44. MẤT...MẤT RỒI...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác gạt bỏ cơn đau, nắm chặt tay Tiêu Chiến, quyết không buông.

"Xin anh, Nhất Bác...buông tay đi." Cậu dịu giọng nói, nhưng lại chứa biết bao chua xót sâu bên trong.

"Không, em gán lên, một chút,...một chút nữa thôi..."

"Coi như là, em trả nợ cho anh đi."

"Không, Tiêu Chiến! Đừng mà!"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng kéo những ngón tay đang nắm chặt bàn tay mình ra, cứ thế mà cậu rơi hẳn xuống. Cậu nhìn người ở trên, nước mắt không ngừng tuôn trào, cậu không muốn nhìn thấy anh đau đớn vì mình, đành phải ra đi trước.

Vương Nhất Bác gào thét đau đớn: "Tiêu Chiến!"

Khoảnh khắc mà Tiêu Chiến rơi xuống ngay trước mắt khiến Vương Nhất Bác nhớ lại giấc mơ của mình đã từng thấy qua. Giờ thì Vương Nhất Bác đã hiểu thì ra đó là một điềm báo chẳng lành cho tương lai của cả hai. Anh cứ mơ thấy nó lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, mà bản thân vẫn không bảo vệ được cậu, thầm trách bản thân đúng là quá vô dụng.

Vương Nhất Bác không suy nghĩ gì nữa, liền nhảy xuống theo cậu.

"Anh hai!!!" Hạo Hiên thấy anh mình cũng nhảy xuống, liền buông An Tiểu Du ra, lao tới vội, lại bắt không kịp tay anh.

An Tiểu Du ngã quỵ xuống nền gạch, ả làm biết bao nhiêu việc vì anh mà anh chẳng động tâm, đối với ả lúc nào cũng lạnh lùng và xa cách. Nhưng lại vì Tiêu Chiến mà cả tính mạng anh cũng không cần. Cuối cùng những việc ả làm chẳng được đền đáp gì hết, càng làm anh thêm chán ghét và căm hận. Ả tuyệt vọng, bật khóc. Đến cuối thì ả cũng không có được tấm chân tình của anh.

An Tiểu Du và hai tên đàn em được bàn giao cho đơn vị cảnh sát.

Lúc Vương Nhất Bác nhảy xuống cùng mình, Tiêu Chiến đã khóc thật nhiều. Cậu nghĩ anh sao lại ngốc như vậy, vì cậu mà anh bất chấp tất cả mọi thứ chẳng bao giờ màng đến bản thân gặp nguy hiểm. Anh nắm được tay cậu, kéo cậu ôm vào lòng, che chở.

Cậu ôm anh: "Hà cớ gì?

"Vì yêu em."

*BỤP* Hai người lao mạnh xuống miếng nệm cao su ở phía dưới, lúc anh đến đây đã gọi cho đội cứu hộ đến chờ sẵn để phòng chuyện không may xảy ra. Việc giấc mơ anh không khỏi làm anh sợ, rất sợ nó là thật. Nên là tính sẵn mọi cách để bảo vệ cậu an toàn. Tuy bao giờ cả hai đều đã an toàn nhưng lại có điều làm Tiêu Chiến lo, chính là đứa bé trong bụng cậu có lẽ...

"Nhất Bác, bụng em đau, đau quá." Cậu ôm bụng quằn quại nói.

Phát hiện dưới chân cậu có một dòng máu, anh vội vàng bế cậu vào bệnh viện, đặt cậu lên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu ngay. Hải Khoan cùng nhiều y tá chạy nhanh tới, anh thì đứng bên ngoài chờ, lòng thấp thỏm lo lắng, cứ đi qua đi lại, lửa thiêu đốt tâm can. Hạo Hiên trấn an anh.

Một lát sau, Hải Khoan đi ra với khuôn mặt không được khả quan lắm.

"Tiêu Chiến và đứa bé sao rồi anh?" Anh vội vàng hỏi.

"Tình trạng hiện tại em ấy chảy rất nhiều máu, cả hai đều nguy kịch, anh e là đứa bé...sẽ không giữ được." Hải Khoan khẩn trương nói.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay: "Em xin anh, dù là có chuyện gì hãy cứu Tiêu Chiến, anh nhất định hãy bảo toàn tính mạng cho Tiêu Chiến trước."

Hải Khoan vỗ vỗ vai Nhất Bác, quay người đi vào trong.

Vương Nhất Bác bên ngoài ngã khụy xuống, giữa cậu và con thì anh đều muốn cả hai sẽ bình an, nhưng thời khắc này anh thật sự lực bất tòng tâm, đành quyết định như vậy. Đứa bé mất rồi thì còn có thể mang thai lại, còn Tiêu Chiến thì chỉ có một mà thôi.

Nếu như Tiêu Chiến mất thì Vương Nhất Bác cũng mất tất cả. Tiêu Chiến là người quan trọng, là thế giới, là ánh sáng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tựa đầu vào tường, thân thể mệt mỏi rã rời, tâm trí thì bay lơ lửng trên mây. Anh như người vô hồn, suy sụp ngồi trước cửa phòng cấp cứu, nhìn ánh đèn đỏ rực, đôi mắt chứa đựng nỗi buồn, lòng đau nhói.

Hạo Hiên thấy vết thương trên người anh, khẽ nói: "Anh hai, tay và đầu anh vẫn còn đang chảy máu kìa, hay là anh đi băng bó vết thương trước đã."

Anh lắc đầu từ chối: "Không, không cần."

"Em biết anh đang lo cho anh dâu, nhưng nếu anh dâu thấy anh như vậy cũng sẽ không an tâm cho anh. Anh phải khỏe mạnh mới chăm sóc cho anh dâu được chứ, nghe em đi, đừng cố gượng ép bản thân mình thêm nữa." Hạo Hiên khuyên nhũ.

"Không được, Tiêu Chiến còn đang cấp cứu ở bên trong, anh không thể bỏ đi được. Anh phải ở đây chờ em ấy, chờ em ấy bình an...anh không muốn đi đâu."

Vương Nhất Bác gục mặt đáp.

"Anh hai à!"

Hạo Hiên biết lúc này đây, người đau khổ nhất là Vương Nhất Bác, lòng anh đã sụp đổ dường nào. Tiêu Chiến đau một lần thì có lẽ Vương Nhất Bác đau gấp mười lần như thế.

Vương Nhất Bác sợ hãi vô cùng, sợ ông trời không những cướp đi đứa bé mà còn cướp luôn cả cậu khỏi vòng tay anh, miệng không ngừng lẩm bẩm thàm mong Tiêu Chiến bình an. Chỉ cần Tiêu Chiến an toàn, dù cho bản thân có phải trả giá như thế nào cũng không oán, không trách. Cậu bình an là anh đã thấy nhẹ lòng rồi.

"Hay là em nhờ y tá đến băng bó vết thương cho anh nhe." Thấy Vương Nhất Bác không từ chối, Hạo Hiên liền nhờ một y tá gần đó đến băng vết thương lại cho anh.

Vương Nhất Bác ngồi như bất động, mặc kệ mọi người xung quanh đang làm gì, đầu óc anh đã đặt trên người cậu kể từ lúc cậu vào phòng cấp cứu. Lúc y tá băng vết thương cho anh xong, cũng vừa lúc đèn phòng cấp cứu vụt tắt.

Lúc này cuộc phẫu thuật đã được thành công viên mãn, Tiêu Chiến đã qua cơn nguy kịch và được chuyển vào phòng hồi sức nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác vội đi tới xem tình hình của cậu, nhẹ nhàng mở cửa vào, kéo ghế ngồi kế bên giường bệnh. Anh nắm lấy tay cầu mà âu yếm, nhìn người mình thương nằm bất động trên giường làm lòng anh quặn đau, những kí ức vụn vỡ của lúc trước hiện lên.

Tiêu Chiến đã từng vì anh mà chịu biết bao nhiêu thương tổn nặng nề, về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng cậu vẫn ninh ninh giữ im lặng, che giấu nổi đau vào tận sâu bên trong lòng. Vương Nhất Bác thấy rằng có lẽ nỗi đau hiện tại mình đang chịu cũng chẳng bằng phần nào của Tiêu Chiến lúc đó, lòng luôn tự trách và áy náy rất nhiều.

Vương Nhất Bác ngồi nhìn Tiêu Chiến, anh chờ đợi cậu tỉnh dậy, chờ, chờ mãi, chờ tận một giờ sao cậu mới dần hồi phục ý thức mà tỉnh lại. Mơ mơ màng màng mở mắt nhìn xung quanh, người cậu thấy đầu tiên chính là anh. Cậu nở một nụ cười, chống tay ngồi dậy. Anh nhanh chóng đỡ lấy cậu.

"Em vừa mới tỉnh dậy còn yếu lắm, sao không nằm nghỉ thêm đi." Anh ôn nhu bảo.

"Không sao mà, em ổn rồi." Cậu nhìn những vết thương trên người anh, "Anh cũng bị thương rồi, sao không đi nghỉ đi."

"Anh không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi."

Tiêu Chiến bất giác xoa bụng mình, có điều gì đó khiến cậu hoảng hốt hỏi: "Nhất Bác...con của chúng ta, làm sao rồi?"

Ba chữ "con chúng ta" khiến tim anh thắt lại, giờ phút này anh không biết phải nói cách nào để xoa dịu nỗi đau cho cậu, không biết phải nói như thế nào để cậu không bị tổn thương.

"Anh! Sao anh không trả lời em vậy?" Bộ dạng im lặng của anh làm cậu bất an.

"Anh, đứa bé sao rồi anh? Anh nói cho em nghe đi mà..." Khóe mắt cậu cay cay, đỏ ửng lên.

Anh trầm mặc: "Mất rồi."

Vương Nhất Bác dùng hết vũ khí để thốt ra hai chữ ấy.

Tiêu Chiến nghe mà bàng hoàng, tim gan như lộn ngược, tay siết chặt tấm chăn, từng giọt lệ không ngăn được mà lăn dài trên má, con tim lúc này như có ai bóp chặt mà đau đớn.

"Không,...không thể nào..."

Đứa con cậu bao ngày mong chờ, giờ đã không còn thật sao? Tiêu Chiến nhớ mới sáng nay đi khám đứa bé vẫn còn rất là khỏe mạnh, nhịp tim nó cũng rất là ổn định. Thế mà giờ đây cậu lại đau đớn nhận được tin rằng, con của cậu, mất, mất rồi...

Anh nén cơn đau của mình vào lòng, dịu dàng ôm lấy cậu an ủi.

"Con của chúng ta mất, mất rồi sao..." Tiêu Chiến nghẹn lòng nói mà nước mắt không ngừng rơi.

"Đứa bé không có duyên với mình, em đừng khóc nữa, chúng ta vẫn còn trẻ sẽ lại có đứa khác thôi. Sau này em muốn bao nhiêu đứa thì mình sinh bấy nhiêu." Anh xoa lưng cậu.

Tuy ngoài miệng Vương Nhất Bác nói như thế, sâu trong lòng anh cũng đau không kém cậu. Đó là đứa con của họ, đứa con đầu tiên của hai người, bé con chỉ mới tròn bốn tháng thôi, vẫn còn chưa kịp chào đời...Có hai người ba lúc nào cũng trông ngóng bé con đến thế giới này, bé con là niềm an ủi cho tâm hồn tổn thương của hai người.

Chào mừng bé con bước vào cuộc đời của hai ba.
...
Tạm biệt bé con, xin lỗi vì hai ba không đủ duyên phận giữ con ở lại cùng. Mong con sẽ có cuộc đời mới, sống an nhiên hạnh phúc cùng gia đình mới.

Tạm biệt con!

"Em muốn con, muốn con...con của em." Cậu khóc nức nở.

"Muốn có thể mang lại, em muốn bao nhiêu thì sau này sẽ sinh bấy nhiêu được không? Đừng khóc nữa, bé con trên kia nhìn thấy không vui đâu?" Anh lau nước mắt cho cậu.

"Còn có thể mang thai lại được sao?" Cậu nỉ non hỏi.

"Dĩ nhiên là được rồi."

"Anh đừng có lừa em, đừng gieo cho em hi vọng rồi lại dập tắt nó."

"Không, anh không có lừa em, em muốn bao nhiêu đứa thì mình sẽ sinh bấy nhiêu nhé?"

Cho dù nói có thể mang thai lại được, ngay thời điểm này Tiêu Chiến vẫn đau lòng với nổi mất mát đột ngột. Bé con của cậu đã được bốn tháng rồi mà, bé con  ngoan lắm, không làm cậu đau gì hết. Cậu đã mong chờ bé con biết bao, vậy mà...hiện thực thật tàn nhẫn. Tiêu Chiến dựa vào lòng anh, khóc nghẹn.

Người bên cạnh nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu, dịu dàng dỗ dành cậu, cho cậu cảm nhận hơi ấm, sưởi ấm con tim đang bị tổn thương nặng nề.

.....

Hai ngày sau Tiêu Chiến được xuất viện, mọi người hay tin về chuyện đứa con cũng thương xót vô cùng. Hôm ấy, mọi người đều đến đón cậu, vì muốn cậu được vui vẻ, tránh nghĩ đến chuyện buồn. Nhất Bác  biết thời gian này cậu vẫn còn sốc, tâm trạng không được thoải mái với việc mất đi đứa bé một cách đột ngột. Ngày nào cũng đưa cậu đi chơi để thấy cậu tươi cười thoải mái, anh còn nấu rất là nhiều món cho cậu tẩm bổ cơ thể, cũng sắp xếp nhiều việc để cậu làm cho vơi dần đi chuyện buồn kia.

Hôm nay, Vương Nhất Bác cố tình gọi Tiêu Chiến mang bữa trưa đến công ty, sẵn tiện cho cậu ra ngoài được xả stress. Nhưng...lại có chuyện không may xảy ra, lúc cậu đứng đợi thang máy thì gặp Hà tổng cũng đứng đấy. Có lẽ cậu không biết ông ta nổi tiếng háo sắc, dù trai hay gái đều sẽ không tha, hễ ai lọt vào mắt xanh của ổng đều bị ông gài bẫy để lên giường.

Ông ta đến đây vì muốn bàn hợp đồng với anh, nhiều lần ông ấy liên hệ xin gặp mặt để bàn bạc mà bị anh từ chối. Nay đích thân đến tận công ty, vô tình thấy cậu và mê mẫn vẻ mỹ miều của cậu. Lúc hai người vào thang máy ông tiếp cận giở trò sàm sỡ với cậu. Ông ta vỗ mông cậu.

Tiêu Chiến hốt hoảng la lên: "Ông làm gì vậy?". Cậu lùi về sau tránh né.

"Người gì mà đẹp quá, cậu có hứng thú làm tình nhân của tôi không nào?" Ông ta nắm lấy tay cậu cưỡng ép kéo lại.

"Buông tôi ra, đồ biến thái, buông ra." Cậu vùng vẫy.

"Đừng vậy mà, chúng ta trò chuyện thân mật chút đi." Ông ta ôm lấy cậu, còn cưỡng hôn. Ông ta đè cậu lại sát vào tường, hung hăng hôn tới tấp.

"Không, không được. Buông tôi ra..."

Mặc cho Tiêu Chiến la hét cỡ nào, ông ta vẫn tiếp tục với hành động đồi bại của mình. Cửa thang máy vừa mở cũng là lúc ông ta bị một người lôi ra ngoài đánh thừa sống thiếu chết, khỏi nói thì cũng biết người đó chính là Vương Nhất Bác. Anh đấm mạnh vào mặt ông ta mấy phát, chảy cả máu mũi lẫn máu răng, lại lôi ông ta quỳ xuống trước mặt cậu.

Tiêu Chiến bị dọa sợ một phen, sợ đến phát khóc, ngồi co rúm một góc, ôm lấy cơ thể mà run rẩy.

"Ông gan cũng lớn thật, ngay cả vợ của tôi ông cũng dám đụng." Anh nắm tóc ông ta giựt mạnh.

"Xin cậu tha lỗi cho tôi, tôi không biết đây là vợ của cậu, xin lỗi, thật sự xin lỗi." Ông ta quỳ lạy van xin anh.

"Mau xin lỗi em ấy đi." Anh quát.

Ông ta ríu rít nói: "Vương phu nhân tôi xin lỗi, xin...xin lỗi rất nhiều."

"Mau cút."

Ông ta liền co chân bỏ chạy thục mạng, không dám quay đầu nhìn lại. Nhân viên trong công ty thấy ông ta chạy như ma đuổi, nghi hoặc mà nhìn, chỉ trỏ không ngừng.

Vương Nhất Bác đi tới ôm lấy cậu vào lòng, dịu dàng an ủi.

"Anh ơi, nãy...lúc nãy ông ta muốn, muốn làm bậy với em..." Cậu vừa khóc vừa nói.

"Có anh ở đây rồi, không sao nữa. Xin lỗi em, do anh sơ suất, do anh không cẩn thận mà để gây ra chuyện này. Đừng khóc nữa, tại anh hết." Anh xoa lưng cậu dỗ dành.

"Em sợ...sợ lắm..." Cậu khóc nức nở.

Tiêu Chiến vẫn còn khóc nhiều do hoảng sợ, cứ để cậu ngồi đây khóc rồi người khác nhìn thấy cũng không được hay. Vương Nhất Bác bế cậu vào phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng để cậu ngồi trên sofa, rót cho cậu ly nước, uống lấy lại bình tĩnh. Tiêu Chiến cầm ly nước, tay không ngừng run rẩy. Anh nắm tay cậu xoa xoa, cậu bỏ ly nước xuống, ôm anh òa khóc tiếp. Từ ngày mất đi đứa bé tâm trạng của cậu rất dễ bị kích động và cũng dễ khóc.

"Nhất Bác, em sợ..."

"Không sao rồi, đừng sợ nữa nhé, có anh, có anh đây rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net