Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình hình hết sức căng thẳng.

Đến gần rồi Tiêu Chiến mới phát hiện tên bắc cóc này là một người đàn ông trung niên rất tuấn tú, nếu như không tham gia vào quá trình vụ án này, có lẽ cậu sẽ khó mà tin gã đàn ông có gương mặt văn nhã trước mắt này lại là tên bắt cóc tội ác đầy trời, còn là tội phạm giết người.

"Anh đã bị bao vây, mau bỏ vũ khí xuống sẽ được khoan hồng."

Vương Nhất Bác nhíu mày, Đường Tuấn Anh không phải kẻ ngu, trên tay gã đã có hai mạng người, cho dù xử lý khoan hồng cũng khó thoát khỏi tội chết, câu trấn an này của sếp Trần vốn không có tác dụng.

Quả nhiên, Đường Tuấn Anh nhe răng cười: "Xử lý khoan hồng? Nếu như tụi bây thả tao đi, tao mớiý khoan hồng với đám ranh con đó."

Gã ngạo mạn đến mức khiến toàn bộ nhân viên cảnh sát ở đó tức giận, Tiêu Chiến và đội Vương Hạc Đệ thì chậm rãi tới gần chiếc CRV kia, đột nhiên chiếc CRV lắc lư, tên bắt cóc còn lại đang ngồi ở ghế lái chuyển ra ghế sau ngay tức khắc. Sau đó cửa xe bật mở, đập vào mắt mọi người đầu tiên là một nữ sinh sắc mặt trắng bệch run rẩy, trên cổ cô bé còn có một lưỡi dao lạnh lẽo.

"Đường Mạn Ny?" Ba Trương gần như không dám tin vào mắt mình.

Tiêu Chiến cảm thán trong lòng, thật ra từ lúc cậu nghe thấy tên Đường Tuấn Anh là cậu đã biết dự đoán tệ nhất Vương Nhất Bác nói lúc trước đã trở thành sự thật. Cô bé vốn đã ghen ghét đố kị bạn mình, còn bị ba ruột lợi dụng, bi kịch này khó mà tránh khỏi.

"Đường Mạn Ny, mau tỉnh táo lại, đừng làm ra chuyện khiến bản thân phải hối hận." Vương Nhất Bác nhận loa phóng thanh trong tay sếp Trần, lạnh lùng nói.

Đường Mạn Ny tóc tai rối bù, hai mắt thâm quầng nặng, bàn tay run rẩy sợ hãi bán đứng bản thân: "Muộn rồi, các người mau thả ba tôi đi, bằng không tôi sẽ cắt đứt cổ họng nó!"

Không biết là vì tay run không khống chế được hay cố ý, con dao cứa trúng cổ con tin, khiến cô bé kia càng sợ hãi khóc lớn.

Vương Nhất Bác híp mắt quan sát con tin, quay đầu nhìn Tiêu Chiến xác nhận: "Con tin là Tôn Vũ Đồng phải không?"

Tiêu Chiến suy nghĩ: "Chết mất hai người, cứu được một, hẳn là."

"Cậu đi xem Hứa phu nhân có đến hiện trường không."

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Tiêu Chiến rời đi, tiếp tục kêu gọi đầu hàng: "Đường Mạn Ny, Tôn Vũ Đồng là bạn học của cháu, còn là bạn thân thiết, nếu như cháu còn có chút tình cảm thì mau buông bạn mình ra, với tình hình của cháu cảnh sát có thể sẽ xem xét lại."

Đường Mạn Ny do dự, Đường Tuấn Anh lại ở bên cạnh hét lên: "Đừng tin quỷ kế của bọn chúng, con đã giết hai người rồi, bọn chúng sẽ không tha cho con đâu."

Vừa mới nói xong, không chỉ Đường Mạn Ny không khống chế được cảm xúc, mà mọi người xung quanh cũng hết sức hoảng hốt. Đường Mạn Ny từ là người bị hại biến thành đồng lõa, bây giờ lại biến thành hung thủ, chuyển biến vụ án này lại là trẻ vị thành niên, dù đã xây dựng nhiều giả thuyết nhưng vẫn khiến cho người ta sởn cả gai ốc.

Vương Nhất Bác không nói thêm gì nữa, nếu nói Đường Tuấn Anh và Đường Mạn Ny bắt cóc 4 nữ sinh, còn không bằng nói là Đường Tuấn Anh lợi dụng tình thương của người ba dụ dỗ Đường Mạn Ny, dẫn dắt từng bước một để cô bé bắt cóc bạn học mình.

Một hung thủ mờ mắt vì tiền, một tòng phạm ngu ngốc chưa phát triển, giờ phút này dù thuyết phục thế nào cũng không còn ý nghĩa.

Tiêu Chiến thở hồng hộc chạy về bên cạnh hắn: "Đã dẫn tới, làm sao nữa?"

Đưa khăn tay cho cậu, Vương Nhất Bác cúi đầu: "Một, Hứa phu nhân thành công thuyết phục được Đường Mạn Ny thả con tin, khi đó chúng ta lập tức bắt Đường Tuấn Anh. Hai, nếu như Đường Mạn Ny vẫn khăng khăng chấp mê bất ngộ, chỉ có thể. . ."

"Chỉ có thể cái gì?" Tiêu Chiến dùng khăn tay lau đầu đầy mồ hôi.

"Chỉ có thể huy động lính bắn tỉa." Ánh mắt Vương Nhất Bác kiên định, không chút do dự.

Tiêu Chiến mở to mắt: "Vương Nhất Bác, cậu điên rồi? Đó là trẻ vị thành niên!"

"Giả sử chuyện đó xảy ra, chúng ta bắn cô bé này thì xem như giết một hung thủ nhưng cứu được một con tin. Còn nếu cứ để yên khiến con tin bị hãm hại, là chúng ta đang dung túng hung thủ, hình thức đó có khác gì việc quần chúng vô tội bị giết, ai đúng ai sai cậu có thể lựa chọn sao?"

Biết Tiêu Chiến không tán thành, Vương Nhất Bác nói nhỏ: "Ở phương Tây cái này gọi là Moral dilemma, nhiều khi, trên đời không thể lựa chọn đạo đức, chỉ có thể chọn cách tối ưu hóa lợi ích." [2]

[2] Moral dilemma: Tình thế đạo đức tiến thoái lưỡng nan, đâu là việc làm đúng, đâu là việc làm sai?

Hứa phu nhân được người ta dìu tới, trước mặt bà là con gái và người đã từng là chồng bà.

Vương Nhất Bác đưa loa phóng thanh cho bà: "Ổn định tâm trạng bọn họ."

"Ny Ny, là mẹ." Hứa phu nhân vừa cất lời liền không nhịn được nghẹn ngào nói, "Mẹ về rồi, sau này mẹ không bao giờ đi nữa."

Đường Mạn Ny lạnh lùng nói: "Tôi không có mẹ, mẹ tôi đã bỏ đi với tên nước ngoài khác rồi, tôi chỉ có bà ngoại."

Nước mắt Hứa phu nhân lã chã: "Ai nói với con chuyện này? Mẹ đi làm giáo viên, từ khi nào thành bỏ chạy ra nước ngoài?"

"Vậy tại sao mấy năm rồi bà không về thăm tôi? Mỗi năm chỉ gửi chút tiền cho tôi và bà ngoại?"

"Tiền lương của mẹ một năm chỉ có 200.000, gửi cho con 150.000 tệ, chẳng lẽ còn ít sao?" [3]

[3] 200.000 NDT ~ 709 triệu VND / 150.000 NDT ~ 530 triệu VNĐ

"Nói dối, tôi đã thấy bằng chứng rồi, bà lừa chúng tôi nói bà ra nước ngoài dạy tiếng Hán, thật ra là bỏ ba và tôi ra nước ngoài kết hôn với người khác."

Hứa phu nhân vừa tức vừa vội: "Bằng chứng gì? Giấy chứng nhận công tác và chứng minh thu nhập mẹ đều có, con muốn xem không? Con tin gã cặn bã Đường Tuấn Anh mà bác bỏ hết lời mẹ nói, sao con không tin mẹ?"

"Bà và gã đàn ông ngoại quốc kia chụp ảnh thân mật như vậy, bà còn dám nói. . ."

Nội dung đối thoại bắt đầu chuyển sang hướng máu chó một đi không trở lại, Tiêu Chiến nhíu mày: "Kết hợp với biểu hiện của Đường Mạn Ny ở trường học, nói khoác là mẹ mình ở nước ngoài, thường xuyên khoe đồ từ nước ngoài về, tớ thấy trong tiềm thức cô bé này không tin mẹ mình cũng là chuyện bình thường rồi?"

"Ganh đua ghen ghét, ham hư vinh là những thói xấu trẻ nhỏ dễ bị nhiễm trong quá trình trưởng thành, hơn nữa gia đình bạn bè của cô bé đều nổi trội hơn mình, khó tránh khỏi sẽ có lúc ghen ghét. Cộng thêm việc xuất thân mồ côi ba, tâm lý chắc chắn sẽ vặn vẹo hơn bạn bè cùng lứa, trong lòng vốn đã có hạt giống thù hằn, lại gặp phải người ba đam mê cờ bạc. . ." Vương Nhất Bác lắc đầu.

Tiêu Chiến đột nhiên nói: "Tớ có thể hiểu được tâm lý Đường Mạn Ny."

Vương Nhất Bác có hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn cậu, Tiêu Chiến liếc hắn: "Tớ phải ăn nhờ ở đậu, làm trâu làm ngựa làm nội trợ cho nhà người ta, mỗi lần làm tớ đều hết sức tức giận."

Biết cậu đang nói đùa, Vương Nhất Bác yên lòng: "Không phải lúc nói đùa, nghiêm túc chút đi."

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng la hét, Hứa phu nhân chậm rãi tới gần Đường Mạn Ny, mà Đường Mạn Ny hiện tại giống như dã thú bị hoảng sợ nhảy dựng lên: "Bà muốn làm gì?"

"Con thả Tôn Vũ Đồng ra, mẹ đổi với đứa nhỏ này, chuyện gia đình chúng ta đừng liên luỵ đến người khác."

Đường Mạn Ny cười lạnh: "Bà không đáng tiền, không có giá trị lợi dụng."

Hứa phu nhân rốt cục không dằn nổi cảm xúc nữa, bà chậm rãi quỳ xuống: "Ny Ny, mẹ cầu xin con, đừng tiếp tục sai lầm nữa. Con trước kia rất ngoan ngoãn, rốt cuộc tại sao lại ra nông nổi này?"

Mẹ của mình quỳ gối trước mặt, cho dù ý chí sắt đá cỡ nào thì Đường Mạn Ny cũng có hơi động lòng. Trong chớp mắt lúc cô bé nới lỏng cảnh giác, khi con dao vừa cách xa cổ con tin một chút thì một đặc công không biết từ lúc nào đã lặng lẽ tiến đến sau lưng cô bé nổ súng, Đường Mạn Ny vùng vẫy mấy cái rồi dần dần ngã xuống.

Vương Nhất Bác lập tức hạ lệnh: "Bắt Đường Tuấn Anh."

Còi cảnh sát hú lên, nhìn hai ba con bị áp giải lên xe cảnh sát, mọi người bôn ba mấy ngày nay cuối cùng đã thở phào một hơi. Nhưng dù phá được vụ án chỉ trong năm ngày, thì lần này cũng chẳng được khen ngợi.

Vì năm con tin, ngoại trừ một hung thủ đặc biệt, thì có đến hai 2 người chết, chỉ giải cứu thành công được 2 người.

Thắng cũng như bại. . .

Mọi người trở về cục cảnh sát nghỉ ngơi một lúc, chờ đội bên kia giải quyết xong trình tự thủ tục sẽ đi lấy khẩu cung Đường Tuấn Anh và Đường Mạn Ny, bầu không khí nặng nề đến đáng sợ.

Khác với mọi người, sắc mặt Vương Nhất Bác vẫn như mọi ngày, thấy hắn rót nước uống Tiêu Chiến mở túi bánh quy đưa cho hắn: "Đừng nghĩ nhiều, chuyện lần này cũng không thể trách chúng ta."

Cầm lấy miếng bánh quy nhai rồi nuốt xuống, Vương Nhất Bác nhún vai: "Tớ cảm thấy chúng ta không sai, dù cố gắng hay thông minh đến mức nào cũng không bằng một phạm nhân biến thái, đúng không?"

Tiêu Chiến thở dài: "Nếu như Trương Mộng Dao và Vương Tuyết không chết, bản án này sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Trong những hung thủ tớ từng gặp thì Đường Tuấn Anh tuyệt đối không thông minh, thậm chí tính toán cũng không cẩn thận, nhưng gã nhất định là biến thái nhất."

Triệu Lệ Dĩnh ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, bản thân không học vấn không nghề nghiệp thì thôi đi, đánh bạc nợ nầng cùng đường còn lôi con gái xuống nước đi bắt cóc bạn học. Cậu nói xem hổ dữ cũng không ăn thịt con, tên Đường Tuấn Anh này còn không bằng súc sinh nữa là."

Thành Nghị và Thái Từ Khôn cũng gia nhập thảo luận, cả văn phòng nhất thời toàn bộ tràn ngập lời lên án phê phán tên phạm nhân biến thái.

Vương Nhất Bác nhàn nhạt lắng nghe, không có phản ứng gì.

Tiêu Chiến lấy laptop ra chuẩn bị gõ lại biên bản, lại thấy Vương Nhất Bác ghé sát vào tai cậu nhỏ giọng nói: "Ngày mốt là Trung Thu rồi, đến nhà tớ ăn đi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net