Chương 35: Tử Đằng (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai nhân viên xốc người Vân Hi dậy, kéo y qua dãy hành lang trải thảm nhung đỏ kéo dài tới tận căn phòng cuối dãy, lập lòe trên đỉnh đầu là ánh đèn chùm đổi màu lúc vàng lúc xanh theo điệu nhạc xập xình ầm ĩ. Theo lời quản lý, vị khách hôm nay có sở thích bạo dâm rất kinh khủng, những người qua tay anh ta không tàn phế thì cũng điên loạn, nhưng mỗi lần ăn chơi xong, hắn đều không tiếc tiền chi ngân phiếu, mặt khác, vị này còn là em trai của người đã đồng gây dựng nên Paradise cùng với giám đốc Tống Tử Đằng, nên bọn họ cũng có thêm mấy phần nể nang. Dừng chân trước cửa căn phòng VIP, nhân viên đeo vào cổ Vân Hi một chiếc vòng xích có ổ khoá, nối với còng sắt trói buộc cổ tay y, rồi dúi chìa vào túi da tít dưới ống quần bó sát vào đôi chân tàn phế của Vân Hi.

Cửa được kéo mở, luồng khí từ máy lạnh phả ra nhanh chóng xâm chiếm lấy thân thể của ba người vừa mới bước vào phòng. Da gà nổi lên, hai nhân viên cung kính cúi gập người, không dám nhìn kỹ khuôn mặt vị khách đang ngồi ở quầy bar cách đó không xa, chỉ cẩn thận kéo Vân Hi vào gần thêm chút nữa rồi xin phép rời đi. Chẳng khác nào dân làng hiến dâng vật tế lên cho yêu ma quỷ quái rồi sợ hãi trốn chạy.

"Bò lại đây."

Cố Hải Đăng thích thú nhìn Vân Hi nằm sóng soài dưới sàn nhà, hai tay bị trói lại sau lưng, phần trên lõa thể không giấu được nước da trắng xanh, tố cáo chủ nhân của nó vô cùng yếu ớt, đối lập hoàn toàn với sắc màu đen tuyền của chiếc quần da bó sát, ôm lấy đôi chân dài thon gọn.

Dù đang ở trong phòng cách âm, nhưng tiếng nhạc ban nãy ở bên ngoài dường như vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán khỏi đầu Vân Hi, y chẳng nghe thấy gì, và đầu thì đau như muốn nổ. Nhiệt độ phòng đang ở mức 15 độ C, mức thấp nhất, nhưng với kẻ bệnh tật đầy mình như y, bị quẳng vào đây cùng với bộ quần áo thiếu vải, chẳng khác bị ướp trong ngăn đá của tủ lạnh là bao. Vậy là y cứ nằm yên như thế, mặc cho sự kiên nhẫn của Cố Hải Đăng giảm dần.

Hắn rút chai rượu vang trên giá, rời khỏi chiếc ghế xoay bên quầy bar, chầm chậm đi tới, ánh mắt như mặt nước hồ yên tĩnh không có một chút sóng gợn, lẳng lặng đánh giá kẻ không biết tốt xấu này. Càng đến gần, nhìn rõ khuôn mặt thanh tú và cơ thể gầy yếu của y, Cố Hải Đăng càng thêm phấn khích. Gu đồ chơi của hắn trước hết phải thật xinh đẹp, ngoài ra cần có da có thịt một chút, còn người này thì gầy đến mức nhìn thấy cả xương bả vai và xương sống nhô lên, yếu ớt như vậy chỉ sợ một đòn cũng chịu không thấu, nhưng không hiểu sao, Hải Đăng cảm nhận được dưới cái vỏ bọc xinh đẹp nhưng tàn tạ này là một tâm hồn rất quật cường, điều đó càng kích thích phần tăm tối nhất trong hắn sôi sục muốn trào ra.

"Choang."

Thứ chất lỏng màu đỏ không biết là rượu hay máu chầm chậm chảy từ đỉnh đầu Vân Hi, dọc theo gò má lướt xuống đôi môi lạnh run rồi nhỏ giọt xuống thảm trải sàn. Đôi mắt Cố Hải Đăng dõi theo từng cử động của Vân Hi, nhưng hình như chẳng có gì đổi thay, y vẫn nằm yên lặng không phát ra một tiếng kêu dù vừa bị hắn đập cả chai rượu vào đầu. Từng mạch máu trên người Cố Hải Đăng như bị tiêm chất kích thích, mắt trái của hắn giần giật và hai tay thì run lên. Đây là biểu hiện của việc hắn đang cực kỳ hưng phấn. Khẽ đưa lưỡi liếm một vòng quanh đôi môi khô khốc, hắn túm lấy sợi xích trên cổ Vân Hi, kéo y như kéo một con chó không biết vâng lời chủ ra chiếc bàn thủy tinh nằm giữa những khối sô pha bọc da sang trọng.

Thêm một tiếng choang nữa vang lên, phần còn lại của chai rượu đã bị Cố Hải Đăng đập mạnh xuống bàn vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ, hắn túm lấy cổ Vân Hi kéo y nửa nằm lên bàn, y vô thức nghiêng đầu, tránh được một chút nhưng nửa khuôn mặt vẫn bị ép tì lên những mảnh vỡ. Từng mảnh thủy tinh nhỏ vụn đâm xuyên của da, chọc thẳng vào mắt y, cướp đi toàn bộ thị lực. Ngực và bụng Vân Hi cũng không tránh khỏi bị mảnh vỡ ghim vào làm thương tổn. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Cố Hải Đăng cười man rợ, hắn lợi dụng thủy tinh sắc nhọn cắt và xé toạc chiếc quần da đen đang cố che đi đôi chân tật nguyền. Nhưng chỉ xé tới đầu gối, Cố Hải Đăng dừng lại, và hiển nhiên vẫn chưa phát hiện ra chân Vân Hi đã bị đánh đến phế.

Hắn cũng không có thời gian quan tâm tìm hiểu nhiều như thế, bởi hình ảnh trước mắt đã thành công thu hút sự chú ý của hắn. Huyệt nhỏ sưng lên đỏ như cánh hồng bị những sợi chỉ chuyên dụng khâu kín lại, che đi phần sâu kín khơi gợi trí tưởng tượng và sự tò mò. Cố Hải Đăng như bị quỷ thần thao túng, mắt hắn dán chặt vào nơi tư mật kia, và tay thì từ từ đưa lên, dùng mảnh thủy tinh vỡ từng chút cắt đứt sợi chỉ, thời điểm hoa hồng bung nở đẹp đẽ và tuyệt diệu tới mức Cố Hải Đăng không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một khoảnh khắc. Máu đỏ chảy ra mỗi khi chỉ bị cắt đứt và đọng lại như những giọt sương không nỡ rời khỏi nhụy hoa.

Cố Hải Đăng quay lại quầy bar, bật nắp chai rượu mạnh nhất rồi cắm thẳng vào sâu trong huyệt động, thành công khiến cho cơ thể Vân Hi giật run. Hắn đổi đĩa nhạc, giai điệu du dương tràn ngập hương vị cổ điển làm hắn càng hưng phấn đến điên cuồng, như kẻ chỉ huy dàn nhạc điên rồ đang vui sướng khi phát hiện ra lỗi sai của học trò. Sai đấy, nhưng lại là nốt chấm phá khiến kẻ chỉ huy hưng phấn, bởi hắn phát hiện ra, nghe những bản nhạc quá hoàn hảo không có một lỗi lầm gì quá nhiều sẽ làm cho người ta phát ngấy. Đôi khi, những thứ thiếu sót và thiếu hoàn hảo lại là những thứ đẹp đẽ nhất thế gian.

Giật phăng chai rượu vang ném xuống sàn, Cố Hải Đăng thúc thẳng thứ cứng rắn vào nơi huyệt động xinh đẹp vừa mới cắt đi ruy băng khai trương. Tiếng "phầm phập" vang lên theo từng lần cắm rút và rượu đỏ bắn toé tung khỏi nơi giao hợp như máu phun ra từ cổ những con vật bị cắt tiết. Rượu vang trở thành chất bôi trơn, làm nóng, kích thích Cố Hải Đăng tới từng tế bào, cũng đồng thời là thứ tra tấn Vân Hi đến tận cùng.

Nơi tư mật không phút nào được ngơi nghỉ, và đau đớn liên tục dày vò y. Vân Hi không hiểu, tại sao đã qua tay bao nhiêu kẻ chẳng có tính người mà thân thể y vẫn chẳng thể nào quen được. Nỗi đau mỗi giờ mỗi khắc lại một tăng tiến lên, y đã tưởng rằng lần cuối gặp Tử Đằng, nghe hắn đưa ra quyết định tàn độc ấy, đau thương đã bị đẩy lên tới đỉnh điểm. Nhưng không, không có nỗi đau nào là nhất, chỉ có đau hơn, như tầng tầng thác lũ chồng lên nhau, vùi dập y nơi đáy vực lạnh lẽo.

Bởi vì Tử Đằng không giết y, ném y cho kẻ khác, ép buộc y phải sống, nên linh hồn y mới ngày một thêm sứt sẹo, những vết thương cũ chưa kịp lành, đã bị chọc cho rách ra, và đâm chém thêm nhiều nhát nữa. Mỗi lần Cổ Hải Đăng đâm thúc vào, Vân Hi cảm tưởng sinh mệnh của mình lại bị rút đi, máu thịt bị hút dần và nước mắt cũng theo đó mà cạn khô.

Chịu đựng cảm giác đau đớn truyền từ nơi tư mật đến khắp vùng da thịt đang chịu thương tổn trên cơ thể, Vân Hi xoay đầu, cố ngước mắt bên phải vẫn còn mờ mờ nhìn được về nơi có ánh sáng duy nhất trong phòng. Xuyên qua tấm kính cửa sổ cách âm, dàn hoa Tử Đằng tím rủ xuống như an ủi Vân Hi.

Mười năm trước, cũng vào mùa hoa nở, Tử Đằng không biết từ đâu đem về một cành hoa Tử Đằng tím biếc. Hắn nói Vân Hi thích, nên mặt dày nói chuyện phiếm với người bán hoa, được người ta quý hoá tặng cho cả cành. Vân Hi chẳng thể giấu được nụ cười trên môi trong ánh nhìn sâu kín của Tống Tử Đằng. Hắn hỏi y tại sao thích loài hoa này thế. Và Vân Hi chỉ đơn giản nói "thích sắc màu tím lịm của hoa", cũng là màu biểu trưng cho tình yêu thuỷ chung và bất diệt. Thật ra, Vân Hi vốn dĩ chẳng hề thích hoa lá cành nhẹ nhàng yểu điệu và những điều lãng mạn như thế, cuộc sống khó khăn đã vùi dập đi tất thảy viển vông trong tâm hồn từ thuở nào rồi, chỉ là lòng y trót thương cái tên mà loài hoa này mang trên mình suốt cả cuộc đời.

Tử Đằng nhìn y ôm cành hoa trong tay như báu vật, hắn quay mặt qua hướng khác, nói một câu tuy giản đơn với người khác, nhưng lại có sức mạnh xoa dịu hết tất thảy những vết thương của Vân Hi suốt bao nhiêu năm khổ sở và xa cách.

"Vậy khi tôi trở về, vào mùa Tử Đằng nở, chúng ta cùng nhau ngắm nhé."

Người Vân Hi run lên, y nhắm nghiền đôi mắt như trốn tránh khỏi thực tại, mặc cho những cú thúc mạnh bạo muốn kéo y về. Dường như trong đêm đen, vầng trăng tròn và những vì tinh tú trên cao còn rực sáng hơn cả mặt trời, Tử Đằng đứng trước mặt y thật gần, dịu dàng như năm nào hiểu lầm còn chưa chồng chất.

Tử Đằng năm nay nở rồi, đẹp hơn cả mười năm trước nữa, vậy mà câu hứa hẹn ngày xưa, người nỡ đành lòng xua đi xa thật xa trong làn sương khói dày đặc, chôn vùi tôi cùng với ký ức xuống nơi đáy vực giá lạnh và thương đau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net