8. Tử thần thực tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc Sean đi xuyên qua quãng thời gian mười năm trở về trước, về cái ngày mà nó chứng kiến má nó dùng lời nguyền tra tấn để hành hạ một Thần sáng. Khuôn mặt gầy hóp lạnh lùng của bà không có lấy một biểu cảm dư thừa, chỉ chuyên chú thực hiện thần chú một cách thuần thục. Sean của mười năm về trước lặng thinh ngó má nó qua khe cửa phòng ngủ, mắt trợn to kinh hãi, không dám phát ra một tiếng động nào.

Nỗi kinh hoàng bị vùi sâu bên trong lớp vỏ kiên cố nó tự mình xây lên từ rất lâu về trước giờ đây đang tràn ra như thác nước, không cách nào kiểm soát nổi.

Ngay giờ phút này, đôi tai Sean bị bao vây bởi những tiếng gào thét chói tai của kẻ chịu đau đớn đang giãy giụa dưới mặt đất, hòa vào với tiếng lầm rầm đọc thần chú một cách lãnh đạm.

Hai đầu gối ghì xuống mặt sàn đá trở nên đau điếng, mồ hôi rịn trên trán trượt qua lông mày, quyện vào dòng nước trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.

Nó không thể, cũng không dám ngẩng đầu lên.

Cả cơ thể Sean như bị cuốn vào vòng xoáy của đống lộn xộn mang tên ký ức, và nỗi kinh hoàng ẩn trong đó cứ không ngừng nhấn đầu nó vào vũng bùn đen tối mù đặc quánh, đày đọa nó với những cơn đau dội lên từ bốn phía.

Ngừng...ngừng lại...

Nó rên rỉ van nài trong cuống họng, nhưng thanh âm cứ như là sẽ mắc kẹt rồi vĩnh viễn quanh quẩn ở trong tâm trí của nó, với bốn thanh sắt lạnh lẽo khóa kín lại mọi cơ hội đào thoát ra ngoài.

Đầu và hai vai nó nặng như đeo đá, và bất thình lình, trong một khoảnh khắc, Sean thấy qua làn nước mờ ảo nơi mi mắt, rằng nó đang mắt đối mắt với má nó.

Bà nhướng mày, lẩm bẩm một câu gì đó rất nhỏ, và một nụ cười man rợ xé nát khuôn mặt lạnh lẽo ấy.

Sean giật mình, hai mắt mở to trừng trừng. Thứ đầu tiên đập thẳng vào mắt nó là cái trần nhà trắng xóa ảm đạm, có một hoặc hai con thạch sùng đang búng tay một cách thong thả ở trên đó.

Nó lia mắt nhìn sang bên cạnh.

Căn phòng lạ hoắc mà Sean đang nằm được bài trí theo một phong cách xưa cũ nửa vời, hiệu quả thị giác thì đúng là một lời không thể nói hết, trông dị hợm hết biết.

Đầu tiên phải kể đến cái tượng gỗ màu nâu mô phỏng một kỵ sĩ đang cầm giáo trên bàn trà được chụp một cái nón vàng chanh lên, và tiếp đó là cái đồng hồ quả lắc cổ lỗ sĩ bự chảng được thắt nơ bươm bướm.

Sean rời mắt khỏi mấy thứ đồ kỳ lạ kia, lắc lắc cái đầu một cách nóng nảy, đưa tay lên dụi mắt, sau khi mọi thứ trong tầm mắt nó bắt đầu trở nên nhòe dần rồi xen lẫn vào nhau thành một mảnh rối nùi.

Cánh cửa căn phòng được mở ra, giáo sư Midservenge từ tốn bước vào, trên tay cầm một ly socola nóng bốc khói nghi ngút.

"Tỉnh rồi sao? Có cảm thấy trong người khác thường không?" Thầy Midservenge nhã nhặn hỏi.

"Con...không ạ" Sean bất đắc dĩ đáp.

Nó cứ có cảm giác là mình đã tự đúc ra một cái ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp đối với giáo sư.

"Con đã ngất đi vào tầm hơn một giờ đồng hồ trước" Thầy nói một cách nhẹ nhàng êm ái "Nào, uống một ít thứ này sẽ giúp con cảm thấy có năng lượng hơn đáng kể đấy"

Sean lịch sự nhận lấy cốc socola nóng, uống một ngụm. Sự ấm áp lan nhanh ở trong bao tử khiến đầu óc nó trở nên khoan khoái hơn rất nhiều.

"Giáo sư Dumbledore cho gọi con đến văn phòng của thầy ấy, về vụ việc đêm qua" Thầy Midservenge chĩa cây đũa phép vào tấm rèm cửa màu be để nó dạt ra, nhường một chút ánh sáng chiếu vào phòng "Con nhắm xem có thể đi hay không, trong tình trạng cơ thể như thế này, hửm?"

Sean gấp gáp đáp:

"Con...con không sao. Con có thể đi ngay bây giờ"

Kỳ thực thì nó chẳng đời nào muốn bị xem là một đứa yếu ớt trước mặt giáo sư Midservenge, vì vậy nên cho dù bây giờ chỉ muốn nằm xuống và ngủ phứt đi cho xong, nó vẫn cố chấp đi lên văn phòng để hầu chuyện thầy Dumbledore.

"Được rồi" Giáo sư Midservenge mỉm cười, nhưng đôi mắt thầy dường như ẩn ý nhiều điều hơn thế.

Lúc bước qua cái bàn làm việc để đi đến cửa, Sean liếc qua một thứ đồ vật trông rất kỳ cục, nhưng lại có đôi chút quen mắt.

Một sợi dây chuyền bằng bạc quấn lấy cái dàn thiêu, và một con mắt màu xanh lơ treo lủng lẳng ở đó.

Sean nhanh chóng dời mắt khỏi thứ đồ vật lạ lẫm, cố không tỏ ra mình là một đứa tọc mạch thích táy máy đồ của người khác. Tuy vậy, lúc đóng cánh cửa bằng gỗ sồi lại, nó vẫn không nhịn được mà ngó thứ đồ đó thêm một lần nữa.

Lúc băng qua nhưng bậc thềm đá hoa cương để đi đến văn phòng của giáo sư Dumbledore, tâm trí Sean cứ bị mắc kẹt bởi hàng tá những suy nghĩ lộn xộn rối nùi như bông gòn mà nó có cố cách mấy cũng không tài nào gỡ ra nổi.

Bận bịu với những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu, nó không hề nhận ra là có người đang gọi tên mình nãy giờ. Yibo vừa thở hổn hển chạy đến, vừa khó khăn nói:

"Đến bây giờ tôi mới biết cậu bị lãng tai đấy, Sean. Cuộc đời tôi chưa từng gọi ai tha thiết đến vậy mà không được đáp lại một lời như vừa nãy"

Sean nín cười trước vẻ mặt khôi hài của Yibo, nhỏ giọng đáp:

"Xin lỗi, do tôi đang mải suy nghĩ"

Yibo nhìn ra được sự xanh xao không giấu nổi trên khuôn mặt Sean, ngay lập tức áp tay vào trán nó:

"Không khỏe ở đâu hả, trông cậu có vẻ hơi nhợt nhạt"

Sean nhẹ nhàng gạt bàn tay của Yibo trên trán nó xuống, đáp nhanh:

"Không có gì. Nhanh lên, thầy Dumbledore còn đang đợi tụi mình"

Văn phòng của thầy hiệu trưởng nằm ở tầng lầu cao nhất của tòa lâu đài, được trấn giữ bởi một cái máng xối hình đầu con thú đá.

Hai đứa học trò khựng lại, nhìn chòng chọc vào con thú đá chừng hơn mười phút.

Hình như thầy Dumbledore đã quên báo cho tụi nó biết về mật khẩu ra vào văn phòng của thầy.

Sean đề xuất là chờ thêm một lúc với hy vọng là giáo sư Dumbledore sẽ ra khỏi phòng để tìm gặp hai đứa nó, nhưng Yibo thì có vẻ cực kỳ có hứng thú với cái đầu con thú đá chắn trước cánh cửa.

Một lát sau, Yibo có vẻ như đang tìm thấy điều gì đó khác biệt. Nó lấy cây đũa phép của mình ra, chọc hai cái vào đầu con thú đá. Con thú rùng mình, rồi sau đó, một vật nhỏ nhắn đen đúa được nhả ra, lăn lông lốc xuống sàn nhà.

"Cái gì vậy?" Sean hỏi một cách ngờ vực, tay túm lấy áo chùng Yibo kéo nó nhảy lùi lại hai bước.

"Không biết" Yibo đáp "Nhưng có vẻ là một thứ chẳng tốt lành gì"

Ngay lúc này, bức tượng đá trước mặt tụi nó nhảy qua một bên.

Giáo sư Dumbledore bước ra khỏi văn phòng của cụ, còn hai đứa Yibo và Sean thì đang bận trố mắt nhìn đồ vật lạ hoắc dưới chân.

"Ta còn tự hỏi tại sao hai con lại lâu như vậy. Rồi sau đó ta sực nhớ là mình quên tiết lộ mật khẩu để hai con có thể đi qua con thú đá này đây." Cụ Dumbledore mỉm cười, nói.

"Thưa thầy" Yibo e dè chỉ xuống dưới chân nó "Con nghĩ là mình không nên tùy tiện xử lý thứ này"

Thầy Dumbledore nhướng mày, ánh mắt di chuyển theo bàn tay Yibo dần trở nên đanh lại.

Thầy Dumbledore hướng đũa phép vào cái vật nhỏ đen xì hắc ám kia, lầm bầm một câu thần chú nghe lạ hoắc.

Ngay lập tức, cái vật kia sáng lên rồi phát nổ tanh bành, một đợt khói mỏng màu đen cuộn theo hình thù một cái đầu lâu bay lên, tan vào trong không trung, biến mất dạng.

Cụ Dumbledore cẩn thận dùng khăn tay nhặt cái đồ vật kia lên.

Trông thứ đó khá giống một cái mặt đá màu xanh ngọc bích được dát bạc ở xung quanh bị quăng vào đống lửa rồi cháy đen thùi lùi, và cái mùi khét lẹt tỏa ra từ nó có xen lẫn một chút mùi cay xè bất thường.

Thầy Dumbledore thận trọng cất mặt đá kia vào trong một cái túi rút nhỏ, nhét vào áo chùng, sau đó ra dấu cho Yibo và Sean đi vào.

"Nó là cái gì vậy ạ, thưa thầy?" Yibo hỏi ngay khi bước vào.

Giáo sư Dumbledore ấn tụi nó ngồi xuống bàn trà, vẫy vẫy cây đũa phép. Một cái tách trà bằng sứ hiện ra trong không khí, rót trà ra hai cái ly. Sau đó, mỗi cái ly tự động trôi về phía Yibo và Sean, đẩy đẩy vào đầu tụi nó đến bao giờ được cầm xuống mới thôi.

Sean hớp một ngụm trà trong cái tách, tầm mắt không rời khỏi cụ Dumbledore.

"Con nhìn thấy thứ đó như thế nào, hả Nhất Bác?" Thầy hiệu trưởng bình tĩnh hỏi.

"Lúc nhìn vào cái đầu thú đá, con để ý thấy hình như có thứ gì đó đang chuyển động bên trong" Yibo thận trọng đáp "Sau đó con dùng đũa phép gõ thử vào, thứ đó liền rơi ra"

Thầy Dumbledore gật đầu, rũ mắt, đăm chiêu suy nghĩ.

Sean ném cho Yibo một cái nhìn khó hiểu.

Bộ thứ này nguy hiểm đến vậy sao?

Một lúc sau, giáo sư Dumbledore vẫn không có vẻ gì là sẽ rời khỏi suy nghĩ của chính mình, nên Sean đã quyết định phá ngang mối bận tâm của cụ:

"Thưa thầy?"

Thầy Dumbledore tựa như sực tỉnh từ trong cơn mơ, đưa hai tay xoa trán, mơ màng nói:

"Thành thật xin lỗi hai con. Trông thế thôi, nhưng tác dụng của lời nguyền đó có hơi mạnh"

"Lời nguyền gì cơ ạ?" Yibo hỏi lại ngay.

"Mặt dây chuyền bên trong con thú đá đã bị ếm bùa" Cụ Dumbledore giải thích "Đó là một loại bùa chú cực kỳ mạnh, được phát minh ra với mục đích có thể hại nhiều người nhất có thể. Cũng may là các con chưa chạm vào nó. Tác dụng phụ khi tiêu hủy được nó là làm người ta đôi khi lú lẫn đi một chút"

Nét mặt Yibo và Sean đã dần chuyển sang màu xanh. Nếu như hai đứa nó chẳng may mà chạm lấy mặt dây chuyền đó, thì người ngồi trong văn phòng bây giờ sẽ chỉ còn mỗi giáo sư Dumbledore.

"Tại sao ở Hogwarts lại xuất hiện thứ nguy hiểm như vậy ạ?" Sean lo lắng hỏi.

"Có những thứ ta không thể giải thích ngay cho các con bây giờ được" Cụ Dumbledore bình tĩnh nói "Bây giờ, ta cần một ít thông tin về cuộc phiêu lưu của các con đêm qua, cách các con thoát khỏi con Đuôi gai Hungary - một cách tương đối xuất sắc.

Yibo đối mắt nhìn Sean, trên cái má nhiều thịt của nó nổi lên một tầng hồng hồng.

Hai đứa nó thay nhau thuật lại câu chuyện ly kỳ vào đêm qua, từ lúc mà bọn nó đi thăm Fiona, đến lúc thoát hiểm khỏi con Đuôi gai tận hai lần.

"Sau đó, lúc mà con tưởng chừng như con rồng sắp xé xác bọn con đến nơi, thì con nhận ra nó đang hướng về phía giáo sư Midservenge mà lao tới, và rồi nó bị thầy ấy khống chế" Sean là người kết thúc câu chuyện, vì đoạn này là lúc Yibo đã thăng mất tiêu.

Lại một khoảng im lặng kéo dài.

Cụ Dumbledore tiếp tục đăm chiêu trong một lúc, trong khi đó, hai đứa học trò tranh thủ nhìn ngó thăm thú mấy đồ dùng bài trí bên trong căn phòng.

Sean từng thử hình dung căn phòng của thầy hiệu trưởng lúc đọc cuốn Hogwarts, Một Lịch Sử, nhưng được tận mắt nhìn thấy đúng là đã hết biết. Nó dần dần bị thu hút bởi một thanh gươm nằm trong chiếc hòm bằng thủy tinh trong suốt, và quyết định bước đến gần hơn để quan sát.

Đồ vật pháp thuật này ắt hẳn là thanh gươm Gryffindor, thứ được chế tạo bởi những yêu tinh lành nghề từ một ngàn năm trước, có khả năng ma thuật vượt xa mọi tuyệt tác khác. Thanh gươm này từng được ghi chép lại trong cuốn Lịch sử Hogwarts bản mới nhất, với ghi chú là công cụ dùng để phá hủy một Trường sinh Linh giá trong cuộc chiến Hogwarts hơn mười năm về trước.

Thầy Dumbledore đã bước tới bên cạnh Sean tự bao giờ, và cụ cũng đang chăm chú nhìn vào thanh gươm không kém gì nó.

"Con có biết việc sử dụng thanh gươm Gryffindor vào sai mục đích thì sẽ nhận hậu quả gì không, hả Sean?" Thầy Dumbledore hỏi nó rất khẽ, cứ như là chỉ đang thở ra một hơi dài.

"Con không biết ạ" Sean mơ hồ đáp, bỗng dưng nó cảm thấy tim mình đập nhanh dữ dội.

"Được rồi" Thầy Dumbledore bỗng cất cao giọng, làm Yibo đang bận chọc con phượng hoàng Fawkes cũng giật mình ngoảnh đầu lại nghi hoặc "Ta nghĩ rằng hôm nay đến đây là đủ. Cảm ơn sự hợp tác và những thông tin hữu ích từ hai đứa các con. Bây giờ các con có thể về ký túc xá và đánh một giấc được rồi"

Hai đứa Sean và Yibo bị đẩy ra khỏi cánh cửa văn phòng thầy Hiệu trưởng mà chưa kịp thắc mắc thêm câu nào.

"Tôi đồ rằng giáo sư Dumbledore có chuyện giấu tụi mình" Yibo vừa đi vừa biểu diễn kỹ thuật quay đũa phép bằng ngón trỏ của mình, nói.

"Ừm" Sean hờ hững đáp, đầu óc nó uể oải đến nỗi chẳng muốn suy nghĩ gì thêm nữa.

Sau khi trở về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, Sean leo thẳng lên phòng ngủ, móc cái rương gỗ của nó dưới gầm giường lên.

Nó điên cuồng đào bới trong đống hổ lốn quần áo và sách vở trong cái rương chật hẹp, và cuối cùng, cái góc của thứ nó cần tìm cũng hiện ra nơi đáy rương.

Bức ảnh mà nó chụp với má nó lần cuối, vào sinh nhật năm ba tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net