Chương 168

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu tập thể này đã cũ mèm, thành cầu thang rỉ sắt, rêu bám đầy trên bức tường ố vàng, mùi của đất hoà với bụi. Phạm Bình Nguyên men theo thành cầu thang lên tầng 2, theo sau là Tạ Lưu An.

Một cánh cửa cũ màu xanh, lớp sơn đã sờn cả ra ngăn cách hành lang với căn phòng bên trong. Phạm Bình Nguyên vặn tay nắm cửa, "cạch" một tiếng, cánh cửa đã mở ra.

Hai người họ nhìn nhau, biểu cảm cổ quái.

Không ổn rồi.

Gần như ngay tức khắc, Phạm Bình Nguyên lao vào phòng. Mùi hương kinh tởm bốc ra từ trong nhà bếp là thứ một người hộ tang như cả hai đã ngửi thấy không biết bao nhiêu lần. Mùi tanh của máu.

Sắc mặt Tạ Lưu An tái mét.

"Đứng đây đợi anh."

Phạm Bình Nguyên ngăn cậu lại, anh ấy không muốn bạn nhỏ của anh thấy một vụ giết người vừa xảy ra trong giây lát mặc dù cậu đã thấy xác chết rất nhiều lần.

Người đàn ông to béo nằm trên mặt đất, đôi đồng tử trắng dã, làm da nhợt nhạt. Máu tươi trong bóng tối chuyển thành màu đen, ồ ạt chảy ra từ cổ người đàn ông, thấm ướt cả cái áo ông ta đang mặc. Mùi tanh nồng nặc khắp căn phòng. Phạm Bình Nguyên vội vàng định cầm máu cho ông ta, nhìn kĩ thì lão đã chết rồi, cơ thể cũng lạnh dần.

"Anh, ở hành lang phía sau có cầu thang đi xuống lầu."

Tạ Lưu An đứng cách anh một khoảng từ phía sau, chỉ ra cái cửa sổ trong phòng bếp. Phạm Bình Nguyên vội đứng dậy, cũng ngó đầu ra.

Phía sau quả thật là có một cái nhưng không mấy khi sử dụng, thường là để đi từ tầng 1 lên thẳng tầng thượng. Cái xác người đàn ông vẫn còn ấm, quần áo lại không giống tên vừa bước vào căn hộ. Ông ta chỉ mới bị giết cách đó 10-15 phút còn thủ phạm thì đã tẩu thoát qua đường cửa sổ.

Có kẻ đang nhắm đến cánh tay trái của nhà họ Phạm.

"Em báo cảnh sát nhé."

Tạ Lưu An sốt sắng, sắc mặt không được tốt cho lắm.

"Không, đừng báo cảnh sát. Vụ này để anh giải quyết."

Phạm Thanh Đăng đã bí mật trao quyền điều hành nhánh phụ cho Phạm Bình Nguyên bởi hắn biết, Phạm Bình Nguyên hiện tại đang bị bố đuổi ra khỏi nhà, không có lực lượng nào trong tay ngoài 2 thằng nhân viên quèn. Thêm nữa, Phạm Minh Trí mới có 17 tuổi, thằng bé không đủ sức gánh vác toàn bộ công việc của gia tộc.

Đúng 20 phút sau, một nhóm người ngụy trang trông như dân chợ búa bước vào. Lần đầu tiên trong đời, Tạ Lưu An thấy cận cảnh phi tang vật chứng tại chỗ của xã hội đen khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. Chỉ mất có 15 phút, toàn bộ căn phòng đã sạch bóng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trông Phạm Bình Nguyên thản nhiên một cách đáng sợ. Anh ta nói gì đó với đám vệ sĩ, nhưng người kia nghe răm rắp rồi nhanh chóng rút lui. Phạm Bình Nguyên rút điện thoại, gọi cho ai đó.

Tạ Lưu An nghe thấy giọng nói lanh lảnh quen thuộc của Phạm Minh Trí ở đầu dây bên kia.

"Mày đang ở đâu?"

"Em vừa tan học về."

Bên kia đáp.

"Ai đón mày về?"

"Là...một cảnh sát, anh Đình Khoa ạ. Anh trai em bảo anh ấy sẽ chăm sóc em trong khoảng thời gian bị tạm giam."

Lúc nói chuyện, Phạm Minh Trí vẫn đang ngồi trong xe cảnh sát, anh còn nghe thấy cả tiếng xe cộ đi lại.

Giao cho Dương Đình Khoa là yên tâm rồi, tuy anh ta là cảnh sát nhưng sự trung thành và biết ơn dành cho dòng họ Phạm không hề thay đổi, cũng chính anh đã giúp nhánh chính không bị nghi ngờ. Dương Đình Khoa có thể bảo vệ tạm thời nhưng cũng không nên để anh ta biết quá nhiều chuyện trong nhà, tốt xấu gì hiện tại Dương Đình Khoa vẫn còn có công việc của mình.

"Thằng Đăng có nói riêng gì với mày không?"

"Không ạ, về sau cảnh sát cũng không cho em gặp anh ấy nữa."

"Lúc ở trường, mày có cảm giác bị ai theo đuôi không?"

"Em không chắc." Phạm Minh Trí hơi bất an: "Hồi sáng, ở trường có tổ chức hoạt động dưới sân, cả trường đứng quây lại, đông lắm, có ai trà trộn vào em cũng không biết được."

Dương Đình Khoa chỉ bảo vệ được đứa nhỏ trên đường đi, đám vệ sĩ cũng chưa chắc đã đấu lại đám người của đối phương, để nó ở một mình, Phạm Bình Nguyên không an tâm.

"Bao giờ về thì báo với tao."

"Em biết rồi."

Hai người họ còn nói chuyện qua lại vài câu nữa.

Không có việc gì để làm, Phạm Bình Nguyên đưa cậu đi ăn trưa rồi chở cậu về nhà.

Tạ Lưu An là điểm yếu của anh. Phạm Thanh Đăng từng nói chúng tìm ra anh rồi, nếu không giữ cậu ấy kè kè bên mình, một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành miếng mồi để nhử anh vào chỗ chết. Phạm Bình Nguyên sẽ không bao giờ để cậu rời khỏi tầm mắt mình, cho tới khi mọi chuyện kết thúc.

Tối đến, sắc trời đen kịt như màu mực. Tạ Lưu An vừa tắm xong mà vẫn thấy Phạm Bình Nguyên làm việc, từ đầu giờ chiều tới gần 8 giờ tối không hề rời khỏi bàn. Cậu xuống tầng, một lát sau đi lên còn đem theo một bình nước lọc, rót cho anh ấy.

Phạm Bình Nguyên hơi bất ngờ, khoé môi không tự chủ được cong lên, đôi lông mày cũng dãn ra trong vô thức:

"Cảm ơn em."

"Anh vẫn làm việc sao?"

"Ừm. Anh phát hiện, ngày 14 sắp tới, nhánh phụ có một hợp đồng mua nhà máy sản xuất máy lọc nước của Nga, thực chất đó là một vỏ bọc cho một buổi giao dịch vũ khí ngầm. Có rất nhiều người thèm thuồng hợp đồng này, một trong số đó có tập đoàn Hổ Lão ở phía Nam thành phố. Trùng hợp là hôm bữa tiệc tại nhà máy diễn ra, người của Hổ Lão bỗng lén lút rút tai mắt của mình-những kẻ vẫn luôn theo dõi nhánh phụ."

Phạm Bình Nguyên nhìn thẳng vào mắt cậu:

"Thằng Đăng rất khôn, nó biết người của Hổ Lão đi theo nó nhưng nó vẫn mặc kệ, vờ như không thấy. Bọn Hổ Lão biết nếu nó bị bắt, nhà họ Phạm sẽ điều tra và phát hiện ra tai mắt của Hổ Lão vậy nên đã rút đi, nhưng thằng Đăng vẫn đi trước một bước."

"Trước khi ngày 14 tới, bọn chúng còn làm ra được trò gì nữa?"

Tạ Lưu An sốt sắng, hơi bất an.

"Anh không biết. Nhưng anh biết, mục tiêu của chúng nhắm vào nhánh phụ, Thanh Đăng đã bị tạm giam thì còn Minh Trí, bọn chúng hẳn sẽ giết thằng bé ít nhất là trước ngày 14. Hổ Lão biết nhánh chính không hề giúp nhánh phụ ngay cả khi có quan hệ huyết thống, việc kinh doanh gắn liền nhưng tình cảm thì độc lập, việc Minh Trí gặp nguy hiểm không ảnh hưởng đến nhánh chính thì họ sẽ không giúp."

Gia đình anh ấy khắt khe quá.

"Anh có đoán được lần tiếp theo chúng ra tay sẽ diễn ra vào khi nào không?"

"Rất gần thôi." Phạm Bình Nguyên đáp: "Chúng đã xử tên công nhân mà chúng thuê để sát hại người đàn ông kia rất mau lẹ. Trước khi Phạm Thanh Đăng kịp với tay ra bên ngoài nhà tù, chúng phải tranh thủ thời cơ để khiến cả nhà họ Phạm điêu đứng."

"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ."

"Anh phải đưa thằng Trí ra khỏi biệt thự nhà nó đầu tiên, bây giờ chỗ nào càng quen thuộc với nó càng nguy hiểm. Ai biết trong đám vệ sĩ của nó có đứa nào là tai mắt của Hổ Lão không."

Mấy chuyện tranh chấp trong giới ngầm, Tạ Lưu An cần thời gian để thích nghi. Cậu lo lắng, đặt tay lên vai anh ấy, hỏi:

"Anh sẽ không sao đâu đúng không?"

"Em lo lắng cho anh à?"

Phạm Bình Nguyên cười.

"Sao mà không lo lắng được. Nó có liên quan đến súng ống, có giết người đó. Nếu anh bị thương hay có lỡ dở gì, em làm sao mà chịu nổi?"

Chẳng biết từ bao giờ, Tạ Lưu An đã trở thành liều thuốc an thần của anh. Mỗi khi căng thẳng, khó chịu hay tức tối, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, nghe giọng cậu ấy nói, tất cả những thứ quái gở đó đều biến mất tăm.

Đưa hai tay áp lên má cậu, Phạm Bình Nguyên nhổm người đấy để trán hai người áp vào nhau. Anh cảm nhận được hơi ấm từ người kia, nóng rực như lửa cháy.

"Nếu anh không qua khỏi thì sao?"

"Thì..." Tạ Lưu An cứng họng: "Thì em sẽ yêu người khác."

Khuôn mặt tươi cười của Phạm Bình Nguyên nháy mắt biến mất hút.

"Em vừa nói gì cơ?"

"Thế chẳng nhẽ anh bắt em thủ tiết vì anh cả đời à?"

Tạ Lưu An bĩu môi, hai má phồng lên như hai cái bánh bao trắng nõn. Phạm Bình Nguyên gằn giọng, còn không quên đưa tay lên bóp má cậu.

"Đừng hòng mơ tưởng đến chuyện đó. Còn khuya mới có người giết được anh."

"Hứa với em là anh sẽ không đi đâu cả đi."

Phạm Bình Nguyên thấy cậu ấy bỗng nghiêm túc thì cũng thành thật đáp:

"Anh hứa anh không đi mất đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net