44. Tùng Bách, đánh nhau một trận đi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Loanh quanh luẩn quẩn như vậy lại đến tháng cuối năm, cái lạnh buốt buổi sớm chạy dọc theo khoé mắt đỏ ửng của Lâm Thanh. Buổi chiều phải qua văn phòng của Tùng Bách, Lâm Thanh cảm thấy như mình bị trời đày.

Lâm Thanh đứng ở cửa hắt xì liên tục mấy cái, rút giấy ăn trong túi áo khoác ra lau mũi rồi mới đẩy cửa bước vào. Bên trong văn phòng để điều hoà ấm áp, Lâm Thanh cảm thấy như được sống lại. Tùng Bách trở vào đem cho cậu một ly cacao nóng, còn mượn ở đâu được một cái túi sưởi hình con thỏ trắng dúi cho cậu. Lâm Thanh không khách khí ôm lấy cả hai, ngồi thu lu trên ghế phục hồi lại cơ thể. Buổi sáng nay Lâm Thanh không để ý thời tiết, lúc ra đường chỉ đem theo một cái áo khoác. Không ngờ đến trưa trở trời, nhiệt độ hạ luôn mấy độ. Buổi chiều Lâm Thanh chạy xe máy sang chỗ Tùng Bách họp một chút, phát hiện mình bị thiên nhiên úp sọt rồi.

- Sao lại chỉ mặc có như vậy? - Tùng Bách đem ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng chiếu đến Lâm Thanh.

- Không xem dự báo - Lâm Thanh uống một hớp cacao nóng, run rẩy nói.

- Cậu tưởng mình còn giống bọn thanh niên hay sao? Tuổi nào rồi? - Tùng Bách vừa càu nhàu vừa chỉnh điều hoà ấm thêm mấy độ nữa.

Lâm Thanh ngồi được một lúc thì Văn Hùng đi vào, hình như mới họp xong, nói mấy câu xã giao này nọ xong thì liền bắt đầu công việc. Dự án với Interlaw bên Lâm Thanh đã hoàn thành cơ bản. Mấy tháng này Lâm Thanh cặm cụi build hệ thống cho bên đó quên ăn quên ngủ. Tuy nhiên, để vận hành về lâu dài, phòng IT của Interlaw cũng đã sắp xếp được nhân sự tự thực hiện một số việc. Ví dụ như chuyện quay dựng của Lâm Thanh sắp tới sẽ không cần nữa. Ngọc Diệp đã đấu tranh thành công đòi biên chế riêng phục vụ kỹ thuật. Văn Hùng và một cậu thanh niên, có vẻ là nhân viên mới sẽ tiếp nhận phần việc của Lâm Thanh. Hôm nay Lâm Thanh tới là để hướng dẫn họ.

Buổi tối hôm qua Tùng Bách đã gọi điện, oán thán hết nửa giờ về chuyện này. Bởi vì sau này nếu nhân viên công ty tự quay dựng thì cậu ta cũng không có cớ nào gặp Lâm Thanh trên công ty nữa. Lâm Thanh vui vẻ sảng khoái cười lớn tiếng trong điện thoại.

Hướng dẫn và bàn giao diễn ra rất thuận lợi, thậm chí còn kết thúc nhanh hơn dự kiến gần một giờ đồng hồ. Lâm Thanh và Văn Hùng hoàn thành nhiệm vụ đang vui vẻ bắt tay nhau thì Tùng Bách ngồi bên cạnh lãm đạm hỏi.

- Thực sự xong rồi à? Tôi nghĩ nên làm cẩn thận một chút tránh cho lúc tiến hành hiệu quả lại không được như mong muốn.

Văn Hùng vỗ vỗ ngực tự tin.

- Anh yên tâm tin tưởng bên IT đi ạ, em cam đoan tất cả đều không vấn đề.

Không vấn đề mới chính là vấn đề đấy, Tùng Bách kín đáo lườm Văn Hùng đến cháy cả lông mi. Lâm Thanh ở bên im lặng nhìn Tùng Bách cười. Văn Hùng về phòng làm việc rồi, Lâm Thanh mới tiến lại nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Tùng Bách, phấn khởi cầm lấy tay phải của Tùng Bách.

- Cảm ơn sự hợp tác của anh, xin chào tạm biệt từ đây.

Bắt tay xong rồi Lâm Thanh phát hiện rút về không được nữa. Đây là phòng họp nhỏ, tuy cách âm tốt nhưng bốn bề đều là kính trong suốt, Lâm Thanh lo lắng ngó xung quanh. Tùng Bách thì chẳng để ý, ngồi trên ghế cầm lấy tay cậu, còn áp lên mặt.

- Cậu mời tôi ăn cơm đi, tôi suy sụp quá.

Lâm Thanh cố sức gỡ ra nhưng Tùng Bách giữ rất chặt. Lâm Thanh nhìn trái nhìn phải, gầm gừ trong cổ họng.

- Cậu đàng hoàng lại đi nào.

Tùng Bách dùng má cọ trên mu bàn tay của Lâm Thanh.

- Không muốn, sắp tới không được gặp trong giờ làm nữa. Đi ăn đi, uống chút gì đó nữa.

- Được được. - Lâm Thanh đành đồng ý để có thể rút tay ra ngay lập tức. Cậu chắc chắn không muốn bị bắt gặp đến công ty người ta mà nắm tay nắm chân đưa đẩy trong phòng họp đâu.

Lâm Thanh biết Tùng Bách cố tình giả vờ nhưng vẫn không tránh được trong lòng thoáng cảm thấy một ông chú ba mươi tuổi làm nũng này cũng có chút đáng yêu.

Tùng Bách muốn uống rượu, Lâm Thanh vậy mà lại đồng ý.

- Thực ra lâu rồi không cùng làm loạn với cậu tôi cũng thấy vắng vẻ.

Lâm Thanh thành thật nói. Trước đây Lâm Thanh quý trọng thời gian ở bên Tùng Bách biết bao nhiêu, quãng thời gian ở với Tùng Bách là quãng thời gian đau khổ vô cùng nhưng cũng vui vẻ vô cùng. Nếu không nói về phương diện tình cảm, thì Lâm Thanh và Tùng Bách kết bạn cũng rất ăn ý.

Lâm Thanh về cất xe nên tới muộn một chút, đã thấy Tùng Bách ngồi ở đó, đang nghịch điện thoại. Lâm Thanh cởi bớt áo khoác vứt ở ghế bên cạnh, ngồi xuống đối diện Tùng Bách. Vì không phải là cuối tuần nên quán chỉ có khoảng hai phần ba bàn có người ngồi. Hai người gọi ít đồ nhậu, và một chai rượu, thứ rượu mơ thơm và dịu, có hơi nhẹ cho một buổi tối thế này. Lâm Thanh ngạc nhiên hỏi.

- Rượu này đâu phải khẩu vị của cậu?

Tùng Bách nghe Lâm Thanh nói xong không đáp lời mà lại im lặng cười một cách kì dị. So với ngồi ở quán nhậu diệt mồi uống nước hoa quả, Tùng Bách thích ngồi trong bar và uống Chivas hơn. Rượu trái cây là sở thích của Lâm Thanh thì đúng hơn. Lâm Thanh hiểu ra ngượng ngùng ho mấy tiếng.

Rượu mơ thơm nồng mùi quả chín, Lâm Thanh còn chưa ăn đã một mình nhấp liền mấy ngụm, tặc lưỡi thích thú. Tùng Bách cười đem thức ăn bỏ vào bát cho cậu, nhắc nhở.

- Ăn trước đã kẻo đau bụng.

Lâm Thanh không từ chối, đặt ly xuống lại cầm đũa lên không khách khí gắp đồ.

- Tôi muốn hôn cậu. - Tùng Bách tự nhiên không có dấu hiệu báo trước đã điên khùng nói như vậy.

Lâm Thanh ở đối diện ho sặc một cái, chút nữa là đem đồ ăn phun ra bàn. Tùng Bách bật cười, đưa cho cậu tờ giấy. Lâm Thanh lau miệng, đem ánh mắt dừng trên mặt Tùng Bách nhìn nửa buổi. Mắt Lâm Thanh hơi tròn, ở trên gương mặt cậu nhìn hơi ngốc. Lâm Thanh trầm tư nói với Tùng Bách.

- Tùng Bách, tôi thật sự muốn đánh cậu một trận đấy.

Tùng Bách không có ý định buông tha Lâm Thanh, mỉm cười như thường, lại nói.

- Tôi thích cậu!

Lâm Thanh nhớ trước đây có một lần ở trên giường, Tùng Bách kéo Lâm Thanh nằm úp sấp trên giường, cậu ta ở phía trên tiến vào, vừa vận động vừa hôn trên sống lưng Lâm Thanh. Lâm Thanh nghe tiếng Tùng Bách thở hổn hển nói ngắt quãng

- Tôi... thích cậu...

Trái tim Lâm Thanh ngừng đập rồi, hình như não bộ cũng bị làm cho tê liệt tại chỗ vì Lâm Thanh giống như không thể cảm nhận được thế giới chung quanh nữa. Cậu chỉ nghe được ba tiếng ấy.

Thế rồi Tùng Bách nói

- ... ở tư thế này, tôi rất thích.

Nếu thời điểm ấy, mấy chữ "tôi thích cậu" kia cũng có ý nghĩa như mấy chữ mà Tùng Bách vừa nói, hẳn Lâm Thanh đã là người hạnh phúc nhất trên đời, thậm chí hạnh phúc đến bay lên được. Nhưng hiện tại Lâm Thanh nhận được lại chỉ thấy lúng túng mà thôi.

Lâm Thanh rót rượu vào đầy hai ly, tự mình uống một. Tùng Bách cũng nhấc ly lên uống cạn, rồi đón lấy chai, lại chậm rãi lần lượt rót đầy. Lâm Thanh không nói gì, nhấc lên uống cạn. Thứ chất men nóng ấm rót liên tục đổ đầy trong ruột đến nôn nao. Lâm Thanh đưa tay lên xoa hai bên khoé mắt, cười nhàn nhạt.

- Hiện tại tôi mới nhận ra tôi thậm chí còn không biết cách để thích một người như thế nào.

Hai người hôm nay quả thật đều giữ chừng mực, uống không đến mức mất kiểm soát. Tùng Bách gọi một chiếc taxi đưa Lâm Thanh về đến đầu ngõ. Lâm Thanh thấy Tùng Bách xuống xe theo cậu thì ngạc nhiên một chút nhưng cũng không nói gì.

Trời giữa đông rét căm căm, Lâm Thanh đút tay trong túi áo, liêu xiêu đi vào trong ngõ nhỏ. Bước chân Tùng Bách chậm rãi theo sau. Đi đến trước cổng, Lâm Thanh quay người lại.

- Tùng Bách, cậu trở lại như trước đây đi. - Lâm Thanh nói

Lâm Thanh không uống quá nhiều, chỉ là hơi mơ màng hơn bình thường một chút. Đèn cao áp vàng vọt chiếu lên gương mặt của Lâm Thanh. Đó là một gương mặt rất bình thường, đường nét tròn trịa, là kiểu gương mặt có thể gặp đầy rẫy ở ngoài đường. Bởi vì rượu, hoặc vì lạnh mà gò má và khoé mắt của Lâm Thanh hơi hồng lên. Lúc Lâm Thanh nói chuyện, một làn khói hơi mỏng nhẹ được giải phóng ra, tản mạn theo gió.

Tùng Bách mỉm cười, vươn bàn tay ôm lấy hai bên sườn mặt của Lâm Thanh. Gò má thì lạnh buốt nhưng lòng bàn tay thì ấm áp đến dễ chịu.

- Lâm Thanh, bọn mình sống chung với nhau đi.

Lâm Thanh không tránh khỏi Tùng Bách, giữ nguyên tư thế đó nhướn một bên lông mày nói với cậu ta.

- Tôi tưởng ta đã thoả thuận xong rồi mà.

- Ở chung như bạn bè. - Tùng Bách dùng ngón cái vuốt nhẹ đuôi mắt của Lâm Thanh, đáp lại.

Lâm Thanh cảm thấy như hai bên mặt mình bị đầu ngón tay mang lửa ấy thiêu đốt.

- Tôi không đồng ý. - Lâm Thanh lắc đầu, nhưng bởi vì hai bên mặt vẫn bị Tùng Bách giữ lại nên sự kiên quyết của Lâm Thanh không có mấy sức nặng.

Tùng Bách nhẹ nhàng đáp lại cậu.

- Tôi còn chưa nói lý do mà.

Lần này Lâm Thanh không ngốc nữa, Lâm Thanh lắc người thoát khỏi tay Tùng Bách, lùi ra sau mấy bước chân vội vàng mở khoá cổng.

- Tôi không muốn nghe đâu. Cậu mau về nhà chơi một mình đi nếu không muốn đánh nhau ngay tại đây.

- Đánh thì đánh, dù sao tôi cũng không thể làm bạn với cậu được - Tùng Bách giữ hai tay của Lâm Thanh.

Lâm Thanh hơi khựng lại, giống như đem lời Tùng Bách tiêu hoá. Tùng Bách cướp lấy cơ hội kéo cánh tay Lâm Thanh lách người vào trong.

- Đừng nói chuyện bên ngoài, lạnh lắm, ngồi một lát nói chuyện xong rồi tôi đi ngay.

Lâm Thanh thở ra, sau đó nghĩ gì đó lại im lặng đi lên phòng, mở cửa.

Tùng Bách bước vào nên trong cười chọc cậu.

- Cậu còn rất phối hợp cơ đấy

Lâm Thanh cũng cười đáp lại.

- Tôi cũng không ngốc đến mức nửa đêm đứng ở cổng cãi nhau với cậu để gọi cả khu trọ ra xem đâu.

Tùng Bách thở dài một tiếng - Lâm Thanh, cậu thực sự có thể trở thành bạn bè với tôi à?

Lâm Thanh nghe Tùng Bách hỏi cũng không trả lời ngay mà lặng im một lúc mới chậm rãi đáp bằng một giọng rất nhẹ.

- Tôi thấy ta như bây giờ cũng khá ổn mà.

Tùng Bách túm cổ áo Lâm Thanh gần như gào vào mặt cậu.

- Không ổn, không hề ổn gì hết. Lâm Thanh, tôi mỗi ngày đều nhớ cậu điên lên được, tôi không gặp cậu thì ăn cơm cũng không muốn, cũng không thể đi ngủ tử tế được. Tôi không thể làm bạn với cậu khi tôi mỗi lần nhìn thấy cậu chỉ muốn hôn cậu, còn muốn đè cậu.

Tùng Bách hình như hơi kích động, hơi thở gấp gáp, tốc độ nói cũng nhanh hơn thường ngày. Lâm Thanh ngửa người ra sau tránh, quay mặt đi nhìn ra một mảng tường xám xịt như màu tro, càng cảm thấy mù mịt.

- Đó là chuyện của cậu - Lâm Thanh đáp

Tùng Bách xoa xoa trán, có vẻ mệt mỏi.

- Cậu chỉ cho tôi thời gian sáu tháng, bây giờ đã sắp hết một nửa rồi. Tôi chắc chắn không thể làm bạn với cậu được, vì vậy đối với tôi ba tháng này có thể là ba tháng cuối cùng tôi được gặp cậu. Tôi chỉ muốn có nhiều thời gian ở bên cậu hơn mà thôi.

Lâm Thanh ngây người nhìn Tùng Bách. Cậu cảm thấy không biết vì rượu hay vì cái gì mà suy nghĩ của cậu bị đình trệ. Từ khoảng một năm nay, Tùng Bách hiếm khi khiến Lâm Thanh có cảm giác khổ sở như lúc này. Cách nói chuyện của Tùng Bách làm cho Lâm Thanh rất áp lực. Lâm Thanh không biết Tùng Bách nói ba tháng cuối cùng thực ra là ý gì, bọn họ nếu chia tay rồi, thực sự không thể trở lại thành bạn bè nữa sao? Nếu không trở thành bạn bè, cũng không thể làm người yêu, nghĩa là cái gì cũng không phải nữa.

- Cậu như thế này là vì tôi nói muốn hẹn hò à? - Lâm Thanh nghi ngờ hỏi

Tùng Bách thở dài lúc thì lắc đầu, lúc lại gật.

- Cũng không phải, thực ra là có một chút, nhưng không hẳn vì thế. Tôi cảm giác nếu cứ như thế này rồi kết thúc thì tôi sẽ rất hối hận.

Vì chiếc ghế duy nhất trong phòng Tùng Bách đã ngồi rồi, vì vậy Lâm Thanh ngồi trên mặt bàn, thành ra chân không chạm được xuống đất. Lâm Thanh loay hoay cọ cọ hai bàn chân vào nhau, thành thật nói.

- Tôi chưa từng tưởng tượng ra cậu lại nói với tôi những lời sến sẩm này đâu.

- Tôi cũng chỉ như vậy với cậu thôi.

Tùng Bách đứng dậy tiến sát lại chỗ Lâm Thanh, nhanh chóng lựa thế chen vào giữa hai chân Lâm Thanh làm cho Lâm Thanh muốn nhảy xuống tránh ra cũng không được nữa. Khoảng cách giữa hai người gần như không có. Tùng Bách tiến lại rất sát, Lâm Thanh không biết cậu ta muốn làm gì, nhưng tư thế này khiến Lâm Thanh hơi hốt hoảng.

Tùng Bách cúi người xuống, Lâm Thanh đem đầu né sang một bên, nhưng Tùng Bách không hề định làm cái chuyện mà Lâm Thanh nghĩ. Tùng Bách chỉ chậm rãi gục người xuống đem đầu gác lên hõm vai của Lâm Thanh. Lâm Thanh nghe tiếng Tùng Bách hít sâu, gần như vùi vào cần cổ cậu, mũi và trán Tùng Bách đã cọ đến phần da cổ của Lâm Thanh.

- Tôi rất nhớ cậu.

Lâm Thanh cứng đờ người, trong đầu loạn cào cào hai lựa chọn, nên khuyên nhủ cậu ta như một người lớn biết suy nghĩ, hay cứ đánh cậu ra một trận. Rồi Lâm Thanh tưởng như mình bị nổ tung tại chỗ khi đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt của Tùng Bách xoẹt một cái lướt qua hầu kết của Lâm Thanh.

Quả nhiên, cơ thể đàn ông là cái thứ khó dạy bảo nhất trên đời. Tùng Bách liếm một cái, toàn thân Lâm Thanh đã tê rần cả lên. Lâm Thanh còn chưa kịp phản ứng, trong đầu cậu đã hiện lên hình ảnh Tùng Bách ở bên dưới lớp quần áo. Tùng Bách chưa dừng lại, bàn tay từ lúc nào đã luồn sau gáy Lâm Thanh, ấn đầu cậu ngược trở lại, đôi môi ấm áp giữ lấy hầu kết kia, mút lấy.

Tiếng rên mê muội của Lâm Thanh đã vô thức thoát ra khỏi cổ họng.

Tùng Bách ngừng lại nhìn cậu mỉm cười, Lâm Thanh biết mình xong đời rồi.

- Tùng Bách, cậu cố tình - Lâm Thanh gầm lên trong cổ họng

Tùng Bách khẽ cười ra tiếng, Lâm Thanh thậm chí không biết Tùng Bách còn có thể phát ra loại thanh âm dịu dàng như thế. Sau đó Tùng Bách dùng giọng nói ngọt chết người đó nói một câu rất là khiến người ta muốn đánh.

- Ừ, tôi biết cổ là điểm cực kỳ nhạy cảm của cậu

Trong phòng chợt vang lên tiếng hét thảm thiết của Tùng Bách. Tùng Bách giữ vai Lâm Thanh cố sức đẩy cậu ra, gào lên.

- Dừng lại, Lâm Thanh chết tiệt, cậu là chó đấy à?

Lâm Thanh nhả Tùng Bách ra, đắc ý cười thách thức.

- Tôi cũng biết cậu ghét nhất bị cắn chỗ nào đấy.

Lâm Thanh hình như rất vui vẻ, cũng rất thả lỏng. Tùng Bách sững người nhìn Lâm Thanh cười híp cả mắt ở trước mặt mình, nhìn đến ngơ ngẩn. Cậu ta vươn tay luồn sau gáy Lâm Thanh kéo cậu lại thật sát lần nữa, cúi cười hôn cậu.

Lâm Thanh mở tròn mắt rồi chậm rãi nhắm lại đón nhận nụ hôn của Tùng Bách. Cậu không phản đối, cũng không giãy giụa, mặc cho Tùng Bách chậm chạp hôn cậu. Môi của hai người dán lại với nhau, nhẹ nhàng ma sát. Xúc giác từ từ cảm nhận lẫn nhau, cảm giác vốn là rất quen thuộc, lại không giống như mọi lần. Nụ hôn rất dài lại không hề mang theo chút sắc dục nào.

Tùng Bách dồn hết thương nhớ Lâm Thanh lại trong một lần này, một cánh tay vòng sau lưng Lâm Thanh ôm lấy cậu, rất chặt, xiết đến eo Lâm Thanh phát đau. Bàn tay còn lại vuốt ve sau gáy, lan đến vành tai, dừng trên gò má mềm mại của Lâm Thanh. Thế rồi Tùng Bách phát hiện Lâm Thanh khóc rồi.

Tùng Bách ôm Lâm Thanh chặt hơn nữa muốn đem cả người cậu khảm lên thân thể mình, vĩnh viễn không tách nhau ra.

- Cậu muốn bóp tôi tắc thở đấy à? - Lâm Thanh khó khăn nói bên tai Tùng Bách. Bởi vì khóc, cái chất giọng thanh thanh khàn khàn nghe không giống mắng người mà giống làm nũng hơn.

Tùng Bách buông tay ôm Lâm Thanh ra, cười toe toét ở trên khuôn mặt ướt nhẹp của cậu lẹp bẹp hôn.

- Cậu mới là chó đấy, đừng có liếm mặt tôi nữa. - Lâm Thanh chán ghét đẩy ra, nhảy xuống khỏi bàn đi vào trong nhà tắm rửa mặt.

Lúc Lâm Thanh mở cửa đi ra, Tùng Bách vẫn còn ngồi trên ghế, nhìn cậu cười cười. Lâm Thanh có thể tưởng tượng ra từ nãy giờ, cậu ta vẫn ngồi tư thế đó nhìn vào cửa nhà tắm.

- Cậu chưa về đi à? - Lâm Thanh hỏi cậu ta

- Tôi phải về à? - Tùng Bách đáp lại, vẻ ngạc nhiên không hề giả tạo chút nào.

Lâm Thanh lục tủ quần áo lấy đồ thay, dừng lại nói.

- Đương nhiên, cậu còn muốn ngủ lại đây chắc.

Tùng Bách loay hoay chỉ Lâm Thanh, lại chỉ vào chính mình, thắc mắc.

- Bọn mình không phải hoà rồi à?

Lâm Thanh bật cười, chạy lại đá bắp chân Tùng Bách, đẩy cậu ta đứng lên.

- Hoà cái đầu cậu, cậu đi về đi.

Tùng Bách quay lại nài nỉ.

- Tôi không thể ngủ lại à?

Lâm Thanh đẩy sau lưng cậu ta đáp.

- Cậu còn dám nói đến ngủ lại, cậu với tôi đều là cái loại gì, ở lại có thể ngủ à. Về ngay, mai tôi còn phải đi làm sớm.

- Vậy cuối tuần có thể đúng không? - Tùng Bách bị đẩy ra đến cửa còn cố bám ở hai bên hỏi ngược lại.

Lâm Thanh đẩy Tùng Bách một cái nữa, đem áo khoác vứt lên người cậu ta rồi đóng cửa cái rầm.

- Biến!

Lâm Thanh gục ở cánh cửa, vất vả thở hổn hển cảm thấy trận rượu này uống quá là hao phí sức lực rồi, vừa định quay vào phòng đột nhiên nghe tiếng ngón tay gõ nhè nhẹ trên ván gỗ.

Cạch, cạch, cạch...

Trong đêm vắng lặng, ba tiếng gõ nghe rõ ràng, đập thình thịch vào lồng ngực của Lâm Thanh.

Lâm Thanh dừng bước, quay lại giữ chốt cửa, cảm thấy Tùng Bách ngu ngốc này không biết chừng sẽ lao vào lần nữa.

- Lâm Thanh... - Tùng Bách quả nhiên chưa đi, thậm chí cậu ta cũng đứng rất gần cửa, dường như là tựa sát. Lâm Thanh nghe thấy tiếng Tùng Bách sát bên tai.

- Gì nữa hả? - Lâm Thanh trầm giọng

Phía bên kia Tùng Bách chậm rãi nói ra ba tiếng mà Lâm Thanh chưa từng nghĩ tới đời này có thể được nghe.

- Tôi yêu cậu

Tùng Bách nghe tiếng Lâm Thanh chốt cửa xoạch một cái ở trong, bật cười cầm áo khoác nhảy chân sáo đi xuống cầu thang. Trời hôm nay hình như rất rét, Tùng Bách nhớ ban nãy ra khỏi xe cả người còn co dúm lại, thế mà hiện tại áo khoác còn chưa khoác vào Tùng Bách vẫn không hề cảm thấy rét chút nào. Gió thổi qua buốt cả vành tai còn cảm thấy dễ chịu.

Yêu đương đúng là làm người ta điên khùng thật sự.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net