Chương 14: Trải nghiệm lần đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



   Thoắt cái trời đã chuyển tối, sau khi dùng xong bữa tối thì mọi người bắt đầu trở về phòng.

  Đường Phi thì muốn ra ngoài dạo trời đêm nên ngỏ lời rủ Kiến Thần, Kiến Thần lấy lý do là mệt nên sẽ về phòng nghỉ ngơi một chút, điều này không khỏi khiến Đường Phi cảm thấy chán nản.

   Những vì sao lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời đêm, bên tai là tiếng sóng biển vỗ vào bờ, Đường Phi thất thần đứng một chỗ nhìn về phương xa, đột nhiên cậu cảm thấy có chút nhớ bố mẹ.

Bất chợt bắt gặp Lý quản gia hiếm khi xuất hiện lại đang nói chuyện với Mạc Phong, cũng không lâu lắm thì thấy ông rời đi. Mạc Phong thì vẫn ngồi bên bờ biển, đang say mê ngắm nhìn thứ đồ vật gì đó trong tay.

    Cho đến khi tới gần cậu mới phát hiện đó là một chiếc đồng hồ đã cũ, mặt kính bị nứt một chút và chiếc kim đã không còn chạy.

"Ồ!! Đây không phải là chiếc đồng hồ Thụy Sĩ bản giới hạn năm 2009 sao?" – Đường Phi kinh ngạc hỏi.

Mạc Phong giật mình ngoảnh lại nhìn mới phát hiện Đường Phi ở sau lưng anh từ bao giờ.

"Cái này tôi còn nhớ rất rõ. Nó chỉ bán giới hạn năm chiếc trên thế giới thôi. Cái đồng hồ đó là của anh sao?"

Mạc Phong khéo léo rất nhanh đã cất vào trong túi, anh cười nói: "Cái này tôi nhặt được thôi, đừng nói với ai nhé."

"Anh may mắn vậy. Nó rất có giá trị đấy." – Đường Phi ánh mắt thật sâu mà ngưỡng mộ.

"Cũng có thể chỉ là hàng giả thôi. Có giá trị lớn như vậy, người ta sẽ không dễ dàng đánh mất như vậy đâu." – Mạc Phong nói.

Đường Phi cảm thấy cũng có lý nên không đề cập thêm về chuyện này nữa. Chợt nhớ ra chuyện gì cậu lại hỏi:

"À, nãy anh với Lý quản gia nói chuyện gì vậy?"

"Cậu thấy rồi à?" – Mạc Phong ánh mắt kì lạ nhìn cậu.

"Ừ. Tôi nhìn thấy nhưng không nghe thấy được hai người nói chuyện."

"À, không có gì đâu, chỉ là chút chuyện phiếm thôi."

Sợ Đường Phi sẽ nói mãi về chuyện này, Mạc Phong liền chuyển chủ đề.

"Chuyện hôm trước, cậu suy nghĩ thế nào rồi?"

"Chuyện gì?" – Đường Phi không hiểu hỏi.

"Còn chuyện gì nữa. Không phải chúng ta đã giao kèo rồi sao?" – Mạc Phong thản nhiên nói.

Đường Phi lập tức nhớ ra là chuyện gì, cảm thấy đột nhiên có chút ngượng: "Khụ...Hôm...Hôm đó tôi cũng nói rồi, không phải tôi sợ, chỉ là tôi chưa có kinh nghiệm nên không biết phải làm như thế nào."

"Vậy giờ tôi sẽ dạy cậu, không có vấn đề gì chứ?" – Mạc Phong cười thản nhiên nói.

Đường Phi cẩn trọng thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu. Mạc Phong không suy nghĩ gì mà tiến tới bất ngờ đặt lên bờ môi cậu một nụ hôn.

Đường Phi trải nghiệm nụ hôn đầu một cách cứng ngắc, cậu không biết phải diễn tả cảm xúc như thế nào khi tiếp xúc với đôi môi mềm ấm và hương vị nam tính của Mạc Phong.

Mạc Phong nhắm mắt hôn cậu một cách dịu dàng, thấy Đường Phi cứ mãi không phản ứng, anh cũng dừng lại động tác.

"Sao thế?" – Mạc Phong hỏi.

Lúc này nhìn tới khuôn mặt đỏ lựng và biểu cảm cứng ngắc của Đường Phi, Mạc Phong liền bật cười, lúc này anh mới biết như thế nào là mùi vị của chiến thắng.

"Như thế này rồi thì có giống 'không có cảm giác với đàn ông' nữa hay không đây?"

Đường Phi lúc này mới ý thức được bộ dáng mình hiện tại trông như thế nào, cậu nhanh chóng hồi phục dáng vẻ ban đầu.

"Chỉ là nụ hôn đầu chưa có kinh nghiệm thôi, một chút phản ứng này không đáng nói. Kĩ thuật hôn của anh quá tệ." – Đường Phi lên tiếng chê bai với khuôn mặt nóng chín.

Mạc Phong không phục nói: "Còn không phải do cậu sao?"

Đường Phi không cho là đúng nói: "Là do kĩ thuật của anh không tốt."

Mạc Phong cảm thấy anh giống như đang bị sỉ nhục, liền tức giận nói: "Mở miệng cậu ra."

"Làm gì?" – Đường Phi không hiểu.

"Tôi nói thì cứ làm đi." – Mạc Phong không kiên nhẫn nói.

"Tôi không làm. Mắc gì tôi phải nghe theo..."

Đường Phi còn chưa kịp nói xong đã bị Mạc Phong lao tới dùng hai tay giữ mặt cậu, chiếm hữu khoang miệng mà khuấy đảo bên trong. Anh hôn cậu một cách mãnh liệt xong lại dịu dàng, từ ôn nhu cho tới hung bạo khiến khiến cậu không kịp thở mà đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh.

Đường Phi cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, cậu còn quên cả phản kháng mà lạc lối trong nụ hôn tưởng chừng như bất tận của anh.

Trên là trời, dưới là biển, cùng khung cảnh khiến người khác đỏ mặt ấy lại vô tình mà đập vào mắt Kiến Thần.

Kiến Thần sau khi nghỉ ngơi một chút liền ra ngoài đi tìm Đường Phi, ấy vậy mà cảnh tượng hắn không ngờ tới nhất lại dễ dàng mà xảy ra tại nơi này.

Đám người Lam Tiếu sau khi nghỉ ngơi tốt cũng lôi kéo Đường Ninh ra ngoài hóng gió đêm, ai ngờ đi chưa bao lâu thì thấy Kiến Thần đang đứng im một chỗ và cả cảnh tượng cách đó không xa cũng chui tọt vào tầm mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net