Day 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác, anh thật sự phục em luôn rồi đó.

Phim kinh dị không được, phim tình cảm không được, phim thảm họa không được, anh chọn cả buổi rốt cuộc mới chọn được một bộ phim hoạt hình. Thầy Vương Nhất Bác ạ, em có thể giải thích cho anh hiểu một chút là Minions thì rốt cuộc có gì để khóc vậy? Đúng thật là Vương Nhất Bác, lúc còn trong đoàn phim em mít ướt như thế, anh còn tưởng là do anh chọn phim, dù sao thì Bá Vương Biệt Cơ gì đó, Rung Động gì đó đúng thật là rất cảm động. Ai biết được ngay cả Minions mà em cũng khóc được! Nửa bên vai của anh đều bị em khóc ướt hết cả rồi, anh bảo hay là thôi không xem nữa em cũng không chịu, cứ treo trên người anh giống như một con Koala to đùng vậy. Nửa đoạn phim sau anh chả nghe rõ được câu nào cả, chỉ nghe được tiếng em rút vào cổ anh thút tha thút thít thôi.

Aiz bây giờ anh nghĩ lại mới thấy có phải là em cố ý không vậy? Diễn xuất của thầy Vương bây giờ bỗng dưng tăng cao, bây giờ tuyến lệ của em mới là kiểu nói mở cái là tuôn ào ra. Khóc xong còn bảo với anh là chóng mặt, dọa anh hết cả hồn còn tưởng là em bị sao, rốt cuộc em lại bảo anh là em cần người hô hấp nhân tại. Hơ hơ, hô hấp nhân tạo hiệu quả cũng nhanh lắm, chưa được hai phát thầy Vương lại hăng hái trở lại, khiêng anh đè lên sofa gặm cắn một trận.

Sợ tối, sợ ma lại còn thích khóc như thế, nhăn nhó làm nũng giống hệt như một bạn nhỏ vậy. Hôm trước anh còn đọc trên weibo một cái bình luận, trong bài của một bạn fan kia up video em nhảy, bình luận đầu tiên có người hỏi sao Vương Nhất Bác nhảy giỏi vậy, xong rồi có người trả lời bảo Vương Nhất Bác dùng tuổi thơ để đánh đổi đấy.

Tuy là không có tàn khốc như bạn ấy nói, nhưng mà tuổi thơ của bạn nhỏ Vương Nhất Bác nhà chúng ta đúng thật là rất vất vả. Anh đã xem video em đi thi đấu hồi nhỏ rồi, vừa gầy vừa bé. Lúc đó em mới bao nhiêu nhỉ? Mười hai hay mười ba tuổi? Cứ giống như một ông cụ non vậy, bé tí xíu thế mà lại chẳng thích cười tí nào. Chẳng trách bây giờ lại thích lego, motor với ván trượt như thế, mua cho em một cái mũ bảo hiểm mới thôi cũng có thể vui cả ngày. Nhóc con, Vương Điềm Điềm!

Nhưng mà vẫn mong thầy Vương có thể tiếp tục như thế này, rất tốt. Cứ muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn mở đèn ngủ thì cứ mở, muốn động tay động chân trong bóng tối thì cũng không phải nhất thiết là không được. Sau đó thì mỗi ngày có thể vui vẻ trượt ván, lái motor, lắp lego, vui vẻ hạnh phúc và cả đừng có bị bệnh nữa.

Cấm nhắc đến chuyện tại sao anh lại thấy video em nhảy trên weibo.

Weibo đề xuất cho anh đó. Không liên quan gì đến anh.

Anh không có search tên em trên weibo.

Tuyệt đối không có.

[Nói nhảm. Video em nhảy từ hồi 12 tuổi mà cũng tìm ra được còn nói là không search em. Hô hấp nhân tạo thì sao chứ, không phải anh diễn vai bác sĩ hả? Cứu chữa, chăm sóc người khác không phải là việc anh nên làm sao?]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net