Chương 2: Mạc Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quản lý khẩn khoản: "Ðỗ tổng à, chúng ta coi như cũng có chút quen biết. Anh có thể thương lấy đứa nhỏ tội nghiệp đó không? Nếu để cậu ta tiếp tục ở đây, tôi không đành lòng nhìn cậu ta xa đoạ như bao người khác, cậu ta xứng đáng ở một nơi tốt hơn."

Đường Ninh cười khẩy: "Không đành lòng? Quen nhau bao lâu tôi cũng là lần đầu nghe được cái từ ngữ giống người này của anh ðấy."

Người quản lý khẽ vuốt mũi, cười cười cho qua. Đường Ninh không nói gì nữa, hiển nhiên là anh đã bằng lòng, quản lý cũng liền hiểu mà dẫn anh vào phòng VIP.

Ngồi đợi một lúc thì quản lý dẫn Mạc Phong vào. Lúc này Mạc Phong trang phục đã chỉnh tề, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt trẻ trung điển trai cùng thần thái không đơn giản.

"Ðỗ tổng, tôi đã thông qua ông chủ rồi nên có gì thì anh cứ liên lạc với tôi nhé."

Đường Ninh chẳng buồn trả lời, chỉ gật đầu rồi trực tiếp đứng dậy lưu loát rời đi.

Mạc Phong theo sau anh, đi được một đoạn thì lại ngoảnh đầu nhìn quản lý chốc lát, ánh mắt như muốn nói lên cái gì lại thôi.

Một thoáng này vô tình rơi vào tầm mắt của Đường Ninh, khiến anh không khỏi cảm thấy Mạc Phong giống như đứa trẻ lần đầu xa mẹ vậy.

______

Trở về nhà, Mạc Phong cũng không mấy ngạc nhiên về căn biệt thự hoành tráng của Đường Ninh, bởi cậu cũng phần nào biết rõ thân phận của anh.

Trên đường trở về Mạc Phong vẫn luôn không có biểu tình gì ngoài ánh mắt có chút xa xăm, điều này khiến Đường Ninh không biết phải nói sao.

Một người đàn ông thân hình có chút cường tráng mở cửa chào đón bọn họ.

"Vào đi. Tôi không có hứng thú với cậu, sẽ không ăn thịt cậu đâu mà phải sợ." – Đường Ninh nhìn Mạc Phong đang đứng tại chỗ không di chuyển liền có chút ý tứ trêu chọc.

Mạc Phong không ngần ngại bước vào trong.

"An Tứ, cũng muộn rồi, anh đi nghỉ ngơi đi. Bữa nay thằng nhóc này sẽ thay anh nấu bữa tối cho em."

Người đàn ông cường tráng khẽ gật đầu rồi rời đi.

"Nghe Âu Dương nói, cậu biết nấu cơm, hơn nữa nấu còn rất ngon đúng chứ?" – Đường Ninh nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống bàn.

"Biết nấu, nhưng tôi không chắc nó ngon."

"Cậu cũng khiêm tốn quá nhỉ."

Mạc Phong im lặng không nói.

"Được rồi, bữa tối nay của tôi giao cho cậu, trong vòng mười năm phút hãy làm cho tôi món gì đó lót dạ. Nếu tôi thỏa mãn, tôi sẽ thưởng cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn."

Mạc Phong rất nhanh bắt tay vào làm, đôi tay thon dài cực kỳ điêu luyện mà bận rộn bếp núc.

Chưa đầy mười năm phút một đĩa mỳ xào hải sản cực kỳ bắt mắt được để trước mặt Đường Ninh. Đường Ninh nhìn đĩa mỳ xào có chút lạ mắt trước nay chưa từng thấy này, trong lòng dấy lên chút hồ nghi.

"Cậu có cho cái gì lạ vào không?"

"Không có, đều là gia vị phổ biến và đồ ăn có sẵn trong bếp thôi."

"Chưa xét đến cái màu không bình thường này thì hình như tôi không ngửi thấy mùi của nó."

Mạc Phong cũng không biết nói gì thêm, Đường Ninh vẫn thong thả đưa vào miệng một miếng thật lớn.

Ðến khi hắn cảm nhận được vị của nó thì mặt dần đen lại.

  "Ðúng là chẳng phải cậu khiêm tốn mà do tôi đánh giá cậu quá cao rồi nhỉ."

"Mạc Phong chưa kịp hiểu chuyện gì liền bị Đường Ninh một tay hất thẳng đĩa mỳ vào người, hắn nổi trận lôi đình: Con mẹ nó, cậu làm cho chó ăn đấy à?"

Ðêm muộn còn nghe tiếng đổ vỡ, không khí trong căn biệt thự đột nhiên trở nên căng thẳng lạ thường.

  "Chuyện gì xảy ra?" – Một chàng trai lạ mặt với thân hình cao cao xuất hiện.

"Ninh Ninh, có chuyện gì vậy?" – Một thanh niên khác trẻ hơn với khuôn mặt lo lắng từ trên tầng gấp gáp chạy xuống.

"Anh nghe tiếng đổ vỡ, em không sao chứ?" – An Tứ cũng vội vàng đi đến.

Mạc Phong nhìn người tới càng lúc càng đông, cả thảy cũng phải vào năm sáu người đều là những tuýt đàn ông không trẻ trung, ðẹp trai thì cũng chính là vô cùng hấp dẫn, bọn họ vây kín Đường Ninh hỏi han ân cần.

Đường Ninh không những không thấy dịu đi mà lại càng thêm khó chịu, cọc cằn: "Né hết ra cho tôi, mấy người định làm tôi ngộp chết à."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net