Chương 15: Tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




    Bên này Mạc Phong đang hôn Đường Phi còn chưa có ý định dừng lại, thấy đối phương đang hết sức hưởng thụ thì anh cũng không thể dừng lại cuộc chơi này ngay được.

Hai người còn chưa ý thức được Kiến Thần với khuôn mặt hết sức u ám đi tới. Cho tới khi nghe được tiếng huýt sáo của Lam Tiếu thì hai người mới ngừng lại mà nhìn ra sau, đã thấy Kiến Thần đứng ngay trước mặt họ và đám người Đường Ninh đang đi tới.

Kiến Thần không nói không rằng, vẻ mặt đầy tức giận đấm một quyền rõ mạnh vào mặt Mạc Phong khiến cho khóe miệng anh chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Nhìn Mạc Phong nửa quỵ trên bãi cát, Kiến Thần cảm thấy dường như hắn vẫn còn quá nhẹ tay.

Đám người Đường Ninh đứng một bên xem kịch vui mà không hề ra mặt.

Một quyền lần nữa giáng lên mặt Mạc Phong. Đường Phi nhìn ra Kiến thần không có ý định dừng lại liền lao tới ôm lấy tay hắn: "Tiền bối, anh dừng lại đi."

Kiến Thần dừng lại một chút liền bị ăn một đấm ngược lại của Mạc Phong. Mạc Phong ăn trọn hai quyền của Kiến Thần ấy vậy mà giống như anh chẳng hề suy yếu đi chút nào.

Đường Ninh thấy Kiến Thần bị đánh, ánh mắt lúc này hơi dao động, bàn tay khẽ siết chặt tưởng không ai hay nhưng Đình Tam lại vô tình mà để ý được chút chi tiết nhỏ ấy.

Mạc phong nhổ ra một búng máu, ánh mắt sắc lẹm mà nói với Kiến Thần: "Cậu lấy quyền gì mà đánh tôi?"

Kiến Thần đứng đối diện anh, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng có lợi dụng Tiểu Phi, nếu không hậu quả như nào cậu tự hiểu."

"Lợi dụng?" – Mạc Phong cảm thấy câu này của Kiến Thần có chút buồn cười.

"Không...Không phải đâu tiền bối" – Đường Phi lo lắng lên tiếng.

Kiến Thần lạnh lùng nói: "Cậu im miệng cho tôi."

"Chuyện vừa rồi, là em tự nguyện" – Đường Phi lấy hết dũng khí nói.

"Cậu là gay?" – Kiến Thần nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ, không biết sao Đường Phi cảm thấy ánh mắt đó khiến cậu thực khó chịu.

"Không...không phải...."

"Chỉ là hôn nhau một cái thôi, chuyện bình thường mà cậu tức giận cái gì?" – Lam Tiếu vẻ mặt nhàm chán nói. – "Không lẽ cậu ghen à?"

"Câm miệng." – Kiến Thần khuôn mặt lúc này đã đủ đen.

  Đình Tam thờ ơ lên tiếng: "Chuyện của bọn họ, cậu bớt nói đi."

  Kiến Thần cảnh cáo Đường Phi: "Tên này không đơn giản, không được đến gần cậu ta lần nữa, còn đến gần thì đừng bao giờ nhìn mặt tôi."

  Nhìn khuôn mặt đanh thép nói là làm của Kiến Thần, Đường Phi có chút sợ hãi.

  Mạc Phong nhìn không nổi nữa: "Cậu có cần phải làm quá vậy không? Bọn tôi hôn nhau thì như thế nào? Cậu lấy quyền gì ngăn cản cậu ta?"

"Cậu ta là hậu bối của tôi, tôi không cho phép chuyện này xảy ra." – Kiến Thần ánh mắt thù địch, đầy lạnh lẽo nhìn Mạc Phong.

  Đường Phi: "Tiền bối..."

  Kiến Thần nhanh chóng kéo Đường Phi rời khỏi đó.

   Kẻ ngốc cũng nhận ra Kiến Thần hiện tại đã có cảm xúc không bình thường với Đường Phi. Bọn họ lén nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Đường Ninh, ngoài dự đoán mà thấy cậu thản nhiên đến bất ngờ.

  Kiến Thần kéo Đường Phi đi cách đó một khoảng khá xa thì dừng lại, hắn lặng lẽ ngồi một chỗ ôm đầu im lặng không nói. Đường Phi có chút vừa lo vừa sợ, cậu tiến tới ngồi cạnh hắn định nói đôi lời giải thích thì bị hành động bất ngờ của hắn làm cho không kịp trở tay.

   Kiến Thần mạnh mẽ ấn cậu nằm trên bãi cát, dùng một tay siết chặt kìm giữ hai cổ tay của cậu, vẻ mặt không thể kiên nhẫn mà cường bạo hôn lên môi cậu.

Trong nụ hôn ấy, cậu có thể nếm ra được mùi vị giận dữ của Kiến Thần. Hắn hôn thật sâu, thật cuồng nhiệt và thật thô bạo. Hắn dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ thỏa mãn sự khó chịu trong hắn, hắn như một con thú hoang dã mà mạnh mẽ cắn lấy môi cậu.

  Từ trước đến nay, hắn chưa từng như vậy, có lẽ là do hắn chưa từng bị ai đó cướp đi đồ vật trong tay. Hiện tại hắn đã được trải nghiệm, hắn phẫn nộ, lại điên cuồng phấn khích bởi sự chiếm hữu đang trỗi dậy trong hắn, mách bảo hắn nhất định phải biến người này thành của riêng hắn mà thôi.

Đường Phi cảm nhận được Kiến Thần giống như biến thành một người khác trước nay chưa từng thấy, đến khi mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng cậu mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Đường Phi bị hành động mất hết lí trí của Kiến Thần làm cho điếng người, mặt cậu bợt sắc sợ hãi đẩy mạnh Kiến Thần ra.

"Tiền bối, anh làm gì vậy?"

   Đường Phi cảm nhận đc bờ môi đang đau nhói, cậu đau xót lau đi máu trên môi. Kiến Thần bị đẩy ra thấy hậu quả chuyện mình vừa làm, hắn không những không cảm thấy tội lỗi mà ngược lại còn nhíu mày tức giận nói:

"Cậu tự nguyện cho hắn hôn, còn tôi thì cậu phản kháng. Quả nhiên..."

"Tiền bối, đúng là em tự nguyện, nhưng hình như anh đang hiểu lầm gì đó."

"Không cần nói nữa." – Kiến Thần phủi áo đứng dậy nói một cách lạnh lùng. – "Tự nguyện là tự nguyện, chính cậu cũng nói ra rồi. Đã thích hắn thì nói thẳng ra luôn đi, cần gì phải vòng vo nói lời vô nghĩa với tôi làm gì."

  Hắn quay lưng rời đi, còn không quên vứt cho cậu một câu tàn nhẫn: "Cậu là thứ đê tiện dối trá nhất mà tôi từng gặp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net