Chương 5: Lục Kiến Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chuông điện thoại chợt reo lên inh ỏi.

   Đường Ninh lúc này trái một người ôm, phải một người ấp nặng nề mà mở ra đôi mắt chưa khép được bao lâu.

   "Đình Tam, lấy điện thoại cho tôi." – Đường Ninh nói với một người cách đó không xa.

    Đình Tam quần áo đã sớm chỉnh tề, tay vừa với đến chiếc điện thoại, điện thoại liền ngưng bặt.

     Đường Ninh vừa cầm tới tay liền nhận được một tin nhắn đến.

     Đọc xong dòng tin nhắn, nét mặt cậu trở nên vui vẻ, không khỏi khiến mọi người tò mò.

      "Có chuyện gì mà trông em vui vẻ vậy?" – Hữu Trắc ôn nhu hôn lên trán cậu, cười hỏi.

  Đường Ninh cũng không dấu giếm, ánh mắt cậu che giấu không được sự mong chờ: "Là Đường Phi, mai nó sẽ tới đây."

Mọi người trong đầu vẫn một dấu hỏi to đùng, không hiểu chuyện gì.

    Nghe được lại có thêm người tới đây, Lam Tiếu không khỏi khó chịu liền bật dậy hỏi: "Ninh Ninh, Đường Phi là ai vậy?"

  "Nó là em trai tôi."

Bất chợt nhớ ra chuyện gì quan trọng, Đường Ninh hỏi Hữu Trắc - "Mà gần đây không thấy Kiến Thần, cậu ta đi đâu rồi."

  "Anh không biết, gần đây anh không ở nhà." – Hữu Trắc lắc đầu.

  "Cậu ấy có lẽ vẫn đang kiếm việc làm thêm bên ngoài, lần gần nhất anh thấy cậu ấy là vào tối hôm kia." – An Tứ xoa xoa cằm.

  Đường Ninh rơi vào trầm tư.

"Cậu ta cũng đã thẳng thắn nói như vậy rồi. Ninh Ninh à, em đâu cần cố chấp giữ cậu ta như vậy." – Lục Đại có chút đau đầu khuyên nhủ.

Đình Tam nhấp môi một tách trà nhỏ, nhàn nhạt nói:

    "Cho đến giờ thì cậu ta đã làm được gì cho em?"

    Đình Tam liếc mắt thăm dò biểu tình trên gương mặt Đường Ninh:

    "Tốn không ít công sức trên người cậu ta như vậy, em muốn đổi lại được gì từ cậu ta đây? Đừng nói với tôi là em..."

Không khí bỗng chốc trở nên ngưng trệ, không ai muốn nói thêm gì cả.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thôi đã hiểu Đường Ninh đối với tên Kiến Thần kia là cái loại cảm xúc khác so với bọn hắn. Chỉ là bọn hắn chưa dám chắc chắn mà thôi.

Đường Ninh nghĩ về đứa em trai xa cách bao năm, vẫn luôn mong chờ được một lần hội ngộ, hiện tại cơ hội đã đến khiến cậu thực sự rất vui. Nhưng lại nghĩ tới Kiến Thần, trong lòng bỗng trùng xuống.

______

Sáng hôm sau.

"Cậu là ai vậy?" – Kiến Thần vừa trở về liền thấy bóng dáng một người xa lạ đang loay hoay trong bếp làm cái gì đó.

Mạc Phong quay lại liền thấy hình dáng một cậu thiếu niên mới lớn, ăn mặc đơn giản, biểu cảm trên khuôn mặt rất lạnh lùng.

"Tôi..."

"Cậu ấy là người làm mới." – An Tứ vừa hay xuất hiện giải đáp thắc mắc của Kiến Thần.

Kiến Thần mặt không biểu tình, chỉ liếc nhìn Mạc Phong một cái liền rời đi.

"Kiến Thần, mấy ngày nay không thấy cậu, cậu đã đi đâu vậy?" – An Tứ vội hỏi.

"Tôi ra ngoài có việc riêng, cần phải báo cáo với anh sao?"

"Ý tôi không phải như vậy..." – An Tứ có chút không biết nói sao.

"Ít nhất thì mày cũng nên nói cho Ninh Ninh biết, hôm qua em ấy có hỏi tới mày đấy." – Lam Tiếu không biết từ lúc nào đã xuất hiện, tay chống cằm ngồi trên ghế sofa chán ghét nhìn Kiến Thần.

"Tôi biết rồi."

Câu trả lời thản nhiên của Kiến Thần khiến Lam Tiếu cảm thấy có chút bực bội, giống như cậu chỉ đáp cho có.

"Mày nên nhớ mày vào đây như thế nào? Nơi này ai là chủ? Đã không làm được gì cho Ninh Ninh thì đừng để em ấy phải lo lắng cho loại như mày."

"Tôi không làm được gì cho anh ta nhưng tôi sẽ cố gắng trả lại những gì tôi nợ anh ta và rời khỏi đây, tôi có bắt ép anh ta phải lo lắng cho tôi sao?" – Kiến Thần dừng lại bước chân, mặt đối mặt nói với Lam Tiếu.

"Làm mấy thứ công việc thấp hèn đó thì cả đời này mày cũng trả không nổi. Sao không ngoan ngoãn mà hầu hạ bên cạnh Ninh Ninh may ra mày sẽ được hưởng cuộc sống vô lo vô nghĩ."

Nhìn ánh mắt căm ghét của Lam Tiếu, Kiến Thần chẳng chút mảy may: "Cuộc sống vô lo vô nghĩ hạ mình ôm chân bám quần kẻ khác giống như anh đấy sao? Vậy thì tôi xin kiếu."

" THẰNG NHÃI RANH MÀY NÓI CÁI GÌ?!!" – Lam Tiếu tức giận quát.

"Được rồi, thôi đi" – An Tứ vội đi ra ngăn cản.

"Anh còn bênh nó làm gì? Anh không nghe thấy nó nói gì à?" – Lam Tiếu phẫn nộ nói.

"Tôi chẳng bênh ai cả. Cậu nên nhớ, cậu còn gây thêm chuyện nữa thì người thiệt là cậu chứ không phải cậu ấy đâu." – An Tứ nhắc nhở.

Lam Tiếu tức giận nhưng không thể làm gì được, hắn vỗ mạnh một cái xuống bàn biểu thị phẫn nộ rồi rời đi không quên đưa ánh mắt sắc lẹm cảnh cáo Kiến Thần.

Kiến Thần hiển nhiên không để tâm chuyện đó, cậu toan bước trở về phòng mình thì thấy Đình Tam và Lục Đại đi về phía cậu.

Bọn họ thản nhiên mà bước qua cậu. Đình Tam lạnh nhạt liếc cậu một cái: "Cẩn thận lời nói của mình, đừng có đi quá giới hạn."

     Kiến Thần liền hiểu, chuyện vừa rồi hai người bọn họ đều đã thấy, nhưng việc này xảy ra như cơm bữa đối với cậu, cậu cũng chẳng chút lưu tâm.

  
     Mạc Phong chứng kiến một màn này trong lòng không khỏi cảm thấy nơi này có chút hít thở không thông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net