Chương 3: Người của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người họ lúc này mới chịu tản ra, bọn họ ngạc nhiên khi nhìn thấy Mạc Phong, dùng ánh mắt kì lạ khó hiểu mà nhìn cậu.

An Tứ nhìn đĩa mỳ tan nát dưới sàn nhà liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh dịu giọng nói với Đường Ninh: "Có vẻ cậu ấy không thích hợp làm mấy chuyện này đâu. Mấy chuyện trong bếp sau cứ để anh lo. Em chắc cũng đói lắm rồi, để anh vào bếp làm một đĩa mỳ xào khác cho em nhé."

Đường Ninh xua tay, bực tức nói: "Thôi khỏi đi, nếm cái thứ kia làm em mất khẩu vị luôn rồi, không muốn ăn gì nữa."

"Ninh Ninh, cậu ta là ai vậy?" – người thanh niên với khuôn mặt trẻ trung hỏi hắn.

Cậu ta là người làm mới thôi.

"Người làm mới?" – người kia đi xung quanh cậu, ánh mắt dò xét mà nhìn từ trên xuống dưới. – "Người làm mà ngay cả thứ mỳ phổ thông cũng làm không xong thì cậu ta còn làm được thứ gì?"

Người kia ngồi xổm xuống dùng hai ngón tay bốc lên một sợi mỳ đưa lên quan sát: "Cái thứ này là làm cho người ãn đó hả?"

"Lam Tiếu, bỏ xuống đi, thật mất vệ sinh."– Một người lên tiếng quở trách.

Lam Tiếu cười khẩy, lờ đi câu nói của người kia. Hắn ánh mắt gian ác đi đến trước mặt Mạc Phong: "Cái thứ này mà mày cũng dám làm cho Ninh Ninh ăn sao?" - Lam Tiếu giơ lên cọng mỳ trước mặt – "Mày ăn thử xem có giống đồ ăn cho người không?"

Đường Ninh khẽ nhíu mày trước hành động của hắn: "Lam Tiếu, bỏ đi."

Lam Tiếu lại nghĩ rằng Đường Ninh đang bênh vực cho người mới liền càng thêm khó chịu trong lòng: "Không được đâu, Ninh Ninh à. Người mới thì cần phải học được một số thứ thì sau này mới biết điều được."

Hắn hung hăng túm cổ áo Mạc Phong: "Nghe này, mày phải ăn hết đống rác kia, nếu không mày bị đuổi việc." – Hắn khẽ nhếch môi cười tà – "Chẳng phải mày rất cần công việc này nên mới ôm chân Ninh Ninh sao? Vậy thì mau làm đi. Không chừng Ninh Ninh thương xót, lại miễn cưỡng cho mày một chỗ đứng cũng nên."

Mạc Phong không phải bao cát mặc người sỉ nhục, mắng nhiếc, thích đánh liền đánh. Cậu hất tay Lam Tiếu ra khỏi cổ áo mình, ánh mắt hết sức u ám.

Lam Tiếu cũng không mảy may gì trước sự phản kháng của Mạc Phong, hắn không nói không rằng liền đấm thụi một quyền vào bụng của cậu.

Mạc Phong nhất thời không kịp phản ứng liền bị đánh đến quỳ gục xuống đất, nhìn Lam Tiếu không có ý định dừng tay cậu liền hiểu có những chuyện chỉ có thể giải quyết bằng nắm đấm mới khiến đối phương tâm phục khẩu phục.

Chính là lúc Mạc Phong chưa kịp ra tay thì hắn đã bị một tên đàn ông khác đánh ngã ra sàn.

Đường Ninh khuôn mặt u ám đi tới, hắn dẫm đạp một cái thật mạnh lên bụng Lam Tiếu, ánh mắt chán ghét từ trên nhìn xuống dưới.

"Lam Tiếu, từ khi nào cậu có cái quyền chỉ đạo người của tôi vậy? Ai cho cậu dũng khí phớt lờ lời tôi nói? Cậu nói tôi nghe xem."

Vùng bụng bị dẫm đến đau nhói nhưng ánh mắt Lam Tiếu nhìn Đường Ninh một chút si mê cũng không giảm. Hắn giống một tên ngốc không có lí trí vậy.

"Ninh Ninh à, không có, lời em nói tôi đều nghe mà."

Đường Ninh càng thêm ấn mạnh gót chân: "Vậy vừa rồi là nghe lời tôi đó sao."

"Ðó... chỉ là... do tôi thấy cậu ta làm bẩn mắt em nên mới—"

"Câm miệng." – Đường Ninh bỏ chân ra khỏi người hắn, tiện thể ghét bỏ mà đá hắn một cái. – "Người tôi dẫn về, có xử trí sao cũng đều do tôi giải quyết, mấy người đừng nghĩ sống trong nhà của tôi liền một tay che trời."

Đường Ninh lớn giọng cảnh cáo: "Mấy người mà có cùng suy nghĩ giống tên ngu xuẩn này." – Chỉ vào Lam Tiếu – "Thì hậu quả mấy người tự hiểu lấy đi."

Những người xung quanh im lặng, không một ai lên tiếng.

"Còn cậu" - Đường Ninh chỉ vào Mạc Phong – "Cậu làm không nên việc, tôi sẽ phải xem xét lại còn nên nhận cậu hay không đây. Trong thời gian tôi liên lạc lại với Âu Đương thì cậu cứ ở đây đi."

Mạc Phong hơi cúi đầu không nói gì, cậu chỉ biết nghe trong im lặng. Mấy chuyện như này cậu cũng từng trải qua không ít.

Đường Ninh lại nói: "Tôi cũng không thể nuôi một kẻ vô dụng, ăn không ngồi rồi được, cậu thậm chí còn không phải em trai tôi nữa."

Cảm nhận được ánh mắt Mạc Phong quét qua một lượt hết thảy đám người kia, Đường Ninh cũng không ngại giải thích: "À, bọn họ sao? Bọn họ sống trong nhà của tôi, ăn của tôi, ở cũng của tôi. Nhìn vậy thôi nhưng họ có làm việc đấy nhé, chỉ là công việc của họ hoàn toàn khác với cậu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net