Chương 1: Anh trai tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  

     Khi nhắc đến anh trai tôi, mọi người trong gia đình tôi đều tỏ vẻ ngán ngẩm, bố mẹ không hiểu sao rất tức giận và nói thất vọng về anh.

   Anh trai tôi đã rời khỏi nhà khi mới chỉ là học sinh cấp ba.

   Khi anh rời đi tôi chỉ vừa mới tốt nghiệp tiểu học, là một thằng oắt con chưa hiểu sự đời cũng muốn được tự do như anh, cũng lanh chanh khăn gói ít snack bỏ nhà đi bụi sau khi chịu không nổi những trận roi vọt của mẹ.

   Chỉ hận là tôi chưa đủ kiên cường như anh, sau hai ngày chịu không nổi cơn đói, tôi lại từ căn cứ bí mật của thằng bạn chí cốt mò về. Và dĩ nhiên người chờ tôi trước cửa là mẹ với nụ cười ngọt ngào trên môi và cây roi thân thuộc. Khác với mẹ, bố đã rất tức giận và khiến tôi nằm liệt giường hơn một tuần.

 
   Từ ngày anh bỏ đi, bố mẹ tôi cũng không tỏ vẻ gì lo lắng hay đi hỏi thăm nơi anh ở, anh cũng chẳng buồn liên lạc về nhà.

   Ðến khi tôi có điện thoại riêng, tôi mới có cơ hội được nói chuyện với anh. Tình cảm gia đình trong anh rạn nứt nhưng không có nghĩa tình cảm anh em tôi cũng vậy, ngược lại anh còn rất quan tâm đến tôi.

   Mọi người nói anh tôi khác người, không được bình thường nhưng tôi không biết anh có chỗ nào khác người, tôi cũng không dám hỏi anh hay bố mẹ.

_________________

 

   "Ê mày!"

  "Gì đấy?"

   "Dạo gần đây mày có thấy ánh mắt của trưởng phòng Lục nhìn giám đốc rất lạ không?" - Nhã Lan ánh mắt thăm dò nhìn về một nơi nào đó.

   Thư Kỳ ngồi cạnh cô tò mò nhìn về một hướng thấy Đường Ninh và Lục Thần đang nói chuyện về dự án kỳ này.

   "Mày bớt ảo tưởng đi, họ chỉ đang nói chuyện công việc thôi, có gì lạ đâu." 

   Nhã Lan ánh mắt đánh giá: "Mày đúng là không nhạy cảm gì hết." - cô ghé sát tai Thư Kỳ nói nhỏ: "Tao ngửi thấy mùi gian tình."

    "SAO?!!" - Thư Kỳ vẻ mặt không tin tưởng vào phán đoán của Nhã Lan.

    Nhã Lan vội vàng ra hiệu: "Bé bé cái mồm lại thì tao còn kể cho mày chuyện này còn sốc hơn."

    "Chuyện gì? Chuyện gì sốc hơn? Nhưng mà khoan đã ... mày nói hai người họ có gian tình khác nào nói giám đốc chơi gay? Mày cũng biết giám đốc có bạn gái rồi mà."

    Nhã Lan xua tay: "Cái tin vịt đó, ai mà chắc chắn chứ. Hơn nữa nếu giám đốc chưa có bạn gái thì cũng không tới lượt mày đâu, bớt ảo truyện đi."

   Thư Kỳ liếc mắt: "Sao mày chắc chắn được."

     "Nghe nè, tin vip luôn đó, tao nghe được từ nguồn tin chính xác đến chín mươi chín phần trăm luôn. Họ nói ổng là tay chơi trai trong Gay bar đó, còn bao nuôi dưỡng một đàn trai tơ."

   Thư Kỳ trợn mắt không thể tin được.

   Nhã Lan thở dài: "Nghe đâu ổng ưng ai là giá nào ổng cũng mua về, chơi chán ổng lại đá không thương tiếc. Cuộc sống vui thú của người có tiền nó là như vậy, sau này tao mà trở thành phú bà tao cũng sẽ bao nuôi các anh tám múi, ngày ngày ôm chân tao, lắc đuýt cho tao xem mới được."

   "Tao không tin đâu." Thư Kỳ cố chấp nói.

   "Mày không tin tao cũng hiểu, đến bây giờ tao còn không dám tin chuyện này luôn."

    Hai người nói chuyện bàn tán với nhau rôm rả thì thấy Lục Thần vẻ mặt u ám đi đến, cả hai tức thì ăn ý quay lại làm việc như không có chuyện gì.

___________

 

   Tại một hộp đêm giữa trung tâm thành phố B.

   Mạc Phong chần chừ một lúc mới quyết định cởi áo dưới tiếng reo hò cổ vũ của một đám dân chơi, từng động tác uyển chuyển trên cơ thể đẹp đẽ khiến cậu dường như tỏa sáng trên vũ trường. Mọi ánh mắt si mê, thèm khát đổ dồn về phía người thanh niên ấy.

   Quản lý đứng quan sát bên dưới hài lòng nói với người đàn ông bên cạnh: "Cậu ấy là một trong những lính mới xuất sắc nhất chỗ tôi hiện tại đấy."

   Người đàn ông với khuôn mặt bị bóng tối che khuất thản nhiên nói: "Ồ, vậy sao?"

    "Tài năng không quá nổi trội nhưng với ngoại hình lẫn phong thái như vậy, sẽ không thiếu chỗ cần những người như cậu ta. Tính cách cậu ta rất tốt, người tốt như vậy không thích hợp làm ở đây." – Quản lý khẽ thở dài – "Do hoàn cảnh gia đình nên cậu ấy mới phải lui tới nơi này kiếm sống, thật không dễ dàng gì."

  Quản lý có thể cảm nhận được ánh nhìn sắc bén của người đàn ông kia.

  "Anh nói với tôi chuyện của cậu ta làm gì?"

  Quản lý cười cười: "Đỗ tổng à, anh xem như thế nào?"

   Đường Ninh bình tĩnh trả lời: "Không hứng thú."

  Quản lý có chút hụt hẫng: "Không phải anh luôn thích những người như cậu ta sao?"

  Đường Ninh nhìn Mạc Phong đang xuất thần mà tỏa sáng trên sân khấu, ánh mắt thản nhiên: "Người tốt thì tôi lại không thích. Trông cậu ta cũng không tồi đâu, nhưng mà người không tồi bên tôi có nhiều lắm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC