Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đột ngột chặn đường Tiêu Chiến nhìn chăm chú anh.

Mấy giây sau, cậu cao giọng, "Tiêu Chiến!"

Tiêu Chiến hơi cau mày, bình thản nói: "Không cần lớn tiếng như vậy, anh nghe được."

Vương Nhất Bác bị thái độ hời hợt của Tiêu Chiến làm cho bực dọc, cậu áp sát Tiêu Chiến thêm một chút, nghiến răng nói, "Hôm qua rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?"

Tiêu Chiến theo bản năng lùi lại một bước, khóe miệng hơi kéo lên, "Không phải điều gì quan trọng, thời gian đã trôi đi cũng không còn ý nghĩa gì để nói nữa......này, em làm gì đấy?"

Vương Nhất Bác đột ngột nắm cổ tay Tiêu Chiến, đáy mắt cuộn trào ngọn lửa.

Thái độ này của Tiêu Chiến cậu đã từng thấy trước đây, tức giận sẽ không muốn nghe người khác giải thích, nói ra những lời sắc bén khiến toàn thân thương tích.

Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng buồn bực, cậu đè giọng chất vấn, "Tiêu Chiến, anh có thể đừng lần nào cũng giấu kín lời nói trong lòng được không, anh không nói ra sao tôi đoán được?"

Tiêu Chiến đã vô cùng bực bội, dùng lực hất tay Vương Nhất Bác ra, khóe miệng lộ ra chút châm chọc, "Em cần gì phải dây dưa chuyện cũ với anh, sao, trước đây bất mãn với anh hiện giờ muốn nói một thể luôn hả?"

Vương Nhất Bác cũng không thoải mái cào tóc, hung hăng nhìn Tiêu Chiến nói, "Anh đúng sao? Chia tay không phải anh nhắc đến à? Được, anh muốn chia tay tôi không có ý kiến, ít nhất anh cũng phải nói thẳng với tôi, anh gửi một tin nhắn rồi thu dọn hành lý rời đi có tính là đàn ông không?"

Tiêu Chiến như quay về lúc anh và Vương Nhất Bác còn sống chung trong căn trọ nhỏ, lúc đó bọn họ cũng thường xuyên cãi nhau chỉ vì mấy chuyện vặt như thức ăn không có tỏi hay lẩu có cần lẩu uyên ương hay không, rõ ràng chỉ cần nói chuyện nhẹ nhàng là có thể giải quyết được, nhưng hai người cứ nhất định muốn cãi nhau, cãi đến ôm nhau rồi không biết thế nào lại lăn lên giường.

Hiện tại đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện như thế, Tiêu Chiến nghe ngữ khí của Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy vừa áy náy vừa khó chịu.

"Phải, lúc đó rời đi là lỗi của anh, anh xin lỗi! Anh tùy hứng không suy xét đến cảm nhận của em, làm tổn thương em. Nhưng em...." Tiêu Chiến dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, "Nhưng em cũng chưa từng......bỏ đi....."

Tiêu Chiến rũ mắt, bất đắc dĩ cười.

Vương Nhất Bác không hiểu, giọng điệu cứng nhắc, "Bỏ đi cái gì?"

Tiêu Chiến thở dài, ổn định hô hấp. Vương Nhất Bác luôn có khả năng khiến anh tức giận đến mức hành động không giống một người anh lớn hơn sáu tuổi. 

"Chuyện này nói ra còn ý nghĩa gì không, đều đã qua rồi. Khoảng thời gian dài như thế cũng nên quên đi."

Vương Nhất Bác nghe lời này ngọn lửa trong lòng bốc lên, cậu túm cổ anh gào lớn cậu căn bản không quên được, nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Thái độ không nóng không lạnh của Tiêu Chiến quá tổn thương người khác, cậu thật sự không có dũng khí xông đến.

Tiêu Chiến thấy cậu cũng bình tĩnh lại mới yên tâm, đi đến vỗ vai cậu lịch sự nói, "Anh về đây, ngày kia gặp."

Nói xong, Tiêu Chiến sải bước đi ra cửa.

"Đợi chút!" Vương Nhất Bác đột ngột xoay người kéo cánh tay Tiêu Chiến, sức lực rất lớn, Tiêu Chiến ăn đau shzzz khẽ một tiếng.  

"Vậy tối đó là......" Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không nói ra được ba chữ kia, đôi mắt thiêu đốt nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lắc đầu đáp, "Không phải."

Sắc mặt Vương Nhất Bác dịu lại, giọng điệu cũng có chút cứng nhắc, "Vậy đêm khuya cậu ta ở nhà anh làm gì?" 

Tiêu Chiến bật cười, hứng thú nhìn Vương Nhất Bác, "Ăn gà rán."

Sức lực của Vương Nhất Bác bất giác tăng, cậu áp sát Tiêu Chiến, "Cậu ta thích anh?" 

Tiêu Chiến bị nắm đau, nhấc tay đẩy Vương Nhất Bác ra nhưng không đẩy được, mày cau chặt.

"Chuyện này không có liên quan tới em. Buông anh ra được chưa?"

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác gọi tên của anh, một tay khác đã nắm chặt lại thành nắm đấm, dường như che giấu nộ khí to lớn.

"Anh nói đi!"

Tiêu Chiến bị quát như vậy sắc mặt cũng trầm xuống, "Em dựa vào cái gì mà quản anh, dựa vào thân phận bạn trai cũ, hay là thân phận bạn trai của người khác?"

Vương Nhất Bác bị câu nói này làm ngơ ngác, vừa muốn nói gì đó thì cửa phòng vang đến tiếng kinh hô của chị L.

"Trời, hai đứa đang làm cái gì đấy? Là...... đánh nhau đấy hả?"              

Tiêu Chiến không hiểu, liếc mắt nhìn tư thế của hai bọn họ, Vương Nhất Bác một tay tóm lấy anh, một tay nắm đấm còn bản thân một dáng vẻ không kiên nhẫn, bầu không khí thật sự có hơi căng thẳng.

Vương Nhất Bác hơi ngẩn người, buông tay Tiêu Chiến ra.

Chị L đi vào, không chắc chắn hỏi, "Hai đứa đang làm gì đấy?" 

Vương Nhất Bác không hé răng, Tiêu Chiến đáp, "Đang giao lưu vũ đạo, không có đánh nhau."

Chị L nửa tin nửa ngờ, ánh mắt sắc bén nhìn hai người, "Mặc kệ hai đứa có bất mãn riêng tư gì, trước mắt phải làm tốt tiết mục." 

Tiêu Chiến gật đầu, cầm túi xin phép rời đi. Vương Nhất Bác muốn kéo anh hỏi gì đó nhưng chị L ở đây không tiện mở miệng.

-

Thời điểm Tiêu Chiến ra khỏi công ty phát hiện trời đã mưa, mưa không lớn, chỉ lay lay những hạt nhỏ hiện lên trong tầm mắt. Anh có mang ô nên cũng không có phiền phức.

Trời rất lạnh, Tiêu Chiến vừa bước mấy bước, cách lớp khẩu trang dày đã hít giá rét đầy bụng.

Tiêu Chiến lấy điện thoại gọi xe nhưng phát hiện bị xếp vào vị trí thứ mười hai, dự tính còn phải đợi mười lăm phút nữa. Tiêu Chiến có chút phiền não, biết vậy đã đứng ở sảnh đợi, thời tiết bên ngoài vừa ướt vừa lạnh làm đông cứng chân không còn cảm giác.

Sau lưng có tiếng xe, Tiêu Chiến vô thức nghiêng đầu nhìn, một chiếc xe bảo mẫu màu trắng dừng bên cạnh anh.

Cửa xe bị mở ra, một người đàn ông vóc dáng cao to thò đầu ra.

Tiêu Chiến biết anh ta, là vệ sĩ của Vương Nhất Bác.

"Tiêu tiên sinh, trời lạnh, lên xe trước đã."

Tiêu Chiến cười lịch sự, giơ điện thoại nói, "Không cần, tôi đã gọi xe rồi."

Vệ sĩ rụt đầu vào, ngay sau đó một đầu nhuộm màu xanh lam của Vương Nhất Bác ló ra. Sắc mặt cậu vẫn không tốt, hiện tại cau mày nhìn Tiêu Chiến, "Lên xe tôi đưa anh về."

Tiêu Chiến xua tay gượng gạo đáp, "Thật sự không cần, xe sắp đến rồi."  

Vẻ mặt Vương Nhất Bác càng tệ hơn, thấp giọng nói, "Rốt cuộc lên hay không?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, không biết dùng lí do gì để từ chối, cuối cùng vẫn đành lên xe.

Trên xe có hệ thống sửa, vừa ngồi lên Tiêu Chiến đã cảm thấy chân tay như rã đông, anh vội mở điện thoại hủy đơn, Vương Nhất Bác vươn cổ liếc một cái, hừ lạnh, "Còn mười lăm phút, chưa đến mười lăm phút anh đã đông cứng rồi."

Cơ thể Tiêu Chiến thật ra vẫn tốt nhưng chỉ sợ nóng sợ lạnh, mùa hè không động đậy cũng đổ mồ hôi, mùa đông chui trong chăn cũng không ấm. Mấy năm ở nhà cũ còn đỡ hơn một chút, hai năm nay đến Bắc Kinh có thể nói vật cứu mạng cho mùa đông là lò sưởi.

Xe bắt đầu chạy, Tiêu Chiến có hơi ngượng ngùng hỏi, "Cần anh đưa định vị nhà không?" 

"Không cần." Vương Nhất Bác nói, "Tài xế biết." 

Còn về lí do vì sao tài xế biết, Tiêu Chiến không muốn biết một chút nào.

Xe lái rất nhanh, những giọt nước chảy bên ngoài cửa sổ chảy xuống tấm kính thành một vệt dài.

Trong xe tĩnh lặng, Tiêu Chiến cúi đầu xem Weibo, thực tế một bài cũng chẳng vào đầu. Trước đó anh còn vừa động tay vừa cãi nhau với Vương Nhất Bác về chút chuyện trước kia, hiện tại sao còn đi ngồi trên xe của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không có ý định nói chuyện, không nhịn được mở miệng hỏi, "Câu anh nói ở trong phòng tập là sao?"

Tiêu Chiến tắt điện thoại, bình thản đáp, "Ý trên mặt chữ, trước đây chúng ta....." Tiêu Chiến ngừng lại một chút, nghĩ xe còn có người khác, không muốn nói quá sâu về chuyện trước đây, "Thân phận hiện tại của em cũng đã rất tốt, không cần dây dưa gì với anh, không có lợi cho em."

Vương Nhất Bác mặc kệ Tiêu Chiến lảng tránh, "Đừng nói mấy lời vô ích này, Tiêu Chiến tôi hỏi anh, thế nào gọi là dựa vào thân phận bạn trai của người khác?"

Tiêu Chiến cười nhạt, không biết là cười thật hay giả.

"Không, là anh vội quá nói bậy, em đừng tưởng thật."

Vương Nhất Bác nhìn chăm chú anh, sau mấy giây mới mở miệng, "Tiêu Chiến, có phải anh hiểu lầm gì rồi không?"

Tiêu Chiến lập tức giống như con mèo xù lông, nhanh chóng đáp, "Em đừng nói bậy, anh hiểu lầm cái gì?"

Trên mặt Vương Nhất Bác lộ ra ý cười ranh mãnh, hai dấu ngoặc hiện lên.

"Anh chắc chắn đã hiểu lầm, là người hôm qua đúng không?"

Tiêu Chiến liếc xéo Vương Nhất Bác, tính che đậy sự chột dạ của mình, "Em bị khùng hả, thanh niên hôm qua liên quan gì đến anh."

Ý cười Vương Nhất Bác càng sâu hơn, vẻ u ám như thủy triều lúc nãy dần dần rút lại, cậu giải thích, "Đó không phải bạn trai của tôi, là một đàn em của công ty."

Tiêu Chiến không nói gì nhưng trong lòng nghĩ, anh đương nhiên biết đó là đàn em của em, anh còn biết hai người có siêu thoại cp. Đương Nhiên, chuyện này không thể nói được, vừa mất mặt vừa xấu hổ.

Sau đó Vương Nhất Bác cũng không truy hỏi nữa, dựa vào cửa xe chợp mắt.

Tiêu Chiến cầu còn không được, anh nhìn cảnh vật ngoài cửa xe chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

/

Chip moment cung hoàng đạo với anh Bo và bệnh sợ nóng sợ lạnh với anh Chiến =)) riêng cái bệnh thì muốn gớt nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net