9. Giáng sinh trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng mười hai kéo cả tòa lâu đài lẫn sân vườn vào một biển tuyết trắng xóa mênh mông.

Đứng ở chuồng cú - một trong những nơi cao nhất của Hogwarts, có thể nhìn ngắm hàng tá bụi tuyết dày đặc đang túa ra từ trên bầu trời, ôm chặt lấy cây cỏ và hoa lá quanh vườn.

Tuy nhiên, cái thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt này không hề lý tưởng chút nào cho tụi học sinh, khi tụi nó phải đi xuống căn chòi của lão Hagrid để học môn Chăm sóc sinh vật huyền bí.

Lão Hagrid đã bị cách chức giáo viên môn này từ lâu, tuy vậy, vì giáo sư đương nhiệm của tụi nó đang nghỉ phép, nên nhà trường không còn cách nào khác là để lão dạy thay một vài buổi.

Sean đã lôi hết những cái áo len cổ lọ ấm áp nhét dưới đáy rương lên, hòng để vượt qua mùa đông giá rét này. Hôm nay nó trùm một cái áo len màu rượu vang đỏ chói, tone sur tone với màu áo chùng nhà Gryffindor, quấn thêm một cái khăn màu vàng, uể oải nối đuôi theo đám học sinh năm ba rời khỏi tòa lâu đài.

Lão Hagrid hôm nay trùm một cái áo lông chuột chũi to bằng cái lều, hớn hở dắt tụi học trò đi vòng qua căn chòi, tiến đến bãi đất trồng rất nhiều cây.

Giai thoại về những con quái vật mà lão Hagrid khoái nuôi thì tụi nó đã nghe đến mòn cả lỗ tai, vì vậy, khi đứng thành một nhóm trước bãi đất, tụi học sinh nhà Gryffindor không khỏi run lẩy bẩy.

Sean đứng nép vào một gốc cây, khịt khịt mũi. Nó bỗng dưng có một suy nghĩ quái dị là nếu như hồi đấy nó chạm trán con Đuôi gai vào thời tiết này, thì nghe chừng có vẻ là khá lý tưởng, biết đâu nó lại thấy khoái những ngụm lửa phát ra từ cái miệng to tổ chảng của con rồng không chừng.

Lão Hagrid đột ngột cất giọng oang oang, làm cả đám học sinh trở nên giật bắn:

"Chào các trò. Ta rất vinh dự được dạy các trò buổi học này, vì vậy, thứ sinh vật mà chúng ta tìm hiểu hôm nay sẽ cực kỳ thú vị"

Cái chớp mắt ra vẻ bí ẩn của lão Hagrid chẳng tài nào khơi lên niềm thích thú trong đám học trò. Chúng đang thầm cầu nguyện trong lòng, vì những ghi chép gần đây nhất cho thấy, những tiết học của lão Hagrid sau một vài năm đứng lớp có tần suất xảy ra tai nạn nhiều hơn mọi tiết học của các giáo sư khác gộp lại.

Sean ngó quanh bãi đất sau lưng lão Hagrid, đưa mắt tìm kiếm. Không có thứ gì khác lạ so với ngày thường, chỉ có mấy hàng cây cao sừng sững với những tầng cây phủ đầy tuyết trắng.

"Ai trong số các con đã từng nghe đến sinh vật tên Demiguise rồi?" Lão Hagrid nâng giọng lên quãng tám để hâm nóng bầu không khí đang ỉu xìu.

Đám học sinh trợn mắt nhìn nhau, ngán ngẩm lắc đầu.

Lão Hagrid đưa mắt nhìn Sean ra vẻ cầu cứu, và dù chẳng có mấy hiểu biết về loài này, cánh tay của nó cũng miễn cưỡng giơ lên.

"Tốt lắm, Sean?" Lão Hagrid nhìn nó đầy hy vọng.

Sean bắt đầu đào bới bộ não nó để tìm ra những thông tin về Demiguise mà nó đã đọc qua, nhàn nhạt mở miệng:

"Đó là một loài sinh vật ăn thực vật ở xứ Viễn Dương, ưa lạnh lẽo. Có khả năng biến mình trở nên vô hình và dự đoán tương lai"

Hai bàn tay to bè của lão Hagrid vỗ vào nhau bôm bốp, làm đống tuyết trên đám lá cây gần đó cũng trở nên rung rinh, đổ rạp xuống mặt cỏ.

"Giỏi lắm, Chiến. Thưởng nhà Gryffindor mười điểm"

Tụi học sinh phía dưới vỗ tay hưởng ứng một cách yếu ớt.

"Như các trò đã nghe, thứ sinh vật này có khả năng biến mình thành vô hình, vậy thì các trò có trợn mắt vạch từng đám lá cây, tìm kiếm khắp khu này cũng đừng hòng nhìn thấy một con"

Đám học sinh năm ba nhà Gryffindor bắt đầu xì xào một cách tò mò, có một số đứa đã dáo dác tìm kiếm, phóng tầm mắt ra những ngọn cây cao. Nhìn thấy tâm tình của đám học trò đã có vẻ hăng hái hơn chút đỉnh, lão Hagrid phấn chấn nói:

"Điểm mấu chốt khi muốn bắt được con Demiguise, đó chính là khơi dậy bản tính tò mò của chúng. Nào, hãy chú ý hết mức, và đảm bảo là mắt các trò luôn tập trung vào cuộc truy lùng này"

Lão Hagrid kết thúc bài nói một cách khá hoàn mỹ, điều mà Sean hiếm khi nào hy vọng được ở lão, và nó vô cùng mong mỏi điều xảy ra tiếp nữa đây sẽ không phải là thảm họa gì gì đó mà chỉ một mình lão khổng lồ trước mặt nó có thể nghĩ ra.

Đám học sinh tự động lùi về phía sau để lão Hagrid có đất biểu diễn.

Lão hì hục kéo một cái vạc hình bầu dục đặt ngang bằng đá đen sì đến, đặt giữa bãi đất. Tiếp đến, lão vất cây đũa phép một cái, phía dưới cái vạc liền xuất hiện một ngọn lửa xanh. Lão Hagrid lôi ở trong túi áo ra một cái bị đựng toàn những hạt bắp tròn trịa bự bằng những cái móng tay, đổ phân nửa vào cái vạc đang nóng. Một lúc sau, một mùi thơm quái lạ tản nhanh ra không khí, kèm thèo từng chuỗi tiếng nổ lộp bộp bị đè ép lại bởi cái vung bằng đồng.

Cả đám có vẻ như đang chú tâm vào cái vạc trước mắt, không để ý thấy một sinh vật giống khỉ đang thoăn thoắt tuột xuống từ một ngọn cây, men theo bãi đất chạy đến bên cái vạc. Nó mở to đôi mắt bự tháo láo, tò mò nhìn vào thứ kỳ quái trước mặt. Ngay sau đó, một tiếng nổ đùng đoàng phát ra, một dải bắp rang bơ thơm lừng túa ra từ miệng vạc, lão Hagrid vẫy cây đũa phép, một cái khay khổng lồ hiện ra hứng lấy đống bắp rang bơ đó.

Lão Hagrid tóm lấy con Demiguise lên, ra hiệu cho đám học trò đi về phía trước để chúng nhìn rõ hơn.

Loài này trông giống y hệt loài khỉ không đuôi, với đôi mắt to tròn như trái banh quần vợt và bộ lông dài màu xám mềm mại.

"Như các trò đã thấy, cách duy nhất để bắt được tụi này là làm điều gì đó kỳ lạ, nhử cho chúng tò mò chạy đến xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo" Lão Hagrid phấn khởi nói.

Lão Hagrid hướng dẫn tụi nhỏ cách cho con Demiguise ăn đống bắp cải và rau chân vịt đã xắt nhỏ, sau đó nhích dần về phía Sean, nhỏ giọng hỏi chuyện nó:

"Thầy Dumbledore có trách mắng gì tụi con không?"

"Không có" Sean rầu rĩ đáp lời "Nhưng có nhiều thứ xảy đến làm con hơi bối rối"

Lão Hagrid bận mắng vốn Evan Rupert sau khi thằng đó thồn nguyên một trái củ cải bự chảng vào mồm con Demiguise, làm con vật la lên oai oái. Sau đó, lão liền chuyển sự chú ý về phía Sean, ân cần hỏi:

"Sao hả Sean?"

Sean buồn bực bứt mấy cọng rau cải ném về phía trước, nói:

"Tụi con bắt gặp một cái mặt dây chuyền bị ếm bùa ngay trước văn phòng giáo sư Dumbledore"

Lão Hagrid không khỏi sửng sốt:

"Còn có cả chuyện này sao? Ngay trước văn phòng cụ Dumbledore?"

Sean gật gật đầu, thuật lại những gì nó và Yibo nhìn thấy hôm đó cho lão Hagrid nghe. Nó bỗng nhớ đến câu hỏi mà cụ Dumbledore hỏi nó về thanh gươm Gryffindor, bao tử trở nên xoắn vặn. Rốt cuộc thì vì sao cụ lại hỏi nó điều đó?

Lão Hagrid trầm ngâm một lúc, sau đó lên tiếng:

"Ta không biết có nên nói cho con nghe về điều này không. Nhưng có vẻ loại bùa chú ếm trong cái mặt đá đó là loại thịnh hành mười năm về trước trong giới Tử thần thực tử. Ta từng chứng kiến không ít lần những người vô tội bị thương, hoặc thậm chí là chết, vì vô tình chạm phải những thứ đồ bị ếm đó"

Những câu nói của lão Hagrid nặng nề như từng thanh búa nện xuống trái tim Sean. Vậy là mười năm về trước, má nó cũng đã từng dùng những thứ này để làm tổn thương những người vô tội.

Thấy sự buồn rầu không thể che giấu được từ khuôn mặt Sean, lão Hagrid vỗ nhẹ lên vai nó, an ủi:

"Đều là chuyện đã qua rất lâu rồi, con đừng suy nghĩ nhiều. Năm nào mà chẳng có mấy chuyện như vầy quấy phá Hogwarts, toàn là mấy thứ tầm phào thôi. Cụ Dumbledore chỉ cần phất tay một cái là có thể giải quyết xong"

Sean mím mím môi, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng nó tuyết đọng nặng trĩu, lạnh lẽo vô hạn.


Giáng sinh đang ngày một đến gần, bầu không khí ở khắp các ngóc ngách của tòa lâu đài dường như được đẩy lên hết cỡ. Những cây thông giáng sinh khổng lồ trang trí lung linh được đặt ở hai bên lối vào của Đại sảnh đường, và những hành lang trống vắng ngày trước đã được trang trí thêm những giàn tầm gửi.

Bạn bè cùng phòng Sean tại nhà Gryffindor đang háo hức nhét quần áo vào rương để chuẩn bị tận hưởng kỳ nghỉ lễ Giáng sinh ấm áp bên gia đình, còn nó thì hiển nhiên là vẫn ở lại trường mỗi khi có kỳ nghỉ, như mọi năm.

Vào sáng ngày hai tư tháng mười hai, Sean thức dậy với những gói quà Giáng sinh nằm ngổn ngang dưới sàn nhà. Mắt nhắm mắt mở tròng cái áo len chui đầu vào, nó ngồi xuống sàn nhà đã lót thảm nhung, bóc từng món quà.

Đầu tiên là chiếc áo len chui đầu màu xanh lơ do Viện trưởng tu viện đan cho Sean. Giáng sinh năm nào nó cũng nhận được một cái y hệt, tính cả cái áo nó đang mặc trên người.

Món quà thứ hai không thèm ký gửi tên được gửi đến từ số 95 Hẻm Xéo, bên trong là một cái mũ len trùm đầu màu đỏ tía làm bằng lông cừu ấm áp. Những món quà khác đều quanh quẩn mấy thứ quen thuộc như những đôi vớ đủ loại sắc màu, kẹo và găng tay mà nó đã chất chật cả rương.

Hộp quà cuối cùng được bọc giấy gói bảy sắc cầu vồng bắt mắt nằm lăn lốc ở phía chân giường, nhỏ xíu chỉ bằng một bàn tay. Sean lười biếng lấy chân quặp lấy nó kéo lại gần, chậm rãi bóc lớp giấy kiếng bóng gói, lôi ra một vật nhỏ bằng kim loại bằng bạc sáng bóng. Cái vật này coi bộ khá giống một chiếc nhẫn được mài dũa tinh xảo, với các ký hiệu rối rắm khó hiểu được khắc trên bề mặt.

Sean bỗng dưng nhớ đến cái mặt đá trước cửa phòng giáo sư Dumbledore, và nó vội vã ném cái nhẫn xuống đống giấy gói quà ngổn ngang dưới sàn nhà.

Nhỡ đâu lại là một thứ đồ vật bị ếm bùa nữa?

Sean vớ lấy cây đũa phép trên giường, chĩa vào cái nhẫn, hô:

"Aparecium"
(Tiết lộ ta)

Chẳng có gì xảy ra.

Cái nhẫn vẫn nằm im lìm nơi góc sàn, không mảy may lộ ra chút gì đáng ngờ.

Sean chống cằm, suy nghĩ. Có vẻ là dạo gần đây nó phải vật lộn với quá nhiều luồng suy nghĩ cứ xẹt ngang xẹt dọc trong đầu, cho nên nó cứ luôn nảy sinh ra những nghi ngờ với bất kỳ thứ gì tiếp cận mình.

Cái mặt đá nơi văn phòng giáo sư Dumbledore nhỡ đâu không phải nhắm vào nó?

Ờ, cũng đúng mà, một ngày có biết bao nhiêu người qua lại chỗ đó, và tụi nó chỉ đen đủi tình cờ bắt gặp do tính tò mò của Yibo mà thôi.

Kết luận rằng cái nhẫn bạc này có lẽ cũng là do mấy người hâm mộ nặc danh gửi tặng nó, Sean tặc lưỡi, nhét nó vào túi áo chùng, tiếp tục thay quần áo.

Sáng nay, Đại sảnh đường thưa thớt những bóng người xuống ăn điểm tâm. Những cái đốm sáng bé xíu nhiều màu sắc được ếm bùa đang di chuyển lơ lửng xung quanh Đại sảnh đường, kết hợp với những bông tuyết giả trắng xóa phun ra từ trần Đại sảnh đường khiến không gian trở nên lung linh huyền ảo như trong truyện cổ tích.

Lúc Sean đang gặm dở cái bánh nướng cuối cùng, có thứ gì đó chọt vào hông nó nhột nhột. Sean ngoảnh mặt sang nhìn, một cậu nhóc cầm trong tay tấm thiệp màu xanh lá cây, rụt rè nhìn nó:

"Anh Sean, đây là thiệp mời tham dự tiệc Giáng sinh vào tối nay của giáo sư Slughorn. Thầy và rất nhiều người đều hy vọng anh có thể đến"

Nói xong liền cụp đuôi chạy mất biến.

Sean gỡ cái ruy băng màu bạc lấp lánh ra khỏi tấm thiệp, mở ra đọc.

"Trò Sean thân yêu,
Ta rất vui mừng có được sự có mặt của con trong buổi tiệc Giáng sinh tối nay, nơi giành riêng cho những thành viên ưu tú bậc nhất của trường Hogwarts và những nhân vật xuất sắc trong giới phù thủy.
Buổi tiệc sẽ bắt đầu vào lúc 8h tối nay, tại văn phòng riêng của ta.
Chương trình khiêu vũ sẽ bắt đầu vào lúc 11h đêm.
Thân ái, giáo sư Horace Slughorn"

Cuối bức thư còn có một bức hình giáo sư Slughorn đang nháy mắt liên tục với nó.

Sean nghệt mặt ra sau khi đọc xong lá thư này. Nó chúa ghét mấy nơi ồn ào, và luôn luôn cự tuyệt mấy cái tiệc tùng nhạt nhẽo, nhưng nó cũng không muốn làm giáo sư Slughorn mất hứng. Vả lại, nó đang nghĩ đến một vấn đề khác. Có vẻ giáo sư Slughorn biết khá nhiều về cuộc chiến Hogwarts nhiều năm về trước, và biết đâu nó có thể tìm được lời giải đáp cho các thắc mắc bấy lâu nay từ chính miệng của thầy.

Đánh mắt qua phía dãy bàn bên kia, Sean phát hiện năm nay Yibo cũng đón Giáng sinh ở trường. Cái đầu màu xanh đậu biếc đang chú tâm đọc tấm thiệp y chang cái của Sean đang cầm, miệng dãn ra thành một nụ cười mỏng.

Đêm Giáng sinh.

Sean lồng một chiếc áo len màu rượu chát vào người, trùm thêm một cái áo choàng màu nâu sữa, quấn khăn choàng quanh cổ, chuẩn bị khởi hành đến bữa tiệc của thầy Slughorn.

Lúc băng qua hành lang tầng ba, Yibo từ đâu vọt ra, bước sóng vai đi bên cạnh Sean. Hôm nay nó mặc một chiếc áo màu xanh tiệp màu với cái đầu màu xanh đậu biếc, trông khá bảnh tỏn.

"Bất ngờ thật, tôi còn tưởng cậu sẽ vứt cái khả năng tham dự bữa tiệc nhảm nhí này vào sọt rác ngay từ đầu chứ" Yibo nhướng mày, giọng hớn hở.

"Vậy Ngài cũng quá rảnh để tham dự bữa tiệc nhảm nhí này giống tôi hả, ngài Yibo?" Sean trừng mắt đốp chát lại ngay.

Yibo cười hì hì, nói cho bản thân mình nghe:

"Thì chẳng phải là do cậu cũng đi sao?"

Lúc tiến vào bữa tiệc, Sean bị giật mình bởi tiếng pháo bông, nhảy lùi hai bước.

Hai thằng nhóc năm nhất cứ cố kéo nó và Yibo vào cái góc trang trí bên cạnh cây thông, hớn hở:

"Muốn chụp một vài kiểu chứ, hai anh?"

Trong khi Sean muốn giãy thoát khỏi chỗ này, thì Yibo lại choàng tay qua cổ nó, nhe răng cười:

"Được thôi"

"Phong cách cặp bài trùng há, hai anh?" Thằng nhóc sún răng chụp cái mũ đầu sư tử lên đầu Yibo, sau đó trùm cái mũ tai thỏ dài thượt cho Sean "Đẹp lắm, đứng sát vào nào, đúng rồi"

Hai cái máy ảnh dí sát cận mặt tụi nó bắt đầu những chuỗi âm thanh "tách tách" không ngừng. Sean nhéo cái tay Yibo đang đặt trên vai mình, mặt quạo như đưa đám. Trái lại, Yibo có vẻ vui mừng hớn hở, phối hợp tạo dáng.

Sau khi thoát ra khỏi mấy cái ống kính phiền toái, Sean đưa mắt tìm kiếm giáo sư Slughorn.

Ông thầy Độc dược đang cao hứng tán phét với mấy người bận vest đen mà nó từng nhìn thấy đâu đó trên Nhật báo Tiên tri, ly rượu vang trong tay sóng sánh như muốn trút thẳng xuống đầu thằng nhóc đang ngồi bên cạnh.

Ban nhạc Xương Sống, mà, theo như lời thầy Slughorn nói, được thầy mướn về từ vùng Ái Nhĩ Lan xa xôi, đang chơi một bản nhạc rock khí thế đến nỗi muốn đụng thủng cả trần nhà.

Sean ngó dáo dác quanh căn phòng, nuốt nước bọt, tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.

Một người đàn ông lạ hoắc ăn mặc lòe loẹt như vừa ở rạp xiếc về trườn qua cái ghế bên cạnh Sean, nhìn nó mỉm cười. Thằng chả với lấy một ly rượu ánh xanh từ cái bàn di động đang lướt qua, ghé vào tai nó thì thầm:

"À thì...Có muốn thử một chút thứ sóng sánh kỳ diệu này không?"

Sean kín đáo rùng mình bởi chất giọng nhờn nhớt của thằng đó, lấy tay đẩy ly rượu, nhã nhặn nói:

"Không cần, cảm ơn"

Sau khi giới thiệu tên mình là Brian, thằng chả bắt đầu thao thao bất tuyệt về quán bar mà gã đang điều hành, đến nỗi mà Sean chỉ muốn ếm xì bùa gã cho xong.

Sau khi nén không nổi cục tức này, Sean mò tay vào túi áo mình, vớ lấy cây đũa phép. Nhưng liền sau đó, nó nghe thấy có người đang lầm rầm đọc thần chú rất khẽ đằng sau:

"Bewitched sleep"
(Ngủ say)

Ngay lập tức, cái gã vừa lúc nãy đang liên mồm lảm nhảm bên cạnh Sean liền gục xuống, trán dán lên mặt bàn ngủ say.

Từ đằng sau, Yibo đá đít gã qua một bên, ngồi xuống bên cạnh Sean, dúi vào tay nó một ly cacao nóng hổi.

"Sao cậu không chờ lấy ảnh? Tôi thề là nó dễ thương cực kỳ, cậu có vẻ hợp với hai cái tai thỏ lòng thòng này lắm" Yibo chìa mấy tấm hình ra trên bàn.

Sean liếc mắt qua nhìn một chút.

Kể cũng lạ, kể từ sau ba tuổi, nó hiếm khi nào cùng ai chụp riêng một bức hình.

Yibo chọn một tấm hình mà cả hai đứa nó cùng mỉm cười, nhét vào túi áo Sean, bảo nó giữ, còn lại thì nhét hết vào túi áo mình.

"Cậu lấy nhiều như vậy để làm gì?" Sean cau mày hỏi.

"Cậu không biết hình của tụi mình được giá lắm hả?" Yibo tặc lưỡi nhìn nó, cười nham nhở "Có người sẵn sàng trả 10 galleons để có được một tấm đó. Một phương thức kiếm tiền hoàn hảo lúc tôi bị cắt tiền tiêu vặt"

Sean quẳng cho Yibo một cái nhìn sáng quắc, đưa cốc cacao lên miệng, thổi thổi rồi uống một hớp.

Có vẻ như chuyến đi tối nay của nó chẳng có ích lợi gì, bởi vì thầy Slughorn mà nó cần thì đang bị bao vây bởi một nhóm đông đúc đang chơi trò Thật hay Thách, và nó thì không ngu gì mà cố kéo thầy ra khỏi cái đám đó.

Lúc tựa vào lưng ghế đưa mắt nhìn chung quanh buổi tiệc, Sean bỗng bắt gặp một cái bóng khá quen mắt.

Daniel, thằng từng dính vào vụ rắc rối ếm bùa mụn nhọt với nó vào hơn hai tháng trước, đang lấm lét trao đổi với một người đàn ông lạ mặt đeo kính râm ở góc phòng.

Trông nó có vẻ khá lo lắng khi người đàn ông kia rút ra một cái bọc nhỏ, dúi vào tay nó.

Sean dịch qua bên phải để nhìn cho rõ hơn, và khoảng khắc ấy, khi Daniel nắm lấy cái bọc, một dòng máu đỏ tươi trườn từ cái miệng bọc chảy xuống kẽ ngón tay nó.

Sean há hốc mồm, ngoái lại nhìn Yibo. Hình như Yibo cũng vừa nhìn thấy thứ vừa xảy ra, cằm há ra rơi xuống tận bụng.

Lúc Sean khôi phục tầm mắt trở về phía Daniel, thằng đó đã bỏ cái bọc vào túi rồi vội vã len qua đám đông, rời khỏi bữa tiệc.

Yibo và Sean nhìn chằm chằm vào mắt nhau 1s, sau đó tụi nó đồng thời đứng dậy, nhanh chân bám theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net