Chương 6: Bạn tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



   Buổi chiều, một chiếc taxi đỗ trước tòa biệt thự.

    "Cảm ơn chú." – Cậu thiếu niên vui vẻ vẫy chào người tài xế.

    "Sau đi lại gọi chú nhé." – Người tài xế cũng rất vui vẻ đáp lại chàng trai dễ mến kia.

     Chiếc xe cũng nhanh chóng rời đi, Đường Phi nhìn lại địa chỉ ghi trên điện thoại mà một lần nữa mới chắc chắn mình không đến nhầm nhà. Cậu kéo lê chiếc vali nhỏ đến trước cổng, quay số gọi cho ai đó, đầu dây bên kia cũng nhanh chóng nhấc máy phản hồi.

     "Anh, em tới rồi, đang ở trước cổng, anh ra đón em được không?" – Đường Phi hồi hộp nói.

   Bên kia cũng nhanh chóng đáp lại rồi tắt máy.

    Rất nhanh khoảng hai phút sau đã nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm tới gần cánh cổng.

   Đường Phi hồi hộp, mong chờ tới nỗi tim đập loạn cả lên.

   Tính ra cũng đã ngót ngét chục năm cậu chưa gặp anh lần nào, không biết anh hiện tại thay đổi ra sao. Lúc trước anh bỏ đi với hai bàn tay trắng, hiện tại cơ ngơi rộng mở như này chứng tỏ anh đã phải cố gắng nỗ lực rất nhiều.

  Đường Phi đã sớm ngưỡng mộ anh trai từ nhỏ bởi anh rất có tài, sau khi biết chuyện này cậu càng nể phục và tự hào về anh hơn. Đường Ninh giống như một siêu thần tượng trong lòng cậu vậy.

  Nghe tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, lòng cậu càng rộn ràng, đầy hồi hộp mong chờ.

   Cánh cổng dần mở ra, đáng tiếc người bước ra lại không phải là Đường Ninh mà là một người khác.

    Đường Phi ngược lại lại bất ngờ hơn khi nhìn thấy một người rất đỗi quen thuộc với cậu lại xuất hiện tại nơi này: "Tiền...bối..?!!"

    Kiến Thần vừa bước ra ngoài lập tức chạm mặt người mà hắn không muốn thấy nhất trong thời gian này, giống như làm chuyện gì xấu mà trong lòng cảm thấy bộp chộp.

    Hắn đang muốn né đi chỗ khác thì Đường Phi đã bước đến sát mặt hắn từ khi nào, cậu ngoan cố nhìn kĩ lại mặt hắn một lần nữa để chắc chắn mình không lầm: "Không lầm được, đúng là Lục tiền bối rồi."

    Đường Phi vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Sao anh lại ở đây vậy?"

    Kiến Thần nhất thời không biết nên trả lời sao, đành giữ im lặng.

   Đường Phi vẻ mặt kiên nghị chộp lấy bả vai Kiến Thần: "Tiền bối anh không nên giữa chừng bỏ học không lý do như vậy, anh có biết mọi người trong lớp anh lo lắng lắm không?"

   Nhìn Kiến Thần ánh mắt có chút lảng tránh, Đường Phi bực bội đưa hai tay giữ lấy mặt hắn để hắn nhìn thẳng vào cậu: "Lục Kiến Thần, có chuyện gì anh có thể chia sẻ với em mà. Em cũng rất lo lắng cho anh đấy. Đột nhiên anh lại nghỉ học, em tìm đến nhà anh thì họ nói ngôi nhà đã thuộc quyền sở hữu của người khác là sao? Em đã hỏi thăm tin tức anh khắp nơi cũng không có, anh lại đột nhiên mà xuất hiện tại nhà của anh trai em. Chuyện này là sao?"

   Hành động đột ngột cùng lời lẽ chất vấn của Đường Phi khiến Kiến Thần bất ngờ. Hắn không nghĩ Đường Phi lại lo lắng cho hắn như vậy. Lúc này cho dù đang bị cậu phẫn nộ thẩm vấn nhưng Kiến Thần lại cảm thấy ấm áp trong lòng một cách khó hiểu.

       "Tiểu Phi ..."

        "Phi Phi?!"

       Kiến Thần vừa mở miệng nói thì đột nhiên một giọng nói khác cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

       Đường Phi nhìn người tới, thân hình cao cân đối, ăn mặc đơn giản nhưng không hề kém sang, khuôn mặt so với lúc nhỏ tuy thay đổi nhiều nhưng cái cách đôi mắt đó nhìn cậu thì không thể lẫn đi đâu được.

       Đường Phi vừa nhìn thấy người này liền quên hết mọi bực bội vừa rồi, cậu phấn khích nhào đến người đàn ông kia: "Anh hai!!!"

Đường Phi lao tới ôm chặt cổ Đường Ninh không muốn buông, đến khi cảm thấy sắp về với đất mẹ thì Đường Ninh mới cố gắng gỡ cái tay đang dính lên cổ cậu như keo kia, xoa đầu cậu thiếu niên mà cười nói: "Phi Phi, em lớn quá rồi. Anh hai còn sắp không nhận ra em nữa."

       Đường Phi nhận lấy cái xoa đầu ôn nhu của anh trai, cậu cười đến rạng rỡ: "Hì hì, anh hai cũng vậy. Anh không gọi thì em cũng không nhận ra anh đâu."

      Kiến Thần nhìn hai người ôm ấp vui vẻ không hiểu sao có chút không vui. Người không biết nhìn vào lại tưởng hai người là tình nhân cũng nên.

     Coi cái người mới vài phút trước còn đang xù lông với hắn hiện tại lại có thể cười vui vẻ với người khác mà ném hắn qua một bên như vậy, cái cảm giác giống như kẻ thừa thực khó chịu.

      "Mới đó mà anh hai đã trở thành một người đàn ông khiến người khác phải mơ ước, ghen tị như vậy rồi, hẳn là không ít người dòm ngó đi. Không chừng năm sau em lại được bế cháu cũng nên." – Đường Phi hào hứng nói.

       Đường Ninh cười lớn: "Ha ha, sẽ không có chuyện như vậy đâu."

       "Tại sao chứ? Hay anh chưa có bạn gái hả?"

      Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Đường Phi, Đường Ninh cũng chỉ cười: "Trước cứ vào trong nhà đã."

       Đường Ninh dựng lên chiếc vali nhỏ bị đổ của Đường Phi.

      "A, cái đó để em, em tự mang vào được." – Đường Phi nhanh nhảu nói.

      "Không cần, để anh kêu người mang vào." – Đường Ninh ngăn cản.

     Đường Ninh lia mắt nhìn đến Kiến Thần còn đang đứng ở cổng:  "Kiến Thần, cậu lại đây."

      Kiến Thần không biết Đường Ninh gọi cậu có việc gì.

      "Cậu mang đồ của Đường Phi vào trong cho tôi." – Đường Ninh ra lệnh.

        Đường Phi lập tức hiểu chuyện: "A, Lục tiền bối, ra là anh làm việc cho anh của em sao?"

         Kiến Thần không biết là Đường Ninh rốt cuộc muốn làm cái gì, đột nhiên lại hành xử như vậy.

          Làm cho Đường Phi chú ý đi nơi khác, Đường Ninh lại nói nhỏ với hắn.

         "Cậu cứ làm theo lời tôi đi, tôi sẽ không nói cho Phi Phi biết sự thật lý do tại sao cậu ở nơi này đâu."

          "Tại sao tôi phải sợ anh nói ra chứ? Dù sao tôi với anh cũng không phải loại quan hệ kia."

          "Cậu chắc chứ?" – Đường Ninh đột nhiên trở nên thâm hiểm hướng ánh mắt Kiến Thần tới Đường Ninh lúc này còn đang ngốc nghếch hào hứng quan sát xung quanh, hiển nhiên là không để ý tới hai người họ.- "Tôi cũng không muốn phá hủy hình tượng đàn anh của cậu trong mắt Phi Phi đâu."

          Nói tới đây, Kiến Thần suy nghĩ gì đó một lúc mới chậm chạp đồng ý.

        Sờ lên mặt bàn đá nhẵn hết sức tinh xảo, ngồi trên ghế êm ái đến không muốn rời đi, Đường Phi hết trầm trồ lại càng thán phục.

     "Em cảm ơn" – Đường Phi vui vẻ nhận lấy tách trà mà An Tứ đưa cho.

        An Tứ cũng mỉm cười đáp lại cậu thiếu niên lễ phép này.

        Mạc Phong bất ngờ khi thấy Kiến Thần xuất hiện trong bếp. Qua biểu hiện của mọi người thì biết tên này ngày thường đi không thấy hình, về không thấy bóng, ai nói gì hắn cũng chẳng quan tâm, cớ sao hôm nay lại lòi mặt trong bếp? Hơn nữa hắn đâu phải người làm?

    Lục Đại cùng Đình Tam lúc này đi tới chỗ An Tứ nói cái gì đó.

    Lam Tiếu cũng vừa lúc từ bên ngoài trở về, tính cách hắn xốc nổi như thế ấy vậy mà ra ngoài ăn vận cũng lịch thiệp lắm, thu hút không ít ánh nhìn.

   Đường Phi nhìn một đám người bọn họ mỗi người một vẻ, lịch lãm như quý ông có, trong sáng như sinh viên có, cao ngạo như tổng tài cũng có.

  "Cậu là Đường Phi à?" – Lam Tiếu vẻ mặt nghiêm túc khác ngày thường.

  "Vâng." – Đường Phi không biết Lam Tiếu là ai, cậu quay sang nói với Đường Ninh đang ngồi đối diện thưởng thức điểm tâm – "Em không biết là anh đang sống cùng với nhiều người như vậy, họ đều là bạn của anh sao?"

  Đường Ninh thản nhiên trả lời:

      "Ừ, bạn anh...bạn tình."

  Đường Phi vừa mới uống một ngụm trà nhỏ lập tức bị câu nói này làm cho bất ngờ mà phun ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net