chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

26.12.2021
________




Vương Nhất Bác nghỉ ngơi đầy đủ xong xuôi liền lên weibo đánh đánh gõ gõ tìm kiếm topic “làm thế nào để dỗ dành người yêu” sau đó nhanh chóng nhận lại được hàng trăm kết quả, nào là mua 999 đóa hoa hồng, tổ chức bữa tiệc bất ngờ, hôn nhau dưới màn mưa, nắm tay ngắm hoàng hôn và còn rất nhiều rất cách khác. Đọc tới đọc lui vẫn cảm thấy không ổn, thôi vậy cứ tự mình nghĩ cách bất quá hắn chưa biết hành trình bắt thỏ này gian truân vất vả lắm.
Tiêu Chiến 1 đêm say giấc, sáng ra dậy thật sớm nấu ăn cho bà cảm giác thật lâu rồi mới có lại, có chút hạnh phúc cũng có chút chua xót. Cậu chỉ làm những món đơn giản như cháo nấm và thịt rim chua ngọt. Mùi thơm ngào ngạt bay khắp nhà bà ngoại chậm rãi thưởng thức tấm tắc khen tay nghề thỏ con tiến bộ nha, Tiêu Chiến mỉm cười nói “con lớn rồi mà đã trưởng thành có thể chăm sóc bà thật tốt.”




Loay hoay cả sáng Tiêu Chiến sau khi dọn dẹp quyết định đến trung tâm thương mại gần nhà mua ít đồ. Lấy áo khoác và mang giày cậu bước ra khỏi nhà. Vì còn đang giờ hành chính trung tâm không quá đông, cậu đẩy xe đi vài vòng chọn những thứ cần thiết. Chợt nhớ ra ở nhà đã hết mì Tiêu Chiến nhanh chân đẩy xe đến khu trưng bày mì loại nào cũng có nhìn chóng cả mặt. Tìm kiếm loại mì hay ăn rốt cuộc cũng thấy nhưng vấn đề là nó đặt trên hàng cao nhất lấy không tới?! Tiêu Chiến thầm mắng, dù sao cậu cũng cao lắm đó, siêu thị này suy nghĩ kiểu gì mà đặt thế này. Cậu còn với không tới! Dự định gọi nhân viên lấy giúp nhưng chưa kịp thì có một dáng người cao ráo vươn tay đem gói mì xuống. Tiêu Chiến quay lại cảm ơn người nọ, lời đến bên miệng thì bị ngạc nhiên làm cho câm nín. Người trước mặt cậu không ai khác chính là Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến khóc trong lòng. Ông trời trêu đùa cậu sao? Mới bỏ đi một ngày, chỉ một ngày thôi đó, chẳng phải tiểu thuyết đều bỏ đi năm mười năm mới gặp lại nhau à. Cạn lời?!
Nhìn thỏ con trước mắt, gương mặt thanh tú hốt hoảng hết trắng rồi đỏ Vương Nhất Bác bật cười. Thật ra gặp cậu ở đây hắn cũng bị bất ngờ, duyên phận này đến cả ông trời còn tác hợp. 
Tiêu Chiến lùi về sau, một bước hai bước cậu quay lưng chạy đi. Vương Nhất Bác cảm nhận được có mấy con quạ bay ngang đầu hắn kêu “quạc … quạc”. Khẽ nhếch môi mỏng hắn tiến lại quầy thu ngân nhờ tìm Tiêu Chiến “ Tiêu Chiến, chồng em chấp em chạy trước một quãng”



Cậu vừa bỏ Vương Nhất Bác sau lưng liền chạy thẳng lên lầu hai, chưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng thông báo “Tiêu Chiến tiên sinh, chồng ngài Vương Nhất Bác tiên sinh vừa bị lạc mất ngài, nếu nghe rõ thông báo xin mời đến quầy thu ngân số 8”.


Tiêu Chiến chân như đeo chì, lỗ tai lùng bùng, Vương Nhất Bác mà có thể sử dụng cách này?? Tính giả bộ không nghe chuồn đi luôn nhưng lời thông báo một hai cứ lặp đi lặp lại, bất quá cậu cũng không nỡ bỏ ai kia bơ vơ, tuy nhiên chỉ là đem hắn ra khỏi đây cho bớt nhục thôi.



Nhấc chân về phía khu vực quầy Tiêu Chiến khóc thầm, đến khi thấy được mặt Vương Nhất Bắc cậu biết bản thân bị hố rồi. Hắn đang nhìn cậu bằng gương mặt đắc thắng “chồng em đang đợi em đó”. Chân mày giật giật “xưng hô kiểu gì đây chứ.” Nhanh chóng kéo tay Vương tiên sinh nào đó ra khỏi siêu thị cậu hiện tại chỉ muốn đem hắn gói vào thùng hàng cho xe giao đi đâu cũng được. Vương Nhất Bác nơi nào quan tâm cậu đang nghĩ gì, tâm tình lâng lâng mắt dán vào bàn tay bé bé nắm chặt tay hắn. Ra tới lộ vẫy tay bắt một chiếc taxi, buông tay quay đầu nhìn nam nhân “Vương tiên sinh, ngài đi được rồi”, chiếc taxi dừng trước mặt hai người Tiêu Chiến mở cửa chui lẹ vào xe Vương Nhất Bác thấy vậy cũng chạy trối chết vào theo. Mới vừa ngồi yên ổn thì thấy hắn ngồi kế bên, tức giận cũng ủy khuất đan xen, cậu rời đi chính là muốn từ bỏ hắn cớ gì lúc sắp buông được rồi thì hắn cứ muốn dính cậu? dự định xuống xe thì bị hắn ôm trong lòng “tài xế đến 23 đường BZ”. Xe lăn bánh nam nhân vẫn không buông thỏ con đang xù lông kia ra.



Chiếc xe chạy trên đường, không khí ngột ngạt im lặng, tài xế liếc qua gương chiếu hậu nhìn cặp gà bông phía sau, nhận thấy ánh mắt ông Vương Nhất Bác nở nụ cười hiếm thấy giải thích “vợ chồng cãi nhau thôi ạ”, Tiêu Chiến nghe xong thì trợn trắng luống cuống chối “không phải đâu chú”. Ông ta cười cười gương mặt kinh nghiệm chia sẽ “vợ chồng đầu giường cãi cuối giường hòa chứ gì, người trẻ tuổi các cậu thật là”. Vương tiên sinh nào đó cười thành tiếng gật đầu tán đồng ‘dạ…dạ”. Hai người một tung một hứng kia Tiêu Chiến nhìn rồi lắc đầu từ bỏ quay về trạng thái im lặng lúc đầu. Vương Nhất Bác bên đây cũng ngồi ngay ngắn lại theo chỉ có đôi tay hữu lực nắm chặt móng thỏ không buông.



Dừng trước cổng Tiêu Chiến bây giờ mới nhận ra là nhà mình nhưng người gọi xe là hắn, Vương Nhất Bác biết nhà cậu? Bước khỏi xe cậu hỏi “Vương tiên sinh, ngài biết nhà tôi?”. Vừa đi vào trong hắn vừa trả lời “tôi là chồng em mà”. Từ trong nhà bà ngoại bước ra gặp ngay hai người Vương Tiêu “Chiến Chiến về rồi sao, cậu này là?”, chưa kịp để cậu lên tiếng hắn nhau miệng giới thiệu “con là bạn trai của Chiến’, bà lúc đầu ngạc nhiên hết sức sau đó mỉm cười hiền hậu dịu dàng gọi cả hai vào nhà. Tiêu Chiến ấm ức lẽo đẽo phía sau. 


Mời Vương Nhất Bác ngồi sofa còn bà thì đi pha ít trà, hắn từ chối nói để con phụ bà nhưng không được. Thấy bà đã vào bếp Tiêu Chiến lạnh mặt “Vương tiên sinh ngài muốn gì?” “muốn làm chồng em” hắn không ngần ngại mà đáp làm cậu mặt mày đỏ lựng. Thôi chọc thỏ nhỏ nữa hắn đứng dậy đến phụ bà bưng trà rót nước ra dáng con dâu ngoan. “ngồi đi” bà ngoại điềm đạm lên tiếng, bà cũng ngồi xuống đối diện Vương Nhất Bác. 

“Con trai tên gì?”

“Vương Nhất Bác ạ”

“Rất hay, con và Chiến Chiến là .."



"Con là bạn trai em ấy"


Bà ngoại hài lòng gật đầu, dáng dấp của bạn trai cháu mình dễ nhìn vô cùng soái khí ngời ngời bà rất ưng nha. Tiêu Chiến nhận ra bà đang rất vui nên không muốn phá hủy tâm trạng của bà đành im lặng, dưới góc bàn mà đưa tay véo hắn. Ê ẩm ập đến Vương Nhất Bác nhăn mày lại đỏ mắt uất khủy. Thấy vậy bà mới hỏi, ông chủ tập đoàn Vương thị mốt giây biến thành ảnh đế "con đến đây hơi gấp còn là lần đầu, đường xá không quen." Tưởng việc gì chứ cháu rể tương lai đang gặp khó bà đây phải ra tay cứu giúp "con ở đây là được, nhà tuy nhỏ nhưng vẫn chứa được thêm một người", Vương Nhất Bác đạt được mục đích lòng vui phơi phới hai dấu ngoặc cũng xuất hiện trên má sữa.



"KHÔNG ĐƯỢC!"

Tiêu Chiến im lặng nghe tới đây liền lên tiếng, nhà chỉ có hai phòng một phòng của cậu phòng còn lại tất nhiên là của bà thêm hắn nữa thì ngủ đâu cơ chứ, với lại…

"con ở chung với Bác hai đứa còn xa lạ gì nữa"

Nghẹn họng, Tiêu Chiến rất muốn phản bác rằng cậu và hắn là người lạ, không quen không biết không thân không thích, chưa kịp làm gì thì hắn đã cảm ơn bà rối rít. Vương ảnh đến trận này thắng!

Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn đem đồ hôm qua của hắn đến, một cái laptop cùng vai ba bộ quần áo được gấp gọn gàng trong vali. 


Đến chiều bà ngoại tranh thủ làm mấy món ruột đãi bạn trai cháu mình, tay nghề bà vẫn vậy, thức ăn thơm ngon bày ra Vương Nhất Bác nhìn chảy hết nước miếng, thì ra thỏ nhà hắn nấu ăn ngon đều do lão sư ở nhà dạy, kéo ghế mời bà ngồi trước sau đó vòng qua ngồi kế bên Tiêu Chiến. Bữa cơm không tính là cao lương mỹ vị nhưng làm hắn cảm động.


"Nhất Bác ăn món này đi, truyền qua mấy đời rồi đó"


Miếng sườn mềm mọng ninh nhừ tan trong miệng, nước súp đậm vị ngọt ngào, củ sen giòn sần sật kích thích vị giác, Vương Nhất Bác càng ăn càng ghiền, bà ngoại cũng vui lây. Người già mà tự nhiên thấy con cháu sum vầy hạnh phúc lòng cũng thỏa mãn lắm. Gắp thêm món khác chon hắn, lần này là thịt xào cay đỏ tươi còn thêm vài miếng ớt khô.


"Ngoại ơi, anh ấy không ăn được cay"


Không đợi Vương Nhất đưa chén nhận lấy Tiêu Chiến đã ngăn cản, con người này nhìn thì lớn xác chứ ăn uống chẳng điều độ, hết đau bao tử rồi loét dạ dày món cay đối với hắn là cực hình, ở cạnh hắn gần một năm cậu biết rõ. 


"à à bà sơ suất không hỏi Bác có ăn cay được không."



"Dạ không sao đồ ăn rất ngon"



"Cảm ơn em" hắn quay sang cười ôn nhu còn xoa đầu cậu, trong phút chốc từ thỏ xù lông đã biến thành thỏ hồng luôn rồi, cậu… ngại!!! "Không có gì" đáp cụt ngủn rồi cắm cúi ăn bây giờ cậu mà ngẩn lên chắc chắn bị bà cười cho chết, tiền đồ mất sạch.
Bữa ăn diễn ra trong hạnh phúc, tiếng cười nói tâm sự vang vọng sưởi ấm căn nhà nhỏ.



….



Tối đến vì như lời bà đã nói hai người Vương Tiêu sẽ ngủ chung với nhau Tiêu Chiến đang lấy từ trong tủ một cái niệm khác trải dưới sàn Vương Nhất Bác tiến vào liền giật đi mền gối mới trừng mắt với cậu "Em làm gì?", lạnh nhạt đáp lời "ngủ". Giành lại đồ trong tay hắn cậu tiếp tục trải nhưng hắn nào cho cậu đạt được ý nguyện. Nắm tay nhỏ kéo mạnh về phía mình, tay còn lại ghì chặt eo thon. Tiêu Chiến không kịp trở tay mà nằm gọn trong lòng nam nhân, mặt đập thẳng bờ ngực săn chắc, hương nước hoa quen thuộc vờn quanh chóp mũi thanh tú.

"Cần gì phải vậy."

Vương tiên sinh nào đó bất đắc dĩ thì thầm bên tai cậu


"Vương tiên sinh mới là người cần gì phải vậy." Tiêu Chiến cười chua xót, đã chạy về tận Trùng Khánh còn gặp hắn, giỡn mặt với cậu à??


"Là bởi vì thích em, yêu em, muốn theo đuổi em!"

"Gạt người!"

Vương Nhất Bác cười khổ, gạt người gì chứ, hắn từ nhỏ đến lớn dù ít giao du nhưng luôn được người khác nể trọng vì tính cách cẩn trọng và có trách nhiệm của bản thân đấy, chưa từng lừa gạt ai, sao trước mặt ái nhân không khác nào lưu manh sở khanh thế này? Bất quá muốn bắt được thỏ con dễ chạy họ Tiêu phải tính về lâu về dài, thôi đành thuận theo ý cậu mà gật gù thừa nhận.

"Là chồng không tốt, để em chịu khổ từ giờ bù đắp lại cho em nhé."

"Bậy bậy ai chồng ai vợ ở đây."


"Tôi là chồng em!"



Khẳng định chắc nịch làm cậu điếng người, ngẩng phắt đầu dậy có điều tư thế của cả hai lúc đầu có chút mờ ám bây giờ lại càng thân mật hơn chính là môi cậu đang đặt nên cằm hắn. Mắt mở to hết cỡ, màu đỏ lựng ở gò má lan ra. Vội vàng đẩy người kia ra cố gắng kéo dãn khoảng cách bất quá nam nhân được lời nọ nơi nào muốn tách ra, phút chốc trời đất đảo lộn Tiêu Chiến bị lật một vòng chân chính nằm dưới thân Vương Nhất Bác. Quan sát ái nhân sắc mặt khả ái thẹn thùng Vương tiên sinh trong lòng rục rịch chịu không nổi mà hạ xuống một nụ hôn. Tiêu Chiến tinh ý cảm nhận nồng nàn từ ánh mắt sắc bén của hắn nhanh chóng đưa tay che mặt "anh làm gì?", Vương Nhất Bác giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ như mị lực phù chú đánh vào màng nhĩ cậu "em đoán xem."

___________
Bởi vì mình không biết ngược được nên mn theo dõi truyện của mình sẽ được chứng kiến cảnh gà bông yêu nhau thôi ạ
  

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC