Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ào ào ào...!!!

Đùng đoàng!!

Mưa và sấm rền vang trên đỉnh đầu, quần áo trên người đã ướt đẫm nhưng cơ thể buốt lạnh này lại chẳng có chút sức lực nào để nhúc nhích, hạt mưa vô tình cứ xối vào mặt thiếu niên, vào cơ thể lạnh băng rét buốt và kiệt quệ, rửa trôi tất cả sự sững sờ cuối cùng trên gương mặt cậu.

Và nó lột trần sự bàng hoàng hãi hùng trên gương mặt trắng bệch ấy.

Tay phải nắm chặt một món đồ áp lên lồng ngực mình, thiếu niên hé mở miệng cố hết sức hít vào từng hơi thở run rẩy, nước mưa lạnh buốt theo nét môi rót vào miệng cậu chảy qua thanh quản thẳng xuống lá phổi phập phồng đau đớn, xuống cái bụng rỗng đã nóng rẫy như thiêu như đốt.

Cái lạnh thấm vào tận sâu trái tim đang bị bóp nghẹn một cách tàn nhẫn bởi hiện thực đớn đau.

“..... Tomo...”

Tiếng gọi khản đặc bi thương bị nhấn chìm trong thanh âm của mưa sấm dồn dập.

Gọi một người đã vĩnh viễn không còn tồn tại trên thế gian...
*******************
Trong mắt của những đứa trẻ Inazuma Samurai là những chiến binh mạnh mẽ với một ý chí tuyệt vời, tinh thần võ sĩ đạo và lý tưởng sống cao quý. Bất kì đứa trẻ nào cũng lớn lên với sự ngưỡng mộ to lớn dành cho Samurai và đó cũng là một lý do để chúng theo đuổi con đường kiếm đạo của mình.

Đề cao khái niệm về sự trung thành, những quy tắc kỉ luật cho bản thân và các chuẩn mực đạo đức, mài dũa thanh kiếm bằng lý tưởng và mong cầu công bằng cho dân thường chứ không phải bằng máu và sự tàn bạo giết chóc.

Kiếm của samurai không dùng để chém giết mà là để chiến đấu vì lý tưởng, vì bảo vệ cho kẻ yếu, vì hoà bình và ước nguyện của bản thân.

Kazuha đã được dạy dỗ nghiêm khắc về những điều đó ngay từ lúc còn rất nhỏ.

Không được để lộ điểm yếu, không được mất tự chủ trước mọi tình huống, không được xem thường bất kì ai, không được tự đề cao chính mình, không được nảy sinh ham muốn bất chính, không được vì tư lợi mà giở trò xằng bậy, không được siêng ăn nhác làm, không được bỏ bê bản thân theo thói đời buông thả,.....

Vô số quy tắc và kỉ luật đã tôi luyện ra một thiếu niên Samurai tuổi đời còn trẻ nhưng tâm tính ôn hoà khiêm tốn.

Gia tộc Kaedehara là dòng dõi Samurai danh giá của Inazuma, mặc dù đến đời của Kazuha thì chỉ còn lại cái hư danh quý tộc nhưng đối với cậu mà nói chỉ cần có thơ ca, rượu ngon và thanh kiếm trong tay đã là quá đủ rồi.

Dù rằng cậu vẫn chưa đủ tuổi uống rượu, ha ha~

Rời khỏi ngôi nhà đã nuôi lớn bản thân Kazuha bắt đầu chuyến hành trình của mình, làm một Ronin lang bạc khắp nơi giúp đỡ những con người nghèo khổ, có khi sẽ tá túc nhờ một đêm tại nhà dân nào đó hoặc mành trời chiếu đất kham khổ nhưng chẳng hề gì, nụ cười thường trực của thiếu niên chưa từng thay đổi dẫu nếm trải mưa nắng gió sương.

Đôi lúc cậu sẽ đồng hành cùng một đoàn thương buôn nào đó, bất chợt lại nhận việc hộ tống thầy thuốc trong làng lên núi hái thảo dược, cậu cũng nhận những công việc lặt vặt chẳng hề liên quan đến thân phận Ronin của mình nữa,...

Đó là cách kiếm kế sinh nhai và bương trải cuộc sống.

Thỉnh thoảng sẽ có lúc gặp gỡ ai đó, ngẫu nhiên tán gẫu đôi ba câu, ngẫu nhiên hỏi về chuyến du hành và hỏi cả sự cô đơn.

Kazuha cảm thấy có bạn đồng hành hay không vốn không quan trọng lắm.

Cậu không sợ cô đơn cũng không sợ phiền phức.

Chỉ là cậu sợ bản thân.

Sợ bản thân yếu kém, không có đủ năng lực bảo vệ người bạn đồng hành quý giá của mình mà thôi.

Chắc là vậy...?
...........

..........................
Keeng!

Hôm nay vẫn giống như mọi lần, Kazuha đi theo lối mòn băng qua một khu rừng và vô tình lọt vào doanh trại của Hilichurl.

“Tiếp kiếm!”

Xoẹt!!!

“Gah!!!!!”

Lưỡi kiếm xuất ra khỏi vỏ cuốn theo cơn gió hất văng tất cả các Hilichurl, thiếu niên tóc trắng thu chân lại rồi dứt khoát sạt ngang một bước, đường kiếm chéo nhanh như cắt kết liễu sinh mạng của chúng.

Cậu hít sâu một hơi rồi thu kiếm lại tra vào vỏ bao giắt bên hông.

Cuộc chiến đã kết thúc nhanh như thế đấy, như mọi lần khác.

Bộp bộp bộp...!!!

“Quả là những đường kiếm đẹp đẽ!”

Kazuha xoay người lại ngạc nhiên nhìn người lạ mặt không biết xuất hiện từ chỗ nào.

Đối phương trông lớn hơn cậu vài tuổi, với nụ cười tràn đầy hứng thú người đó vừa vỗ tay tán thưởng vừa bước thong thả đi đến gần Kazuha: “Không một động tác thừa, hơi thở không hề đứt quãng loạn nhịp, đường kiếm đoạt mạng nhưng không hề nhuộm màu sát khí và tàn nhẫn, một vẻ đẹp đơn thuần hiếm có. Cậu đúng là một võ sĩ ưu tú đấy!”

Kazuha khá bất ngờ trước lời đánh giá của đối phương, không ngờ ở khoảng cách xa như vậy mà người đó vẫn có thể nhìn ra được nhiều thứ ở cậu như thế: “Ta vẫn cần phải học hỏi nhiều thứ lắm nên không nghĩ bản thân xứng với những lời khen đó của huynh đâu, thất lễ rồi.”

“Oh, hoá ra còn là một người khiêm tốn nữa cơ à? Thật đáng ngạc nhiên!”

Người đó vẫn tiếp tục đánh giá Kazuha nhưng cậu không hề thấy khó chịu chút nào, trái lại rất vui vẻ chủ động làm quen trước: “Ta là Kazuha, Kaedehara Kazuha, một Ronin. Ta có thể hỏi tên của huynh được không?”

“Ơ? À, chết thật, tôi quên béng mất việc phải xưng danh trước bởi vì bản thân mải lo ngắm nhìn đường kiếm của cậu, ha ha. Thứ lỗi cho sự chậm trễ của tôi nha, cứ gọi tôi là Tomo đi, Kazu-chan~”

Kazuha hơi ngạc nhiên: “Kazu-chan? Khoan đã, hình như có chút nhầm lẫn ở đây—“

“Ể? Tôi đâu có gọi nhầm đâu nhỉ?” Tomo cười hì hì: “Cậu dễ thương như vậy mà, gọi Kazu-chan là hợp nhất đấy!”

“..... Huynh nhìn kiểu gì mà lại nói ta dễ thương vậy, Tomo?”

Đó chính là cái cách hai người họ đã làm quen với nhau.
...........
.......................
“Kazuha-dono, có thể nhờ cháu giúp bà lão này sửa lại mái nhà không?”.

Kazuha vừa đặt hai guồng nước xuống liền cười đáp: “Vâng, bà chờ cháu một lát.” Cậu thắt lại sợi dây buộc đai bảo vệ cổ tay của mình cho kĩ rồi đổ hai guồng nước vào lu gốm, sau khi cất gọn vào một góc bên cạnh lu nước cậu lập tức lôi các cuống lá dừa ra bắt đầu đan móc các phiến lá lại với nhau, làm vậy các phiến lá sẽ kín kẽ hơn nên dù cho có mưa lớn cũng không lo bị dột quá nhanh nữa.

“Kazuha-dono thật giỏi, cái gì cũng biết làm hết, người trẻ bây giờ ai cũng như cháu thì tốt biết bao, aizz.....” Bà lão ngồi ghế gỗ tấm tắc khen, đôi tay với lớp da đồi mồi nhăn nheo run rẩy ôm cốc trà, trong mắt là bóng lưng cần cù chịu khó của Kazuha: “Cháu thật tốt bụng, Kazuha-dono.....”

“Bà bà đã cho chúng cháu nơi để tá túc qua ngày mà, có thể làm chút chuyện giúp bà bà cũng là điều tất nhiên thôi ạ.” Kazuha chú tâm vào động tác của đôi tay mình trong khi vẫn từ tốn đáp: “Nấu cơm, gánh nước, chẻ củi, lợp lại mái nhà, đóng lại bàn ghế giường tủ,... Bà bà không cần ngại, cứ nói với cháu bà cần giúp gì, cháu nhất định sẽ tận lực giúp đỡ trong khả năng hạn hẹp của mình.”

“Hô hô hô.... Đúng là một đứa trẻ ngoan.....” Bà lão vui đến mức cười vang thành tiếng khiến Kazuha cũng cười theo, miệng bất giác ngâm khẽ vài dòng thơ ngẫu hứng của cậu, là một thú vui nho nhỏ của cậu những lúc bận rộn.

“Chà, có vẻ Kazu-chan của chúng ta đang có tâm trạng tốt nhỉ?”

Kazuha ngước mặt lên, suýt chút nữa lạc mất giọng nói: “To—Tomo?! Bộ dạng của huynh—?!!”

Tomo đã cởi lớp áo ngoài ra, thân thể rắn rỏi khoẻ mạnh với các đường nét cường tráng phô bày dưới ánh nắng, có giọt mồ hơi chảy dài bên nụ cười tươi cũng có những giọt chạy dọc theo đường nét múi cơ khoẻ khoắn, anh cầm giỏ cá lớn giơ lên khoe với cậu: “Cậu lại xem tôi bắt được bao nhiêu là cá đây này! Bảo đảm hôm nay chúng ta sẽ có đại tiệc cá hoành tráng cho xem!”

“... Ta không có nói cái đó.” Kazuha đứng dậy đi đến kéo tay Tomo: “Sao huynh lại biến thành bộ dạng như thế này chứ? Chỉ là bắt cá thôi mà, sao lại cởi—“

“Có mấy đứa nhỏ trong làng lội xuống ao nghịch nước nên tự nhiên tôi cũng bị lôi theo chơi cùng luôn, ha ha.” Tomo gãi đầu cười cười nhưng nhanh chóng vỗ vỗ bắp tay của mình: “Cậu không biết đâu, mấy đứa trẻ với mấy cô gái trong làng đều khen cơ thể của tôi rất đẹp đấy, không uổng công tôi chăm chỉ rèn luyện cơ thể mỗi ngày ha, ha ha ha~~~”

“Vâng vâng vâng, cơ thể huynh đẹp, huynh là đẹp nhất. Giờ thì mặc áo vào cho đàng hoàng rồi giúp ta lợp lại mái nhà giúp bà bà nào.” Kazuha thở dài cầm lấy giỏ đựng cá trên tay, quay đi trong khi buồn bực lẩm bẩm: “ Cái người này sao lại có thể vô tư vô lo như vậy chứ, thật đáng lo...”

“Có lý do cả đấy.”

Giống như nghe thấy được lời lẩm bẩm của Kazuha, Tomo bỗng trả lời khiến cậu quay đầu lại tròn mắt nhìn anh, anh cười tươi đáp: “Tôi có thể vô tư vô lo như vậy vì cậu vẫn luôn chú ý chăm sóc cho tôi rất tốt mà, Kazu-chan. Cám ơn cậu nhé.”

Kazuha ngây ra một lúc rồi quay đi, vành tai có chút sắc hồng: “Vì huynh hiện giờ là bạn đồng hành của ta nên đó là chuyện đương nhiên rồi.”

Tomo huýt sáo rất vui vẻ, nhanh chóng mặc lại áo ngoài cho đàng hoàng rồi tìm thang gỗ leo lên mái nhà, nhận những cuống lá được Kazuha đan xong rồi để lợp lại mấy lỗ hỏng trên mái.

Mấy cô gái trẻ đi ngang biếu họ chút rau củ quả khiến Kazuha bối rối nhận lấy, Tomo bật cười cất lời cảm ơn mấy cô gái khiến các nàng đỏ bừng mặt nhanh chân đi mất, bà lão ngồi dưới hiên mát thấy vậy lại tấm tắc nói: “Nhà có người trẻ thật tốt, hô hô hô hô~~~”

Bữa cơm đơn giản nhưng sực nức mùi thơm và ấm nóng xoa dịu cái bụng rỗng đang đói cồn cào, Kazuha chú ý gắp thức ăn cho bà lão mãi khiến Tomo vừa cười vừa gắp thịt cá cho vào bát của cậu.

Cho đến gần nửa đêm mọi thứ mới bắt đầu an tĩnh trở lại.....

Ào!

Dòng nước mát lạnh từ đỉnh đầu chảy xuống cơ thể cuốn trôi mọi sự khó chịu đi mất, Tomo thở ra một hơi dài, anh bỏ gáo múc nước vào guồng xong xoay người lại liền thấy Kazuha đứng chờ bên cạnh cột nhà với khăn lau trên tay: “Tắm đêm không tốt cho cơ thể của huynh đâu, Tomo.”

“Quả thật là vậy nhưng trước khi ngủ nếu cơ thể sạch sẽ thì giấc ngủ mới ngon được, đúng không nào?” Anh đi đến nhận lấy khăn trên tay Kazuha, ánh mắt không bỏ qua thanh kiếm giắt bên thắt lưng của cậu: “Giờ này rồi vẫn còn muốn ra ngoài sao?”

“Ban đêm là thời gian ma vật lộng hành mà.” Kazuha cười ung dung vì đây vốn là một trong những thói quen thường nhật của cậu.

Nói đến điểm này cũng lạ. Đồng hành với nhau hơn một tháng có lẻ nhưng hễ đêm nào cậu vào rừng truy lùng ma vật anh đều hỏi câu này, càng ngày cậu càng không hiểu tại sao đối phương cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi chỉ để nhận được một câu trả lời giống nhau từ cậu chứ.

Có lẽ là huynh ấy lo lắng cho mình?

Kazuha ngước lên nhìn Tomo: “Ta sẽ chú ý an toàn, huynh đừng lo.”

“... Được, tôi biết rồi.”

Kazuha đội nón lên xoay người rời khỏi, Tomo đứng dưới hiên nhìn theo bóng lưng ngược hướng ánh trăng của đối phương, khe khẽ thở dài.

“Kazu-chan, tại sao lúc nào cậu cũng cố làm mấy chuyện này một mình vậy?” Nụ cười trên gương mặt Tomo dần tắt, sự ưu tư hiện rõ trong đôi mắt sáng ngời của anh: “Chúng ta có thật sự là bạn đồng hành của nhau không vậy, Kazu-chan?”

Ban đêm không hề dài đối với nhiều người.

Nhưng đêm luôn là dài đối với Kazuha và Tomo.

=> [End chap 1]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net