Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau lúc Tiêu Chiến trở về thì bắt đầu hắt hơi, anh đoán hẳn đã cảm lạnh do ở ngoài trời hôm qua.

Ngày mai phải lên sân khấu, Tiêu Chiến không dám lấy cơ thể mình ra đùa nên gấp rút uống thuốc cảm rồi chui vào trong chăn sưởi ấm.

Lần nữa tỉnh lại đã là ngày biểu diễn, Tiêu Chiến cảm thấy đầu óc mê man đau nhức, sờ trán cảm thấy đã sốt, nhưng nhiệt độ không cao, có lẽ không nghiêm trọng. Anh hắng giọng mấy cái, phát hiện cổ họng không bị ảnh hưởng mới yên tâm.       

Tiêu Chiến sợ sẽ buồn ngủ nên không dám uống thuốc, xe chị L phái đến đã đợi ở xuống lầu, anh vệ sinh qua loa rồi lên xe.

Tiết mục được sắp xếp buổi chiều diễn tập, buổi tối chính thức biểu diễn, thời điểm Tiêu Chiến đến vẫn chưa tới lượt tiết mục của anh và Vương Nhất Bác. Trên sâu khấu có mấy chùm sáng, một đội ca hát đang diễn tập trên đó, đạo diễn đi đi lại đi chỉ đạo từng người.

Tiêu Chiến có hơi căng thẳng, tuy ở đại học anh cũng thường lên sân khấu hát nhưng quy mô chắc chắn không bằng chương trình này. 

Hôm nay Chị L không đi theo, điều một trợ lý đi cùng Tiêu Chiến. Trợ lý là một cô gái, nhìn thấy mặt Tiêu Chiến đỏ ửng thì ngại ngùng hỏi có phải Tiêu Chiến không khỏe trong người không.

Tiêu Chiến lắc đầu, anh không có ý định nói, sốt không phải chuyện lớn gì, hơn nữa cũng không nghiêm trọng, chịu đựng một chút là được thôi.

Hai mươi phút sau, Vương Nhất Bác đến.

Cậu vẫn mặt một bộ đen, mặt đeo khẩu trang, tóc nhuộm vàng, đầu đội mũ len, chỉ còn lộ ra đôi mắt.

Nhìn thấy Tiêu Chiến, cậu kéo khẩu trang xuống cằm, bình thản nói, "Đi thôi, vào đi, sắp bắt đầu rồi." 

Tiêu Chiến gật đầu đi theo Vương Nhất Bác vào.

Diễn tập thuận lợi không có sai sót theo đúng kế hoạch ban đầu. Kết thúc diễn tập, đạo diễn nhìn Tiêu Chiến lạ mắt, vừa muốn hỏi thì thấy anh bị Vương Nhất Bác đưa đi.

Thiết bị sưởi ở hành lang đến hậu trường không đủ, gió thổi vào, Tiêu Chiến vô thức kéo chặt quần áo.

Vương Nhất Bác đút tay vào trong túi nhìn Tiêu Chiến muốn nói lại thôi.

Tiêu Chiến thật sự rất lạnh, không đợi Vương Nhất Bác chuẩn bị, anh tranh nói trước, "Có chuyện gì chúng ta vào phòng nghỉ rồi nói được không, ở đây lạnh quá."

Vương Nhất Bác đồng ý, dẫn Tiêu Chiến vào phòng nghỉ. Trong phòng còn có nghệ sĩ và staff khác, có chút náo nhiệt. Vương Nhất Bác chọn một góc, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến lên tiếng, "Thân thể không thoải mái à?"

"À, có chút chút, có điều không ảnh hưởng." Tiêu Chiến cười. 

Vương Nhất Bác không tin, theo thói quen đưa tay sờ trán Tiêu Chiến nhưng lúc sắp chạm lại lúng túng thu lại.

Tiêu Chiến cũng cảm thấy ngượng ngùng, vội mở tiếng, "Chỉ sốt nhẹ thôi, không có vấn đề gì đâu."

Vương Nhất Bác nửa tin nửa ngờ, Tiêu Chiến con người này không thích tỏ ra yếu đuối, ai biết có phải anh đang lừa không.

Một lát sau, Vương Nhất Bác hỏi: "Uống thuốc chưa?"

Tiêu Chiến lắc đầu, không quá quan tâm, "Uống thuốc sẽ buồn ngủ, hôm nay còn có việc quan trọng, buổi tối kết thúc sẽ về uống sau."

Vương Nhất Bác đứng đối diện với Tiêu Chiến, cậu có thể cảm giác rõ sức nóng khác thường khi Tiêu Chiến thở ra, cậu có chút sốt ruột nhưng biết rõ trước mắt Tiêu Chiến quả thật không thể uống thuốc.

Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười, vỗ nhẹ vai Vương Nhất Bác chỉ vào chiếc sofa không xa, "Anh đến đó nghỉ ngơi."

Vương Nhất Bác ừm khẽ một tiếng.

Tiêu Chiến ngồi xuống sofa cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cả người không ngừng phát nhiệt khiến chân tay anh mềm nhũn, vừa mới diễn tập, động tác cũng tiêu hao sức lực, anh dần thấy có hơi mệt. Trợ lý mang nước nóng đến, thời tiết vô cùng lạnh, chưa đến một lúc nước đã nguội, anh uống hai ngụm rồi thôi.

Cách thời gian trang điểm còn một lúc, Tiêu Chiến tính nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc mở mắt ra đã thấy có thêm một cái áo đắp trên người.

Tiêu Chiến day ấn đường đau nhức, phát hiện mọi người đã lần lượt ăn tối. Bữa tối trong ekip thường ăn khá sớm, lát nữa còn phải trang điểm thay quần áo, còn phải dây dưa một chút thời gian nữa.

Bữa tối là nhân viên trong ekip phát, đồ ăn đương nhiên ngon, chỉ có điều Tiêu Chiến không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn hai miếng rồi đặt đũa xuống.

Anh phủi quần áo trên người, hỏi trợ lý, "Quần áo là của ai đây?"

Trợ lý nói, "À, là của thầy Vương, anh ấy.... kìa, anh ấy đến rồi."

Tiêu Chiến nhìn theo trợ lý, thấy Vương Nhất Bác vừa được điểm danh đang xách một túi đồ đến.

Vương Nhất Bác nhanh chóng đi đến trước mặt Tiêu Chiến, hơi cúi người lấy đồ trong hộp nhựa đặt lên bàn, vừa ngăn nắp vừa đẹp mắt, là một bát cháo trắng cùng vài món thanh đạm. Ngón tay thanh mảnh lấy thìa trong túi đưa đến trước mặt Tiêu Chiến. 

"Tỉnh rồi thì mau ăn đi, lát nữa còn trang điểm." 

Tiêu Chiến lúng ta lúng túng nhận thìa rồi nhìn bát cháo: "Em ra ngoài mua à?"

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt sao có thể được nhìn anh, "Tôi có trợ lý thì sao phải tự đi mua?"

Tiêu Chiến cũng cảm thấy mình bị khùng, ngậm miệng chuyên tâm ăn cháo.

Thật ra anh rất muốn nói câu cảm ơn nhưng anh cảm thấy nói như vậy Vương Nhất Bác sẽ không vui.

Lúc trang điểm, Tiêu Chiến cảm thấy người không thoải mái hơn, hơi nóng xông đến đỉnh đầu, thần kinh não bộ giật giật.

Một vị khách mời của tối nay ngồi bên cạnh, hắn thấy Tiêu Chiến lạ mặt, không nhịn được hỏi, "Ấy, anh là người hợp tác tối nay của thầy Vương à?" 

Tiêu Chiến quay đầu lịch sự gật đầu.

Khách mời đánh giá Tiêu Chiến một lượt, "Trước đây thầy Vương và Triệu Phi Hà lên sân khấu mà, sao hôm nay lại đổi người rồi."

Tiết mục hát nhảy này cũng là mánh khóe xào cp, nghệ sĩ tham gia trong lòng tự rõ khán giả muốn xem cái gì, phần lớn động tác trong tiết mục đều cố ý thêm chút ám muội để hài lòng khán giả.

Tiêu Chiến không hiểu gì nhưng nghe thấy tên Triệu Phi Hà, trong lòng anh nổi lên khó chịu.

"Công ty sắp xếp, tôi cũng không rõ." 

Chương trình này trừ Vương Nhất Bác được mời tới, những người khác đều khá mơ hồ, đều là xem tình trạng trong giới giải trí, khách mời cũng không có gì kiêng kị, hỏi tiếp, "Nghe nói trước đây anh làm streamer nhỉ, hiện tại cũng sắp vào giới giải trí rồi đúng không, công ty sắp xếp anh xào cp với Vương Nhất Bác à? Tôi phải nói trước đó cp của cậu ấy có rất nhiều fans, tôi thấy anh vừa bắt đầu xác suất lớn sẽ bị mắng."  

Tiêu Chiến vốn đã đau đầu, nghe xong lời này khó chịu trong lòng hóa thành mâu thuẫn.

Anh không cam lòng nói, "Chỉ cho cậu ấy cùng đội với cp, không được cùng đội với tôi sao?"

Khách mời không ngờ Tiêu Chiến sẽ phản ứng lớn như vậy nên có hơi lúng túng.

"Cũng không phải vậy, chỉ là fan cp của bọn họ thật sự rất nhiều. Nhưng anh cũng đừng để tâm, chuyện xào cp với những người như chúng ta cũng chỉ là thân thiện một chút thì sẽ có người ship thôi."

Tiêu Chiến cũng cảm thấy mình phản ứng hơi quá kích, anh thở dài, "Công ty không định xào cp, tôi chỉ đến để đủ người thôi."

Khách mời khó tin, "Anh đẹp như vậy sao chỉ đến để đủ người được, anh đừng nói, tôi dự cảm tiết mục tối nay cắt ra anh sẽ bạo đấy."

Tiêu Chiến không mấy vui vẻ, hiện tại anh làm streamer cũng kiếm được kha khá, không cần phải bước vào giới giải trí nước đục này. 

Sắp đến lúc quay tiết mục, Tiêu Chiến sốt đến sáng mắt ra, hoàn toàn quên mất phải căng thẳng.

Vương Nhất Bác sánh vai cùng Tiêu Chiến đứng ở khu chờ lên sân, cậu thấy quần bò rách lỗ của Tiêu Chiến thì hơi nhíu mày, nhưng hết cách, đây là trang phục được sắp xếp, chỉ đành mặc đi ra.

MC đọc to tên của hai người, hai người theo cách diễn tập buổi chiều bước ra, MC hỏi hai ba câu hỏi có vẻ không có vấn đề gì nhưng lại có chút mờ ám, trái lại Tiêu Chiến không sợ, anh livestream đã lâu nên học được cách nói chuyện khôn khéo, trả lời rất cẩn thận không để sai sót.

MC thấy Tiêu Chiến không moi được điểm hot nào thì không gửi hy vọng nữa mà ném câu hỏi cho Vương Nhất Bác.

Giới MC đều biết, phỏng vấn Vương Nhất Bác không chỉ không moi được tin gì, ngược lại còn bị chặn họng không nói thêm được câu nào, đây có thể coi là một thử thách lớn trong nghề nghiệp của anh ta.

Khi MC run rẩy hỏi trong quá trình tập nhảy cậu và Tiêu Chiến có gì thú vị không, Vương Nhất Bác hiếm khi nâng khóe miệng cười, "Lúc nhảy Tiêu Chiến rất đáng yêu." Nói xong cảm cảm thấy chưa đủ, bổ sung tiếp vô cùng đáng yêu.

MC đơ ra, Tiêu Chiến cũng ngẩn người, sốt đến mức đầu óc mơ hồ cũng thấy tỉnh táo lại, anh khó tin nhìn Vương Nhất Bác nhưng cũng chỉ nhìn thấy một gương mặt thản nhiên, cũng phải, thằng nhóc này có lúc nào biết xấu hổ đâu.

Sau đó đến lúc biểu diễn. Sức hút khi nhảy của Vương Nhất Bác dù Tiêu Chiến xem bao nhiêu lần cũng rung động, động tác rất nhanh, nhịp nhàng theo tiết tấu, làm Tiêu Chiến thầm cảm thấy may mà mình tự tập riêng nhiều lần, nếu không sẽ thành trò cười trên sân khấu mất.

Sau khi kết thúc ghi hình đã hơn mười giờ, bên ngoài vẫn đang mưa, gió thổi vừa ẩm vừa lạnh. Tiêu Chiến thử ló đầu ra, cảm thấy cơn sốt càng nghiêm trọng hơn.

Trợ lý đã gọi xe từ trước, vội lao đến kéo Tiêu Chiến xuống ga-ra.

Thang máy dừng ở tầng hai, mở ra là Vương Nhất Bác và vệ sĩ đang đứng ở cửa. 

Tiêu Chiến cầm cự cả ngày đã không còn bao nhiêu tỉnh táo, anh nhìn Vương Nhất Bác một cái rồi cúi đầu, đợi cậu nói.

Vương Nhất Bác đến bên cạnh Tiêu Chiến, trợ lý rất có mắt nhìn, lập tức nhường chỗ để Vương Nhất Bác thuận tiện đỡ Tiêu Chiến.

"Tôi đưa anh về."
/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net