43. Tùng Bách xui xẻo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tối ngày hai mươi, Lâm Thanh theo hẹn tới ăn tối với Thế Sơn. Trời trở rét âm u, vì vậy bọn họ hẹn nhau ngồi ở quán ăn lẩu bò nhúng dấm. Quán nhậu vỉa hè có một gian phòng bé tí ti chứa được chưa đến chục bàn, còn lại thực khách phần lớn kê bàn nhựa ngồi tràn ra vỉa hè trước mặt. Lâm Thanh ngồi co chân trên ghế nhựa, trên đầu là xào xạc lá cây, bên dưới là tầng khói nghi ngút sặc mùi dấm bỗng, chung quanh là tiếng gọi thưa í ới của khách và chủ. Khẩu vị của Thế Sơn thiên cay, nồi nước dùng vừa bưng ra hắn đã đổ nguyên một nửa lọ sa tế. Lúc đổ nửa chừng hắn còn phân vân liếc nhìn Lâm Thanh một cái, Lâm Thanh hiểu ý phẩy tay với Thế Sơn, ý nói bụng dạ mình ổn.

Quả thật gần đây nhờ sự quấy rầy tần suất cao của Tùng Bách, chế độ sinh hoạt của Lâm Thanh có phần ổn định hơn hẳn, ăn uống cũng đủ bữa, đi ngủ cũng đúng giờ, không biết bản thân cậu nên cảm kích hay buồn phiền vì chuyện này nữa.

Lâm Thanh thở dài đem đũa thả thịt bò vào trong nồi nước đang sôi sùng sục, lướt qua lướt lại vài lượt rồi vớt ra bát. Thịt bò vừa chín tới, chấm thêm chút gia vị cay, tuyệt đỉnh. Lâm Thanh miệng nhai chèm chẹp, tay nhanh chóng vươn đũa thả vào một lượt nữa, cùng với Thế Sơn bắt đầu đua tốc độ.

- Mày dạo này yêu đương rồi à? - Thế Sơn trong lúc chờ người ta mang thịt ra mới buông đũa nghỉ giữa hiệp, nheo mắt nhòm Lâm Thanh hỏi.

Loại câu hỏi kiểu này chắc chắn không phải đột nhiên nghĩ ra hỏi. Thế Sơn hẳn là ngâm ủ trong lòng được một lúc rồi. Lâm Thanh không biết vì sao Thế Sơn lại hỏi như vậy, lại chột dạ chuyện Tùng Bách nên hơi mất tự nhiên lườm lại một cái, cuối cùng không thèm trả lời. Thế Sơn cũng chả phật ý, lại nói luôn.

- Nhìn mặt mày vừa nãy như là đang nghĩ tới giai vậy đó.

Lâm Thanh âm thầm chửi cái độ nhanh nhạy không đúng chỗ của Thế Sơn ở trong bụng, bên ngoài cũng không cho hắn vẻ mặt dễ chịu gì, đem rượu rót đầy.

- Bớt nói nhảm đi.

Thế Sơn bĩu môi đem đũa mò một vòng trong nồi đem thịt bò còn sót lại bỏ vào bát nước chấm đỏ hơn bao lì xì Tết của hắn, sau đó lại lải nhải.

- Mày gần đây không thấy kể về đối tượng nào cả, công ty mới cũng không tia được thằng nào sao?

Lâm Thanh cũng dành tầm nhìn tập trung vào nồi nước sôi sùng sục trước mặt, khịt mũi nói.

- Mày tưởng gay everywhere hay sao tuỳ tiện đi đâu cũng gặp được.

Mà quả thật, Lâm Thanh cảm thấy gần đây đồng loại của cậu cũng có vẻ vắng vẻ hơn, lâu rồi không có gặp gỡ ai cả, không biết có phải anh em đồng chí có sân chơi mới nào mà Lâm Thanh cậu không biết không. Đúng là có tuổi rồi sẽ tự nhiên bị đào thải khỏi cộng đồng cũ. Lâm Thanh không khỏi liếc mắt sang vỉa hè bên đối diện một cái. Nơi đó có một cái công viên chung nhỏ bằng diện tích hai căn hộ, lúc này các bô lão đang bắt đầu bài tập dưỡng sinh hàng ngày trước giờ đi ngủ. Bên này thịt bò đã được mang ra mà Thế Sơn vẫn còn đang nói dở.

- Thôi được, dù sao cũng không vội gì, cứ tách khỏi cái thằng kia là yên tâm rồi, kiểu gì rồi cũng tới thời của mày.

"Thằng kia" hiển nhiên là Thế Sơn đang nói đến sao chổi mà hắn ghét đến không muốn nhắc tên. Lâm Thanh nghe Thế Sơn nhận định, không tránh khỏi lại nghĩ tới Tùng Bách mà đau cả người. Lâm Thanh cảm thấy "thời" của cậu không biết chừng nó bị mất định vị, nên cứ thế lạnh lùng trôi vụt qua mà không kịp nhìn thấy chủ nhân đang thoi thóp này.

Mấy ngày sau Lâm Thanh hiếm khi lại được yên tĩnh cả ngày. Tùng Bách quả nhiên bị dự án mới quấn thân, từ hôm đó liền mất hút không có quấy rầy Lâm Thanh nữa. Hai người bình thường cứ đụng mặt là khắc khẩu, vậy mà lần này Lâm Thanh lại không có tìm được cơ hội mà mắng chửi Tùng Bách phiền phức.

Tùng Bách bận đến mức mỗi ngày chỉ đến tối mới tin hoặc gọi điện nói một chút, cũng chỉ kêu ca công việc lần này giấy tờ nhiều và rượu cũng nhiều. Hôm qua thậm chí đang nói dở cậu ta còn gục xuống ngủ mất lúc nào. Lâm Thanh nghe tiếng thở khàn đục vọng trong máy điện thoại, tưởng chừng có cả hơi rượu thổi tới bên tai.

Một tuần cậu ta đi vắng, Lâm Thanh thở phào, cảm thấy ở bên người an tĩnh hẳn, tâm trạng thoải mái, hiệu suất công việc tăng cao. Buổi trưa ăn trưa xong Lâm Thanh nằm gác chân lên bàn, thong thả voọc điện thoại, bên cạnh là đám thanh niên cùng phòng với bảy bảy bốn mươi chín loại tư thế khác. Trong điện thoại hiện lên mấy cái hình Tùng Bách gửi đến, là tay pika long thừa chất béo được ai đó lén chụp lại bằng điện thoại. Chất ảnh dở tệ lại còn chụp khá xa nhưng vẫn nhìn thấy mấy ngấn mỡ đầy ự dưới cằm hắn. Lâm Thanh tránh không được nghĩ đến cảnh sếp Tùng Bách đóng bộ chỉn chu nghiêm nghị ngồi họp rồi lén lấy điện thoại ra chụp ảnh lãnh đạo nhà người ta phát biểu.

Aizzzz, đều là nghĩ nhầm rồi, Tùng Bách thực ra là kẻ ngốc đúng không?

Lâm Thanh nhớ khi cậu mới đến nhà Tùng Bách, lúc đó quan hệ của bọn họ vì vài lý do vẫn còn hơi có chút ngượng ngùng, Tùng Bách lần đầu tiên buồn bực trong lòng lôi kéo cậu nói chuyện suốt đêm chính là chuyện của tay pika long long này.

Khi đó Tùng Bách với người này đã bắt đầu âm thầm đối đầu nhau trong công ty.

Dĩ nhiên Tùng Bách không có chống lưng lớn đằng sau, hoặc cậu ta rõ ràng không muốn dùng loại phương pháp thiển cận ấy, vì vậy đa số các tình huống sau này, Tùng Bách đều chịu phần thua thiệt.

Sự ăn ý đầu tiên của Lâm Thanh và Tùng Bách chính là gắn biệt danh cho kẻ xấu số kia và ra sức mắng chửi mỗi khi bọn họ cao hứng. Mắng từ bàn nhậu đến trên giường.

Ở cách đó mấy trăm ki lô mét, người đang bận như một con cẩu còn cố dành chút thời gian giữa ngày làm việc riêng, Tùng Bách, phát hiện mình hiện giờ đối với kẻ vốn từng không muốn đội trời chung này chợt sinh ra một loại hoài niệm chuyện xưa rất thần kì. Mà giữa chừng cuộc họp tay pikachu nọ cũng đang bàng hoàng bởi ánh mắt nhu hoà dịu dàng bất thường của Tùng Bách nhìn chằm chằm hắn khiến da gà da vịt đột nhiên chạy rần rần sau gáy.

Tập đoàn Thịnh Phát vốn là nơi làm việc cũ của Tùng Bách. Tùng Bách trước đây là trưởng bộ phận pháp chế của tập đoàn. Ban đầu Tùng Bách vốn đã định ở nơi này phát triển sự nghiệp lâu dài, sau đó một phần vì mâu thuẫn với tay pikachu kia, một phần vì không hài lòng với cách thức xử lý của lãnh đạo, một phần khác là sự tiếp xúc với Interlaw tương đối thuận lợi, hợp ý và đúng thời điểm, Tùng Bách liền chuyển đi, thế mà lại chuyển tới chỗ Lâm Thanh.

Chuyện nhảy việc này của Tùng Bách còn mang lại một thu hoạch lớn hơn nhiều lần cho cậu ta, vì vậy Tùng Bách đối với Interlaw tự nhiên tình cảm tăng thêm mấy phần. Lần này trở lại hợp tác với công ty con của Thịnh Phát, lại do tay pikachu kia kiêm nhiệm phụ trách, Tùng Bách không ngần ngại đem hết kỹ năng đến lấy mức phí tư vấn cao ngất ngưởng mang về hiếu kính lãnh đạo và túi tiền của chính mình.

Thế nhưng thời gian không đủ, vì vậy Tùng Bách không có cách nào phải chạy hết công suất, đến thời gian nhắn tin thả thính cũng không có nữa.

Tay pika long long này có vẻ vẫn giữ kiểu cách làm việc y như hồi Tùng Bách còn ở tập đoàn, thậm chí bởi vì được bổ nhiệm phó tổng mà thậm chí còn có phần lơ là hơn. Tùng Bách xem hồ sơ ba ngày đã liệt kê được hàng tá vấn đề cùng với cả trăm trang hồ sơ cần phải bổ sung chỉnh lý. Mới làm việc ba hôm mà pika long long cùng cậu ta cãi nhau mấy lần. Tùng Bách là đơn vị tư vấn, lập luận rõ ràng vững chắc đem pika long long quật cho lên bờ xuống ruộng.

Hiện giờ vị trí của Tùng Bách đã khác, pikachu kia không cách nào giống như trước đây dùng quyền lực mà chèn ép cậu ta, vì vậy thường xuyên kiếm cớ gây khó dễ trong sinh hoạt, đặc biệt là trên bàn nhậu. Vì vậy Tùng Bách đang vật lộn với đám hồ sơ cao quá mặt vẫn phải cắt thời gian đối phó với lời mời xã giao đến từ đủ các cấp độ quản lý. Cậu nhân viên đi cùng đoàn còn ghé đầu thắc mắc cái đơn vị này đối với bọn họ chỉ là đối tác tư vấn pháp luật tại sao lại phải nhiệt tình quá độ như vậy, giống như tiếp đón cán bộ thanh tra, từ chối hoài cũng ngại.

Tùng Bách phẩy tay với cậu ta, cảm thấy nếu bên đó coi trọng bọn họ thật thì đã chẳng đối với mỗi chỉnh lý của họ lại phải chống chế một vòng đến lúc không thể cãi nhau được nữa mới xem như ngậm ngùi làm theo. Quả thật chưa thấy đơn vị nào mời tư vấn mà tinh thần hợp tác lại kém như vậy.

Tùng Bách nhận thấy phương thức quản lý của tay pika long long vẫn không có tiến bộ gì cả, thảo nào một công ty con hoạt động trong một lĩnh vực duy nhất mới có hai năm mà hồ sơ đã rối như canh hẹ. Nếu không phải bọn họ vào, để cho thanh tra tới thật thì không ăn hành nguyên rổ mới là chuyện lạ. Đội của Tùng Bách vì xứng đáng với báo giá đưa ra, hàng ngày ở nhà máy giữa đống giấy tờ và con số, làm việc quên ngày quên đêm.

Hai hôm không có thời gian nghỉ, Tùng Bách ở nơi đồi núi heo hút cảm thấy nhớ cái giọng nói gây hấn của Lâm Thanh khủng khiếp. Buổi tối hiếm hoi xong việc mà cảm thấy vẫn còn sớm, Tùng Bách cao hứng gọi điện buôn chuyện với Lâm Thanh.

Nói là sớm thực ra cũng đã hơn chín giờ tối, trời đất đông cứng tối thui một mảng. Mùa đông rét co người, buổi tối không có kế hoạch gì, Lâm Thanh đã tắm táp đầy đủ chui ở trong chăn, vì vậy tinh thần tốt tán gẫu với Tùng Bách không một chút sốt ruột. Hai người như mọi lần nói chuyện lan man không cố định gì, nói được mấy phút điện thoại vọng vào mấy âm thanh kì quái, Lâm Thanh mới cảm thấy có chút không đúng.

- Cậu chưa về khách sạn à? - Lâm Thanh nghi hoặc hỏi.

- Cậu sao biết? - Tùng Bách ngạc nhiên hỏi lại.

Lâm Thanh đầu bên kia giống như không mấy nhiệt tình, nhưng giọng nói thực ra lại gấp gáp hơn, đáp lại.

- Tôi nghe thấy tiếng còi. Cậu lái xe à?

Tùng Bách hì hì cười giọng bây giờ mới nghe ra chút ngả ngớn mang hơi men trong đó.

- Cậu thính như chó. Vừa ăn cơm mời xong tôi đang lái về.

- Uống rượu à? - Lâm Thanh hơi nhíu mày, như có như không nói thêm - Dân tộc ở đó họ uống khoẻ lắm, cậu lái được xe không vậy?

- Uhm, gục hết rồi, còn mỗi tôi tỉnh, yên tâm tôi đi chậm lắm. - Tùng Bách mỉm cười đồng thời giảm tốc nép sát vào lề tránh chiếc xe khách đi ngược chiều.

Dường như muộn màng nhận ra điểm mấu chốt trong lời Tùng Bách, Lâm Thanh ở trong tai nghe kìm nén gào lên.

- Trong xe có người à? Mẹ nó cậu giữa một đống người gọi điện cho tôi à?

Ban nãy cậu ta còn trơn tru nói cái mẹ gì nhớ với nhung, cũng không thấy mất tự nhiên? Lâm Thanh đối với Tùng Bách da mặt dày này thật hết nói nổi.

Tùng Bách liếc ghế phụ rồi lại liếc kính chiếu hậu, không chút chột dạ.

- Đều ngủ rồi, tôi cũng có làm gì phạm pháp đâu. Với lại ko nói chuyện với cậu tôi ngủ gật thì sao.

- Mẹ nó các cậu say thế mà thằng cha kia không cho tài xế đưa về à? - Lâm Thanh bất mãn chửi lên, vọng cả ra ngoài ống nghe.

Đường núi về đêm nhiều sương mù, Tùng Bách cũng đã ngà ngà vì vậy chỉ lái với tốc độ rùa bò. Ghế sau là ba cậu nhân viên cùng đoàn đã ngủ lăn lóc, một tay khác thì đang ngồi ở ghế phụ lái phía trước, mắt thì nhắm mà miệng thì cười hì hì, tay còn bấm tin nhắn lia lịa thậm chí không cần nhìn vào màn hình. Tùng Bách cũng không rõ cậu ta là thức hay ngủ nhưng quả thật rất tò mò cậu chàng này nhắn cho ai và nhắn cái quái gì mà nhắn lắm như vậy.

Khách sạn cả đoàn nghỉ nằm ở trong thị trấn, cách nhà máy thuỷ điện hai mươi cây số. Bữa nay Tùng Bách làm việc xong thì ban giám đốc mời ăn đặc sản rừng chế biến tại chỗ, xong rồi rượu vào dừng không được thành thử ai cũng ngất ngây cả. Thứ rượu ngô ủ men nặng hơn bốn mươi độ, đám nhân viên văn phòng từ thành phố về không dễ mà thích nghi ngay được, cổ họng và ruột đều bị đốt lên nóng rừng rực.

Lâm Thanh ở trong phòng yên tĩnh, nghe rõ tiếng còi hơi xe khách rền rĩ thúc giục vọng vào điện thoại, không an lòng lắm nói với Tùng Bách.

- Vậy đừng gọi, tập trung lái xe đi lát nữa...

RẦM!

Tiếng va chạm của kim loại nổ vang đánh bung màng nhĩ của Lâm Thanh. Cậu giật mình bật dậy, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại. Cuộc gọi vẫn còn kết nối, Lâm Thanh vội vã gọi tên người ở đầu bên kia.

- Tùng Bách?

Trong điện thoại chỉ nghe âm thanh loẹt xoẹt gì đó, có tiếng kêu la thất thanh xem lẫn tiếng rên rỉ. Sau đó không biết vì lý do gì điện thoại bị mất kết nối.

Dường như một mũi tên vô hình đã đâm xuyên qua trái tim Lâm Thanh, cậu bàng hoàng nghe âm thanh im lìm trong điện thoại.

- Tùng Bách!

Lâm Thanh run rẩy gọi nhưng cậu biết rõ cuộc gọi đã bị ngắt. Cậu thử bấm số gọi lại nhưng không liên lạc được nữa, có thể điện thoại bên kia hỏng rồi. Trái tim đã lâu rồi không rơi vào hoảng loạn như vậy.

Lâm Thanh cuống cuồng nhảy xuống giường, chạy lại tủ quần áo loạng choạng lấy đồ mặc vào, đầu óc rối thành một mớ mãi mới nhận ra bây giờ cậu cũng không có cách nào chạy đến chỗ Tùng Bách. Lâm Thanh hít một hơi, run rẩy bấm số của Trúc Linh.

Trúc Linh đang chăm sóc da buổi tối thì điện thoại cuống cuồng kêu lên khiến người ta sợ hết hồn. Vừa mở máy giọng thúc giục hổn hển của Lâm Thanh đã vội vàng vang lên.

- Trúc Linh, đoàn đi công tác của Tùng Bách gặp tai nạn rồi, bên đó ai đi cùng Tùng Bách, em liên hệ với mọi người ngay! - Lâm Thanh giống như hét muốn khàn cả giọng.

Trúc Linh bị trạng thái của Lâm Thanh khiến cho hoảng sợ, có cảm giác như Lâm Thanh ở bên kia đã sắp phát điên rồi.

Rất may Trúc Linh rất nhanh nhẹn nói một lần liền hiểu tình hình, nhanh chóng liên lạc được với đoàn công tác. Vì lịch trình lần này do Trúc Linh đứng ra làm thủ tục cho mọi người trong phòng nên số liên lạc của cả đoàn lẫn bên khách hàng cô đều có cả. Số của Tùng Bách không còn tín hiệu, Trúc Linh đành gọi lần lượt cho những người khác, đến số thứ ba thì điện thoại thông.

Bên đầu dây là tiếng âm thanh sột soạt rên rỉ nghe hơi đáng sợ, Trúc Linh cảm thấy tim mình cũng căng thẳng sắp vỡ ra cho tới khi nghe đồng nghiệp a lô một tiếng. Cũng may va chạm mạnh nhưng không nguy hiểm, mọi người trong xe không quá nghiêm trọng, ít nhất vẫn còn tỉnh táo, đang chờ xe cứu thương tới. Tùng Bách và người ngồi ghế trên va đập hơi mạnh, có lẽ bị choáng váng một chút.

Đồng nghiệp vừa bị tai nạn còn chưa hoàn hồn, nói sơ qua rồi cúp máy, Trúc Linh cũng không tiện hỏi han thêm chỉ dặn dò khi nào cứu thương xử lý xong thì báo lại cho cô tình hình.

Lâm Thanh cả đêm như ngồi trên thảm gai, lúc nghe Trúc Linh báo lại Tùng Bách không có vấn đề gì nguy hiểm, Lâm Thanh mới cảm thấy hồn vía trở lại với cơ thể mình.

Đường núi mùa đông về đêm nhiều mây mù tầm nhìn vô cùng kém, xe Tùng Bách vốn đang đi sát lề nhường đường cho xe khách phía sau vượt lên, không ngờ đối diện có xe đi ngược chiều nên vừa đánh lái vừa phanh gấp để tránh. Tùng Bách có chút mơ màng, xử lý không kịp, tông mạnh vào phía sau xe khách, cả người lao về phía trước. Tai nghe nhanh chóng rơi mất còn điện thoại văng đi vỡ màn hình.

Lần này bên khách hàng có lẽ cảm thấy tình hình nghiêm trọng, ngược lại xử lý rất nhanh nhẹn cho bọn họ. Tùng Bách với mấy cậu nhân viên được bốc lên xe cấp cứu chạy thẳng vào bệnh viện tỉnh ngay trong đêm làm các loại chụp chiếu kiểm tra cơ bản. Xe khách ngược lại do lợi thế về quy mô, ngoài móp méo và hoảng sợ chút ra thì về người không có tổn hại gì, sau khi lưu lại thông tin liên lạc để xử lý thì tiếp tục chạy thẳng về điểm đến.

Cũng may tốc độ chạy xe của Tùng Bách khá chậm nên người ngồi trên xe chỉ va đập phần mềm, không có thương tích gì quá nghiêm trọng. Tùng Bách bị choáng váng đầu, chuyền mấy chai nước nằm trong viện hết đêm, sớm ra đến đồn công an lãnh phạt vì tội uống rượu mà còn lái xe.

Hôm sau Tùng Bách tỉnh lại mới nhớ đi mua điện thoại mới, lắp sim rồi liền gọi điện cho Lâm Thanh thế nhưng gọi không được. Lâm Thanh lần này không thèm bắt máy của cậu ta nữa.

Tùng Bách đã nghe Trúc Linh nói lại chuyện Lâm Thanh gọi điện cho cô nhóc lúc tai nạn xảy ra, vì vậy đoán chừng lần này cậu bị dọa sợ nên giận rồi. Tùng Bách cũng không hối thúc cậu, chậm rãi nhắn tin cho Lâm Thanh.

Sau chuyện xảy ra, cũng may mà không để lại hậu quả nghiêm trọng gì, hai bên ăn ý thống nhất không giao lưu ngoài lề gì nữa, tập trung hoàn thành công việc theo đúng hợp đồng, ngày nghỉ cũng không nghỉ. Vì vậy tuy gián đoạn nghỉ ngơi mất hai ngày đoàn Tùng Bách vẫn hoàn thành nhiệm vụ đúng lịch dự kiến. Tay pika long long ban đầu còn thường cãi cứng về sau thấy không chống chế được nữa, miễng cưỡng thuận theo để Tùng Bách cùng cả đội chỉnh lý lại hồ sơ.

Thứ ba Tùng Bách trở về thành phố, báo cáo xong buổi chiều liền xin nghỉ sớm lê cái thân giả bộ đau yếu đến dỗ dành người đang giận dỗi cắt liên lạc kia.

Công ty Lâm Thanh thuê văn phòng là một toà nhà tư nhân xây năm tầng trên một mảnh đất hơn một trăm mét vuông. Tuy không ở ngoài mặt đường lớn nhưng ngõ cũng đủ rộng ô tô vào đến cửa, phía trước còn có sân chơi công cộng của khu tập thể đối diện, tầm nhìn cơ bản thoáng mát. Ở cái thành phố tấc đất tấc vàng này thì chỗ này cũng phải là mỏ kim cương. Chủ nhà vốn là họ hàng bên đằng ngoại của Vinh Quyết, vì vậy bọn họ được giá rẻ hơn thị trường một chút. Vinh Quyết về cơ bản vận khí ngoại giao không tệ, mở ra cái văn phòng này mới chưa được bao lâu đã lôi kéo được kha khá nhân duyên.

Chiếc xe tội nghiệp của Tùng Bách hiển nhiên đã không còn nguyên hình, vứt ở gara sửa chữa toàn bộ, chi phí chưa thấy xưởng báo lại nhưng khả năng là lương tháng nửa năm nay coi như đi tong. Tùng Bách thở dài đứng bên đường dùng ứng dụng gọi một chiếc taxi.

Còn chưa đến giờ tan tầm, Tùng Bách đã đứng dưới cửa văn phòng chỗ Lâm Thanh. Lâm Thanh bất lực đành thu xếp về sớm, đem Tùng Bách thủng thẳng chở đằng sau chiếc xe wave cà tàng của mình, chạy tà tà trên phố.

Cũng may thời tiết hôm nay ấm áp, đi nửa ngày cũng chưa ai bị đông cứng trên xe. Lâm Thanh cả buổi không nói gì, nhưng Tùng Bách ngồi sau nhìn gáy cậu, thấy bờ vai nhô lên rồi thườn thượt hạ xuống không ít lần, tương ứng với những lần thở dài liên tiếp của Lâm Thanh.

Phơi gió chán rồi Lâm Thanh tấp xe vào quán cafe, hai người gọi đồ uống xong xuôi rồi cùng nhau làm người Việt trầm lặng.

- Cậu lo lắng cho tôi lắm đúng không? - Tùng Bách lên tiếng trước, đánh vỡ không khí lạnh lẽo bao phủ giữa hai người.

Lâm Thanh ngẩng lên, lầm lì trừng Tùng Bách bằng đôi mắt tròn như hạt nhãn với hàng lông mi ngắn củng của cậu. Từ trên xuống dưới dùng mắt rà quét một lần, đặc biệt dừng lại lâu ở mấy vết bầm tím lộ ra trên mặt Tùng Bách. Sau đó giống như kiềm chế hết nổi, không hề báo trước chuyển luôn sang chế độ play, đem cái giọng cao cao nâng tông chua loét mắng Tùng Bách xối xả.

- Cậu sao không bị đâm chết luôn đi. Mẹ nhà nó, uống rượu còn lái xe, thường thức như vậy cậu cũng không có nổi hả? Mẹ nó, chả lẽ tôi không thể sợ à? Đang gọi điện nghe cái rầm, tôi còn muốn vãi tè ra đây.

- Đệch, làm cậu sợ thật hả?

Tùng Bách nghệt mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang dần đỏ lên của Lâm Thanh, có cảm giác Lâm Thanh sắp túm cổ cậu ta cho một đấm vậy. Cũng may Lâm Thanh chỉ mắng bằng miệng, hai tay vẫn nắm chặt đặt trên bàn. Tùng Bách hơi cử động, rón rén lại gần, cuối cùng đem tay cậu nắm lấy, bớt cợt nhả, mềm giọng dỗ dành.

- Tôi không sao mà, cam đoan với cậu không dám nữa. Say rượu đảm bảo không lái xe, càng không vừa lái vừa nghe điện thoại. Nghiêm túc làm công dân gương mẫu khoẻ mạnh sống với cậu đến đầu bạc răng long.

Tùng Bách nửa đùa nửa thật, nói mấy từ cuối cùng lại khiến Lâm Thanh đang hùng hổ lần nữa rơi vào trầm mặc.

"Đầu bạc răng long" là cái thứ gì Lâm Thanh còn chưa từng nghĩ tới, cậu ta lại nói ra miệng dễ như vậy.

Nhảm nhí.

Lâm Thanh lẳng lặng nhìn Tùng Bách một chút. Vết bầm tím trên mặt cậu ta vẫn còn rõ rệt như vậy. Thực ra, nếu Tùng Bách đi công tác trở về rồi đứng trước mặt Lâm Thanh mà nói cậu ta bị tai nạn xe, chắc Lâm Thanh cũng không hốt hoảng đến thế. Cố tình chuyện đó lại xảy ra đúng lúc hai người đang gọi điện. Từ lúc âm thanh va chạm vang lên cho tới lúc nhận được tin báo an toàn có lẽ không tới một giờ đồng hồ. Nhưng Lâm Thanh trong một giờ ấy lại trải qua cảm giác dằn vặt tồi tệ nhất cuộc đời.

- Cậu chắc không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net