Chương X. Gạo sống cũng nấu thành cơm chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày đấu giá, bây giờ đã là quá trưa Dương Tu Dật đang ngồi ở xích đu trong hoa viên của sơn trang bên dưới một cái cây cổ thụ. Dương Tu Dật đang chăm chú xem sổ sách của sơn trang, thì bỗng y phát hiện ra được vài chỗ không đúng trong sổ sách, y đưa tay lên xoa cằm nghĩ.
-"Hửm? Đây là sổ sách nhà Liễu Trạm Huy?"-

Dương Tu Dật liền ngước mặt lên thấy Tiểu Liễu đi tới. Dương Tu Dật bèn nói với Tiểu Liễu.
-"Ta có chuyện phải ra ngoài. Ngươi đi nói với Thần Mục cơm chiều không cần phải chờ ta."-

Tiểu Liễu cúi đầu nhận lệnh. Thì Liễu Thần Mục từ trong thư phòng đi ra hoa viên nghe thấy, hắn vội đến chỗ xích đu đứng đối diện Dương Tu Dật, hắn khoanh tay nghiêm giọng hỏi.
-"Không biết thiếu phu nhân định đi đâu?"-

Dương Tu Dật lấy tay xoa cằm nhìn vào sổ sách trả lời.
-"Ta định đi xem cửa hàng của biểu thúc bọn họ."-

Liễu Thần Mục liền tới xích du ngồi xuống ôm Dương Tu Dật vào lòng, hắn thì thầm bên tai y.
-"Cửa hàng của họ thì có gì đẹp. Có rảnh đi xem mấy cửa hàng đó, chi bằng ngươi dành thời gian ở cùng ta nhiều hơn."-

Dương Tu Dật đang gục đầu vào người Liễu Thần Mục liền ngẩng đầu lên nhìn Liễu Thần Mục rồi y trêu.
-"Ta nhớ rõ, mấy tháng trước có người nào đó bảo ta ít quản chuyện của hắn mà nhỉ."

Liễu Thần Mục biết rõ Dương Tu Dật đang nói đến ai, nhưng hắn cố giả vờ, rồi hắn lại nghiêm giọng la lên.
-"Kẻ nào? Là kẻ nào dám nói thế? Quân Lịch ngươi nói cho ta biết, ta giúp ngươi xả giận."-

Dương Tu Dật ngồi thẳng lên nghiêng đầu nhìn Liễu Thần Mục. Rồi y lại tiếp tục trêu hắn
-"Người này ấy à?"-

Đang nói Dương Tu Dật ngưng lại, y nhìn thẳng vào Liễu Thần Mục mắt chớp chớp rồi nói tiếp.
-"Xa tận chân trời, lại gần ngay trước mắt."-

Liễu Thần Mục liền hướng ánh mắt sang bên Tiểu Liễu đang đứng gần đó.
-"Tiểu Liễu, người thiếu phu nhân nói là ngươi?"-

Tiểu Liễu nghe Liễu Thần Mục hỏi, hắn cảm thấy hắn thật xui xẻo, khi hắn không làm gì mà lại bị dính chưởng, hắn suýt ngã ngửa về phía sau giọng đầy oan ức.
-"Thiếu gia, không phải tôi."-

Liễu Thần Mục không nghe vẫn hắn cứ khẳng định là Tiểu Liễu.
-"Ngươi đừng có giảo biện, nhất định là ngươi."-

Và thế là Tiểu Liễu bị Liễu Thần Mục "xả giận", hai người liền đấu với nhau. Dương Tu Dật ngồi trên xích du đung đưa qua lại, rồi y nói với Tiểu Liễu như đang chọc tức Liễu Thần Mục.
-"Tiểu Liễu, ngươi không cần thủ hạ lưu tình. Thiếu phu nhân ta ủng hộ ngươi."-

Liễu Thần Mục nghe Dương Tu Dật nói vậy hắn có chút hụt hẫng, hắn liền không đấu với Tiểu Liễu nữa, mà hắn để Tiểu Liễu lui. Xong Liễu Thần Mục đến bên xích đu bế Dương Tu Dật lên, hắn lên tiếng dỗi.
-"Tại sao phu nhân không ủng hộ ta."

Dương Tu Dật biết Liễu Thần Mục đang dỗi, y liền choàng tay qua cổ hắn, rồi hôn lên môi hắn một cái chụt, xong y dỗ.
-"Rồi rồi đừng dỗi, ta thật sự có chuyện cần làm mà, cơm chiều ngươi không cần chờ ta."-

Liễu Thần Mục được Dương Tu Dật dỗ hắn được nước làm tới, hắn liền làm nũng với Dương Tu Dật.
-"Không, ta muốn đi với ngươi."-
Dương Tu Dật cũng thật hết cách với hắn, y đành đồng ý.
~~~~~~~

Tại Ngọc Môn Quan trong quân doanh, mới sáng sớm, Liễu Thần Lang đã ra chỗ sân trống gần doanh trướng luyện lại lại vài đường đao. Đang luyện tập hăng say, thì Nguyệt Lăng Khiếu đi đến, hắn trông thấy liền vỗ tay tán thưởng.
-"Nhị thiếu gia hảo đao pháp."-

Liễu Thần Lang đã ngưng đao pháp quay sang nói với Nguyệt Lăng Khiếu.
-"Phó thống soái có thể gọi ta là Thần Lang."

Nguyệt Lăng Khiếu đưa tay gãi đầu nói.
-"Thần Lang, gọi ta là Lăng Khiếu là được."-

-"Được!"- Liễu Thần Lang gật đầu.

Nguyệt Lăng Khiếu vui mừng hắn liền nắm tay Liễu Thần Lang rủ đi ăn sáng.
-"Đi, chúng ta đi ăn sáng."-

Liễu Thần Lang thấy vậy hơi ngượng hắn nhíu mày nhìn xuống tay nói với Nguyệt Lăng Khiếu.
-"Lăng Khiếu, tay."-

Nghe Liễu Thần Lang nói thế Nguyệt Lăng Khiếu vội nhìn xuống tay, thì hắn thấy tay hắn đang nắm lấy tay Liễu Thần Lang, hắn vội buông tay ra và xin lỗi.
-"Xin lỗi, chúng ta đi."-

Cả hai cùng nhau đi đến doanh trướng, nơi binh sĩ trong quân doanh thường dùng làm chỗ ăn uống để ăn sáng, thì có một binh sĩ đến nói với Nguyệt Lăng Khiếu.
-"Phó thống soái. Bữa sáng của ngài tôi đã đưa qua doanh trướng của ngài rồi ạ!"

Nguyệt Lăng Khiếu vội lấy tay gãi đầu hắn nói.
-"Ta lại đây nói với các ngươi một tiếng, sau này nhớ đưa thêm một phần đồ ăn tới doanh trướng của ta."-

Binh sĩ ấy quay sang nhìn Liễu Thần Lang hắn cũng đã hiểu vấn đề hắn liền tuân lệnh.
-"Dạ!"-

Trên đường trở về doanh trướng của hắn, Nguyệt Lăng Khiếu có bê thêm một khay đồ ăn về. Vừa đi Nguyệt Lăng Khiếu vừa quay sang hỏi Liễu Thần Lang.
-"Thần Lang đói chưa? Ăn một chút gì trước đi."-

-"Đa tạ!"- Liễu Thần Lang trả lời.

Dương Dạ Thanh từ lúc đến quân doanh tại Ngọc Môn Quan, thấy Diệp Quân Lịch có mặt ở đây, Dương Dạ Thanh cứ luôn đặt ra một thắc mắc. Nhưng vì mới tới còn lạ người, lạ chỗ, nên Dương Dạ Thanh không thể hấp tấp, vội vàng được.

Cho đến hôm nay khi đã cùng Dương Mặc Dục dùng xong bữa sáng, Dương Dạ Thanh mới đi tìm Diệp Quân Lịch để hỏi y cho ra lẽ. Khi gặp Diệp Quân Lịch, Dương Dạ Thanh liền kéo Diệp Quân Lịch ra chỗ đất trống ngoài quân doanh.

Đến nơi thấy xung quanh không có ai Dương Dạ Thanh liền khoanh tay, nghiêm mặt, lớn giọng.
-"Diệp Quân Lịch, mau nói ta nghe xem, chuyện này là như thế nào? Vì sao con lẽ ra phải ở Bá Đao Sơn Trang, sao giờ con lại xuất hiện ở Thiên Sách Phủ?"-

Diệp Quân Lịch cúi mặt ho mấy cái rồi nhỏ giọng trả lời Dương Dạ Thanh.
-"Cữu cữu, nếu con nói là ngoài ý muốn, cữu cữu có tin con không?"-

Dương Dạ Thanh không trả lời, chỉ lấy tay chống cằm nghiêng đầu rồi hỏi lại.
-"Con đoán xem, coi ta có tin con hay không?"-

Nhìn biểu cảm trên gương mặt của Dương Dạ Thanh như vậy Diệp Quân Lịch biết không thể giấu được cữu cữu, y bèn nói thật.
-"Tại con không muốn đến Bá Đao Sơn Trang, Tu Dật cũng không muốn đến Thiên Sách Phủ, cho nên..."-

Không đợi Diệp Quân Lịch nói hết câu, Dương Dạ Thanh liền lớn tiếng mắng y.
-"Đúng là làm loạn mà, hai đứa có nghĩ tới việc nếu sau này bị vạch trần thì sẽ như thế nào không hả?"-

Diệp Quân Lịch cúi đầu, mặt phụng phịu, lí nhí trong miệng.
-"Dạ! Tới lúc đó thì tính ạ!"-

Dương Dạ Thanh nghe vậy thì cũng hết biết nói nổi với đứa tiểu tử nhà đệ đệ mình. Dương Dạ Thanh vội lấy một tay che mặt, một tay thì khua khua.
-"Thôi thôi, dù sao chuyện cũng đã rồi. Gạo sống cũng nấu thành cơm chín, có muốn đổi cũng chẳng được."-

Dương Dạ Thanh cuối cùng rồi cũng phải đồng ý với chuyện này. Đã giả rồi thì phải giả làm sao cho giống. Dương Dạ Thanh liền xuống giọng nói với Diệp Quân Lịch.
-"Quân Lịch! Cầm nghệ của Tu Dật vô cùng lợi hại. Nhân lúc ta còn ở đây, để ta dạy con cách gảy đàn vậy."-

Diệp Quân Lịch nghe cữu cữu nói, y mừng rỡ liền gật đầu. Nếu vậy thì hay quá, vì lỡ như Nguyệt Lăng Khiếu mà có kiếm y đòi nghe đàn, thì y cũng còn biết đường mà gảy.

Nhân tiện Diệp Quân Lịch đem theo đàn, Dương Dạ Thanh liền nói Diệp Quân Lịch đàn cho mình nghe thử, để y xem coi Diệp Quân Lịch có thừa hưởng được gì từ Dương Dạ Minh không. Diệp Quân Lịch đồng ý.

Cả hai liền đi đến một khu đất trống cách đó không xa, gần một cái nhà hóng gió hình bát giác.

Diệp Quân Lịch ngồi xuống đối diện Dương Dạ Thanh rồi y lấy đàn ra và bắt đầu gảy.

Lần này Diệp Quân Lịch cố gắng nhớ lại thật kỹ những động tác của cha y khi gảy đàn. Nhưng những âm thanh đầu tiên được cất lên, nó cũng lại nghe chói tai và không nghe ra được đó là loại âm thanh gì đang vang lên, âm thanh này còn khiến cho một đàn chim đang bay ngang qua, cũng phải lập tức chuyển hướng mà bay đi mất.

Diệp Quân Lịch vừa gảy xong, Dương Dạ Thanh đã vội che mặt lại, mà không dám nhìn y. Dương Dạ Thanh vội hỏi.
-"Quân Lịch à! Cầm nghệ của Dạ Minh rất giỏi, sao con không thừa hưởng được một chút nào từ y hết vậy?"-

Diệp Quân Lịch nhìn Dương Dạ Thanh có một chút dỗi y kêu.
-"Cữu cữu."-

Bây giờ Dương Dạ Thanh liền nghiêm túc lại, y đưa tay che miệng hắng giọng một cái rồi khuyên Diệp Quân Lịch một câu thật lòng.
-"E hèm, Quân Lịch này, về sau con ngàn vạn lần đừng bao giờ gảy đàn trước mặt bất kỳ ai đó."-

Dương Dạ Thanh nói như vậy cũng có cái lý của nó. Dù sao Dương Dạ Minh cũng đã từng là đệ tử của Trường Ca Môn. Và Dương Dạ Minh lại rất giỏi về cầm nghệ. Giờ có đứa con trai gảy đàn dở tệ như vậy, thì có phải là mất mặt cho Dương Dạ Minh và cả Trường Ca Môn không?

Diệp Quân Lịch nghe Dương Dạ Thanh khuyên vẻ mặt y thoáng buồn.
-"Ô!"-

Lúc này Dương Mặc Dục từ xa đi tới. Dương Mặc Dục đang đi tìm Dương Dạ Thanh, và Dương Mặc Dục cũng nghe được lời mà Dương Dạ Thanh nói Diệp Quân Lịch.

Nghe vậy Dương Mặc Dục liền đi đến vỗ vai Diệp Quân Lịch một cái, Diệp Quân Lịch liền quay mặt lại nhìn cữu phu, mặt y vẫn đang buồn. Dương Mặc Dục lên tiếng an ủi Diệp Quân Lịch.
-"Không sao, có chúng ta ở đây."-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net