Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm vấn Đường Tuấn Anh không có gì phức tạp, vẫn chỉ hỏi những câu hỏi thường dùng khi tra khảo phạm nhân. Mà khi Vương Nhất Bác Tiêu Chiến bọn họ ngồi đối diện Đường Mạn Ny, nhìn cô bé điềm đạm nho nhã thanh tú này, trong lòng ít nhiều đều có chút khó chịu.

Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nên vô tư lự chơi đùa với bạn bè trong trường, ngồi tám nhảm hoặc kể về thần tượng của mình, dù đôi lúc xảy ra mâu thuẫn nhưng cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ thường gặp của học sinh. Thanh xuân của bọn họ có thể chất chứa nhiều điều phiền não và bí mật, hoặc hung hăng càn rỡ khi đến thời kỳ nổi loạn, chứ không phải mặc áo tù vàng của người trưởng thành và ngồi đây như một cái xác không hồn.

Vương Nhất Bác thở dài, lấy sổ ghi chép từ trong tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn hắn, Vương Nhất Bác giải thích: "Một ngày nào đó cậu sẽ là chủ thẩm, xét thấy tư chất của cậu có hơi chênh lệch với người bình thường nên hiện tại tớ phải bồi dưỡng trước đã."

Lườm hắn một cái, Tiêu Chiến lầm bầm: "Rõ ràng là bạn cùng lớp, bồi dưỡng cái gì. . ."

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt Đường Mạn Ny: "Hiện tại chú sẽ hỏi cháu những câu liên quan đến vụ án, cháu hãy trả lời thành thật. Cháu chưa trưởng thành, chỉ cần thái độ nhận tội tốt vẫn có thể xử lý khoan hồng."

Đường Mạn Ny nhẹ gật đầu, lệ khí khi uy hiếp con tin đã giảm đi ít nhiều.

"Hôm thứ sáu ngày 13 tháng 7, cháu làm thế nào để Trương Mộng Dao rời khỏi trường?"

"Trước đó là sinh nhật tôi, tôi mời bọn họ đi ăn nên Trương Mộng Dao nói đến sinh nhật mình sẽ mời lại tôi. Đến giữa trưa hôm đó, tôi nói tối nay ăn xong thì đi hát karaoke, bọn họ đồng ý."

"Buổi chiều mọi người tập hợp ở quán đồ nướng, rồi cùng đi hát, đúng không?"

Đường Mạn Ny bất ngờ phối hợp: "Vâng."

"Sau khi đến Tiễn Quỹ thì xảy ra chuyện gì?"

"Tôi bỏ thuốc ngủ vào ly nước bọn họ, khoảng hơn 9 giờ là bọn họ ngủ hết rồi."

Vương Nhất Bác vừa ghi chép vừa để ý biểu cảm của Tiêu Chiến, chỉ thấy cậu mặt nhăn mày nhó, dáng vẻ như lâm trận đánh địch đến nơi khiến Vương Nhất Bác phì cười.

Tiêu Chiến dừng lại, có vẻ như đang lựa chọn từ ngữ: "Sau khi làm bọn họ hôn mê, cháu làm cách nào để đưa bọn họ lên xe, Đường Tuấn Anh có giúp cháu không?"

Hai tay Đường Mạn Ny xoắn lại, móng tay vô thức cào vào nhau: "Có, vì nhiều người quá, hơn nữa rất nặng nên tôi gọi ba tôi tới, sau đó chúng tôi đưa bọn họ lên xe."

Tiêu Chiến đang chuẩn bị hỏi tiếp, Vương Nhất Bác lại xen vào: "Lúc đó không có ai trong Tiễn Quỹ để ý tới các người? Còn camera ở đó bị cháu đập vỡ từ khi nào?"

"Bởi vì tôi vào chung với bọn họ, hơn nữa còn gọi bia nên lúc tôi đưa bọn họ ra có thể nhân viên phục vụ nghĩ bọn họ uống say rồi nên không hỏi gì nhiều. Còn camera sau khi tôi lên kế hoạch xong vào tháng sáu, chọn một hôm đến đó lén đập hư."

Vương Nhất Bác không hỏi nữa, nhưng Tiêu Chiến biết rõ hắn nhất định là đang hối hận, vì khi điều tra bọn họ lại không hỏi thăm bất kỳ nhân viên phục vụ nào trong Tiễn Quỹ. Nếu không quá rối và đặt trọng tâm lên các nữ sinh bị mất tích, bọn họ ít nhất có thể thu hẹp phạm vi, tranh thủ thời gian tốt nhất để cứu được con tin.

Dùng ánh mắt an ủi Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tiếp tục hỏi: "Khi thành công đưa bọn họ đi rồi hai người đặt chân ở đâu?"

Đường Mạn Ny cắn môi: "Lúc đó chúng tôi cảm thấy cảnh sát không thể hành động nhanh như vậy, để phòng ngừa lỡ như, ba tôi sẽ đi ăn với bạn bè để lấy chứng cứ ngoại phạm, còn tôi thì lái xe đưa bọn họ chạy quanh vùng Giải Phóng Tây. Đến 11 giờ mấy gần 12 giờ đêm thì tôi và ba tập hợp lại."

Chuyện sau đó, đội Vương Nhất Bác đã rõ, chính là việc bọn họ vừa lái xe vừa gọi điện thoại Tống tiền gia đình con tin.

Ánh mắt Tiêu Chiến bắt đầu sắc bén: "Trương Mộng Dao và Vương Tuyết bị giết hại lúc nào? Lý do gì khiến cháu giết bọn họ?"

Đường Mạn Ny hoàn toàn dửng dưng: "Cũng tại liều thuốc ngủ bỏ cho Trương Mộng Dao không đủ, lúc gần tới đường Giải Phóng không bao lâu, còn chưa kịp dừng xe cậu ta đã tỉnh rồi." Trên mặt cô bé còn có chút mỉa mai, cười châm biếm, "Cậu ta cũng thông minh đó, thấy tình hình lúc đó liền đoán được ý đồ của tôi. Có điều cậu ta vẫn luôn tự cho mình là đúng, lấy cái điệu bộ lớp trưởng bắt tôi 'Dừng cương trước vực' 'Quay đầu lại là bờ' vân vân..." Cô bé còn nhấn mạnh hai thành ngữ cuối cùng, vẻ mặt vênh váo không ai bì được.

"Sau đó thì sao?" Người trưởng thành như bọn họ đều bị gương mặt hồn nhiên nhưng độc ác của cô bé có làm cho bất ngờ, phòng thẩm vấn lặng như tờ.

"Tôi thấy cậu ta ồn ào quá, hơn nữa có thể sẽ phá hỏng kế hoạch của tôi, nên tôi nhân lúc cậu ta không có lực phản kháng vì thuốc mê chưa hết hoàn toàn, dừng xe ra băng ghế sau làm cậu ta nghẹt thở tới chết."

Thấy hai mắt cô bé sáng ngời, đột nhiên Tiêu Chiến cảm thấy không nói nên lời.

Giằng co hơn 10 giây sau, giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất Bác truyền đến: "Công cụ gây án, thời gian tử vong chính thức và địa điểm cháu vứt xác."

Đường Mạn Ny hơi ngẩng đầu lên, dường như đang nhớ lại: "Hình như là dùng gối đệm ghế sau đè cậu ta ngộp thở tới chết, thời gian... lúc đó người nhà cậu ta điện thoại tới, tôi thấy phiền phức quá nên tắt đi, lúc đó trên màn hình điện thoại hiện khoảng 10 giờ 36 phút."

Cả đêm lo lắng không ngủ, lúc ông bà Trương gọi điện liên tục cho con gái nhất định chưa từng nghĩ đến, trong cùng một thành phố chỉ cách hơn 10 km, con gái họ đang giãy dụa đến tuyệt vọng và dần tắt thở dưới hai bàn tay non nớt của bạn học mình.

Mà cách đó không xa, điện thoại không ngừng vang lên, trên màn hình hiện hai chữ 'Papa' chính là lần liên hệ cuối cùng của bọn họ trên thế gian này.

Tiêu Chiến điều chỉnh lại cảm xúc: "Còn Vương Tuyết thì sao? Tại sao lại giết cô bé?"

Đường Mạn Ny suy nghĩ: "Cậu ta là ba tôi muốn giết."

"Động cơ là gì?"

"Lúc đó tôi gọi điện cho ba mẹ cậu ta, kết quả người nhà cậu ta ngay cả 1 triệu cũng không chịu chi. Ba nói cậu ta là đồ vô dụng, dù sao trên tay tôi cũng đã có một mạng người, trẻ vị thành niên phạm pháp lại không cần ngồi tù, nên tôi giết luôn."

Tiêu Chiến cực kỳ ghê tởm: "Vì vậy cháu dùng vật cứng đập lên đầu cô bé, rồi vứt xác nơi đồng hoang?"

"Ừm, không hẳn. Chúng tôi lái xe đến đó trước rồi dùng giác cắm xe đập, sau đó vứt xuống luôn."

"Thời gian."

"Hình như là 9 giờ sáng chủ nhật."

Tình tiết vụ án đến đây cũng đã rõ ràng rồi, chỉ còn lại những câu hỏi động cơ gây án.

Tiêu Chiến xếp đồ lại thấp giọng nói: "Tớ không muốn hỏi, có hơi buồn nôn."

Vương Nhất Bác gật đầu, gương mặt không mang theo bất kỳ sắc thái gì hỏi: "Ai là người đưa ra kế hoạch bắt cóc này, cháu nên biết chủ mưu và tòng phạm sẽ cân nhắc mức phạt khác nhau."

Đường Mạn Ny rất kinh ngạc: "Cân nhắc mức phạt? Tôi còn chưa trưởng thành, không phải nói là không cần chịu trách nhiệm pháp luật sao?"

Vương Nhất Bác lập tức bật cười: "Tuy từ 14 đến 17 tuổi là trẻ vị thành niên, nhưng cũng đã có năng lực phân biệt phải trái. Căn cứ vào vụ án bắt cóc giết người này thuộc về thủ đoạn tàn nhẫn, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn. Bạn học Đường Mạn Ny, chúc mừng cháu đạt được cơ hội du học trong ngục giam mấy năm."

Đường Mạn Ny bỗng chốc bị dọa điếng người, cả buổi không nói được câu nào.

Không biết đã qua bao lâu, khi tất cả mọi người sắp mất hết kiên nhẫn, cô đột nhiên khóc òa lên: "Ba nói với tôi, bởi vì tôi chưa trưởng thành nên không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật. Ba không thể lừa tôi, nhất định là các người sai rồi!"

Vương Nhất Bác cười lạnh: "Nghe nói cháu là học sinh hay nhận được học bổng, vậy mà khái niệm cơ bản nhất cũng không biết? Trường Trung học không dạy đạo đức, chính trị à? Trường học các người giáo dục kiểu gì vậy?"

Đường Mạn Ny hoàn toàn sụp đổ, cô bé vùi mặt vào lòng bàn tay, nước mắt không ngừng rơi xuống vạt áo tù vàng qua kẽ tay khiến chiếc áo càng lúc càng sậm màu.

Vương Nhất Bác gõ bàn: "Mời trả lời câu hỏi của tôi, cháu sẽ có vài chục năm để sám hối, nhưng chúng tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, đừng kéo dài thời gian!" Hắn thể hiện sự khinh miệt, dường như trong mắt hắn Đường Mạn Ny chỉ là một đống rác rưởi.

"Tôi từ nhỏ đến lớn ở cùng bà ngoại, rất ít khi được gặp ba, nhưng mỗi lần ba đến thăm tôi đều dẫn tôi đi ăn đồ ngon, đi công viên chơi, đó là khoảng thời gian vui nhất của tôi." Cô bé khóc thút thít gần như thở không ra hơi, "Lần này ba ba đến tìm tôi, nói với tôi dạo gần đây gặp phải rắc rối, nếu giải quyết không ổn thỏa thì ngay cả mạng sống cũng không còn. Nhưng có một cách lấy được rất nhiều tiền, có tiền rồi sẽ cùng tôi sống những ngày tháng vui vẻ, không cần phải vất vả đi học nữa, cũng không cần phải chịu đựng sự khinh thường của mọi người xung quanh, càng không cần dùng tiền của bà mẹ vô tâm đó. Tôi lúc đầu cũng rất do dự, nhưng lúc đó ba tôi cam đoan sẽ không có vấn đề gì cả, dù bị bắt tôi cũng là trẻ vị thành niên, sẽ không chịu tội nặng. Huống chi nhà bọn họ giàu như vậy, chắc chắn sẽ không sao cả..."

Dựa theo pháp luật, Đường Tuấn Anh Tống tiền người khác bằng cách bắt cóc con tin, kết quả còn khiến con tin tử vong, gã chắc chắn sẽ bị phán tử hình và tịch thu tài sản.

Mà Đường Mạn Ny đã đủ 16 tuổi, theo pháp luật người từ 16 – 18 tuổi sẽ chịu trách nhiệm hình sự. Bởi vì cô tham gia bắt cóc và giết người, tình huống vô cùng nghiêm trọng, chờ đợi cô chính là thời hạn 10 năm tù trở lên, thậm chí là tù chung thân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC