Chương 13: Nhớ ngươi đến điên rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Đã qua một tuần kể từ lúc rời khỏi tẩm cung của Thái Hậu, Vương Nhất Bác hắn ngày nào cũng chính là một hình một dạng. Cái ngũ quan và thần thái lạnh lùng vốn có cũng không thể che dấu được vẻ mệt mỏi,  thất thần trong đôi mắt hắn.  Nếu không phải giờ thượng triều hắn sẽ tự nhốt mình trong thư phòng tăm tối,  không một ánh sáng,  hắn cứ ngồi ở đấy chờ đợi một điều gì đó. Nghe thấy tiếng động Vương Nhất Bác đưa ly trà lên môi uống lấy một ngụm rồi đặt xuống, một tay xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón cái ung dung nhìn vào bóng tối trước mặt.

      -- "Bên phía Thái Hậu thế nào rồi? "
  
      -- " Thái Tử"___ Người áo đen bước ra từ hướng nhìn của Nhất Bác, cung kính cúi chào rồi nói tiếp:

      -- " Bên phía Thái Hậu vẫn không có động thái gì, đối với Thái Tử Phi không chút nghi ngờ."

      -- " Không chút nghi ngờ? Ta thấy Thái Hậu đã sớm nhận ra rồi đi. Chẳng phải trước đây đối với y không chút hứng thú sao? Bây giờ lại một mực dữ y bên mình, hay cho cái người ngoài mặt ăn chay niệm phật, tâm địa thật không tồi. "

      -- " Người nói như vậy........ Thái Hậu lại có thể mưu tính điều gì sao? Có điều....."

      -- " Tại sao không nói tiếp? " ____ Nhất Bác nghiêm mặt nhìn người kia.

      -- " Chuyện là......  Thái Hậu vừa mới đem về hai con Phúc Cẩu, nói là để tránh thích khách nửa đêm leo tường đột nhập phòng của Thái Tử Phi, cũng là để Thái Tử Phi bớt nhàm chán."

      -- " Phúc Cẩu? Bốn con Ngao Tạng trước tẩm cung còn chưa đủ? Bây giờ lại thêm hai con Phúc Cẩu? Thái Hậu cũng quá đề cao thân thủ của bổn Thái Tử ta rồi đi, bức tường đó của Minh Thọ Cung nhất định có ngày ta chính tay rỡ nó. "____ tay Nhất Bác siết chặt thành nắm đấm rồi đập mạnh xuống bàn giọng điệu tức tối.

      -- " Thái Tử người đừng quá kích động, theo như thần thấy Thái Hậu chắc chắn không có ác ý......"

      -- " Không có ác ý? Ngươi đừng quên,   mẫu hậu của ta...là do ai ép đến tự vẫn"____ Nhất Bác cầm lấy ly trà ném mạnh xuống đất.

      -- " Thái Tử bớt giận"____ Tên ám vệ giật mình quỳ xuống tạ tội.

      -- " Ngươi lui đi, tiếp tục nghe ngóng, nếu Thái Hậu có động thái gì lập tức báo lại cho ta. Khoan đã,  nếu được...... " ______ đưa tay xoẹt ngang cổ.

      -- " Nhưng......thần.... tuân lệnh, cáo từ"_____ Ám vệ hiểu ý không nói thêm gì, lẩn vào bóng đen rồi biến mất.

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~• tôi là vạch phân cách ⊂( ̄▽ ̄)⊃~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

    ❖ Minh Thọ Cung.

      -- " A Ninh cô nói xem, có phải dạo này tôi béo lên rồi hay không?" ____ mới sáng sớm Tiêu Chiến đã đứng trước gương xoay qua xoay lại nắn nắn cái bụng có chút mềm mềm nhô ra của mình cảm thán.

      -- " Nào có a,  chủ tử người nghĩ nhiều rồi. Đúng rồi chủ tử, chẳng nhẽ chúng ta cứ ở đây như vậy sao?"

     -- '' Tôi chính là thấy hai người bọn họ đều giống nhau, chỉ biết hùa nhau cấm cửa tôi.  Quanh đi quẩn lại cũng chỉ ăn với ngủ. Cô nhìn xem, đến cái eo thon cũng mất rồi. "____Têu Chiến ngồi phịch xuống ghế chống cằm than thở.

      -- " Chẳng phải ăn ngủ là sở thích của người sao? Sao bây giờ lại thấy phiền rồi? "
  
      -- " Còn chẳng phải sao? Nói là mặc ta tùy ý vui chơi? cho mấy con khuyển to như tượng đứng canh trước cổng lớn, lão tử có mấy cái gan cũng không dám lại gần."

      -- " Người nói bốn con Ngao Tạng ấy sao?  A Ninh mới sáng sớm nghe nói ai đó thân thủ phi phàm đánh ngất hết thị vệ, bốn con khuyển tử ấy cũng mất tích rồi a. "

      -- " Lợi hại, lợi hại "____ vẻ mặt mãn nguyện.

      -- " Chủ tử, chúng ta cứ ở đây như vậy cũng không phải ý hay, người không nhớ...... "___A Ninh vẫn chưa kịp nói hết câu liền bị anh cắt lời.

      -- '' Nh....nhớ cái gì chứ? Tôi ở đây cảm thấy rất tốt, mỗi ngày đều được ăn ngon mặc đẹp, thời gian đâu mà nhớ tên mặt gỗ kia chứ.....không nhớ..... Không nhớ gì hết. "____ Tiêu Chiến nghĩ mình bị nói trúng tim đen liền đứng phắt dậy, bước tới ôm lấy Phúc Cẩu vuốt ve bộ lông trắng của nó để dấu đi cái mặt đỏ ửng của mình.

      -- " Chủ tử, A Ninh muốn nói là ý định về thăm lão phu nhân, người không phải là có tật giật mình đấy chứ? "___A Ninh che miệng cười khúc khích vì biểu hiện vừa rồi của anh.

      -- " Tôi......tôi như thế thì làm sao?........Ay, tôi nói nha đầu thối, dạo này không bị ăn trượng da thịt có chút ngứa ngáy rồi sao?" ____ đặt phúc cẩu xuống, sắn tay áo tiến đến hăm dọa.

    Về việc này Tiêu Chiến ít nhiều cũng đoán được là do ai làm, chỉ là anh không thể nào hiểu được.....hắn làm như vậy, chẳng khác nào chính thức công bố đối đầu với Thái Hậu. Trong phút chốc anh cảm thấy tâm can bất an vô cùng, liền kêu A Ninh nhanh chóng thay y phục đến thỉnh an Thái Hậu. Tuy ở cùng với Nhất Bác chưa lâu nhưng ít nhiều anh cũng hiểu được một chút về tính cách con người này. Cái tên tiểu tử mặt gỗ ấy, quả thật luôn khiến người khác không khỏi lo lắng.

      Thái Hậu đang ngồi thưởng trà sau hậu viện thấy Tiêu Chiến đi tới, bà đặt nhẹ tách trà xuống nở nụ cười hiền từ trào đón anh.

      -- " Nhiễm nhi sao con lại dậy sớm như vậy? Cảm thấy chỗ nào không được khỏe sao? "

      -- " Nhiễm nhi thỉnh an Hoàng Tổ Mẫu"

      -- " Được rồi ngồi xuống đây, ai gia biết con muốn gì, ngồi xuống cùng ai gia ăn ít điểm tâm rồi hãy nói"

      -- " Nhiễm nhi thật mong Hoàng Tổ Mẫu có thể bỏ qua lần này, Thái Tử hành động có chút nóng nảy, không hợp lễ nghĩa, suy cho cùng cũng là trách nhiệm của người làm thiếp, người muốn trách phạt cứ để Nhiễm Nhi gánh giúp Thái Tử,  mong người đừng trách phạt y. "_____ Tiêu Chiến quỳ xuống thành khẩn cầu xin Thái Hậu. Đứng trước vẻ mặt chân thành như vậy thật khiến người khác không thể nào lớn tiếng trách phạt, có trách thì trách tên nghịch tử hành động lỗ mãng kia thôi. Vốn dĩ muốn thử lòng nó một chút,  lại kích động đến vậy quả thật là lần đầu tiên được chứng kiến.

      -- " Nhi thần thỉnh an Hoàng Tổ Mẫu, mới sáng sớm đã đến quấy rầy mong người thứ tội. "____ Nhất Bác đột ngột bước vào khiến mọi người đều bất ngờ,  Tiêu Chiến cũng hoảng loạn không kém. Hắn cứ như vậy xông vào là muốn tìm thêm rắc rối hay sao?

      -- " Thái Hậu nô tài bất lực, Thái Tử một mực xông vào, chúng nô tài thật sự cản không nổi. "____ đám thị vệ hớt hả theo sau vội vàng giải thích.

      -- " Để nó vào, ai gia cũng đang muốn tìm nó nói lý lẽ. Lão bà ta cũng có tuổi rồi, sớm muộn gì cũng có người không để ai gia trong mắt, muốn làm gì thì làm, không có phép tắc."

      -- " Hoàng Tổ Mẫu, chuyện là do nhi thần làm,  không liên quan đến Mặc Nhiễm, mong người suy xét đừng trách phạt y. "____ Thấy Tiêu Chiến đang quỳ bên Thái Hậu, Nhất Bác bước tới quỳ bên cạnh Tiêu Chiến, hai tay dơ lên chiếc roi nhỏ.

      -- " Trách phạt Nhiễm nhi?  Ngươi nhìn xem ai gia là chỗ nào đang trách phạt nó? Không phải nó là vì tên nghịch tử ngươi mà đến trước mặt ai gia cầu xin sao? Còn đem thứ này đến trước mặt ai gia?  Ngươi nghĩ ngươi còn là đứa trẻ 5 10 tuổi sao?"___ Thái Hậu tức giận cầm cây roi quăng xuống đất.

      -- " Nhi thần biết tội "

      -- " Thật làm ai gia tức chết mà, được hôm nay là ai gia nể tình Nhiễm nhi mà tha cho ngươi đi, đi cho khuất mắt ai gia."

      -- " Nhi thần tạ ơn Hoàng Tổ Mẫu, nhi thần mạn phép đưa Thái Tử Phi quay về,  lần khác sẽ tới thỉnh an người." _____ Nhất Bác đứng lên quay sang bế xốc Tiêu Chiến lên tay rồi rời đi.

      -- " Thái Hậu người để họ đi thật sao? "_____sau khi người đã rời đi hết tên thái giám tổng quản ghé xuống nói nhỏ với Thái Hậu.

      -- " Để chúng đi, chuyện gì cần nói ai gia cũng đã nói hết với đứa nhỏ kia rồi, tương lai giang sơn sau này phụ thuộc vào nó. Với lại nếu ai gia nhất quyết giữ đứa nhỏ kia lâu hơn chưa biết chừng tẩm cung của ai gia sẽ mất mát thêm thứ gì. Nghịch tử đúng là nghịch tử."_____Thái Hậu thở dài, bấm bấm chuỗi phật ngọc trên tay nhìn theo hướng Nhất Bác rời đi.

•~•~•~•~•~•~ Hết chương 13 ~•~•~•~•~•~•~

    "  -- Đến hẹn lại lên mà lên hơi trễ 😅,  vẫn câu nói cũ, chúc bà con cuối tuần vui vẻ, trẻ khỏe,  tràn đầy sức sống sau một kì thi vất vả😘😘😘. "

          (づ ̄ ³ ̄)づ, ~~♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net