10. Bí mật của Daniel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai đứa Yibo Sean khó khăn lách qua hàng tá người đang uốn éo lắc lư trong đêm tiệc, thoát ra sự kìm cặp của hai đứa năm nhất lúc nãy chụp ảnh cho tụi nó đang chặn ngay ngoài cửa, chuồn ra ngoài.

Trước khi cánh cửa làm bằng gỗ sồi ép những âm thanh náo nhiệt vào lại bên trong, Sean nghe đâu đó có tiếng giáo sư Slughorn đang gào tên nó và cả Yibo.

Sean đưa mắt quét quanh hành lang rực rỡ ánh đèn, và nó nhanh chóng phát hiện góc áo chùng của Daniel đang phấp phới chực khuất ở một khúc cua.

Sean ra dấu đuổi theo, và hai đứa nó nhón chân nhẹ nhàng hết mức có thể, men theo góc tường đuổi theo.

Yibo níu áo Sean lại, rút cây đũa phép ra, chỉ xuống dưới giày hai đứa nó thì thào:

"Locomotor silencio"
(Tắt tiếng bước chân)

"Được rồi" Yibo gật đầu "Phòng trường hợp tụi mình lộ liễu quá thể"

Đến hành lang tầng hai tháp Thiên văn, Daniel đột ngột dừng lại, kiểm tra cái bọc rướm máu ở trong túi áo chùng của nó, sau đó lôi ra một cái mảnh giấy da cũ nát ở túi áo bên kia.

Yibo và Sean nép sát vào sau bức tượng Lão già Borits đang gục gặc cưỡi lừa, nín thở theo dõi.

Daniel chĩa cây đũa phép của nó lên tấm bản đồ, lẩm bẩm câu thần chú nào đó không thể nghe rõ.

Sean và Yibo chồm lên phía trước, mắt tụi nó không kìm được mở to khi thấy thấp thoáng có hàng tá những nét mực hiện lên ngoằn ngoèo trên tấm giấy da, trông hệt như một tấm bản đồ cực kỳ chi tiết.

Daniel nhếch mép cười, dùng ngón tay dò xét cẩn thận trên tấm giấy da, sau đó cuộn nó lại, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ bước chân.

Yibo ngoái đầu lại, quẳng cho Sean một cái nhìn đầy ngờ vực.

Sean nhún vai đáp lại, hai đứa nó tiếp tục bám sát nút theo cái thằng đang cư xử cực kỳ mờ ám phía trước.

Lúc đi xuống cầu thang xoắn ốc để xuống tầng một, một cái bóng đột ngột từ đâu vọt ra, la lớn:

"Mèn đét ơi, chơi trò điệp viên truy đuổi, Peeves cũng muốn gia nhập, Peeves cũng muốn chơi"

Con yêu tinh Peeves lộn mấy vòng trên không trung, cái miệng không ngừng la lối om sòm.

Cái bản mặt của Daniel nhuộm một màu xám ngắt. Nó quay phắt người lại, đôi mắt dò tìm khắp hành lang.

Đáp lại nó chỉ là sắc đêm im lìm như con trăn đang say ngủ.

Daniel quắc mắt, chĩa đũa phép vào Peeves:

"Langlock"
(Khóa lưỡi)

Con yêu tinh như bị một khúc gỗ chèn ngay cổ họng, phát ra những thanh âm khục khặc vụn vặt rồi im hẳn, hai tay giữ chặt miệng, ánh mắt đầy hận thù phóng đi.

Daniel nheo mắt dò xét hành lang sau lưng một lần nữa, sau đó phất áo choàng, xoay gót bước đi.

Yibo nắm lấy khuỷu tay Sean, lôi nó ra khỏi cái gác xép đựng chổi cùn đầy bụi bẩn và mạng nhện.

Sean nhăn mặt, cố gắng hắt xì một cách kín đáo nhất.

Cũng may hai đứa nó kịp nấp vào trước khi Daniel phát hiện ra, và bây giờ tụi nó đang nhanh chân hết mức để không bị mất dấu mục tiêu.

Yibo và Sean chụm đầu lại, nhòm qua vết thủng do chuột gặm trên bức tượng Nhân sư bự chảng.

Tụi nó đã theo Daniel trốn vào một căn phòng chất đầy những thứ đồ lỉnh kỉnh như cái rạp xiếc thu nhỏ, và trước khi thằng đó quay phắt lại, tụi nó đã ngã nhào vào sau bức tượng Nhân sư.

Căn phòng có vẻ đã bị bỏ trống mốc meo từ lâu, với hổ lốn những thứ đồ cũ kỹ mòn vẹt, cùng với một đàn dơi đang bay quần quật trên đầu.

Daniel tiến tới một cái tủ thiếc sơn màu vàng chanh sáng chói đã gỉ sét, hai cánh tủ được khóa chặt lại bằng một sợi xích sắt.

Trông nó hơi bối rối khi đối diện với cái tủ, lật đật mò tìm trong túi áo một tờ giấy nhàu nát.

Yibo nín thở móc ra từ trong túi áo một cái Bành trướng nhĩ, thứ đồ phép thuật chuyên dụng để nghe lén. Nó ném một đầu lại gần phía Daniel, một đầu dán vào tai, chú tâm nghe ngóng.

Sean đột nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn cái túi áo của Yibo, vì nó trông như luôn chứa đủ những thứ kỳ quặc có thể trở nên hữu ích bất cứ lúc nào.

Daniel chậm rãi đọc câu thần chú dài ngoằng từ trong tờ giấy:

"Running wild turns volatile"

Sợi xích sắt trườn khỏi ống khóa như một con rắn, cánh cửa tủ bật mở ra, và Daniel lanh lẹ vọt vào bên trong, trước khi nó đóng hẳn lại.

Yibo và Sean cũng lao thật nhanh đến cái tủ kia.

Sean hất hất cằm, Yibo gật đầu, chĩa cây đũa phép vào ổ khóa, nhại lại câu thần chú lúc nãy bọn nó nghe lỏm được.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, hai đứa nó vội vã vọt lẹ vào.

Chưa kịp làm quen với tình hình, hai đứa nó liền bị ép xuôi theo một cái ống nước chật hẹp, trôi tuồn tuột xuống như bị cuốn theo một cái thác nước, trước khi ngã xuống một bãi rơm rạ chất đống.

Đây lại là một căn hầm tối tăm mù mịt khác, không một khe sáng nào có thể lọt qua.

Thứ duy nhất cung cấp ánh sáng cho nơi này là ngọn lửa màu xanh lá lập lòe bên dưới chân vạc.

Daniel có vẻ quá hồi hộp để nhận ra rằng có hai đứa vừa ngã chỏng vó xuống phía sau nó.

Hai đứa tụi nó lại tiếp tục tìm chỗ nấp sau đống rơm rạ đã bắt đầu bốc mùi thúi hoắc, mắt dõi theo Daniel.

Nó mở cái bọc ra, tiến đến cái vạc, thả tõm cái vật ướp máu đỏ tươi chói mắt ấy xuống.

Yibo và Sean nhận ra đó là vật gì ngay tức thì.

Một quả tim rồng còn mới nguyên.

Thằng nhãi Daniel này đang bí mật bào chế một loại độc dược nào mà cần đến một nguyên liệu cực kỳ quý giá như tim rồng?

Daniel dùng muỗng bạc khuấy cái vạc đá một lượt, chất lỏng trong vạc liền chuyển sang màu tím nhạt, sủi tăm. Những giọt độc dược điên cuồng nhảy múa nơi miệng vạc, nhưng không bất kỳ một giọt nào bị bắn ra ngoài.

Xong việc, Daniel lướt qua cái vạc, bước đến bức tường đen sì giống hệt mặt đá gồ ghề ở phía sau. Một thứ ánh sáng màu ngọc bích kỳ quái bao trùm lấy thân hình nó, và ngay sau đó, cả thân thể to như con bò mộng của Daniel bị hút vào trong bức tường.

Yibo cùng Sean vội vã đá mấy đống rơm rạ ra khỏi mình, lao nhanh đến chỗ cái vạc độc dược đang sôi sùng sục.

Một mùi tanh cực kỳ nồng túa ra theo những làn khói hình trôn ốc bốc ra từ miệng vạc, và cái mặt nhăn nhó của Yibo báo hiệu rằng nó đang rất muốn nôn.

"Râu ria Merlin, cái mùi bi kịch gì vậy" Yibo than phiền ngay.

"Cậu có manh mối gì về thứ thuốc này không?" Sean nhìn chằm chằm đống chất lỏng trước mặt, thì thầm.

"Không" Yibo đáp gọn, lôi trong túi ra một cái lọ thủy tinh chỉ bé bằng hai ngón tay "Không cần vội, chúng ta có thể nghiên cứu thứ này vào hôm sau"

Yibo cho chất lỏng vào đầy cái lọ, cẩn thận nút lại bằng nút kim loại, cho vào trong túi áo chùng.

Tụi nó chuyển hướng sang xem xét bức tường phía đối diện. Trông nó giống một cái tường đá lởm chởm sắc bén mà người ta hay nhìn thấy nơi hang động, phía trên còn có biểu tượng của Dơi chúa đang nhe răng.

Có vẻ như lại có một cánh cửa thần bí nào đó được giấu sau tấm màn đá sần sùi này, nhưng cơ chế hoạt động của nó thì có vẻ bí hiểm hơn nhiều.

Sean bước tới sát lại, cẩn thận đưa tay thử chạm nhẹ vào bức tường đá.

Ngay tức khắc, có một lực đẩy mạnh khủng khiếp trực tiếp dội ngược lại.

Hai đứa Sean Yibo bị hắt văng ra phía sau, chui trở lại vào cái ống nước chật hẹp mà lúc nãy đưa bọn nó xuống đây, tiếp tục tuột xuống bên dưới.

Tâm trí hai đứa nó như đang nhào lộn trên không trung, và ngay sau đó, tiếng thét vang vọng từ cổ họng hai thằng chìm nghỉm trong tiếng nước dội lên.

Y như một vụ sóng thần.

Có vẻ như tụi nó bị đẩy xuống cái hồ nước trong sân trường rồi.

Sean đang trong nỗ lực tách hai cái mí mắt ra, với một đống rong rêu đang quấn chặt cổ và vai nó, và ở phía bên kia, nó không cần nhìn cũng biết Yibo đang vùng vẫy vật lộn với đống sinh vật dài ngoằng dưới nước y chang nó.

Kỹ thuật lặn của Sean không tốt lắm, và nó phải tận dụng những dây phút ít ỏi còn thở được này để nghĩ cách, trước khi ngỏm luôn ở đây và bị bọn cá răng kiếm rỉa sạch.

Chưa có ghi nhận nào chỉ ra rằng bộ não người trở nên mụ mị hơn khi ở dưới nước, nhưng Sean có một cảm giác mãnh liệt là trí óc nó đang dần tan theo những hạt bong bóng nước thoát ra từ miệng nó mất rồi.

Sean bỗng dưng cảm thấy một sự nhột mãnh liệt truyền lên từ dưới nách, và một cái gì nó nhớt dẻo quặp lấy người nó, nhấc bổng nó ra khỏi mặt nước.

Đời này nó cũng không thể nào tin được, nó bắt gặp con mực ống khổng lồ sống dưới đáy hồ trong tình trạng như thế này.

Cả Sean và Yibo đều bị hai cái xúc tu trơn nhẵn nhầy nhụa của con mực ống phá nát lớp băng bên trên, múc lên khỏi mặt nước, cả người ướt sũng chẳng còn tý sức lực nào mà vùng vẫy trên không trung.

Hai con mắt đen lồi của con mực đang nhìn chăm chăm tụi nó một cách khá thiểu năng, giống y như tụi nó là hai món đồ chơi lủng lẳng được quăng xuống nước vậy.

Sean cảm thấy sự lạnh giá đang dữ tợn xuyên qua lớp xương tủy của nó, đóng băng hoàn toàn máu dịch và đại não, cả người căng cứng như một bức tượng gỗ.

Yibo mò mẫm vào trong túi áo khoác của nó, hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau. Cây đũa phép ướt nhẹp được lôi ra từ túi áo chùng sũng nước, còn có một con ốc xanh lè bám trên cái cán. Yibo nóng nảy phủi con ốc đi, giơ cây đũa phép lên, hai tay phát run dữ dội:

"Stupefy"
(Choáng váng)

Con mực bắt đầu giãy đành đạch một cách dữ tợn, và sau đó, Yibo cùng Sean bắt đầu tận hưởng cảm giác giống hệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, với đám bụi tuyết lao như vũ bão vào mặt.

Sean thấy mình bị ném một cái bịch lên mặt cỏ ở ven bờ hồ, tiếp theo đó là Yibo đáp xuống bên cạnh nó, xụi lơ vào đống cỏ ẩm ướt.

Con mực ống từ từ chìm xuống hồ, biến mất sau mặt nước xanh lơ.

"Không bị thương chứ?" Yibo vội vã hỏi Sean, hơi khói cuốn theo từng câu chữ phả ra ngoài.

Sean khó khăn gật gật đầu, hai tay nặng như đeo tạ, không thiết tha làm gì nữa. Yibo giúp nó cởi cái áo chùng đã thấm nước nặng trịch ra, đỡ nó tựa vào một đống rơm mềm mại.

"Incendio"
(Phát lửa)

Một tiếng nổ bụp vang lên giữa nền trời đêm yên tĩnh, xen lẫn là những thanh âm rất nhỏ của hoa tuyết đậu lên những cành lá quanh sân vườn.

Đống lửa màu vàng cam tương đối nhỏ, nhưng đủ để sưởi ấm hai đứa học trò và hong khô quần áo.

Hơi ấm chậm rãi len vào cốt tủy khiến Sean có hơi không phản ứng kịp, rùng mình nép sát vào cánh tay Yibo đang ngồi bên cạnh.

"Một lát nữa tôi đưa cậu về bệnh thất" Yibo nghiêng cái đầu ướt nhẹp của nó nhìn Sean, ánh lửa phản chiếu trong đáy mắt nó ấm áp lạ thường.

"Không sao" Sean hít một hơi, cố tỏ ra phấn chấn "Về ký túc xá ngủ một giấc là ổn ngay"

"Ừ" Yibo gật đầu, lúc lắc cái chai độc dược trong tay "Những điều quái lạ mà Daniel làm khiến tôi dấy lên khá nhiều suy nghĩ. Phải chăng thằng này đang sự dụng nghệ thuật hắc ám một cách lén lút, ngay trong khuôn viên trường"

Sean gật gù bên đống lửa, giọng nói nó mềm mại hiếm thấy:

"Dạo gần đây Hogwarts có hơi kỳ lạ. Đầu tiên là vụ con rồng, rồi đến cái mặt đá tụi mình bắt gặp trước văn phòng cụ Dumbledore đó, rồi đến vụ này. Mà tôi không nghĩ là một mình Daniel có thể làm từng ấy chuyện đâu, trông nó giống hệt một tay sai vặt hơn".

"Ừm" Yibo đáp "Có một thứ gì đó mờ ám đã lén chui vào tòa lâu đài. Tụi mình có nên báo với thầy Dumbledore để thầy nghĩ cách giải quyết không?"

"Chúng ta cần thu thập thêm nhiều chứng cứ hơn" Sean nói "Ít nhất cũng phải nắm rõ được thứ thuốc của Daniel bí mật bào chế có công dụng gì, và sử dụng với mục đích nào"

Câu chuyện của tụi nó kết thúc khi tiếng nổ tách của đốm lửa cuối cùng tan vào trong thinh không. Áo chùng và đầu tóc của tụi nó đã được hong khô, Sean cũng cảm thấy khỏe khoắn hơn rất nhiều.

Yibo thì có vẻ khá lo lắng cho tình trạng yếu ớt lúc nãy của Sean, cho nên đã hộ tống nó đi về tận phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

Bà Béo trong bức tranh chắn lối ra vào không thể ngừng được cái giọng điệu xuýt xoa khi thấy có Slytherin bén mảng đến gần khu này, đến nỗi mà Sean phải hét to mật khẩu vào mặt bà mới thôi.

Yibo rút tay ra từ túi áo chùng của Sean, khẽ thì thầm hai chữ "Ngủ ngon", sau đó quay đầu bước đi. Ánh mắt Sean đuổi theo bóng lưng nó đến cuối góc hành lang, sau đó mới dời về.

"Trong túi áo trò có cái gì kìa" Bà Béo nhướng mày nhìn Sean, nhắc nó.

Sean thò tay vào túi áo chùng, móc ra một nắm kẹo ngậm ho bọc giấy bóng kiếng xinh đẹp.

Nó nhìn chằm chằm đống kẹo trong chốc lát, mỉm cười xoay đầu chui qua bức tranh, đi vào phòng sinh hoạt chung, bỏ lại tiếng rú lên ngưỡng mộ của bà Béo ngay sau lưng.

---
Ngoài lề xíu: Mọi người có biết viết cái này mệt nhất là gì không?
Là tìm thần chú đó =)))))
Ngồi lướt tìm thần chú hết cả đêm, nếu không có thần chú tôi cần thì tôi tự phát minh luôn :v
Chúc mn đọc truyện vui vẻ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net