ra phía cửa có chút ý vị sâu xa,

- Làm sao bây giờ, hình như càng ngày càng có hứng thú với anh rồi, ca ca~

Tiêu Chiến bước nhanh về phía phòng ngủ, tắt hết tất cả các đèn, sau đó ngồi trước gương nhìn mặt mình. Anh buồn bực nghĩ quỷ kính mày mau ra đây nhanh lên, bạn nhỏ còn đang chờ anh về kia kìa, nếu không về nhanh em ấy giận thì anh cũng không dỗ nổi đâu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một tay Tiêu Chiến chống cằm, một tay gõ lên định vị phù trên bàn, lúc trước anh hạ định vị phù lên quỷ kính, chỉ cần nó hiện ra thì định vị phù trên mặt bàn liền tự cháy.

Chỉ là chờ thật lâu cũng không thấy lá bùa cháy, trong lòng càng ngày càng bực, nghĩ thầm mình mà bắt được con quỷ này phải dày vò nó một trận, thật là...

Sau đó liền thấy được mặt kính có những vòng xoáy như gợn nước,

Thời gian dần qua, trong gương xuất hiện một bóng người.

Tiêu Chiến mừng thầm, rốt cuộc cùng tới rồi, nói thật anh còn rất hiếu kì trong gương sẽ xuất hiện gương mặt nào cơ,

Nhưng mà ngay sau đó mắt Tiêu Chiến liền trợn to, trong gương xuất hiện một thiếu niên

Là thiếu niên mà anh vừa nhìn thấy...

Mặt thiếu niên trắng bệch, con ngươi thâm thúy như đầm sâu không đáy, đôi môi huyết hồng cười lên một cách quỷ dị. Cậu đưa tay về phía anh, âm u thốt ra một câu:

- Ca ca, đến đây nào.



-----------------------

Hoa: Mình không drop đâu mà 😢. Chỉ là thấy 1 tháng ra 1 chương thì nó hơi ố dề, nên quyết định để dịch hết fic"Xuyên không đến 5 năm sau" trước rồi dịch một lèo truyện này luôn...

Zhu: chúc các bé ngủ ngon!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net