Chương 44 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tơ lụa đỏ thắm được thêu rồng phượng, sợi dây màu đỏ buộc quanh cổ được móc bằng chỉ vàng, lỏng lẻo treo trên cần cổ trắng như ngọc. Thân mình bảy tháng nở nang, bụng phồng lên thành một đường cong duyên dáng, trơn bóng đầy đặn, mảnh vải đỏ khó khăn lắm mới che khuất một phần nhỏ.

Cảnh tượng này thoạt nhìn cũng không thực sự sắc tình. Tơ hồng được ánh nến chiếu rọi lại trở nên lồng lộng rung động, ẩn hiện trên sống lưng trần trụi, chiếu ra một chút bóng dáng mảnh mai. Đây mới thực sự là điều kì diệu, giống như đem thân mình quấn chặt trong quần áo, chỉ để lộ bờ vai và chiếc cổ gầy guộc, vạch ra những đường cong từ cổ trượt xuống, phô bày mà không hở hang, dè dặt mà không hoàn toàn gò bó. Tơ lụa đỏ tươi tôn lên làn da trắng như ngọc, vì thế mà hiển lộ ra vẻ phong tình, bộ ngực mềm mại thấp thoáng hiện ra, đầu vú mềm mại nhòn nhọn, lặng lẽ che giấu dưới những sợi tơ tinh xảo, đẹp đẽ đỏ tươi, nũng nịu, e thẹn và tinh tế, sự mềm mại tròn trịa cũng hiện ra một chút tình sắc kéo dài, khiến tim người ta ngứa ngáy.

Thiếu phu nhân quay đầu lại, 'A' lên một tiếng, kéo rơi chăn đệm trên đùi, thân mình cũng vô thức rụt vào trong.

"Thiếu gia....."

Y nhìn người tới, bẹp miệng, bàn tay vừa rồi còn đang cố gắng buộc dây sau lưng bây giờ lại đặt trước ngực, nửa đè lên trên chiếc yếm, phảng phất như uỷ khuất lẫn bất an, lại làm cho quần áo đang lỏng lẻo trước người trở nên nghiêng ngả, khó khăn lắm mới che đậy được thân hình trần trụi.

"Thiếu gia, ta...." Khi kẻ ngốc nói chuyện, lại vô thức cúi đầu nhìn xuống bộ ngực ướt át của mình, bất an nói: "Thiếu, thiếu gia, ta, cái kia của ta nhọn quá, đầu, đầu của nó lại lớn hơn, ừm, nó liền, liền chảy ra thứ gì đó trắng trắng, vẫn còn, vẫn còn chảy....."

Thiếu phu nhân kéo kéo cái yếm vẫn chưa mặc được của mình, nói: "Các nàng mua cho ta, mua cái này, nhất định muốn ta phải, phải tự mình mặc. Ta.... ta mặc không được! Mặc không được!!" Nói xong, giống như đã đem sự nôn nóng nãy giờ phát tiết ra, túm lấy chiếc yếm trước người, dùng cả hai chân đá loạn xạ.

Đá rất mạnh, còn khiến bụng không thoải mái, vừa tức vừa đau, liền nhăn mặt nhe răng, dường như ngay sau đó sẽ phát khóc.

"....."

Thiếu tướng quân lúc này mới hơi giật giật đầu ngón tay, trầm mặc bước qua. Hắn dùng một tay túm lấy mắt cá chân của kẻ ngốc, tay khác dán ra sau eo y, ngay lập tức đè kẻ ngốc xuống giường, vẻ mặt căng chặt, không nói một lời, nhưng động tác lại vô cùng thành thục.

Chiếc yếm theo động tác của y lặng lẽ trượt xuống khuỷu tay của Thiếu tướng quân, để lộ ra một bên ngực. Đúng như lời kẻ ngốc nói, đầu vú ngày xưa bởi vì chuyện phòng the mới có thể đứng thẳng, bây giờ tự nhiên mở ra một khe hở nhợt nhạt, màu sắc sẫm hơn một chút, đồng thời thấm ra một chút nước trắng đục, một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí.

"....." Gân xanh trên thái dương Thiếu tướng quân nhảy dựng lên, thấp giọng nói: "Chảy sữa rồi."

Lúc trước đại phu đã từng nhắc nhở, tháng sau, rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng nhũ hoa sưng tấy. Một khi xuất hiện, Thiếu tướng quân phải khơi thông nó, cho dù Thiếu phu nhân có khó chịu hay không cũng phải làm, nếu không nhũ hoa trướng lên sẽ rất đau. Tâm tính của phu nhân giống như hài dồng, có lẽ sẽ vì vậy mà gây ra sự phản kháng đối với việc sinh nở và nuôi nấng.

"A, chảy, chảy sữa...." Kẻ ngốc ngẩn người, cúi đầu dùng đầu ngón tay chấm một chút sữa, ngơ ngác nhìn, nói: "Ừm, đó là, đó là sữa, có thể uống được không?"

Y ngẫm nghĩ một chút, lại đưa cái tay kia đến trước mặt Thiếu tướng quân, cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, thiếu gia, ngươi giúp ta uống thử nha?"

Kẻ ngốc hỏi một cách đáng thương, nhưng động tác trên tay lại không hề do dự, vừa nói xong, đã đem đầu ngón tay chọc vào đôi môi của Thiếu tướng quân.

"--- Này."

Dường như còn sợ thiếu gia không nếm được, y lại hơi giãy giụa, đem đầu ngón tay cố gắng ấn vào trong, cho đến khi chạm vào đầu lưỡi ướt nóng mới dừng lại.

"Thiếu gia, là vị, là vị gì?" Thiếu phu nhân mở to hai mắt, mong đợi hỏi.

"Ngươi....." Sắc mặt Thiếu tướng quân hơi hơi trầm xuống, cắn lấy đầu ngón tay của kẻ ngốc đang lộn xộn trong miệng hắn, răng nanh nguy hiểm nghiến xuống, giọng nói từ tính mơ hồ quở mắng: "Làm càn."

Đầu lưỡi của hắn khẽ nhúc nhích, quấn lấy đốt ngón tay kia, liếm lấy chút sữa nhạt đó vào trong miệng.

Trên thực tế, hương vị không rõ ràng, mùi thơm vừa nhẹ vừa nông, thậm chí vị sữa cũng rất nhạt. Nhưng không biết vì sao, lại có ý vị mềm mại triền miên, khiến đầu óc của Thiếu tướng quân trong nháy mắt dao động, hầu kết cũng nặng nề lăn xuống.

Kẻ ngốc vẫn còn đang hỏi xem đó là hương vị gì, nghiêng đầu tới gần thiếu gia, vẻ mặt phấn khích kỳ lạ, ngón tay đặt trong miệng hắn cũng giống như một con thỏ không thể nào bình tĩnh được mà di chuyển, móc lấy đầu lưỡi của thiếu gia để trêu đùa.

Thiếu tướng quân lập tức cau mày, nắm chặt lấy cổ tay y. Đem đầu ngón tay kia ở trong miệng mình kéo ra, mang theo một sợi tơ kéo dài ẩm ướt dấp dính, làm Thiếu phu nhân nhìn đến ngây người.

"....." Thiếu tướng quân liếc mắt nhìn y, bình thản giơ tay lau khoé môi, vẻ mặt lãnh đạm mà nguy hiểm, nhưng không có vẻ cao cao tại thượng xa cách như thường ngày, mà lộ ra một sức hấp dẫn khó tả.

Thiếu phu nhân ngơ ngác nhìn hắn một lát, đột nhiên lại nâng cái tay vừa rồi mới nhét vào trong miệng thiếu gia, không thèm lau chỗ ướt dính mà hé môi liếm vào.

Y liếm rất nghiêm túc, đem toàn bộ chỗ dính nước bọt của Thiếu tướng quân liếm vào trong miệng. Sau đó lại ngước mắt nhìn phu quân trước mặt, khuôn mặt vừa diễm lệ vừa thuần khiết, không chút xấu hổ mà phát ra tiếng nước ái muội, mút vào sạch sẽ.

Thiếu tướng quân bị động tác của y làm cho sững sờ.

"Ưm.... Thiếu gia, thiếu gia, đây là, là sữa ngọt."

Liếm xong rồi, Thiếu phu nhân lại ngẩng đầu lên, bặm môi nghiêm túc nói.

"....." Thiếu tướng quân nghiến răng, suýt chút nữa thì bật cười, nói: "Con mẹ nó, ngươi thật là.... Thật là một kẻ ngốc dâm đãng."

Lời còn chưa dứt, hắn liền xốc chiếc yếm trên người kẻ ngốc lên, lộ ra da thịt trơn bóng mượt mà, không hề báo trước mà cúi người ngậm lấy.

"Ha.... Ưm....A, thiếu, thiếu gia, ngươi làm cái gì vậy...."

Kẻ ngốc kinh ngạc đến mức nói không nên lời, chỉ có thể ngẩng chiếc cổ thon dài lên, thân mình cồng kềnh không thể động đậy, vì thế đầu gối theo bản năng gập lên, mang theo ngứa ngáy khó nhịn đã nhiều ngày không được xoa dịu, giấu đầu hở đuôi muốn che đi.

Vương Nhất Bác không nói một lời, lực cắn cũng không nặng lắm. Hàm răng nhẹ nhàng ấn vào phần thịt hơi cứng dưới lớp da mềm mại, khe khẽ bóp, một dòng chất lỏng nóng hổi từ trong miệng viên thịt phun ra, mùi sữa ngay lập tức tràn ngập cả khoang miệng.

Lông mày hắn hung hăng nhảy lên, lập tức siết chặt lấy chiếc yếm đỏ. Vải dệt mềm mại bị vo tròn thành quả bóng, chỉ để lại một góc ít ỏi đến đáng thương và sợi dây đỏ lỏng lẻo quanh cổ Tiêu Chiến.

"Ưm.... Thiếu, thiếu gia! Ngực của ta, ngực của ta đau quá, ưm....Có cái gì đó đang chảy, lại chảy ra nữa....."

Giọng nói của Tiêu Chiến run rẩy, ậm ừ, kẹp theo giọng mũi, vất vả lắm mới nói được một câu. Phần thịt mềm phồng lên, đau nhức trước người bị Vương Nhất Bác ngậm trong miệng mà liếm mút, hàm răng cào vào da thịt đau nhức, nhưng trong đau đớn lại đi kèm với sự thoải mái. Bên kia lại đáng thương, cô đơn, nhũ thịt hếch lên khẽ run rẩy, viên thịt đỏ thắm càng lúc càng sưng to, không một tiếng động, cố gắng phun ra một chút sữa trắng đục, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy đáng thương.

"Ưm, thiếu gia, ta đau, bên kia đau quá! Ha... ưm ---! Ngươi sờ, sờ sờ, sờ sờ ta được không....."

Hai mắt Tiêu Chiến bị làm cho đẫm lệ, một chân vô thức gác lên trên giường, cọ vào sườn Vương Nhất Bác, vòng qua eo của hắn quấn xuống dưới, mũi chân xẹt qua bộ phận cứng ngắc dưới lớp quần áo kia.

Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng, đem viên thịt trong miệng phun ra, nuốt ngụm sữa cuối cùng xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt hạ tam bạch âm trầm, tuỳ ý lau khoé môi.

Một bên thoải mái rồi, bên kia vốn dĩ chỉ có chút trướng đau, nhưng bây giờ lại đột ngột nhói lên, làm cho kẻ ngốc gấp gáp ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, kéo hắn xuống, ấn vào ngực bên kia của chính mình.

Sau khi chửi thề một cách mơ hồ, Vương Nhất Bác tặc lưỡi một cái, không chỉ cắn lên viên thịt đang đứng thẳng, còn dùng một tay ấn lên phần thịt mềm mại quanh miệng.

Hắn vừa ấn vừa xoa, hàm răng thong thả cạ vào, đầu lưỡi không ngừng liếm lên khe sữa hở ra phía trên viên thịt, mút vào vừa mạnh vừa sâu, liếm láp vô cùng sắc tình, đem toàn bộ sữa chảy ra nuốt vào trong miệng.

"Ha...ưm.... Thiếu gia, ta, ta, a....."

Tiêu Chiến nói đứt quãng, âm cuối biến thành tiếng thở dốc ngắn ngủi, mang theo tiếng rên rỉ nghẹn ngào, mũi chân đều căng cứng, vòng quanh eo Vương Nhất Bác càng lúc càng chặt.

Rốt cuộc cũng nuốt xong ngụm sữa cuối cùng, Vương Nhất Bác nặng nề thở ra một hơi, bị vị sữa nồng nặc trong môi lưỡi kích thích đến mức hoả khí trong lòng bùng phát, lồng ngực phập phồng không ổn định, bàn tay chống bên cạnh người Tiêu Chiến nổi cả gân xanh, giống như mọc rễ, khiến hắn không thể buông chiếc yếm đỏ đã bị vò nát dưới lòng bàn tay.

Tiêu Chiến nằm dưới thân hắn. Hơi thở hỗn độn, hai mắt đẫm lệ, đuôi mắt đỏ ửng ướt át, run run rẩy rẩy nhìn người trước mặt, lông mi ướt dầm dề, khẽ chớp cũng chảy ra một chút nước mắt.

Y hít hít mũi, rên rỉ siết chặt hai chân đang quấn quanh eo Vương Nhất Bác, đầu gối cọ vào dương vật cứng ngắc của hắn, nhỏ giọng nói: "Gậy.... Thiếu gia, ta muốn gậy....."

Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng, lông mày giật giật dữ dội. Hắn chỉ trầm mặc mấy hơi thở đã bạnh mặt, xé toạc quần áo của kẻ ngốc.

Tiêu Chiến chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi, toàn thân đã bị đầu ngón tay đang xoa nắn nơi huyệt khẩu làm cho chấn động, cần cổ rướn lên, không ngăn được tiếng rên rỉ.

Bộ vị nhiều ngày chưa được động chạm nhưng lại không hề chặt chẽ. Bởi vì mang thai, huyệt thịt mềm mại ướt nóng, tầng tầng lớp lớp triền miên, từng chút từng chút mút lấy nửa đốt ngón tay của Vương Nhất Bác, vừa cuồng nhiệt vừa sắc tình, dường như đang chờ đợi thứ khác tiến vào.

"Ha... ưm... Thiếu gia, ưm..... Nhanh, nhanh một chút, ưm....."

"Ha....." Vương Nhất Bác bật cười, nặng nề nhào nặn bắp đùi đang vô thức giãy giụa của kẻ ngốc, tuỳ ý vặn vẹo vài cái, liền không chút do dự mà ấn dương vật thô to vào!

Hắn đẩy vừa sâu lại vừa nặng, trong nháy mắt đã đem huyệt thịt ướt nóng kéo căng ra đến cực hạn, lỗ chuông dường như chạm được vào nơi sâu nhất, mềm mại nhất trong cơ thể của kẻ ngốc, không buông ra được, run rẩy co giật, đón nhận khoái cảm không thể nào miêu tả được.

Cái thai bảy tháng làm Thiếu phu nhân cho dù đi đường, ngủ hay chơi đùa đều không thể thoải mái. Bởi vậy động tác của Thiếu tướng quân thật ra cũng không mạnh. So với động tác thô lỗ, không kề cố kị trước đây, giờ phút này hắn đâm vào vừa chậm lại vừa sâu, ma sát đến mức làm kẻ ngốc khó nhịn, lại bởi vì chỗ mẫn cảm lúc nào cũng bị cọ xát, đụng chạm mà tê dại không ngừng. Y khóc thút thít, túm lấy một bàn tay của Thiếu tướng quân đặt vào trong miệng, không biết là thoải mái hay khó chịu, không biết là nhẫn nại hay phát tiết, dùng răng thỏ cắn, đầu lưỡi liếm, cả gương mặt đều cọ qua vết chai mỏng trong lòng bàn tay của Thiếu tướng quân, ngậm lấy đốt ngón tay của hắn không buông, nước bọt chảy xuôi xuống làm ướt cả cằm.

Phần eo bụng của y phồng lên một vòng cung đầy đặn, là thời khắc mềm mại, non nớt và quyến rũ nhất; hai chân dưới thân mở rộng, mông thịt bị đâm đến mức phát run, nhục huyệt đỏ ửng, lại diễm lệ, giống như nụ hoa bị xoa nát, tạo ra hình ảnh vô cùng dâm đãng. Vì thế cảnh tượng này rất kỳ dị, lộ ra vẻ đẹp mê hồn đầy mâu thuẫn, giới tính cũng đảo điên.

"Ha.... Ưm.... Thiếu gia..... Nhanh, nhanh lên...."

Thiếu tướng quân đè cái lưỡi của kẻ ngốc xuống, cau mày nói: "Không được."

Thiếu phu nhân mơ mơ màng màng không nghe rõ, dương vật dưới thân ra vào so với bất kì thời điểm nào còn chậm hơn, vào sâu ra nông, tuy rằng lần nào cũng chạm tới điểm mẫn cảm nhất bên trong, nhưng lại làm cho lòng y càng lúc càng tê dại, miệng lưỡi đều khô khốc.

Y vô thức cử động eo, dùng cẳng chân run rẩy móc lấy Thiếu tướng quân, nỗ lực dán sát vào dương vật của hắn, khiến cho khoái cảm như có như không rõ ràng hơn một chút.

"Ưm, nhanh lên, thiếu gia, nhanh một chút a...."

Thiếu tướng quân chậc lưỡi một tiếng, đè nhẹ lại eo của y, lông mày nhíu chặt, nói: "Không được nhúc nhích."

Thiếu phu nhân không cam lòng, lắc đầu nguầy nguậy, bắp chân liên tục cọ vào thân dưới của người kia, hậu huyệt không ngừng mút mát, mắt ngập nước, nức nở nói:

"Ta, ta khó chịu, ha... ưm---! Thiếu gia, cầu xin thiếu gia, nhanh một chút, mạnh, ưm, mạnh một chút..... Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đó tướng công....."

Lời vừa dứt, Thiếu phu nhân lập tức dùng tay che kín miệng.

Động tác của Thiếu tướng quân cũng ngừng lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt của người dưới thân, vừa rồi vẫn còn đẫm lệ, mê mang, thần trí không rõ, bây giờ lại giống như vừa hoàn hồn, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.

Đuôi mắt Thiếu tướng quân nhướng lên vô cùng nguy hiểm, nói: ".....Ngươi tỉnh lại lúc nào?"

"....." Hai mắt Thiếu phu nhân xoay chuyển, thả tay xuống, "ôi chao" một tiếng mới nói: "Là lúc vừa tỉnh ngủ lại.... Thế nào, ta giả bộ có phải rất giống hay không? Này, vẻ mặt của ngươi là sao vậy? Người ta chọc ngươi một chút không được sao - ha.... Ưm!"

Y còn chưa nói xong, nhục huyệt đã đột nhiên bị đâm vào, làm cho cả người đều nhũn ra, rên rỉ thành tiếng. Y vội vàng hôn lên bàn tay của Thiếu tướng quân, ửng hồng hai mắt dỗ dành: "Là ta, là ta không đúng, là ta không tốt -- Ha... ưm! Tướng công, tha cho ta, đừng trách ta có được không?"

Thiếu phu nhân nhu thuận mở hai chân ra, quấn lấy vòng eo của phu quân, nhíu mày, mềm mại nói:

"Tướng công, đừng khi dễ ta như vậy."

"....." Thiếu tướng quân bình tĩnh nhìn y, dưới háng lại hung hăng đẩy vào, túm lấy bàn tay y, thấp giọng mắng:

"Con mẹ nó.... Thật muốn chết ở trên người của ngươi."

_

Cho dù là ai nhìn thấy, cũng cảm thấy để Thiếu phu nhân thông minh sinh đẻ tốt hơn phu nhân ngốc -- kẻ ngốc không hiểu chuyện, không thể nhẫn nhịn, đau sẽ không chịu được, đấm đá vào đại phu tới đỡ đẻ là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Trong lòng Thiếu tướng quân, thậm chí cả trong lòng của Thiếu phu nhân đang tỉnh táo, đều nghĩ như vậy.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người. Sau khi đại phu nói khả năng hai ngày sau sẽ sinh, Thiếu phu nhân lại trở nên ngu ngốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net