Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Luồng ánh sáng như lòng đỏ trứng đổ sang một bên góc trời, chìm đắm ở một khu rừng sâu thẳm. Ngỡ như rằng nó đã mệt nhoài, chỉ thở nhẹ hướng nhìn về thiên nhiên xung quanh hiền dịu. Vạn vật ủ đầy một màu palevioletred, len lỏi từng tí một tia nắng vào tòa lâu đài u ám này. Khi tôi đang bị hớp hồn bởi viễn cảnh thơ mộng thì có một âm thanh làm tôi giật mình:

- Trong thời gian con ở đây chắc chưa được đi đâu xa nhỉ, nói ta xem con muốn đi đâu?

   Lời đề nghị rất cuốn hút nên tôi sẽ để tâm suy nghĩ. Nào, đi rừng thì đã đi rồi và tôi cũng chả thấy nó có gì tốt đẹp, còn tham quan nơi đây thì cũng chị có gạch với đá nên cũng chẳng hứng thú gì lắm. Ừm, hay là sông đi. Tôi chưa bao giờ đi tắm sông cả, nhớ mẹ nuôi tôi kể rằng nơi đây là một nơi rất thú vị. Những người cỡ bọn trẻ như tôi hàng chiều rủ nhau bơi lội ở đó, chơi những trò kiểu hắt nước vào người, thi bơi chẳng hạn. Tôi càng nghe mà càng tò mò.

- Hay là đi tắm sông đi ba? Nha ~

   Vừa nghe tôi nói thì hắn nhếch mép cười:

- Ha, nay con cũng chịu gọi ta là ba rồi hả Tommy?

   Nghe hắn gọi thân mật, tôi có hơi không chút tự nhiên liền tránh mặt đi. Dùng lưng nói chuyện với hắn, tôi bảo:

- Ừm...con gọi như vậy có được không ba? Ba không thích con gọi vậy ư?

- Thích.

   Nói rồi hắn gọi quản gia đưa tôi vào phòng chuẩn bị đồ để đi. Trên đường, nhìn mọi người xung quanh đô thị này tất bật làm việc thì lòng tôi bỗng dâng trào, hồi hộp một cách lạ thường. Không biết rằng sắp tới sẽ có điều gì nhỉ?

   Chiếc xe dừng lại tại một cây cầu ở vùng ngoại ô.

- Đã tới nơi rồi thưa ông chủ. - quản gia lên tiếng.

   Hắn nắm tay đưa tôi xuống, bảo tôi đi dọc xuống hàng cây mũi nhọn kia sẽ có đường ra chỗ để bơi. Tôi liền gật đầu, vừa đi vừa nhảy chân sáo đến đấy.

   Thay xong bộ đồ tắm, tôi liền nhảy xuống sông. Hòa mình vào dòng nước xanh biếc, tôi cảm thấy rằng cuộc sống này cũng không đến nỗi là quá tệ như mình nghĩ. Nào là được hắn quan tâm chăm sóc, nào là được dẫn đi đến những nơi mới lạ, đặc biệt là đã trải nghiệm được thứ mà bao đứa trẻ khác đều có. Tôi chắc phải cảm ơn hắn vì đã giúp tôi có một tuổi thơ tuyệt vời.

   Trong lúc đang bơi, tôi có cảm giác đang chạm lên một miếng da rất dày và lớn. Cảm thấy bất ổn nên tôi quyết định ngừng bơi rồi lên bờ xem sao. Nhìn xuống thì tôi thấy một nước bắt đầu chuyển màu tối dần đi, nhưng không phải là do ánh sáng bên ngoài thay đổi mà có thể là một sinh vật kì lạ ở dưới đấy. Chợt con quái vật ấy nhảy bắn lên khỏi mặt nước rồi chộp lấy tôi, rồi sau đó thì mọi thứ tối om. Mặc dù mọi thứ diễn ra quá nhanh nhưng tôi vẫn nhớ mang máng được hình dạng của nó. Nó trông giống một con cá đuối khổng lồ vậy. Bắt đầu tôi cảm thấy khó thở, rồi ngất lịm đi.

   Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối đen, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy gì. Cố gắng để có thể làm quen với bóng tối, tôi cố gắng bám vào những thứ gần tôi nhất để đi. Một bước là chạm vào thân cây, hai bước tôi cũng chạm vào thân cây, rồi ba bước, bốn bước,...chắc tôi lạc trong rừng rồi. Do bản thân tôi hồi bé cũng từng ở trong rừng nên bóng tối không phải là nỗi sợ với tôi. Điều tôi lo nhất chính là trong rừng có rất nhiều thú dữ, không thể chắc được chúng nó đã có miếng mồi cho riêng mình chưa hay liệu tôi có thể sống sót qua đêm nay?

   Tôi cứ đi tiếp, đi mãi, đi mãi rồi đôi chân lại mỏi nhừ. Nghỉ mệt một tí, tôi chỉnh tư thế ngồi để  lưng dựa vào gốc cây. Mặc dù tôi rất muốn bén lửa cho ấm lên nhưng xung quanh đa phần là những khúc gỗ to, còn nếu nhỏ thì lại quá nhỏ không cháy được. 

   Ha ha, xem tôi làm được gì đây. Lại tự biến mình thành vô gia cư lần nữa, người ta đã nuôi mình mà không biết thân biết phận ở nhà. Đòi mò ra tít cái sông quỷ quái gì đấy bơi để rồi như vậy đấy. Đúng quả thật, tôi là một thằng có phúc mà không biết hưởng. Khi tôi ngồi nghĩ khùng điên một lúc đến tận chân trời nào đấy, thì có một con bọ chét cắn làm tôi than thầm:

- Con bọ kia rảnh hơi à? Tối rồi không đi ngủ còn mò ra đây cắn cho bằng được.

   Rồi tôi gạt con bọ đó ra khỏi người rồi đi tiếp, đi được thêm khoảng tầm mười lăm phút thì có những con bọ phát sáng trông khá vui mắt. Nó gọi là gì nhỉ? À đúng rồi, đó là đom đóm. Mẹ nuôi tôi cũng kể rằng loài này thường hay xuất hiện vào buổi tối, nếu gặp được nó thì sẽ trở nên may mắn hơn. Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng bà nói đùa, nhưng trong lúc túng quẫn như vầy thì chắc sẽ hiệu quả đấy.

   Một bầy đom đóm bay ngang qua đầu tôi, rồi tụ lại thành một quả cầu lơ lửng dẫn tôi đi. Biết chắc rằng mình ở lại đây cũng chẳng đi đâu về đâu nên đi theo. Nhờ ánh sáng của nó mà tôi chợt nhận ra cảnh tượng buổi đêm nơi đây thật huyền diệu, cứ làm tôi cuốn theo từng chút một, để rồi lún sâu trong đó từ khi nào mà tôi không hay biết. Chúng dẫn tôi đến một cái cây cổ thụ lớn. bầy đom đóm vén ra những cành cây dây leo nho nhỏ, để lộ ra một cánh cửa. Sự tò mò của tôi vụt dậy, tôi mở cửa để vào trong.

   Rầm!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net