[15] Điếu thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ở nhà hàng, tất cả mọi người đợi Billkin và PP đến nơi rồi mới gọi món. Thực ra vì là lẩu nên cũng nhanh, chỉ cần gọi theo set là xong. Mọi người hỏi nhau xem thích ăn gì, có ai không ăn được cay không, những câu hỏi tuần tự không có gì đặc biệt. Tưởng như những thủ tục rườm rà sắp kết thúc, thì Frank – một trong những người bạn thân ở lại ban nãy – lại lên tiếng:

"Gọi thêm cải thảo đi," Đôi mắt cậu chuyển hướng sang phía Billkin và PP ngồi đối diện, "Người yêu Billkin không thích ăn nhiều thịt mà."

"Ủa, Frank?!" Một đứa bạn lên tiếng, nhìn Frank bằng khuôn mặt xin-đừng-nói-gì-nữa, lắc đầu nguầy nguậy.

Thực ra ai chẳng có hoài nghi của bản thân, nhưng nhỡ không phải thì sao? Nếu Billkin và PP không quen nhau thật, bầu không khí giữa bọn họ sẽ rất ngượng ngùng. Dù gì cũng là chuyện riêng tư, không nên xen vào.

Nhưng Frank chỉ nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, ra dáng cứ để tôi. Rồi cậu quay sang, lại nhìn hai đương sự chính của câu chuyện.

Billkin nhìn sang PP, thấy cậu cau mày, thì liền phân bua:

"PP có phải người yêu tao đâu!"

Nghe cậu chàng nói xong, đến PP cũng phải thở dài. Tất cả những người còn lại cũng thở dài. Frank thì cười đểu. Ủa ông, có ai nói người yêu ông là ai đâu? Khai ra làm gì?

PP lườm Billkin một cái, rồi lại thở dài, rồi nhìn tất cả những người còn lại trong cái bàn ăn đó.

"Ờ, đang quen nhau."

Cả nhóm "ồ" lên, cười cười nhìn hai người mà trêu chọc. Hiếm thấy có chuyện tìm được người yêu ở lớp học thêm như thế này, lại còn khác lớp, khác trường, khác cả năm học. Nhưng dù sao cũng đẹp đôi, cũng làm việc cùng nhau, chuyện có tình cảm cũng như sớm hay muộn.

Billkin và PP bị trêu mà mặt mũi đỏ gay, nhưng cũng chỉ biết cười xoà cho qua chuyện. Dưới chiếc bàn ăn, một bàn tay nắm lấy bàn tay còn lại, như có ý nói rằng: "Thôi, nhịn thêm chút nữa. Chúng nó trêu một tí là chán ngay ấy mà."

"Tao biết ngay là chúng nó đang yêu nhau mà." Frank cười, nói chắc nịch.

Thực ra cậu không chắc, nên mới ở lại thám thính đó. Vẫn tính.

Bữa ăn nhanh chóng cũng kết thúc. Một lần nữa, Billkin và PP lại nhắc nhở đám bạn của mình đừng nói quá nhiều cho người khác. Đó là chuyện yêu đương của họ, nên nếu phải nói, thì cũng sẽ do hai người tự nói. Cả nhóm đồng ý, nhưng không hứa trước là sẽ không trêu họ trên mạng đâu. Billkin và PP cũng đành ngậm ngùi đồng ý. Mấy việc này, trước sau cũng không tránh được.

Trên đường trở về nhà, đột nhiên cả hai có chút im lặng. Có lẽ vì kế hoạch giữ bí mật bị vỡ sớm hơn dự kiến, nên tạm thời họ không biết phải làm gì tiếp. Tiếng nhạc vẫn vang vọng trong không gian chật hẹp của chiếc xe, nhưng lại chẳng có một chút hiệu ứng nào lên Billkin và PP.

PP không thích cảm giác này.

Billkin có thói quen lái xe bằng một tay, mà PP cảm thấy là rất quyến rũ. Bình thường bàn tay còn lại sẽ chỉ đặt lên đùi, nhưng sau khi yêu nhau, Billkin có vài lần sẽ dùng bàn tay ấy nắm lấy tay của PP.

Hôm nay cậu ấy không nắm. Chắc lại đang suy nghĩ miên man cái gì đấy.

Quen biết Billkin hơn nửa năm, PP đã nhận ra một vấn đề rất lớn. Cậu chưa thấy Billkin giận dữ bao giờ. Người này bao giờ cũng rất kiên nhẫn, nếu có vấn đề gì thì sẽ tự giải quyết một mình. Khi có chút mất kiểm soát, như ngay bây giờ, thì quai hàm sẽ hơi bạnh lại, nhưng khuôn mặt cũng không để lộ qúa nhiều cảm xúc.

Cảm giác Billkin rất gần, nhưng cũng rất xa.

PP muốn nắm tay Billkin, nhưng đột nhiên lại không dám nữa.

Về đến nơi, Billkin như mọi ngày đỗ xe cách cửa nhà một chút, tránh cho bố mẹ PP nhìn thấy. Đến tận lúc này, Billkin mới quay sang, nhìn PP, cũng thấy PP đang nhìn mình, vẻ mặt hơi lo lắng.

"Đang nghĩ gì vậy?" PP lên tiếng hỏi trước.

"Hôm nay P vào nhà trước nhé." Billkin vỗ vai PP, như muốn dỗ dành cậu.

"Sao? Cậu định làm gì?"

Billkin không trả lời.

"Hút thuốc hả?"

Billkin cũng không trả lời.

Lúc này, PP mới cầm tay Billkin lên, rồi hôn lên. Cậu cố tình giữ cái hôn lại thêm một vài giây, để ngửi nhẹ mùi bàn tay của Billkin.

"Dạo này không có mùi thuốc lá, thích quá này." PP cười, để cho bàn tay đó ôm lấy mặt mình. Cậu nhìn Billkin bằng ánh mắt hoa đào như mọi ngày, nhưng lần này, có thêm một chút ướt át. PP biết rõ, Billkin sẽ không từ chối được.

"Đừng hút thuốc, "hút" mình này." PP thủ thỉ, cũng khiến cho Billkin kích động hơn.

Nhanh chóng, Billkin kéo PP vào một nụ hôn mạnh mẽ, có chút ngấu nghiến. Cậu ngang nhiên chà đạp, cắn mút cánh môi người trước mắt, giống như đang giải thoát cơn nghiện lâu ngày của mình. Đúng, Billkin bây giờ vô cùng muốn hút một điếu thuốc để giãi bày tâm sự, nhưng ngay khi đôi môi hai người chạm nhau, cậu liền quên đi công việc mình muốn làm ban nãy. Chiếc lưỡi của họ như chơi trò đuổi bắt, đôi môi được Billkin chà xát như ngày càng mềm mại hơn, càng chạm qua, càng khiến cho đối phương bật ra những tiếng rên rỉ đứt quãng. Phải mất một lúc, Billkin mới có thể buông PP ra. Cậu hôn đến mặt mũi đỏ gay, nhưng vẫn không thấy đủ. PP thiếu dưỡng khí ánh mắt còn hồng hồng, đôi môi sưng vù, mất đi những đường cong vốn có của nó.

Billkin nhìn đôi môi của người yêu, xót thì cũng xót, nhưng cơ thể cũng không tự chủ được mà rạo rực. Cậu vươn tay ra, sờ sờ cánh môi sưng tấy kia, khuôn mặt tập trung đến đờ đẫn. PP cười nhẹ, thè lưỡi ra liếm nhẹ ngón tay đó một chút. Cậu biết Billkin thích mình làm những động tác này, rất thích.

Nhưng cậu lại không biết, khả năng kiềm chế của Billkin, cũng chỉ có một giới hạn nhất định.

"P, cậu ngồi xa mình quá. Sang đây được không?"

Billkin gần như cầu khẩn, và PP cũng không chối từ. Với sự giúp đỡ nho nhỏ từ cái ôm của Billkin, PP nhẹ nhàng chuyển sang chiếc ghế lái, vừa vặn ngồi vào trong lòng Billkin. Hai tay PP choàng nhẹ qua cổ Billkin như mọi hôm, khuôn mặt nở nụ cười híp mắt đặc trưng mà đáng yêu của mình, nghênh đón những nụ hôn liên tiếp của Billkin. Cậu rất thích hôn Billkin, nhưng nghĩ đến có người có thể nhìn thấy cảnh tượng trong xe ngay bây giờ, thì mặt lại nóng ran lên. Dù vậy, PP không bắt Billkin dừng lại.

Người này chơi chán đôi môi của PP liền bắt đầu di chuyển xuống dưới cằm, rồi cần cổ trắng ngần, và phần xương quai xanh gầy gò đến nhô ra. Trên người PP có một mùi hương rất dễ ngửi, không như thuốc lá. Thuốc lá có thể có mùi thơm, nhưng dư vị để lại trong khoang miệng vô cùng tệ. PP tuyệt vời hơn gấp vạn lần. Càng đến gần, càng mút mát, càng nhấn mạnh, Billkin càng cảm thấy vị ngọt tăng dần đều, càng cảm thấy bản thân đang đắm chìm sâu hơn.

PP vừa nhột, vừa có chút đau lâm râm. Cậu bật ra những tiếng cười pha lẫn tiếng rên rỉ nho nhỏ. Tay cậu xoa nhẹ phần tóc gáy của Billkin, như ra một tín hiệu để Billkin tiếp tục. Billkin càng được đà càng lấn tới, đôi bàn tay đã tìm được vào trong lớp áo đồng phục của PP. Không biết do eo PP nhỏ, hay hông cậu có kích thước tiêu chuẩn, mà lướt tay cũng có thể cảm nhận được đường cong như có như không của thiếu niên. Chạm vào thích thật đấy, nhưng người PP cũng quá gầy gò đi? Billkin thầm nghĩ.

Da thịt của PP bất ngờ được chạm tới, khiến cậu hơi giật mình, ngọ nguậy một chút. Ngay lúc này, đùi của PP chạm được một vật đang dần dần lớn lên. Dù không có cọ xát nhiều, nhưng bộ phận đó của Billkin đã thức tỉnh, và tăng đến một kích thước kha khá. Không biết, nếu được trực tiếp chạm vào, nó còn có thể như thế nào nữa.

PP có chút sợ hãi, nhưng cũng rất hứng thú.

Nhưng không phải là ở đây.

"Kin, dừng."

Billkin vẫn không hề để ý đến lời nói của PP, tiếp tục hưởng thụ cảm giác lạ lẫm mà vui thích kia. Cậu còn cố tình dùng răng, day day lên một vùng da ngay dưới xương quai xanh của người yêu, khiến người này giật mình mà bật ra tiếng hét nhỏ.

Đến lúc này Billkin mới dừng lại, nhìn lên PP với một ánh mắt nửa tỉnh nửa mê.

"Mình còn chưa... mười tám đâu đó."

"Vậy đợi ba tháng nữa."

"Cậu quên à, cậu," PP bóp nhẹ mũi của Billkin, "cũng chưa mười tám đâu đó."

Sự thật này khiến Billkin hơi sợ hãi. Liệu cậu phải đợi gần mười tháng nữa chỉ để được... PP sao? Cậu không chịu được đâu.

"Mình tính năm thôi. 2017 rồi! 2017-1999. Tính đi!" Billkin rầu rĩ, nhẹ nhàng miết miết cái eo nhỏ của người kia.

PP đảo mắt, không biểt nói gì hơn với người này. Rõ ràng là rất muốn, nhưng vẫn hơi lăn tăn, nên không dám to tiếng đòi hỏi PP, chỉ hơi cụp tai cụp đuôi một chút.

Billkin rất giống một chú chó to, như Golden Retriever chẳng hạn. Thể hiện hết cảm xúc ra khuôn mặt, vui thì vẫy đuôi, buồn thì cụp tai. Nhưng cái mắt tròn cún con kia, bao giờ cũng nhìn PP say mê hơn bất cứ ai hết. Thế là tạm ổn rồi.

PP hôn lên môi người yêu một lần, nhưng Billkin lại cố tình hôn sâu hơn. Lần này không nhanh chóng và dùng sức như những lần trước đó, chỉ có chút lưu luyến cùng dịu dàng.

"Để lần khác, nhé? Không chuẩn bị gì cả, sao mà làm được?"

Billkin gật đầu, dang hai tay ôm PP thật chặt.

Sau đó, PP rời khỏi xe, rảo bước về phía ngôi nhà của mình. Hôm nay là một ngày rất vui, nhưng có lẽ, từ lúc yêu Billkin đến nay, không ngày nào, PP không cảm thấy vui vẻ cả. Dù vậy, có thứ gì đó ứ đọng trong cổ họng, mà PP không thể diễn tả, cũng không biết xử lí như thế nào.

PP đã không hỏi được Billkin về những suy tư của cậu ấy. Có thể hôm nay, cậu ấy sẽ quên đi, nhưng không có nghĩa là vấn đề đó sẽ được giải quyết. PP muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi. Cậu hơi lo lắng về việc này, nhưng cũng mong nó sẽ trôi qua nhẹ nhàng, không cần phải nhắc lại.

Vốn tưởng sẽ gây xao nhãng với Billkin bằng một chút "tình cảm" ban nãy, nhưng có lẽ PP đã lầm.

Billkin đợi PP vào trong nhà, rồi lại lấy một điếu thuốc ra, hít nhanh một hơn, rồi dập tắt.

Tâm tư ngổn ngang, lại chồng chất.

-

Lỡ hẹn mất hai ngày >< Xin lỗi cả nhà yêu...

Thực ra viết xong lâu rồi nhưng mà nhận điểm xong với cả high đường BKPP quá quên đăng...

Và tôi vẫn đang tập viết H! Sắp rồi mọi người ơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net