Chương IX. Ta thật là đáng thương mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn vận chuyển lương thảo của Thiên Sách Phủ ra khỏi rừng đi được thêm một đoạn, thì đi đến một trạm dừng chân.

Trạm dừng chân này được triều đình xây dựng lên, để cho binh sĩ khi vận lương thảo ngang qua đây, dừng lại nghỉ ngơi và uống trà.

Sau khi Dương Mặc Dục và Dương Dạ Thanh đã buộc lại ngựa tại chuồng ngựa và cho chúng ăn cỏ, thì gặp Nguyệt Lăng Khiếu cùng với Liễu Thần Lang đang đi tới. Thế là bốn cùng nhau đi vào trạm.

Trong lúc đang đi cùng với Dương Mặc Dục, Dương Dạ Thanh, Liễu Thần Lang để vào trạm, thì Nguyệt Lăng Khiếu mới lên tiếng hỏi Dương Mặc Dục với Dương Dạ Thanh.
-"Chẳng hay hai vị đến Ngọc Môn Quan là có chuyện gì?"-
Dương Mặc Dục, Dương Dạ Thanh cùng quay sang nhìn Nguyệt Lăng Khiếu trả lời.
-"Tìm người."-
Nguyệt Lăng Khiếu nghe xong bèn hỏi tiếp.
-"Không biết hai vị muốn tìm người nào?"-
-"Tìm tướng quân phu nhân của các người."- Dương Mặc Dục trả lời.
Nghe vậy Dương Dạ Thanh vội thắc mắc.
-"Mặc Dục, Tu Dật đang ở Ngọc Môn Quan ư?"-
Khi nghe Dương Dạ Thanh nhắc đến Dương Tu Dật, Nguyệt Lăng Khiếu liền trả lời ngay.
-"Có đại tẩu vẫn luôn đi theo đại ca."-
Nghe Nguyệt Lăng Khiếu nói vậy Dương Mặc Dục thấy mình đến Ngọc Môn Quan thật không uổng công. Dương Mặc Dục vui vẻ nói với Dương Dạ Thanh
-"Vậy thì tốt rồi, chúng ta không cần đi một chuyến tay không."-

Đến nơi bốn người cùng nhau đi vào trạm để nghỉ ngơi và uống trà. Trong trạm dừng chân Dương Mặc Dục lấy trong hành lý cái bánh lương khô đút cho Dương Dạ Thanh ăn rồi ân cần hỏi han.
-"Thanh Thanh đói bụng rồi phải không? Vậy Thanh Thanh ăn cái bánh này một chút cho đỡ đói đi."-
Dương Dạ Thanh gật đầu, rồi Dương Dạ Thanh há miệng cắn một miếng bánh xong khen ngon.
-"Ừm, ăn ngon."-
Dương Mặc Dục thấy Dương Dạ Thanh ăn bánh trên mép còn xót vụn bánh. Dương Mặc Dục liền lấy tay chùi chùi vụn bánh còn xót trên mép của Dương Dạ Thanh đi.

Dương Dạ Thanh trên tay cũng cầm cái bánh đút lại cho Dương Mặc Dục.
-"Mặc Dục, ngươi cũng ăn một chút đi."-
Rồi Dương Dạ Thanh nghiêng đầu nheo mắt cười với Dương Mặc Dục.

Nguyệt Lăng Khiếu nãy giờ vô tình nhìn thấy cảnh Dương Mặc Dục và Dương Dạ Thanh ân cần, quan tâm, chăm sóc cho nhau, thì hắn khóc ròng trong lòng. Đưa tay lên gãi đầu hắn nghĩ.
-"Ở quân doanh nhìn đại ca với tẩu tử tu ân ái, tưởng sao ra ngoài nay lại phải nhìn người ta tu ân ái. Ta thật là đáng thương mà."-

Nghĩ thế Nguyệt Lăng Khiếu vội đi đến bàn Liễu Thần Lang để không phải thấy cảnh ân ái của nhà người ta. Trên tay hắn cầm một chén trà. Đến nơi Nguyệt Lăng Khiếu đặt chén trà xuống bàn mời Liễu Thần Lang.
-"Nhị thiếu gia, uống chén trà đi."
-"Đa tạ!"- Liễu Thần Lang nhận lấy chén trà nói.
~~~~~~~

Thời gian cho đoàn vận chuyển lương thảo nghỉ ngơi, uống trà đã xong. Tất cả cùng nhau vận chuyển lương thảo về Ngọc Môn Quan. Về đến nơi ở trong quân doanh Nguyệt Lăng Khiếu lệnh cho các binh sĩ.
-"Các ngươi chuyển lương thảo xuống đi."-
-"Dạ, phó soái."- Các binh sĩ tuân lệnh.

Sau khi lương thảo đã được binh sĩ vận chuyển vào kho. Nguyệt Lăng Khiếu mới đến gặp ba người Dương Mặc Dục, Dương Dạ Thanh, Liễu Thần Lang. Hắn nói.
-"Ta đưa các vị đi gặp đại ca."-
Cả ba đồng ý.

Trong chủ trướng Lý Minh Lang đang lấy tay chống cằm, hắn suy nghĩ về việc đối phó với Lang Nha quân. Diệp Quân Lịch đã ra ngoài đi dạo một mình. Chợt Lý Minh Lang thấy phía ở ngoài Nguyệt Lăng Khiếu đang đi cùng với ba người lạ mặt đi đến đứng trước chủ trướng. Lý Minh Lang vội đi ra khỏi chủ trướng hỏi Nguyệt Lăng Khiếu.
-"Lăng Khiếu, ba vị này là?"-
Nguyệt Lăng Khiếu đưa tay gãi đầu trả lời.
-"Trên đường đệ gặp Lang Nha quân, là mấy vị này đã ra tay trợ giúp đệ."-
Lý Minh Lang nghe xong liền chắp tay cảm tạ.
-"Đa tạ ba vị đã ra tay tương trợ. Lăng Khiếu đệ đưa mấy vị khách quý đi nghỉ ngơi đi."-

Nguyệt Lăng Khiếu nhận lệnh. Sau khi đưa Dương Mặc Dục, Dương Dạ Thanh, Liễu Thần Lang đi nghỉ ngơi ở doanh trướng dành cho khách khi đến quân doanh, thì Nguyệt Lăng Khiếu mới nói với Lý Minh Lang là Dương Mặc Dục và Dương Dạ Thanh đến đây tìm Dương Tu Dật. Nghe xong Lý Minh Lang nói để hắn đi tìm gọi Dương Tu Dật cho, còn Nguyệt Lăng Khiếu cứ tiếp tục công việc của mình đi.

Trong lúc đi tìm Diệp Quân Lịch, Lý Minh Lang nghĩ.
-"Nghe nói Dương Tu Dật có một vị đường thúc, phu nhân của hắn và cha của Diệp Quân Lịch là huynh đệ song sinh. Có lẽ chính là vị này."-

Hiện tại Diệp Quân Lịch đang đứng hóng gió ở một chỗ đất trống, thì Lý Minh Lang đi tới hắn ôm lấy Diệp Quân Lịch vuốt tóc y rồi nói.
-"Tu Dật, Dục thúc thúc và Thanh thúc thúc của ngươi tới thăm ngươi."
Nghe Lý Minh Lang nói trong lòng Diệp Quân Lịch lo lắng.
-"Cái gì? Ai cơ?!!! Thúc thúc của Tu Dật?!!!!"-
Diệp Quân Lịch liền gật đầu trả lời cho có lệ "Nga". Nhưng trong lòng y thì vẫn đang lo lắng.
-"Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi. Sắp bị lộ rồi, làm sao đây làm sao đây..."-
Lý Minh Lang cuối xuống hôn lên trán Diệp Quân Lịch giục.
-"Đi nào, chúng ta đi gặp hai vị thúc thúc của ngươi."-
-"Ừm!"- Diệp Quân Lịch bất đắc dĩ gật đầu.

Dương Mặc Dục, Dương Dạ Thanh sau khi nghỉ ngơi và cất hành trang ở doanh trướng. Hiện tại cả hai đang ở trong chủ trướng với Nguyệt Lăng Khiếu và Liễu Thần Lang để chờ Dương Tu Dật. Dương Mặc Dục hiện đang ôm lấy Dương Dạ Thanh, còn Dương Dạ Thanh thì lấy tay vén lại mấy sợi tóc trên trán Dương Mặc Dục. Cả hai cứ như thế mà tình tứ với nhau, Nguyệt Lăng Khiếu và Liễu Thần Lang đang đứng đó cứ như không khí. Lần này đến phiên Liễu Thần Lang khóc ròng trong lòng. Hắn nghĩ hắn đúng là ''Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa" mà. Chợt Dương Dạ Thanh quay sang ngả đầu vào vai Dương Mặc Dục rồi nhìn Liễu Thần Lang mà hỏi.
-"Nhị thiếu gia của Bá Đao Sơn Trang?"-
-"Phải!"- Liễu Thần Lang khoanh tay gật đầu trả lời.

Khi đã xác định Dương Dạ Thanh liền lên tiếng hỏi thăm Liễu Thần Lang về Diệp Quân Lịch.
-"Quân Lịch ở Bá Đao Sơn Trang có khỏe không?"-
Thấy có người lạ hỏi thăm Diệp Quân Lịch, Liễu Thần Lang thắc mắc.
-"Các hạ làm thế nào mà biết đại tẩu ta?"-
Dương Dạ Thanh bèn giải thích.
-"Cha Quân Lịch là đệ đệ sinh đôi của ta."-
Nghe xong Liễu Thần Lang vội thi lễ.
-"Thì ra là cữu cữu, Thần Lang thất lễ rồi!"-

Đúng lúc này Diệp Quân Lịch cùng với Lý Minh Lang vừa đi tới chủ trướng. Diệp Quân Lịch khi thấy Dương Dạ Thanh, y vui mừng quá, mà quên bén hiện tại y đang là Dương Tu Dật, y liền gọi.
-"Thanh cữu cữu!"-
Liễu Thần Lang, Nguyệt Lăng Khiếu nghe Diệp Quân Lịch gọi như vậy cả hai cùng tròn xoe mắt đặt câu hỏi.
-"Cữu cữu?"-

Lý Minh Lang ở ngoài đi vào chủ trướng nghe Diệp Quân Lịch gọi vậy, trong lòng hắn thấp thỏm lo sợ. Hắn lo cho thân phận thật của Diệp Quân Lịch bị bại lộ. Hắn trách thầm trong lòng.
-"Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi đúng là khiến ta hết cách mà."-
Rồi Lý Minh Lang cố nghĩ cách để nói giúp cho cái sự hớ hênh kia của Diệp Quân Lịch.

Còn về Dương Dạ Thanh, thì y cũng hơi bất ngờ khi thấy Diệp Quân Lịch ở Ngọc Môn Quan chứ không phải là Dương Tu Dật. Rồi Dương Dạ Thanh nhanh chóng nhìn sắc mặt của mọi người trong chủ trướng và nhìn lại cách ăn mặc của Diệp Quân Lịch. Thế là Dương Dạ Thanh liền lên tiếng cứu nguy cho Diệp Quân Lịch. Dương Dạ Thanh vội nhéo nhẹ lên mũi Diệp Quân Lịch một cái rồi nhắc nhở.
-"Tiểu Tu Dật, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, là Thanh thúc thúc, chứ không phải Thanh cữu cữu con nhớ chưa."-

Nghe Dương Dạ Thanh nhắc nhở vậy Lý Minh Lang vội đi nhanh đến chỗ của Dương Dạ Thanh và Diệp Quân Lịch. Lý Minh Lang liền nhìn cả hai, mặt hắn ngơ ngác, hắn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra hắn chỉ kịp "Ơ?" lên một tiếng.

Còn Diệp Quân Lịch y cũng đã biết mình vô tình lỡ lời, y vội cúi đầu rồi đưa tay gãi đầu nói.
-"Dục thúc thúc, Thanh thúc thúc, hai người sao lại tới Ngọc Môn Quan ạ?"-
-"Hai ta tới thăm con nha."- Dương Dạ Thanh liền trả lời.

Rồi Lý Minh Lang, Nguyệt Lăng Khiếu, Liễu Thần Lang để cho Dương Mặc Dục, Dương Dạ Thanh, Diệp Quân Lịch có không gian riêng để ba người nói chuyện hỏi thăm nhau.
~~~~~~~

Mấy ngày sau, ở Bá Đao Sơn Trang hiện trong một phiên đấu giá ở một phòng đấu giá. Ở chính giữa phòng có một nữ nhân bên cạnh ả là một nam nhân bị trói đang quỳ dưới đất. Ả phủi phủi tay áo rồi lên tiếng.
-"Tiếp theo đây, xin giới thiệu món hàng thứ 38 của chúng tôi."

Nói xong ả nắm tóc người nam nhân kéo ra sau, để cho người nam nhân ấy ngẩng mặt lên, và cho quan khách ngồi xung quanh nhìn thấy mặt hắn, ả nói tiếp.
-"Mọi người hãy nhìn xem, gương mặt này, còn thân hình này nữa. Giá khởi điểm là hai trăm năm mươi lượng."-

Ở bàn của Liễu Thần Mục, Dương Tu Dật đang ngồi. Dương Tu Dật liền ra giá.
-"Hai trăm sáu mươi lượng."-

Dương Tu Dật vừa ra giá xong ở một bàn khác Liễu Trạm Huy bèn ra giá cao hơn.
-"Hai trăm bảy mươi lượng."-

Liễu Thần Mục nghe vậy liền quay sang nhìn Dương Tu Dật nói.
-"Ngươi gọi giá đi."-
Dương Tu Dật một tay cầm chén trà, một tay cầm cái nắp của chén trà, y cúi mặt xuống gạt gạt mấy lá trà trong chén lắc đầu, xong y ngước mặt lên nói.
-"Không đáng!"-
Vì Dương Tu Dật thấy mình không nên hơn thua với loại người như Liễu Trạm Huy.

Ở bàn bên kia Liễu Trạm Huy vẫn tiếp tục ra giá cao.
-"Hai trăm chín mươi lượng. Khỏi đấu nữa, người này thuộc về ta."-

Khi Liễu Trạm Huy đã ra giá ả nữ nhân kia liền hỏi mọi người trong phiên đấu giá.
-"Hai trăm chín mươi lượng, còn giá nào cao hơn không?"-
Không có ai trả cao hơn ả liền chốt giá.
-"Nếu không có thì tiểu sủng vật này thuộc về khách nhân ghế lô 538. Xin chúc mừng khách nhân ghế lô 538."-

Người nam nhân bị mang ra đấu giá ấy tên Đường Lạc Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net